Triệu Hoán Thần Binh Chương 21: Người của Độc Cô gia

Triệu Hoán Thần Binh ​
Tác giả: HạNht Dịch Lãnh ​​
Chương 21: Người của Độc Cô gia

Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvanda


    Vu Nhai nhướng mày, vội vàng vội vàng mặc thêm y phục, xông ra ngoài. Đúng lúc hắn nhìn thấy vẻ mặt Vu Thiên Tuyết đỏ bừng nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt.

    - Tiểu Nhai còn đang ngủ. Chờhắn tỉnh tự nhiên sẽ qua. Các ngươi lp tức rời khỏi đây.

    - Hừ, dòng chính của Độc Cô gia đã tới, hắn còn có tâm tư ngủ sao? Mau bảo hắn dy, đi tới sân luyện võ tiếp nhn sự thẩm tra, phán quyết của Độc Cô gia.

    - Không sai, cô cô, đừng làm chúng ta khó xử. Khi chúng ta cao hứng gọi ngươi một tiếng cô cô. Mất hứng, hừ, gọi ngươi một tiếng tiện nhân cũng không quá đáng. Đừng tưởng rằng đại bá còn có thểgiúp ngươi. Hắc hắc, sau ngày hôm nay, chúng ta mới là chủ nhân của Vu gia này.



    - Các ngươi...

    - Mu thân, cần gì phải nổi gin vì những kẻ thối nát như vy. Mu thân về trước tạm nghỉđi. Mọi chuyện đã có ta lo.

    Vu Nhai đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người kia. Không cần phải nói hắn cũng biết bọn họ là ai.

    - A, Vu Nhai, ngươi đi ra là tốt rồi. Đi thôi!

    - Muốn ta đi sao, có thể. Nhưng miệng các ngươi quá thối. Trước tiên vảmiệng mình rồi nói sau.

    Vu Nhai lãnh đạm nói. Hai người kia sửng sốt. Khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng chợt nghe Vu Nhai lại nói:

    - Nếu các ngươi không tự tát, vy đểta tát giúp các ngươi!

    Bốp bốp...

    Vài tiếng kêu thanh thúy vang lên ở trên mặt hai người, nhanh tới mức không thểtưởng tượng nổi. Sau đó lại nghe Vu Nhai nói:

    - Ở đây không chào đón các ngươi. Đi ra ngoài cho ta.

    Lại là hai cước. Hai gia hỏa bịđạp trực tiếp bay ra ngoài cửa.

    Bọn họ ôm bụng, cảngười cuộn lại như con tôm nhỏ. Phải sau hơn mười giây bọn họ mới có phản ứng. Lúc này cửa viện Vu Nhai gia đã đóng lại. Vu Nhai đã đi về phía phòng khách.

    - Vu Nhai, ngươi nhất định phải chết!

    Từ khi bước vào sân luyện võ Vu gia, Vu Nhai có thểcảm nhn được bầu không khí của toàn bộ Vu gia đầy áp lực. Khi hắn chm rãi đi tới, không ít người đều lộ vẻ lo lắng và có ánh mắt không hữu hảo. Bọn họ không biết hắn đã đi tới sân luyện võ từ lúc nào.

    Trong sân luyện võ cũng không có nhiều người, không ai tới xem, chỉcó người của hai phe. Dĩnhiên chính là Vu gia và Độc Cô gia.

    Phía bên Vu gia chỉcó mấy người, gồm hai vịgia chủ của Vu gia cùng mấy trưởng lão. Toàn bộ những người có mặt tại đại sảnh trong ngày hôm qua cũng không tới. Tất cảngười của Vu gia đứng ở đó, có chút lúng túng đứng.

    Ngược lại, Độc Cô gia lại có không ít người tới. Tuy nhiên trong số đó chỉcó hai người ngồi. Bên cạnh hai người còn có một chiếc ghế đểtrống. Chắc hẳn còn có người thứba. Chỉkhông biết vì sao người đó không ở đây. Phía sau bọn họ gần như đều là con cháu áo xám. Xem ra trong hai người ngồi đó chí ít có một người thuộc dòng chính. Những người khác cho dù không phải là dòng chính, địa vịcũng tuyệt đối không thấp.

    Độc Cô Minh đứng hơi nghiêng người ở giữa hai người này, cùng Vu gia giằng co. Chỉcó điều hắn tâm cao khí ngang, cáo mượn oai hùm, cũng không biết đang thêm mắm dặm muối nói cái gì.

    Trên người hắn bây giờcòn có vết thương, chỉcó điều đã bịtrang phục áo xám của hắn che khất. Nếu lấy tính cách của hắn, chắc hẳn sẽ đểlộ ra. Nhưng Độc Cô gia là những người thế nào, làm sao có thểđểhắn lộ ra vẻ mất mặt xấu hổ như vy được?

    - Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao Vu Nhai còn chưa ra? Hay là Vu gia các ngươi muốn bao che cho hắn?

    Độc Cô Minh lớn tiếng hét lên.

    - Hử?

    Ngay khi Độc Cô Minh vừa nói dứt lời, mấy người chủ sự ở đây đều khẽ hừ một tiếng. Xung quanh sân luyện võ không có ai. Đột nhiên có một người tới, muốn mọi người không chú ý cũng khó. Độc Cô Minh tất nhiên có nhìn thấy. Trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên dữtợn.

    - Xin lỗi, ngủ quên mất, nên đến muộn. Hai vịchính là dòng chính của Độc Cô gia sao? Không biết các người chỉmặt đọc tên gọi ta tới có chuyện gì không?

    Vu Nhai ngáp một cái đi tới, không nhìn Độc Cô Minh, quay sang nhìn hai người đang ngồi nói. Trong lúc đó, hắn cũng âm thầm quan sát hai người này.

    Đầu tiên là nam tử ngồi ở giữa, mặc trường bào kim sắc. Trên trường bào thêu một thanh kiếm. Xung quanh thanh kiếm còn có một con rồng. Sắc mặt hắn tái nhợt, không có chút biến hóa nào. Chỉkhi Vu Nhai mở miệng hắn mới liếc mắt nhìn.

    Phía bên trái nam tử mặc kim bào cũng là một nam tử, trường bào màu bạc, cũng thêu một thanh kiếm. Chỉcó điều dáng vẻ thanh kiếm có chút khác biệt mà thôi. Cũng không biết hình thêu kia có phải là Huyền Binh bản mạng của bọn họ hay không?

    Vịnam tử mặc trường bào ngân sắc tỏ vẻ tò mò nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, hình như muốn nhìn xem kẻ nào dám hạthủ đối với người Độc Cô gia bọn họ. Chẳng qua khi thấy thấy bộ dạng Vu Nhai nói những lời này, hắn đột nhiên lắc đầu. Quảnhiên là một kẻ vô tri không biết sống chết. Thoáng cái hắn đã không còn hứng thú nữa. Đối với người chết, hắn không có hứng thú.

    - Chính ngươi đã đảthương người của ta sao?

    Người thanh niên mặc kim bào cũng không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái hỏi.

    - Hắn sao? Không sai. Chẳng qua là hắn trước...

    - Đã như vy, ngươi tự xử đi!

    Nam tử mặc kim bào hờhững ngắt lời nói. Hắn lười nghe Vu Nhai giải thích, không đợi Vu Nhai nói hết, đã liếc mắt nhìn sắc mặt Vu gia chủ đại biến, nói:

    - Ngươi chính là Vu gia chủ? Vu gia có thểkhông cần diệt môn, nhưng ngươi làm gia chủ lại dung túng người nhà của ngươi hạthủ đối với người Độc Cô gia ta. Ngươi tự chặt một tay cũng từ bỏ vịtrí gia chủ, việc này coi như xong.

    Khi nam tử mặc kim bào vừa nói dứt lời, dường như có trn gió lạnh thổi qua toàn bộ sân luyện võ. Mọi người không thểtin được vào lỗ tai của mình.

    Bá đạo, quá bá đạo. Cho dù là Nhịgia chủ cũng không ngờtới. Sau một hồi khiếp sợ, Nhịgia chủ lp tức vui mừng như điên.

    - Độc Cô công tử...

    Vu gia chủ kêu lên. Hắn cũng không nghĩtới đối phương sẽ bá đạo như vy. Chỉcó điều Độc Cô gia lớn như vy, con cháu dòng chính vốn đã có không ít. Tính cách thế nào đều có. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái.

    Từ đầu đến cuối, nam tử mặc kim bào không nhìn thẳng vào Vu gia lần nào. Thm chí ngay cảphòng khách cũng không nguyện đi tới. Sau khi bước qua cửa lớn, hắn đều ở trong sân luyện võ này. Chiếc ghế hiện tại bọn họ ngồi cũng là mang theo người.

    Hắc, trước khi Vu Nhai xuất hiện, hắn không cho phép người của Vu gia nói nửa câu, hoàn toàn chỉnghe lời nói một phía của Độc Cô Minh. Đồng thời, cũng bởi vì lời nói một phía của hắn mà quyết định giết người.

    - Không cần nhiều lời, không cần biện giải. Các ngươi không có tư cách biện giải. Động thủ đi. Ta không hy vọng chúng ta còn phải làm thay. Tới lúc đó các ngươi hẳn sẽ bịdiệt môn.

    Nam tử mặc kim bào lạnh lùng nói. Người của Độc Cô gia, không quan tâm mặc áo gì, trên mặt đều lộ vẻ ngạo nghễ.

    Vẻ mặt Độc Cô Minh càng vui mừng hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, trên mặt muốn có bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu.

xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Nguồn: tunghoanh.com/trieu-hoan-than-binh/chuong-21-fApbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận