Triệu Hoán Thần Binh Chương 5: Ngươi là kẻ bại hoại?

Triệu Hoán Thần Binh ​
Tác giả: HạNht Dịch Lãnh ​​
Chương 5: Ngươi là kẻ bại hoại?

Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvanda


    - Biểu ca tht sự mất trí nhớ sao?

    Vu Tiểu Dạnhìn biểu tình Vu Nhai không giống như đang giảvờ, cuối cùng nàng cũng thực sự quan sát hắn, khẽ nhíu mày hỏi.

    - Đương nhiên là tht. Nếu không ta làm sao có thểquên được muội, quên nhà ở chỗ nào?

    - Vy biểu ca có nhớ chuyện biểu ca đã từng mang họ kép Độc Cô không? Biểu ca còn nhớ chuyện thề phải quay về dòng họ Độc Cô hay không?

    - Không nhớ. Họ Độc Cô này rất quan trọng sao? Họ thì có gì quan trọng chứ?



    Vu Nhai vn giống như đầu gỗ trảlời.

    Hóa ra thân thểnày thầm muốn quay về dòng họ Độc Cô này, cũng không phải là muốn tìm Độc Cô gia báo thù. Chỉcó điều dòng họ này tht sự quan trọng như vy sao? Chấp niệm người này lưu lại cũng chỉlà dòng họ Độc Cô, nhưng không hề có mu thân, không bảo mình phải giúp hắn chiếu cố mu thân. Đây là loại người chẳng ra gì. Không trách được Vu Tiểu Dạlại oán gin như thế.

    - A...

    Đúng vào lúc này, đầu hắn đột nhiên lại có chút đau đớn. Không ngờchấp niệm này lại làm trò quỷ, ban ngày không ngờcũng xuất hiện. Hắn hừ lạnh một tiếng. Ngươi có chấp niệm, lẽ nào ta không có?

    - Ta có thểgiúp ngươi chăm sóc cho mu thân, nhưng sẽ không giúp ngươi lấy lại dòng họ Độc Cô này. Ngươi nên thôi ý niệm này đi. Cho dù tương lai ta có khảnăng lấy lại, ta cũng sẽ không làm!

    Vu Nhai chịu đựng cảm giác đau đớn trong đầu âm thầm nói lời lạnh lùng cay nghiệt tới cực điểm. Vu Nhai kiếp trước có chút cố chấp. Nhưng tốt nhất là ngươi thương lượng tốt với ta. Nếu không, ta sẽ mặc kệ. Đặc biệt là sau khi nghe nói chủ nhân của thân thểnày không ngờlà một kẻ chẳng ra gì, không đểý tới mu thân mình. Phần chấp niệm này dường như không nhìn thấy hi vọng, điên cuồng kích thích Vu Nhai, khiến đầu Vu Nhai đau như muốn nứt ra, gân xanh nổi lên, từng mồ hôi không ngừng rơi xuống.

    - Biểu ca, biểu ca.. không sao chứ?

    Nét mặt Vu Nhai bây giờtuyệt đối không phải là giảvờ. Vu Tiểu Dạlại hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Vu Nhai, thân thiết hỏi thăm. Xem ra vịbiểu muội chỉtiếc rèn sắt không thành thép này, cũng không phải chán ghét hắn.

    - Ta không sao. Không biết vì sao, nhắc tới hai chữĐộc Cô đầu ta lại đau!

    Vu Nhai cuối cùng vn chịu đựng được. Đau đớn dần dần biến mất. Ánh mắt của hắn kiên định. Cuộc đời quân nhân kiếp trước cũng không phải chỉchơi đùa. Chút đau đớn ấy không tính là cái gì, cũng không có khảnăng khiến hắn thay đổi. Phần chấp niệm vô dụng này chỉcó bịhủy diệt.

    - Biểu ca, biểu ca tht sự mất trí nhớ sao?

    Vu Tiểu Dạlại hỏi một lần nữa. Nàng cũng không có cách nào. Chuyện này tht sự không thểtưởng tượng nổi. Nhưng biểu hiện của biểu ca lại không giống là giả. Nàng lại hỏi lại một lần nữa:

    - Biểu ca, biểu ca tht sự không muốn lấy lại dòng họ Độc Cô sao?

    Nàng không quan tâm biểu ca có đúng là mất trí nhớ hay không, nàng chỉcần hắn không muốn làm chuyện không thiết thực này là được.

    - Hiện tại ta thấy họ gì cũng không quan trọng!

    Vu Nhai khẽ cười nói. Phần chấp niệm kia không trở lại, hắn cũng sẽ không đểý tới nữa.

    - Được rồi, muội có thểnói cho ta biết trước khi mất trí nhớ, ta thế nào, tại sao lại muốn lấy lại cái họ này hay không?

    Vu Tiểu Dạbán tín bán nghi nhìn hắn, do dự một chút nói:

    - Vn không nên nói thì hơn. Muội nói ra, không chừng biểu ca lại nghĩtới thì làm sao. Dù sao biểu cảđã không tính làm chuyện này nữa rồi vy hỏi tới làm gì. Chờhai ngày nữa về nhà, hiếu kính cô cô tht tốt là được.

    Vu Nhai ngẩn người, nhún vai. Hắn việc gì phải quan tâm tới ký ức của con người chẳng ra gì này. Ta hiện tại mất trí nhớ. Ta sống lại. Hơn nữa biểu muội cũng rất ủng hộ ta sống lại. Xem ra tất cảcũng không quá khó khăn như hắn đã tưởng tượng. Con bà nó, cho dù biểu muội không nói, hắn cũng có thểtừ trong lời nói trước đó đoán ra được vài phần. Đơn giản chính là tiết mục trục xuất khỏi gia môn. Lẽ nào con người thối nát này còn làm ra chuyện gì thương thiên hại lý sao?

    Hiện tại Vu Nhai mất trí nhớ, cũng rất tốt. Vu Tiểu Dạcũng vui vẻ, không nhắc lại chuyện không vui này nữa. Nàng luôn miệng nói về chuyện lên Bắc Đấu Thành và học viện Bắc Đấu. Nàng đã chính thức báo danh, mấy ngày nữa chờhội đấu giá kết thúc có thểchính thức vào học.

    - Được rồi, biểu ca có biết trong đám binh sĩthủ thành các ngươi có một kẻ vô cùng bại hoại. Ngay ngày hôm qua, tên bại hoại kia không ngờmượn công việc thủ thành muốn đùa giỡn nữhài. May là hắn bịCổ học trưởng ngăn cản. Chỉcó điều Cổ học trưởng cũng bịhắn đp tới hôn mê bất tỉnh, nghe nói chảy rất nhiều máu. Đúng là một kẻ bại hoại, quá kiêu ngạo. Người như thế nên trừng trịtht nặng mới phải.

    Vu Nhai nhìn Vu Tiểu Dạđang mặt lạnh đột nhiên biến thành con chim nhỏ vui sướng, trong lòng cũng rất thoải mái. Hắn thầm mắng thân thểnày không biết quý trọng tiểu nữhài vô cùng khảái này. Chỉcó điều khi nghe được đoạn sau, sắc mặt hắn cứng đờ.

    - A, làm sao biểu muội biết?

    - Hiện tại người của học viện Bắc Đấu đều biết chuyện này. Mọi người bàn tán rất sôi nổi. Còn có nhiều người chuẩn bịđi tới bộ binh phòng công khai lên án tên bại hoại này!

    Vu Tiểu Dạtrừng mắt nhìn hắn nói, nắm tay nắm lại, dường như có ý cùng đi tới công khai lên án vy.

    - Chuyện này, Tiểu Dạ, ta thấy hay là ta không đi theo muội tới học viện Bắc Đấu nữa. Cứvề nhà trước rồi tính sau.

    Vu Nhai nuốt nước miếng một cái nói.

    - Vì sao?

    - Ta thấy có hơi nhớ mu thân!

    Sắc mặt Vu Nhai ửng đỏ nói.

    - Vy cũng phải chờmuôi quay về học viện thu xếp xong rồi cùng nhau trở về nhà. Dù sao chỉcòn mấy ngày nữa là phải đi học rồi. Muội phải dn biểu ca trở lại, kẻo biểu ca lại lạc đường.

    Vu Tiểu Dạthoải mái nói. Dù hắn mất trí nhớ, vn muốn tìm lại ký ức, muốn gặp mu thân mình.

    - Cái này... Tiểu Dạ, tht ra ta chính là tên bại hoại mà muội vừa nói!

    - Cái gì, biểu ca chính là tên bại hoại sao?

    Vu Tiểu Dạvừa nghe nói như thế, không nhịn được thét lên.

    Vu Nhai vội vàng bịt miệng nàng lại. Lòng bàn tay hắn bất tri bất giác bịnàng thơm một cái. Tiếp xúc với đôi môi thơm và làn da mịn màng trên mặt nàng khiến hắn không khỏi có kích động muốn nhéo má nàng một cái. Chỉcó điều khi nhìn thấy ánh mắt không tốt lắm của Vu Tiểu Dạ, hắn vội vàng kểlại chuyện ở cửa thành ngày hôm qua.

    Không biết qua bao lâu, Vu Nhai giải thích tới miệng khô lưỡi khô, mới thuyết phục được biểu muội với tinh thần vô cùng trọng nghĩa này.

    - Nói như vy bây giờbiểu ca đa có được Huyền Binh bản mệnh nhp thểsao?

    - Đúng vy, hai tháng trước ta cũng bởi vì nó nên mới mất trí nhớ. Hình như bịnó đp vào đầu, lúc tỉnh lại ta cái gì cũng không nghĩra được. Nhưng cục gạch màu đen này lại ở trong cơ thểta.

    Vu Nhai lại viện lý do nói.

    - Tht sự là quá tốt. Không quan tâm tới những cái khác, có Huyền Binh nhp thểlà có thểtiếp tục tu luyện huyền khí. Nhanh lên, nhanh chân lên. Chúng ta phải nhanh đến thư viện tìm bí tịch.

    Thoáng cái, Vu Tiểu Dạđã cao hứng trở lại, khiến trong lòng Vu Nhai mơ hồ có chút cảm động. Tiểu Dạbiết hắn thức tỉnh Huyền Binh, trực tiếp quên chuyện bại hoại, vì mình mà vui vẻ. Đúng là một tiểu nữhài biết cách quan tâm tới người khác! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

    Nói ra, thế giới này tht sự không có quy định họ hàng gần không thểlấy nhau chứ?

    Nhìn bộ dạng Vu Tiểu Dạcao hứng như vy, Vu Nhai vội vàng lắc đầu nói:

    - Ta cũng không muốn trở thành kẻ bịngười ta vây đánh.

    - Cái này... Được rồi, chúng ta đi vào qua cửa phụ của học viện cũng được. Từ đó có thểđi thẳng tới thư viện. Nơi đó còn có phòng trưng bày Huyền Binh. Tiện thểchúng ta cũng có thểxem kỹ một chút. Nghe nói ở đó cũng có không ít Huyền Binh cổ quái kỳ lạ, cũng có không ít Huyền Binh cổ.

    Vu Tiểu Dạsuy nghĩmột chút liền đưa ra một chủ ý cho Vu Nhai.

    - Đáng tiếc những thứtrong hội đấu giá mấy ngày nữa lại không được trưng bày ở đó.

    Sau đó, Vu Nhai cùng Vu Tiểu Dạđi tới cửa phụ. Chỉcó điều sau khi đến nơi này, Vu Nhai mới buồn bực vỗ nhẹ vào đầu mình.

    Mình bịbiểu muội sắc dụ, quảnhiên định lực kém. Trong phòng trưng bày sao có thểcó ít người được. Nếu đi đường này không phải càng nguy hiểm hơn sao?

    Hình như ý thức được chủ ý của mình tồi tệ, Vu Tiểu Dạnuốt đầu lưỡi khảái, đang muốn kéo Vu Nhai rời khỏi đó. Nhưng vào lúc này, nàng chợt phát hiện nàng kéo nhưng biểu ca lại không nhúc nhích. Cảm thấy kỳ lạ, nàng ngẩng đầu lên, liền phát hiện biểu ca đang lặng lẽ nhìn về một hướng khác. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn...

    Vu Tiểu Dạlp tức gin dữ, mũi thiếu chút nữa thì bịlệch. Không ngờbiểu ca lại nhìn không chớp mắt về phía một mỹ nữtrong hội triển lãm phía trước. Nàng quảtht rất xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng bốc lửa hơn so với mình. Biểu ca thực sự...

    - Biểu ca! Biểu ca!

    Vu Tiểu Dạkêu:

    - Nếu còn không đi, ta sẽ nói… nói trong này có kẻ bại hoại. Biểu ca, biểu ca...


Nguồn: tunghoanh.com/trieu-hoan-than-binh/chuong-5-P9pbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận