Tiễn đưa khách nhân uống rượu mua vui xong, đêm đã khuya rồi, bước lên cầu thang dẫn đến hành lang, trở lại lầu các trang trí hoa lệ , ngồi ở trước gương đồng, miễn cưỡng dỡ xuống châu sai ( thoa cài đính ngọc), phát điền ( hoa cài đầu ), một đầu tóc đen nhánh mềm mại tung bay rơi xuống vai.
Thạch Lựu nhìn mình trong gương, không tự chủ được hồi tưởng gương mặt này đã từng thiên chân vô tà( ngây thơ) ra sao, chỉ là mệnh không do người, tuy cười xem hồng trần, cũng kỳ vọng ngày nào đó có thể có người thật tình thương yêu mình.
Một tiếng đập cửa vang lên, nàng quay đầu lại nhẹ mắng, “Không phải đã nói không cần hầu hạ sao? Lui xuống đi ——”
“Là ta, Thạch Lựu cô nương.”
Thạch Lựu kinh ngạc đi qua mở cửa, chỉ thấy Mộ Thiên Tú một thân hắc y, trên vai khiêng lấy một bó chăn bong hình cuộn dài, cửa vừa mở ra, hắn đi nhanh vào phòng, đem cái cuộn chăn bông trên vai kia đặt nhẹ ở trên giường nàng.
“Thị Lang đại nhân, người nửa đêm canh ba tặng chăn bông cho ta?” Nàng không khỏi bật cười.
“Cô không phải thích tiểu tử Giang Thanh Mặc kia sao? Ta giúp cô đưa tới.”
“Cái gì? ! Đại nhân trói Huyện thái gia đem đến đây? !” Nàng chạy vội tới bên giường, tập trung nhìn vào, trong chăn bông thật đúng là có người.
Hắn gật gật đầu. Thừa dịp nguyệt hắc phong cao, hắn lần mò vào huyện nha, vì bớt việc, đốt chút mê hương, lần mò vào phòng, trực tiếp dùng chăn bông trói hắn laị rồi khiêng tới, cho dù muốn phá công chuyện tiểu tử này, hắn cũng không muốn tùy tiện làm loạn, ít nhất tìm cô gái tốt, sau khi hắn hoàn thành chuyện tốt, thấy cô dâu mới còn có thể vô cùng cao hứng .
” Dược hiệu của mê hương chờ một chút sẽ hết, cô hảo hảo mà hầu hạ hắn.”
Nàng xấu hổ giận dậm chân, “Người ta đã không muốn tôi, tôi cũng không cần đâu——”
“Tiểu tử này da mặt mỏng lại không được tự nhiên, sao dám động thủ? Liền từ cô động thủ đi, cô. . . . . .” Hắn xấu hổ dừng một chút, “Cô để người lỏa thể tiến vào chăn của hắn, hắn sẽ là người của cô.”
“Chuyện như vậy. . . . . . Thật sự. . . . . .” Nàng thẹn thùng bưng lấy gò má nóng bừng như bị thiêu đốt.
“Nếu như Thạch Lựu cô nương không muốn, ta tìm người khác.”
Hắn rất lo lắng dược hiệu hết, chuyện tốt không thành, ngược lại còn bị chửi được câu huyết lâm đầu, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ hai chữ hạ lưu là xong chuyện ( Không hiểu chỗ này mời coi lại chương 6). Hắn lo lắng ôm lấy chăn bông muốn đi, Thạch Lựu xấu hổ hoảng sợ giữ chặt hắn.
“Đừng đi. . . . . .”
Hắn liền mang người một lần nữa thả lại trên giường, đồng thời trong lòng có loại mất mác khó nói lên lời.
“Tại sao lại làm như vậy? Là muốn trêu cợt Huyện thái gia? Hay là đang trêu cợt tôi?”
“Ta là đang trêu cợt chính mình.” Mộ Thiên Tú vung tay, cất bước nhanh chóng rời đi, rời đi tình ý mập mờ mà hắn không nên có.
Thạch Lựu không hiểu nhún nhún vai, chú ý đóng kỹ cửa phòng, xấu hổ nhìn về phía màn, tim đập bình bình kinh hoàng , nam nhân mình ái mộ đang ở trên giường của nàng. . . . . .
Nàng thẹn thùng thổi đèn, ngồi vào bên giường, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lôi kéo, dây thừng trói chăn bông buông ra, người bên trong hơi mở rộng tứ chi.
“Ư . . . . .”
“Đại nhân? Ngươi đã tỉnh chưa?” Thạch Lựu thẹn thùng khẽ gọi một tiếng.
“Không cần ầm ĩ. . . . . .” Trong lúc ngủ mơ nàng xoay người một cái cộng thêm một cái lẩm bẩm mơ hồ không rõ .
Dược hiệu của mê hương không sai biệt lắm sắp hết, nàng nhanh một chút, hì hì, chờ gạo nấu thành cơm, Huyện thái gia nghĩ không nhận trách nhiệm cũng không được.
Thạch Lựu thoát tất cả xiêm y, vui vẻ nhanh chóng chui vào chăn, thân thể trắng nõn dán lên lưng người nọ, hai tay như rắn nước bò tiến trong nội y người nọ . . . . . .
Hai tiếng thét phá tan màn đêm yên tĩnh.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Mộ Thiên Tú nhẫn nại đợi cho mặt trời lên cao ba sào mới đi Noãn Nhật lâu.
“Còn nói không phải đang trêu cợt tôi, rõ ràng là thế.” Thạch lựu đã sớm đợi rồi, vừa nhìn thấy tên đầu sỏ gây tội, miệng liền trề ra oán giận.
Mộ Thiên Tú kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tiểu tử kia thật sự có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?”( Myumyu :Huynh ấy so tỉ với Liễu Hạ Huệ đấy >”
“Cái gì tiểu tử, là nữ oa nhi.” Nàng ão não sẵng giọng.
“Sao có thể như vậy được? !”
“Tối hôm qua tôi tự mình nghiệm chứng, chẳng lẽ còn giả được sao?”
“Người đâu rồi?”
Cây lựu đung đưa cái chìa khóa trong tay.
Mộ Thiên Tú cùng nàng lên lầu, chờ khóa mở, hắn không thể chờ đợi được mà đẩy cửa đi vào.
“Vèo ——”
Một cái ghế tròn bay ra, lập tức sẽ đập trúng mộ Thiên Tú, chỉ thấy hắn đưa bàn tay to lên, gọn gàng tiếp được, cây lựu theo vào gian phòng, hai tay chà sát eo, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn gian phòng loạn thất bát tao ( Lộn xộn, lung tung).
“Cẩn thận một chút, nữ nhân này cực kỳ hung hãn.”
Mộ Thiên Tú kinh ngạc nhìn về phía người trong phòng, một đầu tóc dài thẳng tắp như thác nước rối tung đến trước ngực, đem toàn bộ khuôn mặt trắng nõn cơ hồ che dấu sau mái tóc, thân hình thon dài, mặc áo ngắn váy dài của Thạch Lựu, quả thật, nhìn thế nào cũng là một nữ nhân.
Nghe thấy tiếng mở khóa, Giang Yên Hồng lập tức nắm ghế lên muốn đánh lén đào tẩu, nào biết người tới dĩ nhiên là Mộ Thiên Tú, nàng thiếu một chút nữa là bị hù chết, dường như sợ tóc che không đủ, một bên dùng ống tay áo che khuất miệng mũi một bên lui mặt về phía sau, xuyên thấu qua sợi tóc khẩn trương nhìn chòng chọc.
“Ngươi là ai? Ngươi sao lại ở trên giường Giang huynh? Hắn ở đâu rồi?”
Nàng là ai? ! Nàng không ở trên giường mình, muốn ở trên giường ai? !
Đêm qua ngủ say như , đến nỗi làm sao đến nơi đây cũng không biết, chỉ biết là ngủ đến một nửa, trong mơ mơ màng màng có người từ phía sau ôm nàng, tiếp theo là cái tay giở trò, nàng sợ tới mức giựt mình tỉnh lại, đối phương cũng bị kinh hãi, hai bên trước tiên ở trên giường đánh một trận.
Trong bóng tối, nghe ra là danh kỹ Thạch Lựu, cũng cuối cùng cũng hiểu tinh tường rằng nàng đang ở Noãn Nhật lâu, nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, kinh ngạc vì không giải thích được tại sao lại chạy đến trên giường Thạch lựu, sợ hãi chính là cái bộ dạng nàu của nàng nếu như bị trông thấy mà nói nhất định phải chết.
“Thị Lang đại nhân, người mang đến một người , tôi trả lại ngươi một người, hai chúng ta không ai thiếu nợ ai, người mang đi nhanh lên a, tôi không chơi nữa.”
Thạch Lựu nghĩ chuyện tối qua một hồi liền cảm thấy xấu hổ muốn chết, phát hiện người trên giường là nữ, nàng chật vật mặc xiêm y vào, muốn đốt chút đèn xem cho rõ ràng, nữ nhân kia thật hung hãn, chẳng những đoạt lấy đá đánh lửa, còn đập nát chân đèn, nếu bọn tỷ muội không nghe được tiếng thét chói tai chạy đến, bọn hộ viện ( bảo vệ) ngăn cửa ra vào, chỉ sợ nữ nhân kia sớm đã bỏ trốn mất dạng .
Đối mặt với nghi vấn của mọi người , nàng đành phải nói dối đầy trời, nói là thay mặt người nào đó trông nom giáo huấn nha đầu không chịu hầu hạ chủ nhân, tuy giấu diếm được mọi người, bất quá mặt mũi của nàng là Lam Điền đệ nhất ca kỹ cũng gần như mất hết .
“Cái gì? ! Là ngươi đem ta tới đây? !”
Nguyên lai là hắn giở trò quỷ! Tên đáng chết, lần trước phi lễ nàng, còn đem nàng ném đến kỹ viện, đem trong sạch của nàng toàn bộ hủy, nàng không giết người này thì không được! Giang Yên Hồng khí cấp bại phôi ( hổn hển) tiến lên.
Mộ Thiên Tú sững sờ. Thanh âm của cô gái này thật quen tai, kinh ngạc nhìn nàng tức giận thở phì phì hướng hắn đi tới, không những thanh âm quen thuộc, cả bộ dáng tìm người tính sổ sách kia cũng giống như đã từng quen biết.
Vọt lên hai bước, nàng đột ngột vòng một vòng lớn, vọt tới bên kia gian phòng, hai lòng bàn tay che trên miệng, cực lực áp chế cơn tức giận đến thiếu một chút nữa mất đi lý trí.
Xem biểu lộ mờ mịt trên mặt Mộ Thiên Tú, quả thực giống như là hắn bắt nhầm người, Thạch Lựu cũng không thấy mặt nàng, bọn họ còn chưa làm rõ được nàng là ai, nàng sao có thể không đánh đã khai .
Tỉnh táo lại, sự tình còn có thể cứu vãn, nếu như nàng có thể không bị vạch trần tại chỗ mà nói…, nếu như nàng có thể bình an rời đi Noãn Nhật lâu mà nói.
“Cô nương, ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn nóng vội đuổi theo muốn nhìn cho rõ ràng.
“Ngươi không cần tới đây ——” nàng lui về phía sau màn, lấy màn lụa ngăn cách mà thoá mạ, sợ bị nhận ra thanh âm, cố ý đề cao tiếng nói chuyện, “Ta là ai? Cái này còn phải hỏi sao? Ta ở trên giường hắn, dĩ nhiên là nữ nhân của hắn. Hiện tại hắn nhất định đang tìm ta, ngươi nhanh chóng thả ta trở về, bằng không hắn chắc chăn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ta cho tới bây giờ không có nghe nói hắn có nữ nhân.”
“Loại sự tình này cần khua chiêng gõ trống chiêu cáo thiên hạ sao?”
“Nguyên lai hắn đã có nữ nhân, thảo nào không quan tâm ta!” Thạch Lựu ngượng ngùng dậm chân. Làm nửa ngày, nàng giống như cái đứa ngốc tự mình đa tình, tự tìm nan kham.
“Ta ngay bây giờ sẽ đi tìm tiểu tử kia hỏi cho rõ.Thạch Lựu cô nương, người cô giúp ta xem trông nom một chút.”
“Không cần, ta không chơi.” Thạch Lựu thở phì phì ra khỏi phòng.
Mộ Thiên Tú đuổi theo đòi cái chìa khóa, tiếp tục đem người khóa trong phòng, giống như một trận gió chạy đi .
Giang Yên Hồng trợn tròn mắt. Sao lại có thể như vậy? ! Nàng vọt tới cạnh cửa, lo lắng gõ cửa.
“Thả ta đi ra ngoài thả ta ra ngoài”
“Cái chìa khóa bị Thị Lang đại nhân cầm đi, ta cũng không có biện pháp.” Cây lựu lấy cánh cửa ngăn cách nói, “Này , ta cảnh cáo ngươi, không chuẩn ngươi lại phá đồ đạc, bằng không ta bắt ngươi bồi thường. Ngươi từ từ mà hô, ta không rảnh bồi ngươi.” Thạch Lựu vừa xuống cầu thang bên cạnh hành lang vừa suy nghĩ lung tung. Thiệt là, thịt dê không đến được còn chọc một thân phiền phức, hiện tại đến phòng cũngtrở về không được, đành phải đi tới phòng tỷ muội ở một chút.
Giang Yên Hồng tức giận đạp cửa gỗ, cửa gỗ khắc hoa vừa nặng vừa dày không động đậy một chút, ngược lại làm nàng đau đến ôm chân lớn tiếng khóc thét.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Nội đường huyện nha, Mễ Bối cũng Uông mẫu gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Sáng sớm Mễ Bối đi gọi tiểu thư, phát hiện trong phòng rỗng tuếch, nha lý từ trên xuống dưới cũng đều đi tìm rồi, chính là không thấy người, vội vàng chạy tới báo cáo lão phu nhân.
Chuyện như thế này? Làm sao lo liệu đây?
“Tiểu Mễ, ngươi xem ai tới kìa?”
Hà Nhất Vấn mặt mày hớn hở dẫn Mộ Thiên Tú tiến vào trong nội đường, tới Thị Lang đại nhân đã lâu không đến lại đến rồi, đại nhân và Huyện thái gia vốn là nói nhao nhao rồi lại hòa như vậy, hắn đã sớm kiến quái bất quái rồi (không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị) .
“Tiểu Mễ, nghe sư gia nói Giang huynh nhiễm phong hàn, thân thể không thoải mái, thật vậy sao?”
Mộ Thiên Tú vừa đến huyện nha liền nghe sư gia báo cáo Huyện thái gia sinh bệnh rồi, hắn trong lòng cười thầm vài tiếng, ha, sao có thể trùng hợp như thế, tám phần là giả bộ bệnh đi tìm nữ nhân nửa đêm không thấy kia a, tốt, nhất bất tố, nhị bất hưu, (Ý của câu thành ngữ có nghĩa là đã không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng). Hắn nhân tiện vạch trần lời nói dối này.
“Ta muốn đi xem hắn ngay bây giờ.”
Giang mẫu sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc, Mễ bối lao qua giữ chặt Mộ Thiên Tú đang xoay người muốn hướng gian phòng của tiểu thư phóng đi .
“Không nên đi ——”
“Vì cái gì không nên đi?” Hắn nhếch miệng cười tà mị.
“Bởi vì. . . . . .” Mễ Bối cảm thấy Thị Lang đại nhân cười thật quỷ dị, cứng đầu tiếp tục nói dối, “Nếu hại đại nhân cũng nhiễm phong hàn thì không tốt.”
“Đúng, đúng vậy cũng không tốt.” Giang Mẫu chột dạ phụ họa.
Huyện thái gia không thấy đâu, đây là chuyện lớn, đã sớm phái người đi tìm, không tốt thì không tốt nhưng bọn họ còn có chỗ cố kỵ, trước khi biết rõ ràng, không dám kinh động người ngoài, thời điểm buổi sáng sư gia đến tìm người, đành phải nói dối, hiện tại sư gia kéo Thị Lang đại nhân cùng đến, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục hạ bài xuống.
“Không sợ, thân thể của ta cường tráng, bách bệnh bất xâm.” Mộ Thiên Tú đẩy hắn ra, xuyên qua hoa viên, thẳng hướng gian phòng Huyện thái gia đi đến.
“Ta cũng đi thăm đại nhân một chút.” Hà Nhất Vấn theo đuôi phía sau.
Mễ Bối cùng Giang lão phu nhân gạt mồ hôi như mưa theo sát phía sau, trơ mắt nhìn hai người phía trước tiến vào gian phòng không có một bóng người, chủ tớ hai người vừa xấu hổ vừa lo lắng đứng ở cửa phòng.
“Đại nhân đâu?” Hà Nhất Vấn kinh ngạc hỏi Mễ Bối.
“Đại nhân. . . . . . Hắn. . . . . .” Hắn thật sự không biết làm sao, trên người mồ hôi lạnh mồ hôi nóng trao đổi.
“Hắn đi tìm nữ nhân, đúng không?”
Mộ Thiên Tú liếc hắn một cái, Mễ Bối sợ tới mức rụt lại, Giang mẫu càng sợ đến ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Sư gia không hiểu ra sao nhìn tới nhìn lui, “Nữ nhân? Đại nhân đi tìm nữ nhân cái gì?”
“Nói với hắn, nữ nhân của hắn tại chỗ ta, bảo hắn đến biệt thự tìm ta.”
Mộ Thiên Tú không có kiên nhẫn các loại , đặt xuống lời nói tựu kính tự rời đi, sư gia vội vàng đi theo phía sau tiễn khách, bả ngây người mét bối Hoà Vang mẫu nhét vào tại chỗ.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Hắn không hiểu chính mình tại sao lại không thoải mái như thế.
Đưa Giang Thanh Mặcc đưa lên giường Thạch Lựu, không phải là muốn chặt đứt vọng tưởng không nên có kia sao? Tuy nhiên tình huống có khác, nhưng chỉ cần tiểu tử kia có nữ nhân chẳng phải tốt lắm sao, bất kể nàng là ai, hắn hẳn là phải chết tâm rồi, không phải sao? Chính là tại sao hắn lại cảm thấy rất không thống khoái?
Bởi vì tiểu tử kia ăn vụng, làm cho hắn có loại cảm giác bị lường gạt? Hay là hắn căn bản chính là đang dối mình gạt người, làm như thế cũng không thể thật sự giải quyết phiền não của hắn?
“Mộ Thiên Tú, ngươi vì sao càng ngày càng trở nên bất kiền bất thúy ( Myu: cái này ta chịu ) như thế “ Hắn một mặt chửi chính mình không bỏ xuống được , vừa mở khóa vào phòng Thạch Lựu.
Di? Lần này yên tĩnh thần kỳ, đi vào sau phát hiện trong phòng không có một bóng người, trước cửa sổ phía sau còn mở lớn,hắn thầm kêu một tiếng nguy rồi.
Chạy đến phía trước cửa sổ dưới lên xem xét, lầu các này mặc dù chỉ là lầu hai, nhưng lầu một xây một nửa trên nền đá, phía trước nền đá là một cái hồ nước không coi là nhỏ, bên cạnh hồ nước là hành lang gấp khúc vờn quanh, người của Noãn Nhật lâu thỉnh thoảng lui tới, cho dù nàng kia thật có can đảm từ nơi lầu cao này nhảy xuống, nhất định cũng sẽ bị người phát hiện .
Hắn đến cửa sau nhìn xem, giữa lầu các cùng tường sau có một cây lim có chút cao lớn, một cái dây vải buộc vật nặng treo ở trên cành cây to, đầu kia thì cột vào trên khung cửa sổ, rất hiển nhiên , nha đầu kia bò lên trên cây lim, nhảy qua tường sau, bỏ trốn mất dạng .
Lấy nữ nhân mà nói nàng ta xem như tài cao lớn mật rồi, nhưng dù nàng trốn cũng không chạy đến đâu, hắn nhảy xuống cửa sau, bằng tốc độ nhanh nhất truy theo.
Sợ bị người trông thấy, Giang Yên Hồng cố ý chọn ngõ sau ít người, đường nhỏ mà đi, liều mình chạy tốt một đoạn đường, nàng dùng hết khí lực tựa ở ven đường thở hổn hển không thôi.
Tên đáng chết, cũng dám chỉnh nàng ác như vậy, nếu từ nhỏ nàng không tự do thoải mái, loại chuyện nhỏ nhặt leo cây này không làm khó đượcnàng, lúc này nàng còn bị nhốt tại Noãn Nhật lâu mà lo lắng rồi, đợi nàng trở về, nàng cần phải tìm hắn tính khoản sổ sách này, tuyệt đối không chỉ như tính toán lúc trước chỉ hai chữ “Tuyệt giao” có thể giải quyết.
Thật vất vả điều hòa cơn tức giận, nàng tiện tay bó lại bó tóc dài chặn đường chướng mắt, tiếp tục hướng huyện nha chạy tới.
Vượt qua loạn thất bát tao ngỏ nhỏ, cuối cùng nhìn thấy cửa sau huyện nha rồi, Giang Yên Hồng trước tiên tránh ở góc chú ý quan sát, xác định bốn bề vắng lặng, mới mò mẫm đi qua gõ cửa.
“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, mở cửa nhanh nha —— là ta nha ——” nàng không dám gọi quá lớn tiếng, đè tháp cuống họng, lo lắng gọi.
Cửa sau chi nha một tiếng mở ra, nàng tranh thủ thời gian đi vào, liên tục không ngừng đóng cửa rơi khóa, vỗ vỗ ngực vừa kinh hồn không thôi , xoay người nói: “Tiểu Mễ. . . . . .” Mới vừa quay đầu, nàng sợ tới mức dán lên cửa mà đứng, kinh hoảng kêu to.
Mộ Thiên Tú cũng sợ tới mức hét lên ——
Hắn trên đường đuổi theo đến huyện nha, trông thấy nàng đang gõ cửa, hắn liền” Làm người tốt đến cùng” , phóng qua tường vây giúp nàng mở cửa, nào biết nàng vừa xoay người lại, sợ hắn tới mức kinh hãi không thôi, thảo dung thất sắc.( Myu: Thông thường là hoa dung- mặt hoa- thất sắc không hiểu sao chỗ này tác giả lại để thảo dung- mặt cỏ- >”
Giang Yên Hồng muốn lấy tóc rối che mặt, nhưng đã không kịp, hắn một phát bắt được hai tay của nàng, một đôi con ngươi đen tròn trừng thẳng tắp, cố sức nhìn chòng chọc nàng.
Nàng vừa ảo não vừa sợ hãi nhíu mày lại. Xong rồi, xong rồi, lại tại thời điểm cuối cùng đổ bể hết, như thế này này đừng nói tính sổ, ngay cả một nhà lớn nhỏ có thể sống hay không còn chưa biết.
Cáigương mặt đang bày ra này quả thật đúng là Giang Thanh Mặc, chính là cái cách ăn mặc này rõ ràng là nữ tử buổi sáng nay tại Noãn Nhật lâu, chuyện này rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ là Thạch Lựu nghĩ sai rồi?
Chẳng lẽ làtiểu tử này tương kế tựu kế, nam giả trang nữ phản hắn một đòn? !
Những sự kiện buổi sáng liên tiếp đem hắn làm cho mơ hồ, hai tay buồn bực nhanh chóng muốn biết rõ ràng, không cần nghĩ ngợi đi lên phía trước tìm tòi, hai luồng tròn trĩnh săn chắc lại đầy đặn co dãn gì đó rơi vào tay. . . . . .( Myu: Ặc ặc..)
Trước ngực xiết chặt, Giang Yên Hồng đột nhiên mở to mắt, trông thấy hắn vẻ mặt mê mang hai tay lại chiếm giữ hai vú của nàng, lập tức hoảng sợ ngượng ngập mà nổi xung thiên, hung hăng vung cho hắn một cái tát.
“Đại sắc ma ——”
Đáp án nắm trong tay làm cho hắn đều ngây ngẩn cả người, tùy tiện nàng đánh, đá làm sao.
Không biết nghĩ bao nhiêu ngày, nếu như tiểu tử này là nữ nhân thì tốt rồi, hiện tại nguyện vọng không có khả năng lại biến thành sự thật, kết quả ngoài ý muốn làm cho hắn mừng rỡ không thôi, vui sướng như từng trận âm thanh rung động, càng lúc càng vang dội, ở trong lòng của hắn lay động không thôi.
Nghe được tiếng ồn ào ở cửa sau, Mễ Bối cùng Uông mẫu lo lắng chờ đợi vội vàng chạy tới, gặp Giang Yên Hồng một thân nữ trang còn liều mạng đánh Mộ Thiên Tú, bọn họ cũng choáng váng.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
A liễu sờ sờ bụng đói đến bẹt dẹp, quay đầu nhìn lại sân sau, cửa sổ phòng được đóng chặt, Tiểu Mễ ca bọn họ không biết trong phòng thương lượng chuyện trọng yếu gì, bận rộn đến cơm trưa cũng không cần ăn, làm hại nàng thật đói.
Quên đi, Tiểu Mễ ca phân phó nàng trông cửa, nàng liền ngoan ngoãn trông lấy.
Trong phòng, Mộ Thiên Tú dựa vào cửa mà đứng trên mặt một cái dấu tay năm ngón rõ ràng có thể thấy được, hắn nghiêng tai yên lặng nghe Mễ Bối nói tỉ mỉ từ đầu.
Nhắc lại chuyện xưa, Giang mẫu nhịn không được thương tâm rơi lệ, Giang Yên Hồng thân thiết cầm tay của mẫu thân.
“Thị Lang đại nhân, chuyện đã trải qua chính là như vậy.”
Nghe xong sự tình từ đầu đến cuối, Mộ Thiên Tú nhịn không được thở dài một tiếng, than thở không thôi.
“Không nghĩ tới Giang huynh lại qua đời như vậy, quả nhiên là trời cao đố kỵ anh tài, ai ——”
Mễ Bối cơ trí thấy Thị Lang đại nhân bộ dạng có chút đồng tình, tranh thủ thời gian tiếp theo liền cầu tình xin khoan dung, “Nói đúng à nha, cho nên lão phu nhân nhà tôi mới có thể nhất thời không cách nào tiếp nhận, mới có thể muốn ta thiếu gia, không, tiểu thư nhà tôi giả trang thiếu gia đảm đương cái chức quan này, nói đi nói lại, chính là không nỡ thiếu gia sớm như thế đã rời đi chúng tôi. Chúng tôi biết sai rồi, Thị Lang đại nhân, ngươi liền tha chúng tôi a.”
Uông mẫu cũng thừa nhận sai lầm cầu khẩn, “Thanh nhi, không, Hồng nhi đã sớm chuẩn bị từ quan rồi, thật sự, chúng ta lập tức đi — ta van ngươi Thị Lang đại nhân coi như vì giao tình với Thanh nhi, thả chúng ta một con đường a ( nguyên văn là một con ngựa).”
Chuyện từ quan hắn biết rõ, sở dĩ làm một đống chuyện ngu xuẩn như thế, chính là do nụ hôn kìm lòng không được kia mà ra. Mộ Thiên Tú ngoái đầu nhìn về phía Giang Yên Hồng hồi lâu không nói chuyện.
Từ lúc nàng đến Lam Điền nhậm chức, hắn đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nguyên lai trực giác của hắn chính xác, tới không phải bản thân Giang Thanh Mực, là tỷ tỷ song thai mạo danh thế thân hắn.
Bởi vì gương mặt giống nhau như đúc, hắn bị lừa thật thê thảm, còn tưởng rằng mình đổi tính, không thương nữ nhân lại yêu nam nhân, giằng co nửa ngày, cuối cùng chân tướng rõ ràng, tất cả buồn rầu tất cả đều tan thành mây khói, hắn thật là cao hứng.
Cười cái gì màcười? ! Giang Yên Hồng không che dấu lửa giận chút nào trừng lại, nếu như không phải tình hình ngươi mạnh hơn, nàng hận không thể xông lên thưởng tên đại sắc lang vài cái tát.
A, cơn tức còn lớn như thế, không dùng thuốc mạnh hơn không được, hắn cười xấu xa.
“Tuy về tình có thể khoan thứ, chính là pháp lý khó dung, mặc kệ nói sao, mạo danh thế thân mệnh quan triều đình chính là tội lớn khi quân, tru di cửu tộc .”
Tru di cửu tộc? ! Giang mẫu trước mắt tối sầm, vô lực dựa vào nằm trên người nữ nhi,Mễ Bối cũng đến sắp khóc, Giang Yên Hồng nhìn một nhà già trẻ, cũng nhịn không được đỏ mắt.
“Trừ phi. . . . . .”
Giang gia già trẻ tất cả đều lo lắng nhìn về phía Mộ Thiên Tú, hắn lại giống như là quên từ không nói thêm gì nữa, ung dung đến bên cửa sổ ngồi xuống, thảnh thơi nâng chân bắt chéo, một tay chống gò má, mỉm cười nhìn nàng.
Giang đỏ bừng hoàn toàn hiểu được hắn là cố ý câu bọn họ, nàng dùng sức hít vào, nhận mệnh đi đến trước mặt hắn, hai đầu gối quỳ xuống đất cầu tình.
“Trừ phi như thế nào ngươi nói đi, ta liền làm theo, chỉ cần ngươi chịu buông tha chúng ta một nhà lớn nhỏ, ta nhận mệnh.”
Xem nàng vẻ mặt ủy khuất quỳ gối trước mặt, hắn thật không nỡ, nhưng càng không nỡ làm cho nàng cứ như vậy mà rời đi.
Ngay từ đầu đúng là đem nàng trở thành Giang Thanh Mặc, nhưng làm cho hắn tâm động chính là bản thân nàng, làm cho hắn có cảm giác thần giao khế hợp ( tâm ý tương thông) là nàng, hơn nửa năm này đến cùng hắn tranh cãi đấu võ mồm, tán phiếm nói đùa cũng là nàng, vô luận như thế nào hắn đều muốn đem nàng giữ ở bên người.
“Trừ phi ngươi gả cho ta.”
Nàng há miệng nói không nên lời.
Chẳng những lượm lại mạng nhỏ, còn thuận tiện lượm Quận Vương phủ tứ phẩm Thị Lang làm rể hiền, có lời rồi, có lời rồi, Mễ Bối cao hứng nhảy dựng lên, mà Giang mẫu chẳng những chuyển bi vi hỉ ( chuyển buồn thành vui ), còn vui đến phát khóc.
Chứng kiến Mộ Thiên Tú đưa ra bộ mặt cười dương dương tự đắc, tức giận trong lòng Giang Yên Hồng bỗng nhiên nhân lên gấp đôi.
Trước đây hắn tuy mê mẩn, yêu thương ầm ĩ, cũng là không ảnh hưởng toàn cục, có khi còn cảm thấy thật thú vị, nhưng gần đây người này càng lúc càng quá mức, rình trộm, uy hiếp, cưỡng hôn, tập kích ngực đủ thứ , bây giờ còn muốn bức hôn nàng, thật quá phận rồi!
“Ta không muốn ——”
Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, Mễ Bối cùng Giang mẫu cũng cảm thấy bình tĩnh ngoài ý muốn.
“Ta không muốn gả cho ngươi.” Nàng đứng lên, khuôn mặt bướng bỉnh nhìn thẳng hắn.
Lời lẽ sắc bén lần thứ hai từ nàng trong miệng thốt ra lại tàn nhẫn đâm vào trái tim hắn, hắn nhẫn nhịn đau lòng hỏi: “Tại sao không?”
“Bởi vì ta chán ghét ngươi tên vô lại tùy hứng làm việc xấu, bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Lại một đao nữa! Hắn đau đến nhíu mày,giống như có điều suy nghĩ nhìn nàng quật cường chống đỡ.
Hắn cảm thấy trong lúc cãi nhau ầm ĩ đó, tình cảm của bọn họ càng lúc càng tốt, càng lúc càng ăn ý sâu đậm, hắn tin tưởng nàng hẳn là có cảm thụ giống hắn , chỉ là gần đây hắn quá nóng vội, quá xằng bậy, kết quả làm nàng tức giận .
Làm sao đây? Nếu hiện tại thả bọn họ đi …, có lẽ sẽ không gặp mặt nhau được nữa, cho dù hắn đuổi tới Tứ Xuyên, dựa vào cá tính nàng chỉ sợ sẽ trực tiếp đem hắn đuổi ra khỏi nhà, càng làm cho hắn sợ hãi chính là nếu nàng gả cho người khác. . . . . . Không được, tuyệt đối không thể làm cho loại chuyện đó phát sinh.
Hảo, nếu như là đã làm kẻ xấu, thì làm cho đến cùng, trước tiên cưỡng ép nàng cưới vào cửa, sau đó từ từ nghĩ biện pháp thu phục con ngựa bất kham này.
“Ngươi là người thông minh, ngươi ngẫm lại mà xem, nếu như ngươi không gả cho ta, chúng ta liền không có quan hệ, ta hà tất vì người ngoài không có quan hệ đảm đương tội lớn khi quân?”
“Không, ngươi sẽ không ——” cho dù hắn thật là đại sắc ma, mọi người chung quy là bằng hữu một thời gian, hẳn là không nhẫn tâm đến không để ý sống chết của cả nhà bọn họ a, nàng nghĩ có lẽ có thể nhờ vào quá khứ.
“Loại sự tình này không thể thử, chờ thử sẽ không kịp.” Hắn chỉa chỉa một già một trẻ bên cạnh , cười nhạt khuyên nhủ: “Ngươi tốt xấu cũng nên vì bọn họ suy nghĩ, không nên vì thỏa mãn tính khí nhất thời.”
“Mộ Thiên Tú, ngươi không phải là định cáo trạng a? Ngươi, ngươi. . . . . “.Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt đến có chút phát run.
Hắn cầm cặp bàn tay trắng như phấn kia, thu hồi nụ cười, chân tình thật ý nói: “Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, những chuyện khác ta đều nghe theo nàng, thật sự.”
Giang đỏ bừng dùng sức mà rút khỏi tay của hắn, hắn lại cố chấp cầm chặt không tha.
“Hồng nhi, ngươi nên đáp ứng a!” Giang mẫu ân cần khuyên nhủ.
“Tiểu thư, Thị Lang đại nhân đã nói như thế, ngươi hãy tin tưởng hắn a.” Mễ Bối thật cao hứng tiểu thư cuối cùng có một chốn đi về tốt rồi.
Nàng khó xử nhìn mẫu thân cùng tiểu thư đồng, vô luận như thế nào nàng là sẽ không để cho bọn họ gặp chuyện gì nguy hiểm , nàng cắn môi trừng hắn, ván cờ này nàng thua cuộc rồi.
Thấy nàng không lên tiếng, Mộ Thiên Tú coi như nàng đồng ý gả, cao hứng dự tính nên làm như thế nào trộm long tráo phụng.
Mời bạn đón đọc chương tiếp!