Trưa hôm sau, tại nhà ông Thái. Dũng mệt mỏi nhìn ra cửa sổ tâm trí thẫn thờ, từ ngày trở về đây, biết bao nhiêu là sự việc khiến anh không được vui. Sự thật về cái chết của Nhạn khiến anh vô cùng đau khổ, nếu như cô ấy còn sống, không lẽ phải đối mặt với nhau bằng hận thù sao? Mới nghĩ thôi đã thấy vô cùng khó khăn rồi.
- Nhạn ơi! Em ở đâu?. Anh đã nhớ em rất nhiều. Phải chi ngày xưa anh không đi thì chắc không có ngày hôm nay!.
Đang miên man suy nghĩ chợt Dũng thấy rất nhiều người đang tập trung trước cổng nhà, không biết chuyện gì đã xảy ra?. Anh vội mở tủ áo, ngay lúc đó anh phát hiện có điều lạ.
- Lạ nhỉ? Bộ đồ tây hôm qua mình vẫn còn móc ở đây mà, đâu mất tiêu rồi?.
Bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- Dũng! Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, họ nói muốn vào lục soát nhà mình!.
- Cái gì?! Tại sao phải lục soát?!. Chị Nga chờ em chút, em xuống liền!.
Dũng vội khoát cái áo len rồi ra ngoài.
.......
Bước ra ngoài phòng khách, thấy Trí đang đứng tựa lưng vào tường suy ngẫm, còn Tín thì đang trò chuyện với Nga, không biết chuyện gì đã khiến khuôn mặt Nga trở nên đau khổ nghẹn ngào. Vừa nhìn thấy Dũng, Nga vội đứng dậy chỉ thẳng vào mặt anh mà nức nở.
- Là nó!! Chính là nó đã giết chồng tôi!! Tối hôm qua tôi thấy rõ ràng nó đi ra ngoài, tôi có hỏi nó đi đâu nhưng nó không trả lời.
Lời buộc tội bất ngờ của Nga khiến Dũng ngơ ngác, anh còn chưa vội hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Có chuyện gì thế? Tại sao... chị lại... nói em như vậy?. – Dũng lắp bắp.
- Sáng hôm nay chúng tôi vừa phát hiện thi thể của Toàn trong khu rừng nhỏ gần xóm Hạ Phân nên hôm nay chúng tôi muốn khám xét nhà mong anh đồng ý cho. – Tín từ tốn.
- Sao?!! Anh vừa nói gì?! Anh cả tôi đã chết! Ai giết anh ấy chứ?!. – Dũng hoảng hốt.
- Mày còn làm bộ hả Dũng!! – Nga lớn tiếng. – Hôm qua mày đã gây lộn với anh Toàn và tối hôm qua tao còn thấy mày đi ra ngoài, chính mày giết anh ấy chứ không ai khác!!. Mấy người không tin thì hỏi thằng Trí đi! Hôm qua chính nó chứng kiến cuộc gây gổ của anh Toàn và thằng Dũng. – Nga vừa nói vừa chỉ tay về phía Trí.
Trí đứng đó khẽ lắc đầu không nói gì, hắn tỏ vẻ như đang rất đau lòng.
- Chị đừng nói vậy tội nghiệp em! Hôm qua em đâu có ra ngoài! Mà tại sao em phải giết anh ấy chứ?!.
- Hừ!! Mày không là vì cái gia tài này thì là vì cái gì chứ!. – Nga sừng sộ.
- Xin lỗi Dũng! Khi khám xét hiện trường chúng tôi đã phát hiện ra một vạt áo giống với bộ đồ tây mà anh vận ngày hôm qua. – Tín từ tốn. – Bây giờ chúng tôi phải khám xét nhà anh để tìm chứng cứ.
Những lời nói của Tín khiến Dũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, tối hôm qua vì chuyện của Nhạn nên anh đã uống rất nhiều rượu đến khi say mềm và ngủ luôn trên giường, sau đó anh không còn biết gì hết thì sao mà có thể ra ngoài giết Toàn cho được.
- Không thể như thế được?. – Dũng lẩm bẩm.
.......
- Thưa thiếu tá!! Chúng tôi vừa tìm được bộ đồ tây có dính đầy máu và hung khí. Nó được giấu rất kỹ trong kho thóc phía sau nhà!!.
Viên cảnh sát đưa ra một bộ đồ tây và cây kéo dính đầy máu trên đó khiến Dũng choáng váng cả người.
- Chuyện này là như thế nào chứ?!! Tại sao... lại là bộ quần áo... của tôi?. – Dũng lắp bắp, tay chân run rẩy.
- Thằng khốn nạn!!! Không ngờ anh của mày mày cũng dám giết!! Hu hu hu!! – Nga khóc thét lên nức nở.
- Chị đừng làm như vậy mà! Em không có giết ai hết! Em không hề biết chuyện gì đã xảy ra! – Dũng cố biện minh.
- Xin lỗi Dũng! Chúng tôi buộc lòng phải bắt anh về sở! – Tín lên tiếng và ra lệnh cho người còng tay Dũng lại.
Ngay lúc đó, Lan vừa bước vào nhà thấy có người còng tay chồng mình cô liền thốt lên.
- Các người làm gì vậy?! Sao lại bắt chồng tôi?.
- Thằng chồng mày nó vừa giết chồng tao. – Nga thét lên.
Câu nói của Nga khiến Lan giật mình làm rơi cả giỏ đồ ăn mà cô mua cho Dũng trước khi từ bệnh viện về đây.
- Không thể nào?! Anh ấy không thể nào giết người đâu?! Các người bắt lầm rồi! – Lan chạy đến bên Dũng và ôm chầm lấy lưng anh, cô cố ghì chặt Dũng lại không để cho các viên cảnh sát đưa anh đi.
Nhìn thấy Lan, Dũng như thêm có chút niềm tin vào bản thân, anh tin chắc rằng có kẻ nào đó cố tình ám hại mình nhưng hiện tại anh không thể nghĩ ra đó là ai và có thù oán gì với anh.
- Cô đừng làm như vậy! Nếu Dũng vô tội thì chúng tôi sẽ có cách tìm hiểu! Bây giờ các người làm như vậy thì làm sao chúng tôi điều tra chứ?. – Tín nhỏ nhẹ.
- Tôi thật sự không giết anh Toàn!! – Dũng nhìn thẳng vào mặt Tín phân bua.
- Dũng à! Không còn cách nào khác đâu! Mọi chứng cứ đều buộc tội anh, bây giờ chỉ còn cách là anh phải theo chúng tôi về và hợp tác điều tra thôi!.
- Chính nó đã giết chồng tôi!! Tại sao không bắt nó mà phải điều tra chứ!!. – Nga hét lên ầm ỹ.
- Im đi!!! – Trí đột nhiên hét lớn. – Chị làm gì mà cứ buộc tội cho thằng Dũng vậy!! Đúng là nó có xung đột với anh Toàn nhưng chưa chắc nó là hung thủ! Chị phải để cho cảnh sát điều tra chứ!.
Thấy Trí bỗng nhiên hùng hổ bênh vực cho Dũng nên Nga im lặng không nói gì, ả lủi thủi bước vào trong. Kế đó, Trí đến bên Dũng khuyên nhủ.
- Em cứ yên tâm! Anh tin là em vô tội, sẽ không có gì xảy ra đâu!.
Dũng cúi mặt thì thầm.
- Cảm ơn anh! Anh hai!.
Dũng cảm thấy hối hận khi đã đối xử không tốt với Trí, cho đến lúc cuối cùng Trí vẫn luôn bênh vực anh như ngày xưa. Ngày còn nhỏ có những lúc bị cha đánh những trận đòn nhừ tử bán sống bán chết ấy thế mà Toàn chỉ đứng nhìn dửng dưng như không có chuyện gì, còn Trí thì khác, hắn luôn bênh vực cho anh, nhiều khi còn đỡ cả những đòn roi vọt của cha. Sâu trong thâm tâm của Dũng lúc nào Trí cũng là một người anh thương em.
- Buông anh ra đi, sẽ không sao đâu mà!. – Dũng thì thầm với Lan.
Lan khẽ buông tay để hai viên cảnh sát đưa Dũng ra ngoài, Lan vội chạy theo sau nhưng bị Trí cản lại.
- Em cứ để cho nó đi! có theo cũng chẳng giúp gì được đâu!
- Anh ta nói đúng đấy! Chị nên ở nhà thì tốt hơn! Tôi cũng nghĩ rằng Dũng bị người ta hãm hại. – Tín vừa nói vừa liếc nhìn Trí. – Chúng tôi từng là bạn thân với nhau và tôi biết rằng anh ấy không phải là kẻ giết người. Tuy bây giờ mọi vật chứng đều buộc tội anh ấy nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, chúng tôi sẽ cố gắng đưa vụ án này ra ánh sáng. Chào chị!.
***
Tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ. Dũng khổ sở ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng lấy lời khai, Tín ngồi đối diện với anh. Nhìn khuôn mặt đau buồn của Dũng, Tín biết rằng Dũng không hề nói dối, khuôn mặt phờ phạc chứng tỏ rằng Dũng có dùng đến rượu nhưng vẫn khổng thể cho là Dũng vô tội được.
- Anh có gì để nói với tôi không?. – Tín từ tốn.
- Tôi vô tội. – Dũng lẩm bẩm.
- Tôi biết là anh vô tội nhưng như thế thì sao chứ?! – Tín lớn tiếng. – Liệu có ai tin điều đó không? Bộ đồ tây mà anh mặc và hung khí chúng tôi đã xét nghiệm và kết quả chính là máu của Toàn. Anh nói là đêm qua anh uống rượu một mình nhưng đâu có ai làm chứng điều đó, trong khi đó vợ của nạn nhân và anh hai của anh điều nói rằng anh đã có xung đột với Toàn và tối hôm qua anh có đi ra ngoài.
- Anh đừng nói nữa! Tôi hoàn toàn mất phương hướng rồi! Đêm qua tôi đã say mềm và ngủ thiếp đi trong phòng lúc nào không hay! Sau đó tôi có ra ngoài hay không cả tôi còn không biết nữa. – Dũng phân bua.
- Anh phải cố nhớ lại, phải cố tìm ra cách chứng minh anh vô tội chứ còn hơn là ngồi đó buồn rầu.
- Anh Toàn chết như thế nào vậy?. – Dũng thì thầm.
- Bị đâm hai nhát, một nhát ở bụng và một nhát ở cổ ngay mạch phải, nhát thứ hai ngay cổ là nhát chí mạng, tất cả những vết thương là cùng một hung khí gây ra, chính là cây kéo mà chúng tôi đã tìm thấy cùng với bộ đồ tây của anh.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa mạnh.
- Cộc cộc!!. – Thưa thiếu tá! Chúng tôi vừa phát hiện một vật lạ trong túi áo của nghi phạm!.
Dũng và Tín cùng nhìn nhau ngạc nhiên sau khi nghe viên cảnh sát thông báo.
.......
- Đã xét nghiệm chưa?! Là máu của ai?!. – Tín hỏi dồn.
- Dạ! Là của trung sĩ Zomom ạ!!.
- Cái gì?! Bao lâu rồi?!.
- Vết máu đã khô hai ngày rồi!!.
- Được rồi anh ra ngoài đi! Chúng tôi cần nói chuyện!.
.......
Tín bước đến trước mặt Dũng, khuôn mặt gã hằn nước mắt đỏ hoe, gã biết rằng có chuyện gì đó rất xấu đã xảy ra với viên trung sĩ mà gã yêu mến nhất đã theo gã gần 2 năm nay. Điều trước mắt khiến gã không thể hiểu được là tại sao vết máu của Zomom lại nằm trong túi áo của Dũng. Chỉ biết là Zomom đã mất tích hơn hai ngày còn Dũng chỉ vừa mới về đây ngày hôm trước thì làm sao họ có thể gặp nhau.
- Dũng àh! Tại sao vết máu này lại nằm trong túi áo anh vậy?.
- Tôi không biết?! Đầu óc tôi rối quá, có lẽ là vì rượu, nó khiến tôi hầu như quên mọi chuyện!.
- Điều này khiến tôi nghi ngờ, liệu anh và Nhạn có phải là đồng bọn với nhau không?. – Tín thẳng thừng.
- Anh nói cái quái gì thế hả?! Anh nghi ngờ cả tôi và Nhạn sao?! – Dũng sừng sộ.
- Vậy thì anh giải thích đi!! Tại sao trong túi áo anh lại có máu của Zomom!! Nếu như Zomom đã chết thì chắc chắn anh không thể giết cậu ấy được vì ngày cậu ấy mất tích anh vẫn chưa về!! Nhưng nếu nói anh và Nhạn là đồng bọn thì điều đó có thể!! Với lại khi khám xét thi thể của Toàn chúng tôi vẫn thấy cánh hoa Sứ trong miệng nạn nhân nhưng lần này nghi phạm lại là anh!! Anh giải thích đi!! Tại sao anh không giải thích?!!. – Tín không còn kiềm chế được cảm xúc của mình, gã xách hẳn cổ áo Dũng lên.
- Anh bình tĩnh chút được không?! Tôi cần phải yên tĩnh mới nhớ được chứ! – Dũng cố trấn an.
Tín buông cổ áo Dũng ra và quay lại ghế ngồi, gã mồi lấy điếu thuốc rít mạnh như cố tự trấn an bản thân mình. Dũng không nói gì cũng lặng lẽ ngồi đó, anh cố suy nghĩ thật kỹ xem mình đã nhặt vết máu đó ở đâu. Dũng nhớ là khi về đến nhà nơi đầu tiên mà anh đến là vườn hoa Sứ và anh đã có một chút hoài niệm ở nơi đó đến khi có một cơn gió nhẹ thổi đến. Bất chợt Dũng thốt lên.
- Tôi nhớ rồi! Là vườn hoa Sứ!!
- Anh chắc chứ!! – Tín nhấn mạnh.
- Phải!! Lúc đó có một cơn gió nhẹ thổi qua làm lớp tro bay đến chân tôi và tôi đã tìm thấy vết máu ấy, hình như có ai vừa thiêu hủy nó thì phải?!.
- Tốt lắm! Hãy đi cùng tôi! Có lẽ ở đó chúng ta sẽ tìm thấy Zomom!.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !