Trao lầm tình yêu cho anh Chap 9

Chap 9
"Có khi tìm được chàng trai tình nguyện ở bên cậu cả đời."

Cô lập tức chạy về mặc thêm áo khoác, lấy ví tiền. 

Liên Liên cười hỏi: "Cậu không đi nhảy lầu nữa à?" 

"Không vội, tớ nhường cho ai nhanh chân hơn đó." 

QQ, trước kia là IOCQ, thực sự đã giúp cô gặp được một người đàn ông làm thay đổi cuộc đời mình. 

Anh ấy không phải người đầu tiên tìm cô chat chit, nhưng anh là người đâu tiên chat với cô quá mười câu. 

Anh chưa bao giờ hỏi cô những câu nhàm chán như: Bạn bao nhiêu tuổi? Tên là gì? Bạn là sinh viên hả? Bạn ở đâu? Chúng ta gặp nhau được không? 

Họ quen nhau trong một chat room, câu đầu tiên anh nói với cô là: "Tôi rất thích câu bạn vừa nói, lý tưởng của bạn là gì?" 

Cô trầm ngâm chừng một phút, sau đó kết luận: Người này này rất có đầu óc, rất có chiều sâu. Dựa vào cảm giác rất giống ba mình, cô quyết định chat với "bác" này, cô nói: "Mình muốn làm giảng viên đại học." 

"Dạy chữ dạy người, rất cao quý!" 

"Không phải, mình muốn ra đề thi dễ một chút để mọi sinh viên đều có thể thi đậu..." 

"...." 

Một lúc lâu không có hồi âm, cô gửi tin hỏi: "Bạn đi rồi hả?" 

Anh ta trả lời: "Không, đang lau nước trên máy tính." 

Nước trên máy tính? 

Cô nghĩ nghĩ, không cần đổi đề tài, vì vậy hỏi tiếp: "Vậy còn bạn? Lý tưởng của bạn là gì?" 

"Hiện tại không có... Trước đây tôi luôn đề cao bản thân quá mức, bây giờ nhận ra mình chỉ là một kẻ tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa, thứ tôi theo đuổi hoàn toàn vượt quá khả năng... Tất cả mọi người đều khuyên tôi từ bỏ, ngay cả giáo sư cũng khuyên tôi bỏ... Tôi đã lãng phí mất năm năm, cuối cùng thành công cốc." 

Từng dòng chữ của anh ta toát lên vẻ thất vọng về bản thân, cảm giác chán nản c ùng bi quan sa sút. 

Cô hiểu những người như vậy, khi còn trẻ cứ tưởng rằng không có gì là không làm được, đến một ngày bỗng nhận ra bản thân nhỏ bé như một hạt bụi, để rồi đánh mất niềm tin, nhiệt huyết vào cuộc sống. 

Nhìn đồng hồ còn một tiếng nữa mới đến giờ đóng cửa ký túc xá, cô quyến định khai sáng anh ta một chút: "Người ta càng coi thường bạn, bạn càng phải coi trọng chính mình." 

"Không ai xem thường tôi cả, là tôi tự coi thường mình." 

Cô nản chí nhìn lên avatar trên màn hình, ca này khó nha! Điển hình của hội chứng tự ti cực độ kết hợp với tự tin cực độ. 

Cô suy nghĩ một hồi lâu, quyết định đổi phương thức an ủi: "Bạn cảm thấy thất bại, có người so với bạn còn thất bại hơn, không tin chúng ta so thử xem." 

"So thế nào?" 

"Ai là người thương bạn nhất?" 

Anh ta suy nghĩ rất lâu: "Có lẽ là mẹ tôi." 

"Bạn có thể gặp bà không?" 

"Bà thường xuyên đến thăm tôi." 

"Người thương mình nhất là ba, nhưng bốn năm nay mình không gặp ông ấy, ông bỏ đi với người phụ nữ khác rồi." 

"Thực xin lỗi." 

"Không sao. Bạn thương ai nhất?" 

"Tôi khá là kính trọng ba mình." 

"Mình thương ông nội nhất. Mười năm rồi mình không gặp ông, ông đã qua đời vì bệnh..." Cô nhìn chữ viết trên màn hình, bổ sung một câu: "Mình rất nhớ ông." 

"Thực xin lỗi!" 

"Bạn có thi đậu tiếng Anh cấp bốn không?" 

"Cấp bốn? Tôi chưa từng thi." 

"Nhớ nhé, đây là chuyện măy mắn nhất đời bạn đó." 

"Vậy hả?! Cảm ơn bạn đã cho tôi biết." 

"Bạn có từng ngủ trong phòng lạnh muốn đóng băng chưa? Đầu gối đau nhức khiến bạn không thể chợp mắt. Bên giường bạn có con chuột nào chạy qua chạy lại không? Nó gặm sạch mì tôm của bạn xong lại quay qua cắn bạn?" 

"Bạn là sinh viên hi vọng của gia đình à? Có cần tôi quyên góp giúp bạn ít tiền không?" 

Không cần, mẹ cho mình sinh hoạt phí tiêu không hết. Cô gõ những lời này xong lại xóa đi. "Bạn không sợ mình lừa tiền à?" 

"Có không? Bạn có vẻ là người trung thực." 

"Thời nay kẻ lừa đảo là trung thực nhất." 

"Thật tiếc, tôi không hay tiếp xúc với dân lừa đảo lắm nên không rành các tình huống." 

"Bạn lớn lên trong phòng thí nghiệm vô trùng à?" 

"Cũng có thể nói như vậy, tôi lên năm tuổi bắt đầu thích đứng trong phòng thí nghiệm của ba, nhìn ông làm thí nghiệm, giúp ông sửa sang lại các ảnh chụp đủ mọi màu sắc từ kính hiển vi. Cho tới bây giờ, hơn phân nửa thời gian của tôi đều ở trong phòng thí nghiệm." 

Trời đất! Lẽ nào đây chính là "nhà khoa học" trong truyền thuyết! 

Cô phấn khích đến mức muốn tìm anh ta xin chữ ký. 

Tiếc là thời gian không cho phép, cô phải tranh thủ về ký túc xá đúng giờ. 

"Mình không thể chat với bạn nữa, ký túc xá sắp đóng cửa rồi." 

"Ngày mai bạn có online không?" 

"Mình không hay vào chat room này, vậy đi, mình cho bạn số IOCQ của mình, 14833730, chỉ cần ava của bạn sáng, mình nhất định sẽ nói chuyện với bạn." 

"OK!" 

"Mình phải đi đây. Trước khi chia tay mình gửi bạn một câu hát mình thích nhất nhé: "Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian!" Bạn đi ra ngoài tìm một tán cây rồi đứng dưới đó ngẩng đầu nhìn trời xanh, mỉm cười đón ánh mặt trời... Bạn sẽ nhận ra ông Trời đã ban cho bạn rất nhiều thứ quý giá đó." 

"Tôi sẽ đi!" 

"Tạm biệt!" 

"Tạm biệt!" 

Lần sau ra hàng net, cô mở QQ, phát hiện một dãy số lạ gửi tin nhắn xin kết bạn, nickname là L.Y. Còn để lại cho cô một lời nhắn: "Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh, mỉm cười đón ánh mặt trời, tôi phát hiện ông trời đã ban cho mình một thứ thật quý báu." 

"Là cái gì?" 

"Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau!" 

"Khoa học gia" quả nhiên không giống người thường, năng lực tiếp thu cái mới lẫn khả năng lĩnh hội đều rất mạnh mẽ. 

Cô bắt đầu hơi thích anh! 

Sau đó, mỗi lần cô online đều chat với anh, không có mục đích gì khác, chủ yếu là do avatar QQ của anh lúc nào cũng sáng, dường như hai mươi bốn giờ đều lên mạng, một vài lần rât hiếm hoi không online, anh giải thích với cô: Máy tính bị hư. Dù sao đi nữa, chat với ai thì cũng là chat, chat với anh còn thú vị hơn. 

Lâu dần, cô thích cảm giác chat chit với anh, bởi vì cách anh nói chuyện không giống với người khác. 

Nếu cô nói: "Thần tượng của em là Lỗ Tấn, em muốn học khoa Văn, nhưng mọi người đều nói nhà văn chuyên nghiệp đều không phải người bình thường." 

Anh sẽ nói với cô: "Thần tượng của anh là Albert Einstein, ông ấy là người bất bình thường nhất xưa giờ." 

Cô không nói gì... 

Nếu cô nói: "Tương lai em phải trở thành người phụ nữ xuất sắc, không dựa vào đàn ông!" 

Anh sẽ nói với cô: "Anh chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường, chăm sóc người phụ nữ của mình thật tốt!" 

Cô càng không nói nên lời... 

Nếu cô nói: "Em vừa so đáp án tiếng Anh cấp bốn, lần này lại trượt rồi." 

Anh sẽ nói với cô: "Ai ra đề tiếng Anh cấp bốn vậy? Quả thực quan niệm về tiếng Anh đã thay đổi triệt để! Anh vừa làm xong đề thi vừa rồi, được năm mươi điểm." 

"Hóa ra tiếng Anh của anh thua em, có khi em còn giỏi hơn anh." 

"Trước khi làm đề cấp bốn, anh cứ nghĩ tiếng Anh của mình không tệ lắm, giờ anh đã nhận ra - mình phải đi mua sách ngữ pháp về ôn lại." 

Tâm trạng cô cũng không tệ lắm, vừa cười vừa gõ: "Chấp nhận đi, anh cũng đừng tự ti quá!" 

Anh nói: "Anh không tự ti! Có điều anh đề nghị em nên thi TOEFL, tư duy của người Mỹ có vẻ logic hơn." 

"Anh thấy em bị tiếng Anh tra tấn chưa đủ thảm sao?" 

"Tiếng Anh thực ra không khó, anh có thể bày em." 

"Thôi đi, đề cấp bốn anh mới có năm mươi điểm." 

"..." Một lát sau, anh nói: "Giờ thì anh bắt đầu tự ti rồi!"

Nguồn: truyen8.mobi/t15531-trao-lam-tinh-yeu-cho-anh-chap-9.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận