Truy Lùng Tên Sát Nhân Chương 5

Chương 5
Mùi xăng gây cảm giác buồn nôn.

 

Jenna khẽ cựa quậy đầu. Cảm giác đau bùng lên sau hai thái dương, như muốn hòa vào những cảm giác đau khác tạo thành một tấm áo bành tô bằng lửa phủ chặt xuống cô. Cảm giác nôn nao thúc trong cổ họng, không phải ghê tởm cái mùi gay gắt sặc sụa, mà trước những hồi ức như một con thú đang rình mò trong cô và sẵn sàng nhảy vọt lên, một con thú mà cô đang phải tuyệt vọng chống trả, làm như thể bằng cách này cô có thể khiến cho dòng sự kiện đã xảy ra lật ngược trở lại. Kẻ lạ mặt đeo mặt nạ, đôi bàn tay khủng khiếp của gã... Tại sao gã không giết cô? Cô đã sẵn sàng chờ đón Tử Thần. Kể cả bây giờ cô cũng mong mình chết đi, để quên đi, để không cảm nhận gì nữa cả.

Có phải chính kẻ lạ mặt đã nói rằng, cô sẽ không còn cảm nhận gì nữa cả?

- Uống cái này đi... rồi em sẽ không còn cảm nhận gì nữa...

Như một tiếng vọng từ rất xa xôi dội về, cô có cảm giác nghe lại giọng nói đó. Gã đã tóm đầu cô kéo ngửa ra sau, ép cô uống một thứ gì đó, một thứ chất lỏng ngòn ngọt tởm lợm vô cùng.

Thuốc độc? Thuốc phiện?

Có phải đó là nguyên nhân khiến cô bây giờ nằm đây, bất động như một con búp bê vô hồn? Có phải đó là nguyên nhân khiến cô cũng không quan tâm xem mình còn sống hay đã chết rồi?

Thật sau tận cùng trong tâm khảm cô, một lực phản kháng bắt đầu trỗi dậy.

Đầu tiên chỉ là một đốm lửa yếu ớt. Vất vả, cô cố nâng hai mí mắt lên. Xung quanh cô tối đen. Gã đeo mặt nạ chắc đã tắt đèn dầu. Tại sao? Phải chăng gã e ngại rằng ngọn lửa sẽ khiến cho những luồng hơi xăng bùng nổ?

Nó đã hiện hữu ở đây suốt thời gian qua. Nhưng đột ngột bây giờ Jenna mới hiểu ra ý nghĩa của nó.

Tay giết người đã đổ xăng ra xung quanh cô. Gã muốn đốt cho cả ngôi nhà này cháy rụi. Rất có thể tự tay gã đốt, cũng có thể từ một khoảng cách an toàn. Chắc chắn là từ một khoảng cách an toàn! Jenna có một cảm giác cô biết rất rõ gã đàn ông bên dưới lớp mặt nạ đó. Không phải cô biết mặt gã, mà biết bản chất con người đó, biết một óc não khùng điên nằm lẩn khuất thật sâu. Cô biết gã là hèn nhát, cô biết điều đó với từng tế bào trên cơ thể mình. Gã chắc chắn sẽ sử dụng một sợi dây dẫn lửa. Hoặc là một quả bom nhỏ, quả bom sẽ được đốt khi đến thời điểm định trước, khi tay đeo mặt nạ đã bỏ đây đi xa rồi. Còn cô - Jenna sẽ bị thiêu sống.

Mối căm thù thức dậy trong cô.

Và cùng với nỗi căm thù là một mãnh lực dai dẳng, có gốc rễ từ tầng sâu thẳm nhất trong nội tâm, sức mạnh thổi cho những đốm lửa phản kháng nhỏ nhoi trong tâm khảm cô bùng cháy.

Cô không bị trói.

Khó nhọc hết sức, cô kéo chân lên. Khi muốn nhỏm người dậy, Jenna bất giác rên lên rồi ngã vật xuống. Vạn vật tròng trành trước mắt cô. Thuốc phiện, cô nghĩ thầm. Gã đã đổ thuốc phiện vào người cô, để làm tê liệt cơ thể và ý chí cô. Trong vài giây đồng hồ, cảm giác tuyệt lực và tuyệt vọng đe dọa đổ ụp xuống một lần nữa. Nhưng rồi cô cong người lại, cố gắng hít một hơi thật nhiều thứ mùi xăng tởm lợm vào trong phổi, rồi giữ hơi, chủ tâm giữ hơi, cho đến khi cảm giác nôn nao cồn cào trong cổ họng trở thành quá sức chịu đựng.

Hào hển, cô gái nôn lên trên nền đất nện.

Thân thể cô giật lên, cứng đờ. Môi và vòm họng đau cháy lên như bị đốt. Cố biết đó chính là cái thứ nước ngòn ngọt mà gã đàn ông khốn nạn đã đổ vào miệng cô. Cô còn thấy rõ vị của nó, ngửi thấy mùi của nó. Trong thoáng đầu tiên, cô cảm giác như trạng thái quay cuồng giờ còn mạnh mẽ hơn lúc trước, cô gái tuyệt vọng, sợ rằng mình chỉ làm cho tình huống trầm trọng thêm. Cô phải ra khỏi đây. Dạ dày cô bây giờ đã rỗng không: Hiệu ứng của loại thuốc phiện đó không thể tăng hơn nữa, nhưng từng ấy hơi xăng cũng đủ để mỗi lúc một khiến cô choáng váng hơn, đe dọa ngất xỉu trở lại. Cả lần này, cô tìm cách đứng dậy mà cũng không được. Bò trên hai đầu gối và bàn tay, cô gái lết từng bước về phía trước, lết dần qua bóng tối, cho tới khi đầu cô đụng vào tường, thế rồi những ngón tay run rẩy bắt đầu lần sờ từng chút một trên phiến gỗ sần sùi.

Cô tưởng như hàng thế kỷ đã trôi qua, thế rồi cô tìm được nắm đấm cửa.

Cửa không khóa! Tay giết người vậy là tin tưởng hoàn toàn vào thứ nước quỷ ám mà gã đã dộng cho cô. Jenna thổn thức vì vui sướng khi cô bám vào nắm đấm cửa bằng sắt, dần kéo người đứng dậy, bên tai cô nghe thấy tiếng rít của bản lề, và nhìn thấy ánh trăng bạc màu nhợt nhạt trên khoảng rừng thưa.

Jenna lại lâm vào tình trạng tròng trành lảo đảo nhưng cô tiến ra màn đêm, luồng không khí lạnh dày đặc sương mù và ẩm ướt phủ xuống cô như một bàn tay vuốt ve an ủi. Cô gái chỉ mong muốn được ngã xuống, được gục mặt thật sâu vào lòng cỏ ướt và hít thật sâu vào từng tế bào trong cơ thể mình mùi hương tuyệt vời cửa sự sống. Nhưng lý trí vẫn còn cắm thẳng vào sau gáy cô như một mũi đinh thật nhọn thật sâu. Với chút tàn lực cuối cùng, cô đạp từng bước chân lên trên con đường mòn, loạng choạng đi ngang qua khoảng rừng thưa rồi cuối cùng thả mình xuống một thân cây đứng bên rìa một con đường hẹp.

Hầu như không tin nổi, cô nhìn trân trân vào chiếc xe có màu xanh dương đang óng ánh nhè nhẹ đằng sau những cành cây và bụi rậm.

Gã đàn ông đeo mặt nạ đã để ô tô của cô ở lại đây. Chắc gã đã được tòng phạm đến đón đi, cái tay tòng phạm trẻ tuổi tên là gì nhỉ? Petes Lennon, Jenna nhớ lại. Cô có thể miêu tả nó. Có thể nhận lại được mặt nó. Nó và có thể kể cả tên đeo mặt nạ, nếu cô đến gần chúng đủ độ, nghe giọng hắn và nhìn thấy cái ánh lửa kỳ lạ trái tự nhiên nhấp nháy trong con mắt hắn.

Nỗi căm thù lại bùng dậy trong cô.

Jenna thoáng nhăn trán. Kỳ lạ! Cô luôn tưởng tượng nỗi căm thù là cái gì đó nóng như lửa. Nhưng những gì mà cô cảm nhận bây giờ hoàn toàn khác biệt: lạnh như băng, lạnh như cái chết. Trong óc não cô, cảm giác tròng trành gây đau đớn đã nhường chỗ cho một sự trống rỗng kỳ quặc. Một thoáng, cô lấy hơi thật sâu và cô thở thật đều, tựa lưng vào lần vỏ cây xù xì. Thế rồi cô ấn vào nó, đứng thẳng dây, đi bằng những bước chân đã vững vàng hơn một chút về phía chiếc Rabbit của cô và mở cửa xe ra.

Thân hình nữ nhà báo rởn lên khi cô thoáng ngửi thấy mùi mồ hôi trộn lẫn một loại nước hoa cạo râu ngai ngái.

Vội vàng, cô xoay cho cửa kính hai bên trượt xuống. Sau đó cô mới đóng cánh cửa lại. Thế nhưng trước khi ánh đèn bên trong ô tô tắt đi, ánh mắt cô đã kịp nhận ra cái vật nho nhỏ sặc sỡ, đã rơi xuống khoảng sàn xe phía trước của ghế phụ lái.

Tự động như một cái máy, cô cúi xuống và nhặt nó lên. Trong một thoáng, cô để nó trong lòng bàn tay mở lớn và nhìn trân trối. Thế rồi cô đút nó thật sâu vào túi, trái tim cô đột ngột đập vang đến tận cổ.

Cũng trong tích tắc đó, cô nghe thấy một tiếng nổ gay gắt vang lên ở phía bên kia của khoảng rừng thưa, và khi quay đầu về, Jenna nhìn thấy lửa đã bắt đầu bốc lên phía bên trong cánh cửa rộng mở của ngôi nhà gỗ...

° ° °

Chẳng còn đủ sức để chăm sóc cho những vệt cỏ xanh của New York, kể từ khi người ta sa vào tình trạng thiếu tiền ở mọi xó xỉnh ngóc ngách. Công viên vịnh Pelham khổng lồ cũng không là ngoại lệ: những thảm cỏ lởm chởm, những con đường đi bộ đã gần thành hoang dại, những bồn hoa nơi chỉ duy nhất loài cúc trắng là còn đủ sức vật lộn với thiên nhiên hoang dã. Cái ngành nghề xưa cũ nhất trái đất đã tụ về trong vùng đất hình tam giác nằm giữa xa lộ Bruckner và đường Middletown. Khoảng hai tá những chiếc wagon nhà ở, những toa xe camping của dân cắm trại và những chiếc ô tô bình thường nhưng đã được sửa chữa cho mục đích khác chia nhau đứng rải rác trên những bãi đậu xe, những con đường và những khoảng đất trắng. Cảnh sát ở khu vực này đã từ lâu chia tay với mong muốn xua được nhóm gái điếm ra khỏi nơi đây. Cứ xua đi rồi chúng lại tụ về. Mà để bắt giam được họ thì đầu tiên người ta phải chứng minh được rằng họ làm "điều đó vì những đồng dollar chứ chẳng phải vì tình yêu thuần túy. Thỉnh thoảng cũng có một vài vụ bố ráp. Thế nhưng đám phụ nữ bán hoa chẳng phải là không ưa thích những cuộc càn quét đó, bởi chúng xua đi đám người lang thang trộm cắp thường thích vật vờ trong công viên.

Tôi để xe Jaguar đứng lại ở đường Middletown. Chẳng phải tôi có lý do để lén lút tiến lại gần wagon của bà mẹ con bé Cherry, mà bởi tôi không muốn đày đọa những bánh xe của mình bằng vô vàn những mảnh chai vỡ nằm la liệt khắp bãi đậu xe.

Khoảng trống màu xám chạy dài được lót nhựa đường nằm giữa bìa rừng và những dài cây xanh thưa thớt gây ấn tượng thật tiêu điều trong ánh sáng ban mai. Bên cạnh một vài chiếc wagon cũ có mới có, tôi phát hiện thấy hai xe chở hàng đường xa, chủ nhân của chúng chắc là đang nghỉ ngơi trong sự chiều chuộng của đám phụ nữ nơi đây. Đằng sau khung cửa sổ của một chiếc xe Ford chở hàng được sơn sặc sỡ có ánh đèn. Tiếng bát đĩa lanh canh va nhau. Vạn vật ngoài ra yên lặng trong khi tôi len lách qua những bụi cây phủ đầy bụi rồi cuối cùng đi xuyên chéo qua bãi đậu xe. Chỉ ở giữa những hàng thông còn non ở phía bên kia là có một người dậy sớm đang lúi húi, có lẽ để đi tìm một Kios mở sớm nào đó hoặc giải tỏa những nỗi lòng cần thiết vì thiếu những điều kiện vệ sinh nghiêm chỉnh hơn.

Người đàn ông đó đang lẩm nhẩm hát. Một giai điệu mà tôi biết, bởi hiện thời nó đang gào ầm ầm trong mỗi sàn nhảy ở thành phố này. Với một giọng khẽ khàng, tương đối mỏng và khàn, anh ta đang hát:

"Hãy ném cây đàn guitar đi.

Cầm lấy vũ khí..."

Tôi nhăn mặt. Là cảnh sát viên, tôi dị ứng trầm trọng với tất cả những bài nhạc, phim ảnh hoặc thậm chí các văn hóa phẩm khác tôn thờ bạo lực đến mức độ như vậy. Cái gọi là "Bài ca cái chết" trong con mắt tôi là một lời kêu gọi giết đồng loại. Nhưng hiện thời tôi đang có nỗi lo khác, không thể căng óc não và phí thời gian vì những kẻ ngu đần vô trách nhiệm, chỉ lăm lăm làm vôi hóa não bộ đám thanh niên với những trò ngu ngốc tởm lợm như vậy.

Cuối buổi nói chuyện, Cherry còn hạ cố kể cho chúng tôi nghe rằng wagon nhà ở của mẹ cô nàng được quét sơn màu hồng và mang một dòng chữ đầy ý nghĩa "Mái nhà ngọt ngào". Không thể không trông thấy nó ngay. Đến gần, tôi nghe thấy rằng Vanessa Rubino cũng đã ra khỏi giường rồi. Nhưng bà ta không lanh canh rửa bát rửa đĩa, bà ta đang rót một thứ chất lỏng nào đó, rất có thể với nồng độ cồn thật cao, chảy vào trong một chiếc cốc.

Tôi gõ cửa.

- Vào đi, anh cưng! - Một giọng người cất lên, cái giọng đã bị rượu, thuốc lá và những đêm không ngủ biến thành thứ âm thanh nhừa nhựa khó diễn tả.

Có lẽ Vanessa đang chờ một khách mua hoa, tôi đành làm bà ta thất vọng thôi.

Bà ta ngồi trên một cái giường ngổn ngang, vào ban ngày có lẽ thỉnh thoảng nó cũng được gập lên làm ghế sa lông. Ngoài ra trong khu vực buồng lái còn có một chiếc giường nhỏ, chắc là chỗ ngủ của Cherry.

Vanessa Rubino mặc một chiếc áo kimono bằng vải in những bông hoa thất lớn, và đang cầm một chiếc cốc đựng đầy tràn rượu Whisky trong tay. Mái tóc đỏ sẫm rối bời phủ xuống vai, giấc ngủ chắc chỉ chừng một vài tiếng đồn hồ đã phá hủy lớp màu tô vẽ bên trên. Bình thường ra chắc bà ta khoảng bốn mươi tuổi và còn thuộc vào loại xinh đẹp. Nhưng hiện thời trông Vanessa tồi tệ tả tơi hơn một con chim bù nhìn đuổi chim.

Hai con mắt màu xanh đục vẫn còn hơi lờ đờ nhấp nháy nhìn tôi. Kết quả quan sát chắc chắn là chẳng khiến chủ nhân của nó hài lòng. Những loại cây cỏ đường nhựa phong trần như bà ta có một giác quan thứ sáu cho những chuyện rắc rối.

- Anh là loại người nào thế hả? - Người đàn bà gầm gừ. - Là Sở thanh thiếu niên phải không? Hay là một tay mới của cảnh sát đạo đức?

- FBI, sĩ quan đặc nhiệm Cotton.

- Ô, chó chết! - Vanessa Rubino nốc một ngụm Whisky thật lớn để nuốt trôi cái thông điệp đó. - Mới sáng sớm nghe tin này thì cái nút dày đến mấy cũng bật ra khỏi lọ chai! - Cô ta rên lên. - Trời đất, tôi là một con gái điếm đứng đắn! Anh cứ đi mà hỏi bất kỳ thằng cớm nào trong khu vực này mà xem! Chó chết, FBI muốn gì ở tôi hả?

Tôi quyết định nói cho cô ta biết. Mọi sự vòng vo bây giờ đều là sai lầm.

Vanessa Rubino đờ ra nhìn tôi một lúc. Cái danh từ "tiền giả" hình như chưa vào đến được phần trong não bộ của cô ta. Trước mắt cô ta chỉ quan tâm đến chuyện một ngàn dollar không còn nằm ở cái nơi mà cô ta đã giấu.

- Cái con khốn nạn! Cái con ranh con mất dạy! Nó ăn cắp của chính mẹ nó! Quỷ tha...

Vanessa không nói tiếp được. Như bị ong vò vẽ chích, cô ta nhảy dựng lên, mở một cái tủ nhỏ ra và bắt đầu hùng hục quăng ra ngoài nào quần áo, khăn bông và những hộp bao cao su.

- Khốn nạn! - Cô ta gào lên như mất trí. - Mất rồi! Trời ạ, cả một ngàn dollar! Mười tờ một trăm mới tinh khôi.!

- Mười tờ một trăm giả, - tôi nhắc nhở.

- Thì đã sao? Nhẫn kim cương của tôi cũng là đồ giả. Có ai nhận thấy đâu? Đồ rác rưởi khốn kiếp! Con ranh con đó mà về đây thì tôi sẽ đánh nát đit...

Bất chợt cô ta ngưng lại. Chắc bây giờ cô ta mới hiểu rằng tôi không phải đến đây để giải thích cho cô ta nghe về đạo đức cửa cô con gái. Và giờ cô ta mới ý thức suýt nữa thì cô ta đã buột miệng nói quá nhiều.

- Những tờ một trăm giả? - Cô ta nhắc lại, hai con mắt nheo nhỏ, rình mò.

- Đúng thế, - tôi gật đầu. - Chẳng lẽ cô muốn kể cho tôi nghe là cô không nhận ra điều đó?

- Không! Thật sự là không! Con mắt tôi nhìn không rõ, thưa ông. Tôi cận thị như một con gà! Một chuyện rất bực mình. Tôi thậm chí còn không nhận được ra một tay năm mươi giả. - Cô ta cười khúc khích, vẻ hoảng sợ. - Ý tôi nói là một con số năm mươi đi bằng hai chân, chắc anh hiểu tôi nói gì.

- À ha. Vậy chắc cô cũng có thể giải thích cho tôi được biết, làm sao cô có thể có được chỗ "hoa giấy" đó.

- Dĩ nhiên, thế ông nghĩ ở đâu ra hả? Dĩ nhiên là một ông khách đã trả cho tôi. Hay là ông nghĩ ông già Noel đến tặng quà.

Tôi nhíu lông mày lên.

- Cả một ngàn dollar chỉ của một vị khách mua hoa?

- Thì đã sao? Chả lẽ tôi không đáng giá thế? - Vanessa nhếch môi lên cười, trong khi lật đật đi né qua những đồ đạc trong căn phòng nhỏ chật chội, rồi lại thả người xuống giường. - Thời này vẫn còn người rộng rãi chứ. Thôi thì cũng được, nếu muốn thì ta cứ gọi họ là những người hơi hâm. Những tay đàn ông rất giàu, sẵn sàng quẳng tiền ra để ngụp lặn trong bùn, thay vì mang ví vào những sa lông massage sang trọng. Tôi cũng có năng khiếu riêng của tôi đấy, thưa ông.

"Kèm theo đó là một đứa con gái chưa đầy tuổi thành niên - tôi nghĩ thầm".

Dù lời khẳng định của Vanessa Rubino thoạt đầu nghe có vẻ vô lý đến bao nhiêu, nghĩ kỹ thì nó cũng không xa sự thật lắm. Quả là đời ngày có những gã đàn ông đi đâu cũng bốc lên mùi tiền, đã ăn quá chán mọi thứ ngon lành sang trọng và bây giờ chỉ còn thấy những trò quái gở là hấp dẫn, ví dụ như một con bé Punker nhuộm tóc màu xanh lét như Cherry.

- Thế vị khách giàu có đó là ai, tên gì? - Tôi hỏi, mặc du đã biết sẵn câu trả lời.

- Tôi không biết. Cũng chính vì không phải khai tên ra mà ông ấy đã trả tiền nhiều như vậy. Thế nhưng việc cái thằng khốn nạn đó gí "hoa giấy" cho tôi...

- Thôi được rồi. Cô thử tả người đàn ông xem nào.

Vanessa Rubino miêu tả một gã béo phị, đầu hói, cằm đôi và đeo kính. Đặc điểm nhận dạng được cô ta đưa ra là một chấm mụn ruồi lớn trên cánh mũi. Nếu gã đàn ông đó thật sự có tồn tại, người ta có thể quả quyết rằng đó là một gã cao gầy, với những nét mặt rất hài hòa và hai con mắt rất tinh.

Chỉ có điều chưa thể chứng minh được điều đó.

Vanessa nhăn răng ra cười khi tôi nhắn nhủ rằng nếu vị khách giàu có kia có một lần nữa xuất hiện, cô ta làm ơn nhớ gọi điện dùm cho FBI. Người đàn bà hứa hẹn quả quyết điều đó với cả trời lẫn đất. Dù thật rõ là cô ta sẽ tìm cách cảnh báo cho gã. Và qua đó, véo cho ra một tờ một trăm dollar thật.

Khi rời căn hộ wagon, tôi cân nhắc liệu có nên cho người theo dõi Vanessa Rubino không? Thế nhưng hiên tại tôi thấy việc này chưa thật sự cần thiết. Một gã đàn ông đã một lần đưa vào tay cô ta tới mười ờ một trăm dollar giả thì chắc chắn sẽ không dám liều mạng xuất hiện ở đây lần nữa.

Bên ngoài, những tia nắng đầu tiên đã phủ ánh vàng lên trên các ngọn cây. Cánh cửa của wagon nhà ở ban nãy vọng ra tiếng lanh canh của bát đĩa điểm tâm bây giờ mở rộng. Một người đàn ông vạm vỡ mặc một bộ quần áo liền quần màu xanh nhem nhuốc dầu mỡ đứng trên mấy bậc thềm và vừa ngáp, vừa duỗi dài hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp.

- Hẹn gặp tuần sau, xúc xích rán! - Anh ta gọi vọng ra sau.

Người đàn bà có cái bí danh mỹ miều đó cười khúc khích. Chàng trai mặc áo liền quần bước tới bên một chiếc xe tải và mở cánh cửa buồng lái ra. Tôi xoay mình về hướng những chuỗi cây mọc thưa thớt trên dải đất xanh. Khi chớm bước chân lên xe Jaguar, tôi lại nghe thấy cái giọng trầm khàn ban nãy, bây giờ vẫn tiếp tục nhai nhải bài hát cũ:

"Hãy ném cây đàn guitar..."

"Một con đười ươi ngớ ngẩn, - tôi nghĩ thầm".

Ngay sau đó tôi đã quên gã đi. Trong khi lăn bánh dọc theo đường Middletown về hướng xa lộ, tay tôi cầm microphone của bộ điện đàm. Jenna Beck sống ở phía bên kia của dòng East Revier tại khu Queens, tôi sực nhớ ra như vậy. Đã một lần tới đây, tiện thể tôi cũng nên ghé qua, xem liệu cô nhà báo đã quay trở lại căn hộ của mình chưa.

Thật ra tôi muốn ngoan ngoãn báo trước về trung tâm theo như quy định. Thế nhưng anh bạn đồng nghiệp nhận cú điện của tôi lại không nói không rằng mà nối ngay tôi với Phil. Đầu ngón tay tôi ngay lập tức nổi lên cảm giác dờn dợn, bất thường.

- Con nhỏ trốn rồi, - anh bạn tôi nói ngắn.

- Ai? Cherry hả?

- Còn con nhỏ nào khác vào đây nữa hả? Bạn bè của nó thì ta bắt buộc phải thả ra, vì lý do gì chắc cậu cũng hiểu. Đầu tiên ta muốn tạm giữ Cherry lại. Thế nhưng June Clarc đã mắc phải sai lầm, vì quá thương tình mà mang cho nó bữa điểm tâm vào phòng hỏi cung, cô ấy lo vẻ trang trọng trong phòng giam khiến nó bỏ ăn.

- Rồi sao? - Tôi hỏi, lòng đã thầm linh cảm thấy kết cục.

- Con nhỏ ngoan ngoãn dễ thương đó hắt cà phê nóng bỏng vào mặt bạn đồng nghiệp của chúng ta, đập cả khay đồ ăn lên đầu cô ấy rồi bỏ chạy. Trước đấy nó vẫn còn đủ tỉnh táo giật dây điện thoại ra khỏi tường và khóa trái cửa từ phía bên ngoài. Hiện thời June đang khủng hoảng đến mức độ cân nhắc xem liệu có nên bỏ nghề cảnh sát đi làm bồi bàn hay không. Nhưng nếu cô ấy bỏ nghề thì chắc chắn cũng sẽ có ba đứa trong bọn mình chuyển sang đánh giày. Con bé Cherry đã vênh mặt đi qua cả ba anh chàng mà chẳng hề hấn chi.

- Chó chết! - Tôi nói. Đấy là tôi vẫn còn tôn trọng hết sức những quy định về văn hóa điện đàm của FBI.

Bằng vài câu ngắn ngủi, tôi kể cho Phil nghe về cuộc tới thăm của tôi tại nhà Vanessa Rubino. Chúng tôi không tin là Cherry tới đây sẽ quay trở về chỗ mẹ nó. Đứa con bé vào danh sách những đối tượng bị truy nã cũng sẽ chẳng được ích lợi gì. Chúng tôi không có bằng chứng cho thấy nó cố tình tẩu tán và phân phối tiền giả. Mà hiện thời nó cũng chưa thể giúp chúng tôi tiếp tục công việc, ít nhất thì chúng tôi cũng nghĩ như vậy.

Phil lúc đó đã bắt tay vào công việc đào xới mạng thông tin bao quanh anh chàng Wilbur Staten đã chết.

Tôi kết thúc cuộc nói chuyện. Lúc bấy giờ xe của tôi đã đi qua con đường Hutchinson River Parkway và hòa vào mạng hỗn độn nằm giữa ba hệ thống ngã tư Baychester và Westchester, cho tới khi tôi đến được xa lộ Bruckner. Qua cây cầu Throgs Neck, tôi đi sang hướng Queens.

Khu vực đó nằm ở phía đông của Whitestone, trông nó thật đơn điệu và lạnh lùng với những dãy nhà màu xám nối tiếp màu xám, những con đường đầy ổ gà và những mảnh vườn đằng trước ảm đạm chẳng còn được ai trăm sóc. Jenna Beck và anh trai cô sinh ra ở đây và lớn lên ở đây. Bernie luôn tìm cách vươn lên những giai tầng cao hơn. Jenna thì yêu quí nơi này. Bởi ở đây cô cảm thấy là ở nhà mình, thực sự cảm thấy thoải mái; bởi giữa những ngôi nhà chung cư tiêu điều đó là "cuộc sống đúng nghĩa" đang ồn ào nhốn nháo bởi đây là nơi sinh sống của những con người nhỏ bé bình thường, những người dân "thật sự", theo như cách mà cô thường miêu tả.

Tôi có thể an tâm để chiếc Jaguar đậu sát vỉa hè, bởi quang cảnh xung quanh dù có tiêu điều ảm đạm, vẫn còn lâu mới trở thành một khu ổ chuột. Những cậu trai nhỏ mặc quần jeans và áo T-Shirts đang chơi bóng đá, các cô bé chụm đầu nói chuyện, không có những ánh mắt sờ soạng háo hức vuốt dọc chiếc xe của tôi để tìm một cái gì có thể tháo rời ra. Ở đâu đó có giọng một người đàn bà vọng ra từ một khuôn cửa sổ, gọi một người nào đó tên là Marilou. Trong ngôi nhà có căn hộ của Jenna, ông chủ nhà đang quét đại sảnh, ông ta thân thiện gật đầu với tôi. Tôi đáp lại lời chào, bước vào cầu thang rồi đi lên tầng ba.

Một vài phút sau, tôi đứng trong một khoảng hành lang vừa được sửa chữa lại, được quét những màu xanh đậm nhạt khác nhau, và ấn chuông bên cánh cửa của Jenna.

Không một ai trả lời. Thật ra tôi cũng không mong chờ điều đó. Tôi chỉ không muốn tin thật rằng, Jenna hoàn toàn không để ý gì đến tất cả những giông bão vừa nổi lên một lần nữa trong cuộc đời anh trai cố. Nhìn xuống đồng hồ, tôi biết hiện vẫn còn quá sớm để đến thăm tòa soạn báo "Buổi sáng Manhattan". Phải tới gần trưa thì cánh nhà báo ở đó mới bắt đầu thật sự lao vào việc. Chỉ còn lại một khả năng là Jenna đang nhét bông vào tai và còn ngủ say. Tôi nhấn chuông liên tục trong nửa phút đồng hồ, nhưng căn hộ vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Khi đã muốn quay bước đi, tôi nghe thấy một tiếng động vang lên ở khu cầu thang đằng sau, khu cầu thang đi bộ.

Những bước chân! Những bước chân thật chậm, lê sệt, thêm vào đó là tiếng kéo, tiếng quệt như ai đó đang gắng sức bám chắc vào tay vịn cầu thang, nhích dần lên phía trên. Tôi nhăn trán. Có cái gì đó trong những âm thanh này ngay lập tức giật chuông báo động, và chỉ trong vòng tích tắc đồng hồ đã đẩy nhịp tim tôi tăng vọt lên. Tôi đổi hướng, bước vài bước về phía khoảng nghỉ của cầu thang. Nhưng cũng chính trong lúc đó đã có một dáng người thanh mảnh mặc quần jeans và áo khoác bằng da màu đen rẽ vào hành lang.

Đó là Jenna Beck. Jenna với gương mặt nhợt nhạt xám xịt như mặt ma, mái tóc rối bù, những vệt máu nhỏ trên hai bàn tay. Cô chuyển động thật chậm, cứng đờ như một con búp bê. Bùn bám ở giày cô, hai ống quần đầy vết ố, phéc-mơ-tuya của áo khoác da được cô kéo lên sát cằm, nhưng tôi hầu như không thật sự nhận thấy tất cả những chi tiết đó. Tôi chỉ nhìn gương mặt cô. Gương mặt đang gây ấn tượng như một mặt nạ trống rỗng đã chết, và hai con mắt nhìn tôi hàng giây đồng hồ mà không nhận ra tôi.

- Jenna? - Tôi gọi, giọng khàn đi vì sợ.

Cách hai bước trước mặt tôi, cô đứng lại. Tôi nhìn thấy những vệt máu đã khô và vết cắn của hai hàm răng cô trên làm môi dưới. Một nếp nhăn rất sâu dựng đứng xuất hiện trên trán, nhưng hình như suy nghĩ của cô đang cách chỗ tôi đứng hàng năm trời ánh sáng và cô đang phải cố gằng lắm để nhớ lại xem tôi là ai.

- Jerry, - cô nói, giọng vô hồn. - Jerry...

- Jenna! Trời đất, chuyện gì xảy ra vậy?

Đôi môi cô giật lên. Hai con mắt mở lớn như nhìn xuyên qua người tôi, ánh mắt khiến tôi lạnh tới tận xương tủy. Tôi biết ánh mắt này, loại ánh mắt hoang vắng trống rỗng của những con người vừa trải qua những chuyện kinh hoàng, kinh hoàng đến mức độ giờ họ vẫn chưa hiểu được.

- Không, - cô lẩm bẩm. - Không sao cả... mọi chuyện ổn cả... ổn...

Giọng cô nghẹn lại. Trong hai nhịp đập của trái tim, cô lảo đảo như một cây sậy trong gió lớn. Thế rồi cô bước một bước tròng trành về phía tôi, và tôi chỉ còn kịp giơ cánh tay ra đỡ lấy cố trước khi cô nhà báo khuỵu xuống.

Mời bạn đón đọc chương tiếp!

 

Nguồn: truyen8.mobi/t120838-truy-lung-ten-sat-nhan-chuong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận