Tru Tiên I Chương 92: Nhà họ Ba

“Trong tay Ba gia?”

Từ Mộng Hồng gật gật đầu, lại bồi thêm một câu, nói: “Tưởng lão đầu nói vậy”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ liếc mắt nhìn nhau thì Ngao Khuê đã mở miệng hỏi: “Cái lão Đại Oảnh Lâu kia ấy hả?” 

Từ Mộng Hồng “Ừ” một tiếng, nói: “Tưởng lão đầu và chúng ta xem như quen biết, thường ngày vẫn bán tin tức trong thành Lương Châu này, nếu lão đã nói như vậy thì hơn một nửa cũng có lý do của nó.”

Vương Tông Cảnh bỗng nhiên nói: “Lão có lấy tiền không?”

Từ Mộng Hồng bỗng nhiên dừng lại, nói: “Không có.”

Vẻ mặt của Tây Môn Anh Duệ nhất thời có chút khó coi, gã hừ một tiếng, nói: “Không lấy tiền, vậy thì tin tức này chỉ là tin vỉa hè mà thôi”

Từ Mộng Hồng khẽ vuốt cằm, trầm giọng nói: “Hiện giờ lời đồn trong thành thật giả khó phân, ai cũng khó mà làm cho rõ ràng. Chẳng qua ngày xưa Tưởng lão đầu và chúng ta xem như cũng có hợp tác vài lần, mặc kệ như thế nào, cứ tới Ba gia xem qua trước rồi nói.”

Ngao Khuê đáp ứng đầu tiên, Tây Môn Anh Duệ bĩu môi, nói: “Chỉ sợ tin tức này hiện cả thành Lương Châu đều đã biết cả rồi.”

Bước chân của Từ Mộng Hồng thoáng chững lại, rồi tiếp tục đi ra ngoài, Vương Tông Cảnh và Ngao Khuê cũng không nói thêm gì, đi theo phía sau nàng. Tây Môn Anh Duệ hơi bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Từ Mộng Hồng, lắc lắc đầu rồi cũng đi theo.

Ba gia ở Lương Châu chính là một thế gia đã trải qua mấy đời ở nơi này, ở bên trong thành Lương Châu cũng có chút tiếng tăm, cũng xem như là địa đầu xà có thực lực ở đất Lương Châu. Có một đại trạch viện chiếm diện tích khá lớn tại góc tây nam trong thành Lương Châu, nơi đó chính là phủ đệ của Ba gia. Chính là vì rất có tiếng tăm nên chỗ ở của Ba gia trong thành Lương Châu này tất nhiên không phải là điều gì bí mật. Một hàng bốn người Từ Mộng Hồng dọc theo ngã tư đường đi đến thành Nam, suốt cả quãng đường cũng không dẫn đến sự chú ý của người nào. Hơn nữa, giờ phút này sắc trời cũng dần tối nên người đi trên đường cũng đã thưa bớt, nhưng nếu so với ban ngày thì thật ra vẫn dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong suốt quãng đường, Ngao Khuê nhịn không được thấp giọng hỏi Từ Mộng Hồng: “Hồng tỷ, chúng ta tới đó rồi làm gì nữa?”

Nghe gã hỏi vậy, Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đi phía sau hai người cũng đưa ánh mắt dừng trên người Từ Mộng Hồng. Hiện tại, bốn người chẳng qua chỉ có được tin tức về mảnh nhỏ bí quyển nằm trong tay Ba gia mà thôi, hơn nữa tin tức này thoạt nhìn có vẻ còn chưa chắc chắn, đến nỗi cái mảnh vụn trong tay Ba gia đến tột cùng hình dạng ra sao, đang nằm trong tay người nào ở Ba gia, hay bị Ba gia giấu ở nơi nào thì cả bốn người đều hoàn toàn không hề biết gì. Cứ như vậy mà vội vàng tới đó thì sao có thể làm được chuyện gì?

Chưa nói đến Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ xưa nay vốn là người tâm tư kín đáo, chứ như Ngao Khuê tâm tính vốn tương đối đơn giản, nhưng ngày thường đều thấy qua những cảnh tranh đấu chém giết, rồi đủ loại thủ đoạn đấu đá với nhau khiến gã cũng lờ mờ cảm thấy được cứ như vậy mà tới Ba gia thì thật không ổn, thế nên mới nhịn không được mà hỏi.

Chỉ là Từ Mộng Hồng sau một lúc im lặng vẫn không trả lời một tiếng mà lại tiếp tục đi về phía trước, bước chân ngược lại còn nhanh hơn một chút.

Ngao Khuê ngạc nhiên, gã cảm thấy có chút mê hoặc, quay đầu nhìn về phía hai người Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đang ở đằng sau. Vương Tông Cảnh chậm rãi lắc đầu, không nói gì, Tây Môn Anh Duệ thì lại cười gượng một tiếng, thấp giọng nói với Ngao Khuê: “Tâm tình Hồng tỷ không tốt, vì tìm kiếm Minh Nhan Hoa nên trong lòng hơi vội vàng. Mặc kệ Ba gia bên kia có mảnh nhỏ của bí quyển hay không cũng được, chung quy vẫn là có một tia hi vọng, cứ qua đó nhìn kỹ rồi hãy nói đi.”

Ngao Khuê gãi gãi đầu, liếc nhìn Từ Mộng Hồng đang đi trước mặt mình, trong đôi mắt thoáng qua một tia khổ sở, tiếp đó gật gật đầu rồi nhanh chóng đi theo.

***

Bóng tối dần bao phủ khắp nơi, trăng sáng mọc lên, ánh trăng quạnh quẽ theo màn đêm từ trên cao hạ xuống, bao phủ tòa thành nơi biên thùy này vào trong đó. Đầu ngõ gần như đã không còn ai, cả tòa thành Lương Châu dường như chuyển mình từ không khí ồn ào của ban ngày sang không khí yên tĩnh của buổi đêm, từ từ tiến vào giấc ngủ say. Đèn đuốc đã thấy thấp thoáng được thắp lên, ánh đèn lay động trong bóng đêm mịt mờ, có rực rỡ, có le lói, ở mỗi một nơi đều bùng lên soi sáng chuyện xưa của mỗi con người, mỗi cuộc đời.

Bóng đêm lạnh như nước.

Bốn người chậm rãi tiến sát tòa phủ đệ rộng lớn đang đứng lặng lẽ trong bóng đêm, ẩn nấp bên ngoài một góc xa cách đó nửa con phố. Từ xa nhìn về phía Ba phủ, chỉ thấy một bức tường màu trắng vững chãi, bóng người thấp thoáng, bên trong cửa chính Ba gia phòng vệ sâm nghiêm.

“A” một tiếng, Tây Môn Anh Duệ quả thật có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: “Phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chẳng lẽ tin tức kia lại là sự thật sao?”

Thân thể Từ Mộng Hồng bỗng nhúc nhích, lại nghe Vương Tông Cảnh bên cạnh thì thầm nói: “Cũng chưa chắc, hơn một nửa chắc là Ba gia cũng nghe được cái tin đồn kia, vì đề phòng người cố ý tới cửa quấy rối nên thủ chặt trước cửa ra vào cũng là bình thường”

Từ Mộng Hồng im lặng một lúc, nói: “Tiếp tục theo dõi một lúc nữa”

Bốn người liền an tĩnh lại, tránh ở một góc sáng sủa bền này tiếp tục theo dõi, nhưng mà không quá lâu sau, bỗng nhiên bọn họ đều ngẩng đầu lên, đồng thời nhìn thoáng qua xung quanh.

Trong bóng đêm thâm trầm, đột nhiên một tia ánh sáng mờ xuất hiện, lặng lẽ hạ xuống trên một con đường khác dẫn tới Ba phủ, tiếp đó liền tan vào trong bóng tối, tất cả đều trở lại trong yên ắng. Nhưng ngay sau đó, dường như đây chẳng qua chỉ là sự khởi đầu, từng tia từng tia ánh sáng mờ khi thì chặt chẽ khi thì lỏng lẻo, hoặc sáng hoặc tối cứ như vậy mà chớp nháy lên trong màn đêm, tại đây, trong thành Lương Châu này, những tia sáng đó từ bốn phương tám hướng chậm rãi hội tụ về. Thậm chí ngoài những tia sáng mờ ra, còn có một số bóng đen giống như đám người Từ Mộng Hồng, không gây ra động tĩnh lớn mà âm thầm lặng lẽ, từ ngã tư đường ẩn núp hành tung rồi tiến lại gần. 

Thậm chí còn có một nhóm hai người như vậy, xuất hiện tại ngã tư đường mà lúc nãy đám người Từ Mộng Hồng vừa đi qua. Hai người cũng giống như bọn họ, coi trọng cái góc yên tĩnh này, rồi còn đi vài bước qua đây, kết quả là lập tức thấy được bốn người Từ Mộng Hồng đang đứng ở chỗ này, nhao nhao quay đầu lại nhìn xem.

Hai người kia cũng ngẩn ra một lúc, rồi sau đó lộ ra bộ dạng quả là như thế, hiển nhiên múc đích của tất cả mọi người đều giống nhau, đều là khách không mời mà đến cả. Vì vậy, cả đám cũng không xảy ra tranh chấp gì, mà hai người cũng lặng yên rút lui không một tiếng động đến ngã tư đường bên kia, tìm một góc khác để đứng rồi thò đầu ra nhìn về phía Ba phủ đằng kia.

Thu hồi ánh mắt, dựa vào bức tường bên cạnh một chút, Tây Môn Anh Duệ cười lạnh nói: “Quả nhiên, tin tức này cả thành đều đã biết”

Ba người khác đều không nói gì, đối với kết quả này cũng không có gì bất ngờ, bởi vì chuyện vốn là như thế. Hiện giờ tất cả mọi người đều liều mạng một cách điên cuồng như vậy để tìm hiểu tin tức có liên quan đến Bàn Cổ Đại Điện, phàm là có một chút liên quan thôi thì liền đủ để cho người người chen chúc tới. Một ít tràng đại huyết chiến máu tanh mà thảm thiết, xác chất thành núi, máu chảy thành sống cũng chẳng thể hù dọa được ai, ngược lại dường như còn kích thích lòng ham muốn của vô số người. 

Đã chảy nhiều máu như vậy, đã chết nhiều người như thế, chắc gì lúc này đây sẽ là sự thật? Ngao Khuê sau một lúc nhìn ngó, nhưng bóng người ở cửa lớn nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có bộ dạng như cũ, bất giác gã cảm thấy có chút nhàm chán, quay đầu lại liếc mắt một cái, đã thấy sắc mặt của Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh có chút kỳ quái, đang ngắm nhìn Ba phủ phía đằng xa, dường như đang nghĩ tới điều gì đó, bộ dạng có chút xuất thần.

“Sao thế, Tiểu Vương?” Gã đụng đụng vào tay của Vương Tông Cảnh, Vương Tông Cảnh khẽ giật mình, nhìn thoáng qua Ngao Khuê, Tây Môn Anh Duệ bên cạnh cũng quay sang nhìn hắn.

Vương Tông Cảnh im lặng một lúc, lắc lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là nhớ tới một người bạn đã từng quen trước kia, nghe nói là người của Ba gia Lương Châu”

Ngao Khuê ngẩn ra một lúc, nói: “Ngươi còn quen biết một người như thế à, vậy hắn hiện tại đang ở đâu?”

Khóe miệng Vương Tông Cảnh khẽ nhếch lên mỉm cười, mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Đã chết.”

***

Dưới bóng đêm, ngã tư đường vẫn lặng im như cũ, nhưng trong bóng tối dường như có rất nhiều thứ đang chuyển động, chỉ là tất cả đều an tĩnh như vậy, cho dù đôi lúc ngẫu nhiên vang lên một vài tiếng côn trùng kêu, nhưng rồi tất cả cũng đều chìm vào trong bóng tối.

Ánh trăng dường như lại nhô cao hơn một chút, chỉ là chân trời phía xa cũng nhiều thêm một đám mây đen, chậm rãi bay tới.

Tại địa điểm trên con đường mà bọn họ đang đứng, giờ đây đám người Vương Tông Cảnh có thể thấy được bốn năm nhóm người đã tới nơi này, trong đó có đơn độc mà tới, cũng có kết thành một nhóm mấy người mà tới, mỗi nhóm đều phân ra ẩn núp tại khắp các ngóc ngách trên cái ngã tư tối tăm này, lặng lẽ theo dõi tòa phủ đệ ở phía này. Mà tình hình ở chỗ xa hơn thì càng thêm náo nhiệt, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi thì cũng có thể thấy được không ít hơn trăm người. Mà trừ những người đó ra thì còn có cả những người ẩn núp rất kỹ, ngay cả bọn họ cũng không thể phát hiện, thật sự không biết còn có bao nhiêu nữa. Vốn dĩ với tình thế trong thành Lương Châu hiện giờ thì chỉ e số lượng còn nhiều hơn.

Vẻ mặt của Tây Môn Anh Duệ và Ngao Khuê đã trở nên khó coi, mặc dù trước khi tới đây đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng thực sự thấy được một thế trận to lớn như vậy cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy khó thở, thậm chí ít nhiều còn cảm thấy khẩn trương hơn. Hiện giờ, tại đây bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng bên trong thì âm thầm gươm tuốt khỏi vỏ, lên đã lên dây, lại giống như có vài phần bộ dạng của trận đại loạn chiến máu tanh ngày hôm đó. 

Vương Tông Cảnh quay đầu, liếc nhìn Từ Mộng Hồng vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, chỉ thấy thiếu nữ này vẫn luôn tựa vào góc tướng bênh cạnh, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào tòa phủ đệ này, trong mắt cũng không có vẻ gì sợ hãi, ngược lại còn nhiều thêm vài phần khát vọng.

Vừa lúc đó, từ hường Ba phủ bỗng nhiên truyền ra những tiếng la hét. Những bóng người kia vốn đang đề phòng sâm nghiêm lập tức rung chuyển. Lần này giống như một tảng đá rơi xuống mặt nước, nhất thời tạo nên tầng tầng gợn sóng. Cơ thể đám người Vương Tông Cảnh trở nên căng thẳng, mà những bóng người đang ẩn núp trong nơi tối tăm trên ngã tư đường kia dường như cũng lập tức khẩn trương lên, nhao nhao nhìn về phía bên kia thăm dò.

Sau một lúc, từ trong phủ đệ của Ba gia cách nơi đây một bức tường cao bỗng nhiên truyền ra một trận âm thanh dồn dập, theo sau đó lại là những tiếng gầm thét, tiếp đó là tiếng người gào rú kêu thảm, còn có một đám binh phí phá không bay lên, thậm chí âm thanh trầm đục giống như đao chém vào thịt khiến người khác lông tóc dựng ngược cũng được truyền ra.

Bên ngoài Ba phủ, trong bóng tối đột nhiên trở nên rối loạn kịch liệt, bóng người lay động, vố số ánh mắt lạnh lùng bắt đầu rục rịch.

Góc ngã tư đường, khăn lụa trước mặt Từ Mộng Hồng hơi động, thân thể đã bước ra phía ngoài từng bước.

Ngao Khuê nhướng mày, cầm lên cây lang nha bổng khổng lồ của mình, vừa định đi theo thì lại bị Tây Môn Anh Duệ lắc mình chắn ngang người. Gã ngẩn ra một lúc còn chưa kịp nói gì thì lại thấy Vương Tông Cảnh cũng bước một bước dài đi đến phía sau Từ Mộng Hồng, bắt lấy cánh tay nàng rồi kèo nàng lại.

Từ Mộng Hồng mạnh mẽ xoay người lại, nhìn chằm chằm Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh nhíu mày, không giải thích gì mà chỉ nhìn về phía Ba phủ bên kia. Sau đó, Từ Mộng Hồng dường như cũng cảm thấy gì đó, liền yên tĩnh trở lại, quay người lại nhìn theo.

Tiếng gào thét bên trong bức tường cao lớn kia không biết từ bao giờ đã yên tĩnh trở lại, lại qua một lúc lâu, bỗng nhiên trên đầu tường cao cao của Ba phủ xuất hiện vài bóng người, trong tay còn cầm cái gì đó, ào ào ném ra ngoài tường. Chỉ nghe “bịch bịch bịch bịch” mấy tiếng trầm đục, nương theo ánh sáng tỏa ra từ những cây đuốc ở trước cửa phủ, vô số ánh mắt trong bóng đêm có thể nhìn rõ ràng, thì ra những thứ được ném ra kia chính là những thi thể đã chết, máu tươi vẫn còn đang chảy xối xả từ miệng vết thương, hiển nhiên những kẻ này đều vừa mới toi mạng không lâu.

Trên đầu tường kia, một người đàn ông tinh hãn hừ lạnh một tiếng, đồng thời chắp tay hướng về khắp nơi trong bóng tối bên ngoài phủ đệ, cất cao giọng nói: “Các vị đạo hữu, gần đây trong thành có truyền ra một lời đồn, nói rằng Ba gia ta có mảnh vụn của bí quyển kia, tất cả chỉ là giả đối hư ảo, tuyệt đối không hề có chuyện này, các vị cũng không nên chờ ở ngoài phủ của Ba gia nữa chi cho phí công”

Trong bóng đêm hoàn toàn yên tĩnh, qua một lúc lâu, bỗng nhiên không biết từ nơi nào truyền đến một giọng nói buồn bực, lạnh lẽo giống như quỷ mỵ: “Không lẽ đầu đường cuối ngõ này cũng là địa bàn của Ba gia Lương Châu hay sao?”

Sắc mặt của người đàn ông tinh hãn trên đầu tường thoáng thay đổi, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: “Các vị chỉ cần không tiến vào Ba phủ của chúng ta, tất nhiên cứ việc tùy ý, nhưng nếu mưu toan thừa dịp hỗn loạn để phá rối, đục nước béo cò,” Gã chỉ về phía bốn xác chết dưới tười kia, lãnh đạm nói: “thì đây cũng chính là kết cục, tới lúc đó chớ bảo rằng huynh đệ ta chưa từng cảnh cáo các vị.”

Dứt lời cũng không nói nhiều thêm nữa, gã đàn ông xoay người nhoáng lên một cái, bóng người cũng từ trên tường cao biến mất.

Ngoài tường chỉ còn lại thế giới của bóng đêm, trong chốc lát tất cả lại chìm vào yên tĩnh.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tru-tien-ii/chuong-92/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận