Triệu Hoán Thần Binh
Tác giả: HạNhật Dịch Lãnh
Chương 148: Thật Ra Có Liên Quan Tới Ngươi
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvanda
Ads Vu Nhai gật đầu, đi theo vào trong.
Lúc này hắn có thểcảm giác được, thái độ của ba người đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi. Đây là do thểhiện thực lực!
Tiến vào bên trong gian phòng, sau khi điều chỉnh mấy cơ quan, một cầu thang đi thông xuống đất liền lộ ra. Xem ra tòa viện này cũng không phải được tạm thời kiếm được. Đế quốc Huyền Binh dường như rất coi trọng vương quốc Lạc Thiên.
- Ở trong này, đi vào, sau đó đi tới là được!
Mấy người đi tới trước một gian phòng hoàn toàn tối đen, Ngọc Vấn Hiền nhìn Vu Nhai chỉhướng một chút, rồi nói.
Vu Nhai g
ật đầu. Chợt hắn nhìn thấy biểu tình của Từ Hắc Tử có chút hảhê.
A, xem ra bên trong chắc hẳn có rất nhiều thứnguy hiểm. Khẳng định không phải chỉđi vào rồi đi ra là được.
Chỉcó điều hắn không quan tâm.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì, trước mắt cho dù là Huyền Binh Giảcũng rất khó có thểnhìn thấy rõ ràng. Chỉcó điều Vu Nhai đã từng lăn lộn ở trong bóng tối một khoảng thời gian, còn ăn rất nhiều m
ật rắn của Hắc Kim Vương Xà. Mọi thứbên trong hắn đều có thểnhìn thấy rõ ràng. Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng hắn lại biết rõ, bóng đen này chính là một loại kiểm tra. Trong lòng hắn cười thầm, trên mặt lại tỏ ra sợ sệt đi vào.
- Răng rắc, răng rắc, răng rắc...
Trong bóng tối, truyền đến tiếng răng rắc quỷ dị. Dường như xung quanh đều có cơ quan. Chỉcần không muốn qua, sẽ rơi vào b
ẫy của cơ quan đó. May là, trong bóng tối, mắt Vu Nhai có thểthấy được những thứtràn ng
ập tính nghệ thu
ật được bố trí ở đây. Hắn mượn sự mềm dẻo của Phong Tung Bộ, chạy qua các cơ quan.
A.
Một bạch quang xẹt qua bên cạnh hắn, cảm giác giống như chum ma pháp ánh sáng.
- Trời ạ, nguy hiểm th
ật!
Trong lòng Vu Nhai thầm mắng. Đây th
ật sự là kiểm tra, không phải là muốn mạng người khác chứ?
Ngay sau khi Vu Nhai vừa mắng xong, bạch quang lại bỗng nhiên biến thành hắc quang, suýt nữa khiến hắn trở tay không kịp.
truyện copy từ tunghoanh.com Hắn vội vàng phóng đi th
ật nhanh. Dường như ma pháp quang này khởi động cơ quan.
Răng rắc.
Thân thểhắn thoáng di chuyển, nhìn xung quanh một chút. Lần này hình như hắn đã tiến vào mê cung.
Hắn nhìn lướt qua xung quanh một lượt, linh giác mở rộng ra. Hắn cẩn th
ận cảm nh
ận những điểm khác thường bên trong đó.
Không quan tâm nơi này là mê cung thế nào, so với dãy núi sương mù mà nói, đều có chút chênh lệch. Vu Nhai vô cùng bình tĩnh. Hắn không tốn bao nhiêu thời gian phá giải, sau đó lại là mấy trạm kiểm soát khác nhưng cũng không phải quá khó. Chủ yếu là năng lực đoán tốc độ, linh hoạt, ẩn nấp và ám sát.
Tất cảnhững thứkiểm tra này đều đểđối phó với thích khách tới. Đáng tiếc đối với Vu Nhai lại không có tính khiêu chiến lớn cho lắm.
- DạTình, tuy rằng nàng cười lên rất đẹp, nhưng đừng bao giờcười quỷ dịnhư thế. Sao ta có cảm giác như nàng đang chê cười chúng ta v
ậy?
Ngọc Vấn Hiền nhìn vẻ mặt tươi cười của DạTình nói. Hắn luôn có cảm giác không ổn.
- Ta chỉnghĩchuyện lát nữa có thểxảy ra, khá là buồn cười mà thôi.
DạTình nhún vai một cái nói.
- Chuyện gì?
- A, đã đi vào một khắc đồng hồ. Thêm hai khắc nữa hẳn có thểđi ra.
DạTình quan sát thời gian một chút nói.
- Không có khảnăng. Ba khắc sao? Tiểu đội Ẩn Nguyên chúng ta từ khi bắt đầu tới nay, người vượt qua khảo nhiệm nhanh nhất chính là nàng. Lúc đó nàng cũng phải mất hơn ba khắc mới ra ngoài được.
Ngọc Vấn Hiền không chút do dự phủ định. Quá bất hợp lý. Tốc độ này sẽ làm rất nhiều người gặp trở ngại. Tốc độ của DạTình trước đây đã khiến người ta rất buồn bực. Hiện tại lại có một người nữa sao? Dựa vào cái gì DạTình lại xem trọng hắn như v
ậy?
DạTình nhún vai nói:
- Ta đã nhắc nhở các ngươi. Có tin hay không tùy các ngươi. Đến lúc đó đừng quá kinh ngạc là được.
Có thểdự đoán được, đến lúc đó nhất định sẽ rất kinh ngạc. Tuy nhiên nghĩđến chuyện Vu Nhai dễ dàng tiêu diệt hoàn toàn nhiều sát thủ như v
ậy, DạTình lại cho rằng tiểu tử này nhất định sẽ đuổi kịp tốc độ vượt qua khảo nghiệm của mình.
- Cà...
Ngay khi Ngọc Vấn Hiền chuẩn bịhỏi một câu, tự tin của DạTình xuất phát từ đâu ra, đột nhiên một tr
ận gió kỳ lạnổi lên. Một cái bóng từ trong gian phòng tối đen xông ra ngoài. Chợt nghe được tiếng thở nặng nề hổn hển.
- Trời ạ, sàng càng đuổi càng nhanh v
ậy? Đây là loại kiểm tra biến thái gì v
ậy?
Tất cảmọi người, bao gồm cảDạTình đều nghiêng đầu ngẩn người. Sau đó bọn họ liền thấy gia hỏa đáng lẽ phải toàn thân đầy bụi đất, lại hoàn toàn sạch sẽ xuất hiện ở đối diện bọn họ. Y phục trên người hắn có chút nhăn nhúm. Trên mặt bởi vì v
ận động quá độ, có phần ửng đỏ. Nhưng chỉnhư v
ậy mà thôi.
Khóe miệng moi người gi
ật gi
ật vài cái. Ngoại trừ Tiểu Mỹ cảm thấy có chút khó hiểu ra, bốn người khác đều có cảm giác suy sụp.
- Ách, các ngươi nhìn ta như v
ậy làm gì?
Vu Nhai không hiểu hỏi.
- Ngọc huynh, hiện tại huynh đã biết vì sao ta cười chứ?
Gương mặt DạTình cứng đờquay đầu lại, không nhịn được nói.
Lấy tính cách của nàng không nên nói ra những lời như v
ậy. Nhưng nàng chịu không nổi. Vừa nãy, nàng còn muốn xem bộ dạng kinh ngạc của bọn họ. Th
ật không nghĩtới ngay cảmình cũng có bộ dạng này.
Cảm giác buồn bực này cần phải là người chịu cảnh tương tự mới có thểhiểu nổi. Hình như nàng đang tìm kiếm cảm giác về sự ưu việt.
Đã rất lâu rồi, DạTình không t
ận lực đi tìm cảm giác ưu việt nữa.
Ngọc Vấn Hiền ngẩn người một lát, trong lúc bất chợt hắn mở cửa tiến vào trong gian phòng tối đen. Một lát sau hắn lại đi ra. Trên mặt hắn đã sớm không còn vẻ bình tĩnh của một mưu sĩvốn có nữa. Hắn nhìn Vu Nhai như nhìn quái v
ật hỏi:
- Ngươi d
ẫn động đẳng cấp cao nhất?
- Cái gì?
Vu Nhai có chút choáng váng, không rõ chuyện gì xảy ra?
- Cái gì? Đẳng cấp cao nhất. Thế này còn có thiên lý hay không?
Từ Hắc Tử kêu lớn lên.
Vu Nhai chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ làm sao có thểkhông rõ được. Khảo nghiệm này cũng phân chia đẳng cấp. Ở trong đó sẽ có quá trình d
ẫn động. Giống như Vu Nhai dễ dàng tránh được bạch quang lúc trước, cho nên d
ẫn động hắc quang. Nếu như hắn không tránh, v
ậy sẽ chỉlà bạch quang đột ngột bắn ra, mãi đến khi Vu Nhai có thểtắt được cơ quan mới thôi. Chỉcó điều hắn lại tránh hết bạch quang tới hắc quang, d
ẫn động cơ quan khác.
Tư Đồ Ẩn v
ẫn không mở miệng. Hắn v
ẫn rất bình tĩnh. Hiện tại hắn đã đứng lên. Ngoài trừ Tiểu Mỹ, hắn không quan tâm tới bất kỳ ai.
- Hoan nghênh gia nh
ập tiểu đội Ẩn Nguyên, chiến hữu Vu Nhai!
Ngọc Vấn Hiền nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nói:
- Về thành tích khảo nghiệm của ngươi, ta sẽ báo cáo lại cho thành chủ. Hẳn là sẽ có thưởng. Hiện tại mời tiếp nh
ận nhiệm vụ!
Vu Nhai có chút hiểu ra. Hình như thành tích của mình vượt xa người thường. Nhưng hình như mình còn chưa sử dụng tới năng lực của U Hoang Kiếm Linh mà? Nhưng cần gì quan tâm tới những điều đó. Có thưởng? Không biết vịthành chủ v
ẫn tính là hào sảng kia sẽ thưởng cho mình cái gì?
- Nhiệm vụ của chúng ta lần này th
ật ra có chút liên quan đến ngươi...