Triệu Hoán Thần Binh
Tác giả: HạNhật Dịch Lãnh
Chương 45: Phong Doanh Mô Phỏng Ra
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvanda
Tiểu thư Quan gia cũng liên quan đến sự kiện này. Là nàng dẫn theo công chúa ma pháp vào hội đấu giá. Độc Cô gia lại còn là người bịtổn thất. Trên danh nghĩa mà nói, di tích nơi này hẳn phải là của bọn họ.
Rất nhanh nhân vật lớn của Bắc Đấu Thành đã tới nơi. Dẫn đầu là ba nhân vật lớn của Bắc Đấu.
Sau khi đến nơi, những người này tìm kiếm toàn bộ di tích. Được sự giúp đỡ của Vu Nhai, bọn họ còn lục soát động huyệt ẩn núp. Nhìn di tích gần như trống rỗng, tim bọn họ như muốn rỉmáu. Sắc mặt nam tử mặc kim bào của Độc Cô gia càng âm trầm đáng sợ hơn.
Cuối cùng, bảo tàng huyệt động bịdọn sạch không còn gì, biến thành nơi thẩm lí và phán quyết. Vu Nhai và tất cảngười của kỵ vệ Bắc Đấu được d
ẫn vào.
truyện được lấy từ website tung hoanh ...
Bắc Đấu Thành, quảng trường anh hùng. Vu Nhai mệt tới mức nửa chết nửa sống lại dời nhà. Nhìn sân viện hoa lệ, quý khí trước mắt còn lớn hơn gấp đôi so với sân viện cũ, hắn v
ẫn cảm thấy rất hài lòng.
Hắn đã trở lại Bắc Đấu Thành hai ngày, v
ẫn luôn b
ận rộn dọn nhà. Những chuyện khác hắn không cần phải đểý tới. Dù sao trước khi hắn trở lại Bắc Đấu Thành đã nh
ận được sự ngợi khen, trở thành người anh hùng của Bắc Đấu Thành. Hắn tạm thời được trao tặng danh hiệu SĩÚy thượng đẳng. Cũng bởi vì hắn có cống hiến đối với Bắc Đấu Thành này, nên được chuyển vào ở trong quảng trường anh hùng. Trên con đường này có tòa viện lớn, nhỏ khác nhau, đều là lu
ận công ban thưởng, nhưng không có tòa viện nào không phải là chiến sĩcó cống hiến đối với Bắc Đấu Thành. Đương nhiên, ở đây không có người của đội kỵ vệ Bắc Đấu. Nơi này là dành riêng cho bộ binh phòng.
Vu Nhai hoàn toàn đắc tội nghiêm trọng với đội kỵ vệ Bắc Đấu. Ngoài mặt, người của kỵ vệ Bắc Đấu quảthực đáng chết. Hắc hắc, khi thẩm lí và phán quyết, đá người Lạc Đằng đã phải khai là do bọn họ quan báo tư thù, ra tay đối với Vu Nhai trước, th
ậm chí muốn hạsát thủ.
Vu Nhai tất nhiên cũng nh
ận tất cảmọi chuyện hắn có thểnh
ận. Ngoại trừ chuyện nh
ận được Thất Tinh Thần Kích, gần như tất cảmọi chuyện hắn đều nói th
ật. Từ khi công chúa ma pháp bắt đầu vào thành, từng bước một nói đến chuyện hắn tìm đến động huyệt ẩn núp như thế nào, làm sao nh
ận được Thất Tinh Thần Kích, bịcông chúa ma pháp cướp đi như thế nào. Đương nhiên, sau khi tính mạng được bảo toàn, hắn ham lợi nhỏ, muốn chiếm số tài bảo kim ngân này làm của riêng.
Chút sai lầm nhỏ này so với chuyện phía trước gần như không đáng kể. Không ai lưu ý tới những điều này. Số tài bảo kim ngân này, thành chủ Lãnh Thu Dương suy nghĩmột chút, th
ậm chí cho hắn không ít, trấn an hắn, bảo hắn không nên làm ầm ĩchuyện này.
Hiện tại thế cục Bắc Đấu Thành rất không cân bằng. Phía bên bộ binh phòng vì tên tiểu tử đáng chết này mà hình thành thành kiến đối với thành viên đội kỵ vệ Bắc Đấu ngạo mạn. Hắn cũng không muốn đểgia hỏa có năng lực làm ầm ĩrất mạnh này lại tiếp tục gây ầm ĩnữa.
Nói chung sự kiện lần này, ngoại trừ công chúa ma pháp ra, Vu Nhai thành người được lợi lớn nhất.
Hắn chẳng những nh
ận được Thất Tinh Thần Kích mà tất cảmọi người không biết, còn có một thanh trường kích tam giai và một thanh Huyền Kiếm tam giai. tinh sắt Ô Huyền hai khối. Tài bảo một số. Vòng tay một cái, sân viện một tòa. Hơn nữa còn từ SĩÚy trung phẩm thăng cấp làm SĩÚy thượng phẩm. Những thứnày v
ẫn chỉlà khen ngợi ngầm. Có người nói chờsau khi chuyện này được xử lý xong, sẽ còn công khai tiến hành thưởng hắn ở ngay trước mặt mọi người. Có lẽ còn có thểtiếp tục thăng quan, đồng thời cũng sẽ phân cho hắn công tác mới. Cũng không biết hắn sẽ làm gì.
- Đáng tiếc, địa đồ ma pháp bịcướp đi rồi. Nếu không cho dù không thểtự mình đi tìm bảo tàng, nói không chừng có thểtrao đổi được một thần binh nào đó.
Sau khi Vu Nhai thu dọn đồ đạc xong, hắn nằm ở trên giường, không khỏi tiếc nuối nói.
- Chủ… chủ nhân, ta có thểmô phỏng ra địa đồ ma pháp.
- Cái gì?
- Ta có thểmô phỏng ra địa đồ ma pháp.
Phong Doanh nhút nhát nói, đồng thời trên tay cũng có động tác. Ở trong phòng hình thành một địa đồ tương tự như địa đồ ma pháp, do gió tạo thành. Phía trên cũng có biến ảo lưu chuyển.
- Ha ha, không nghĩtới Tiểu Phong Doanh lại lợi hại như v
ậy.
Vu Nhai khẽ cười nói.
Sau khi khen ngợi Phong Doanh vài câu, hắn lại bảo Phong Doanh thu địa đồ này lại. Có thểbắt chước ra cũng không có tác dụng gì, lại càng không thểđổi được thứgì. Tại sao hắn không thểnào đi tới đế quốc Ma Pháp tìm bảo v
ật? Cho dù không nói, không hiểu, chỉcó điều nhìn dáng vẻ khảái xinh xắn của Phong Doanh, tất nhiên phải khen ngợi th
ật tốt.
Rất nhanh Vu Nhai đã ném chuyện này ra sau đầu. Đúng lúc này, tiểu thịnữthông báo với Vu Nhai có người tìm hắn.
Lúc này có ai tới tìm hắn chứ? Chẳng lẽ là mấy kiêu binh trước đây từng cùng hắn thủ thành tìm hắn mời uống rượu sao? Hắn lắc đầu, từ trong phòng đi ra. Ngay l
ập tức, hắn liền nhìn thấy m
ẫu thân Vu Thiên Tuyết còn đang tỉnh táo đứng ngoài sân.
Thấy Vu Nhai đi ra, trên mặt Vu Thiên Tuyết có ý cười. Lúc trước, nghe nói Vu Nhai đuổi theo nữtặc của đế quốc Ma Pháp có thểphóng ra Bão Thần Phong Bạo, nàng thiếu chút nữa đã sợ ngất đi. Bây giờtrong lòng nàng v
ẫn còn khiếp sợ.
- M
ẫu thân, đừng làm việc quá sức. Nếu không đểcon lại tìm thêm vài người tới hỗ trợ là được.
- A, không có việc gì. Chẳng qua ta ở không không chịu được.
Vu Thiên Tuyết cười đáp lại. Trước đây nàng thích nhất chính là ngồi ngẩn người một chỗ. Hiện tại nhi tử đã hiểu chuyện, cũng có sự nghiệp của mình. Nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất mỹ mãn, không muốn tiếp tục nghĩtới chuyện bi thảm mình từng trải qua trong quá khứnữa. Tâm tình nàng tốt hơn, tự nhiên sẽ không ngồi ngẩn người ra nữa:
- Được rồi, mau đi ra đi. Con đừng đểcho khách phải đợi lâu.
Vu Nhai đáp lại một tiếng, sau đó vui vẻ đi ra ngoài. Từ buồng trong đi ra ngoài chính là tiền viện. Một con ngựa trắng và một con Khu Phong Thứu đều đang ở trong tiền viện.
Hai ngày qua, thương thế của Tiểu Thúy đã tốt hơn nhiều. Chỉcó điều vết thương trong lòng nó lại không hồi phục được nhanh như v
ậy.
Có người nói, ngày hôm qua, Quan tiểu thư đã trở về tỉnh Đao Vực. Tuy rằng nàng rất muốn giết chết Vu Nhai, nhưng bây giờkhông phải lúc. Nếu tiếp tục ở lại Bắc Đấu Thành cũng chỉchịu sự cười nhạo của mọi người. Người của Độc Cô gia cũng đã rời khỏi. Bọn họ đã nh
ận được sự bồi thường của học viện Bắc Đấu. Chỉcó điều những thứnày đều không phải là thứbọn họ coi trọng. Phải biết rằng, đồ bịcướp đi từ trong tay bọn họ, khiến bọn họ mất mặt đến cực điểm.
Sự kiện Bắc Đấu này trở thành vinh quang của Vu Nhai, cũng khiến cho con cháu của hai gia tộc cường đại nhất trong đế quốc Huyền Binh hổ thẹn. Người của Độc Cô gia trước khi rời đi cũng không tìm gặp Vu Nhai. Nhân tình Vu Nhai nợ Độc Cô Cửu Huyền không biết lúc nào mới có thểtrảlại.
- Ngươi là... người của Lữgia tại Kích Lĩnh...