Truy Lùng Tên Sát Nhân Chương 9

Chương 9
Tôi đi sang hướng Bronx, bởi đám bạn Punker của Cherry Rubino khi được hỏi cung đã đưa địa chỉ là khu vực quanh cầu William.

 

Một khu phố tương đối yên tĩnh, xuống cấp có chừng mực, ít nhất là so sánh với những căn nhà đổ nát ở khu phía Nam. Những băng đảng phố phường với những chiếc xe đổ lửa chỉ thỉnh thoáng mới kéo từ lãnh địa của mình lên đây, thường chỉ để đuổi đánh đám dân Punker, nhóm thanh niên trở thành một cái gai trong mắt bọn này chỉ bởi một cái tội ăn mặc khác, bôi màu sắc khác. Vì đã hỏi thăm trước trong trạm cảnh sát khu vực, nên tôi biết mang máng mình cần phải tìm ở đoạn nào và để chiếc xe Jaguar đỗ ở gần con đường dẫn ra New England Thruway.

Từ đại lộ Boller cho tới dòng sông Hutchinson là cả một khu vực công nghiệp điêu tàn, chỉ còn lại một vài xí nghiệp nho nhỏ đang bên bờ vực phá sản. Các cảnh sát viên nói trước là đám dân Punker của vùng này thường thích tụ tập ở một vài ngôi nhà nhỏ bên bờ sông, trong khuôn viên của một xưởng đóng tàu bỏ hoang. Rất có thể những chiếc xà lan bị hỏng vẫn còn nằm ở đó là một cơ hội tốt để trốn tránh những băng đảng Rocker đi xe máy phân khối lớn.

Tôi đội mũ trùm của áo Parka lên đầu, đi dưới làn mưa bụi về hướng dòng sông. Trong lòng tôi không có mấy hy vọng. Toàn khu vắng lặng như cảnh chết, như thể đến cả bọn chuột cống cũng ở lỳ trong hang, ngại chui ra ngoài trong cái tiết trời vừa lạnh vừa ẩm như hôm nay. Trên dòng sông có vài con vịt cô đơn đang từ từ bơi trong khoảng nước đục ngầu nằm giữa chân của một đoạn cầu đã hỏng. Khuôn viên của xưởng đóng tàu cũ được bao quanh bằng một hàng rào đóng bằng gỗ ván, đúng hơn nó không còn là hàng rào nữa, mà chỉ còn lại những phần đổ nát gợi nhắc đến hàng rào. Tôi dễ dàng tìm thấy một chỗ hở. Có lẽ ở đây đơn giản là chẳng còn thứ gì đáng để đánh cắp nữa.

Hai mắt tôi lướt dọc cầu cảng, những ngôi nhà và những xưởng thợ đổ nát, vài ba ụ nổi nho nhỏ, vài ba cần trục đã hết thời gian sử dung, và không biết bao nhiêu là rác thải. Một vài xác con tàu đã bị vỡ tanh banh nhắc cho tôi nhớ tới nghĩa địa tàu thủy trong "Vịnh Ma". Tôi chần chừ vài giây đồng hồ. Rồi tôi xoay người sang phải, nép vào bóng tối của một chân cần cầu bằng thép, có lẽ ngày xưa đã là một thành phần trong một hệ thống cần trục, tôi đi về hướng ngôi nhà một tầng duy nhất còn có thể tạm dùng làm nơi ăn ở.

Những khuôn giấy bóng kính màu trắng đục được đóng đinh bên cửa sổ và một vài mảnh ván sơn màu sáng cho biết đã có người bỏ công ra sửa chữa qua loa chỗ này. Phía đằng sau ngôi nhà cũ thò lên một đoạn ống lò sưởi đâm ra từ một lỗ được cưa vào bức tường bằng gỗ. Một làn khói mỏng mảnh tan ra thành từng sợi nhỏ trong bầu không khí lạnh ẩm bên ngoài. Dù người ngồi trong nhà có là ai, rõ là anh ta đang muốn nghỉ ngơi êm ấm.

Bám sát vào tường, tôi dịch chuyển ngang,, đến gần khuôn cửa sổ gần nhất.

Mảng giấy nhựa được đóng đinh bên ngoài có một lỗ hở. Thật thận trọng, tôi trèo lên một trong những cái thùng đựng nhựa đường rỗng dựng quanh đó, rướn cao cổ lên, tìm cách nhìn vào phía bên trong của ngôi nhà cũ kỹ.

Tôi không nhìn thấy nhiều. Nhưng một "cái lược" khổng lồ bốn màu làm bằng tóc, những lọn tóc màu đỏ chói và hai mảng đầu màu xanh lét đang hiện ra tương đối rõ ràng. Còn thiếu Cherry Rubino. Nếu như tôi không lầm thì bốn đứa đồng đảng của cô nàng đang ngồi buồn rầu trên những cái thùng gỗ lật ngược. Sau một vài giây đồng hồ, tôi nghe thấy một giọng trẻ em cao vói lên của một đứa con gái.

- Em đã nói rồi, lẽ ra bọn mình không được để nó một mình.

- Vớ vẩn, - một trong hai đứa con trai tóc xanh lẩm bẩm. - Bản thân nó phải biết nó làm gì chứ. Khốn nạn, anh không muốn bị bỏng tay lần nữa.

Có phải bọn trẻ con đang nói về Cherry?

Và quỷ quái thật, đứa con gái để tóc hình lông nhím màu xanh đó đang định làm gì, một thứ mà những đứa khác không muốn làm theo, bởi chúng sợ bị bỏng tay?

Tôi nghiến chặt răng. Cân nhắc, liệu có nên gõ vào cửa ra vào đằng trước và tìm cách thuyết phục nhóm Punker rằng chúng nó cần phải khai ra mới mong giúp đỡ được Cherry. Nhưng tôi không còn cơ hội để quyết định.

Bởi chỉ một giây đồng hồ sau đó, cơ thể tôi giật nảy lên như vừa ăn trọn một ngọn roi.

Có kẻ hát! Ở đâu đó đằng sau tôi, trong cái đám rối rắm của những căn nhà cũ kỹ, những cầu cảng và những hệ cần trục! Một tiếng hát lẩm nhẩm không rõ ràng, phải chú ý lắm mới nghe được lời hát.

Hãy ném cây đàn guitar đi!...

Bài ca cái chết.

Và đó cũng chính là cái giọng trầm và hơi khàn của gã sát nhân, giọng mà tôi đã nghe qua một lần và sẽ không bao giờ quên nổi.

Không một tiếng động, tôi trườn từ trên thùng đựng nhựa đường xuống dưới, dán sát mình vào bóng tối ngôi nhà. Gã đàn ông kia không thể nhận thấy tôi, nếu không gã đã chẳng tự để lộ mình qua cái giọng hát khốn kiếp. Và chắc chắn gã cũng không tính đến khả năng rằng ngoài Cherry ở đây cũng còn cả một nhóm thanh thiếu niên Punker đang lẩn khuất xung quanh. Hoặc gã không còn là kể bình thường nữa. Gã có cảm giác mạnh mẽ và an toàn tới mức độ chẳng thèm nảy ra sáng kiến rằng có thể có kẻ nghi ngờ gã? Hay là gã đang hát một cách vô ý thức, lời bài ca "Song of Death" đã bám thật sau vào cái hệ thần kinh bệnh hoạn của gã, đến mức độ gã không rũ bỏ được nó nữa.

Tiếng hát bây giờ lặng đi.

Nhưng tôi đã có đủ thời gian để định hướng. Gã sát nhân đang chui nhủi ở một góc nào đó nằm bên trong hoặc là bên cạnh một nhà xưởng kéo dài lợp mái tôn, chạy song song với những con thuyền đã bị tháo rời mọi thứ đậu dưới bến. Có phải gã đang tìm Cherry? Chúng tôi biết là con bé biết nhiều hơn những gì nó nói ra. Liệu nó có biết đủ để tống tiền phía bên kia không? Và nếu có, con bé sẽ chọn điểm gặp gỡ là nơi nào trong cái khuôn viên tiêu điều lộn xộn này?

Có lẽ bên mặt nước, tôi phán đoán.

Các cảnh sát viên ở khu vực cho tôi biết, ở khu này vẫn còn một vài con thuyền còn sử dụng được. Trong con mắt của Cherry, rất có thể đây là khả năng tốt nhất để xuất hiện từ một hướng bất ngờ và rồi nhanh chóng biến đi.

Tựa vào bóng ngôi nhà gỗ, chân cần cẩu cùng những món đồ vứt đi khác, tôi cúi lom khom và đi đến cạnh ngắn của nhà xưởng lợp mái tôn.

Ở phía đằng sau nhà xưởng này không có cửa sổ mà cũng không có cửa ra vào. Thận trọng ghé mắt nhìn quanh góc nhà, tôi thấy ở đằng trước cũng không một bóng người. Chắc gã sát nhân đang rình mò ở phía đầu đối diện đằng kia. Hoặc là ở bên trong mặc dù nếu gã thật ở bên trong, chắc chắn ban nãy tôi đã nghe thấy tiếng hát rõ hơn như vậy. Rút khẩu P38 ra khỏi bao, tôi lom khom trên đế giày đi dọc phía đằng sau của nhà xưởng một lần nữa thận trọng hé mắt vòng quanh góc tường.

Không thấy gì.

Hay là có nhưng tôi chưa phát hiện? Trong vệt bóng tối thẫm màu, giữa những mái nhà cheo chéo và đường viền của những xác cần cẩu, tôi thoáng thấy có một chuyển động lờ mờ. Vài giây đồng hồ sau, một làn da đỏ ánh lên và thoang thoáng một mái tóc lông nhím màu xanh lết. Khoảng da trên đỉnh đầu tôi co lại trong một linh cảm nóng nảy. Khốn nạn, tên sát nhân thích hát đang ở cận kề. Chẳng còn cách nào khác là tôi phải lộ mặt ra.

- Cherry! - Tôi gọi khe khẽ. - FBI! Cứ ở nguyên chỗ đó và...

Có cái gì vừa đổ!

Đứa con gái đã quá sợ, giật mình và chắc chắn đã đạp chân phải một đồ vật nào đó. Giờ tôi nhìn thấy nó rõ hơn: một dáng người be bé trên hai gót giày rất cao, mặt nó bây giờ nhô ra, chìm trong những tia nắng màu đỏ cuối cùng của mặt trời đang chìm xuống trong dãy nhà phía Tây.

Cherry...

Cách khoảng chừng ba, bốn mét, tôi nghe thấy một tiếng quệt nhẹ!

Không phải bên cạnh, mà là trên đầu tôi! Có kẻ đang chuyển động trên mái tôn. Chỉ trong một phần giây đồng hồ, tôi hiểu được ý nghĩa của âm thanh đó.

- Nằm xuống, Cherry! - Tôi vừa hét lên vừa chạy tới.

Đứa con gái không hiểu. Thay vì thụt người xuống, nó bước ra khỏi chỗ nấp, chạy dọc theo cầu cảng về phía một chiếc thang làm bằng sắt đã gỉ sét, có lẽ con bé buộc cái thuyền của nó vào đây. Trong hai nhịp tim đập, Cherry trở thành một mục tiêu sống rất rõ ràng. Một cơ hội mà tên giết người chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.

Cú nhảy tuyệt vọng của tôi xảy ra đồng thời với tiếng súng đầu tiên.

Tôi gặp may. Hay nói đúng hơn là Cherry gặp may. Trời lúc đó đã gần tối, con bé đang chuyển động, và có lẽ tiếng kêu của tôi đã khiến cho tên giết người hơi phân tâm một chút. Cherry la thất thanh khi viên đạn sướt qua cánh tay để trần của nó. Ngay trong tích tắc sau, tôi tóm được ngang hông con bé. Khi viên đạn thứ hai bay ra khỏi nòng của gã đàn ông thích hát, cũng là lúc tôi ném con bé bằng tất cả sức mạnh của mình sang phía bên kia cầu cảng.

Con bé đập người xuống nước.

Còn tôi đập người xuống vỉa hẻ, cứng đầu gối và khuỷu tay, xoay thân nhanh như chớp. Viên đạn thứ ba găm xuống nền bê tông ngay bên cạnh tôi rồi bật trở lên bay tiếp. Sau một cú nhảy, tôi nấp được sau một con thuyền hỏng, đã bị tháo gỡ hết cabine. Nhưng vì Cherry đang kêu cứu, nên tôi quyết định xoay mình trong nửa tích tắc cuối cùng qua mép cầu cảng.

Vừa ngả xuống, tôi vừa đập những đầu ngón tay trái lên trên cầu cảng bằng bê tông, ngăn không cho thứ nước đục ngầu thối rữa kia đập quá đến đầu mình. Những khẩu súng cầm tay hiện đại khi gặp nước không còn dễ bị ẩm ướt như các loại súng cũ, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Cherry Rubino đang chới với cách tôi chưa đầy một mét. Nhưng con bé đang kêu lên vì hoảng hốt, chứ không phải vì chết đuối. Giờ có lẽ nó nhớ ra rằng nó biết bơi, và quạt nước hướng về phía tôi. Tôi giơ bàn tay trái về phía nó. Tay tôi kéo nó đến gần chiếc cầu thang gỉ sét, con bé sặc sụa bám vào đó, trong khi tôi đã trèo theo những bậc tháng sắt, lên trên.

- Cherry! Này, Cherry!

Nhóm Punker, trời đất ạ! Bọn trẻ con đó không muốn tham gia vào trò chơi của Cherry, một quyết định rõ ràng rất tử tế. Nhưng bây giờ, khi những tiếng súng nổ ra, chúng nó lại không muốn bỏ rơi cô bạn trong hoạn nạn.

- FBI! Lùi về! - Tôi thét lớn.

Vừa thét, tôi vừa chĩa khẩu P38 lên trên mặt cầu cảng và cả một phần đầu mình. Cực chẳng đã, bởi tôi bắt buộc phải nhìn được địa thế trên này. Những sợi tóc ở gáy tôi dựng đứng lên. Ánh mắt tôi đảo từ nơi này qua góc khác, liếc dọc mái nhà bằng tôn của nhà xưởng. Không thấy gì! Chỉ có một tiếng quệt, rồi những bước chân vội vã và cái âm thanh trầm đục khi gã sát nhân nhảy xuống dưới đất ở phía bên kia của ngôi nhà dài.

Tôi nhảy lên trên cầu cảng, chạy xuyên chéo về phía ngôi nhà, nhưng trong lòng đã thầm linh cảm là mình sẽ đến quá muộn.

Khi tôi tới bên cạnh ngắn của nhà xưởng thì đã nghe tiếng máy ô tô khởi động cách đó một đoạn. Dãy hàng rào bằng ván gỗ quỷ quái che tầm nhìn của tôi.

Tên sát nhân chắc chắn đã phải đỗ xe ô tô của nó trên một con đường đi bộ, ở khoảng đất nằm đằng sau khuôn viên xưởng đóng tàu. Cay cú, tôi vừa chạy vừa nhảy qua thép gỉ và những đồ phế thải. Nhưng khi tới được cái lỗ rào thủng mà đối thủ đã qua đó trốn thoát đi, tôi chỉ còn kịp nhìn thấy ánh đèn hậu lóe lên để rồi khuất ngay sau góc ngoặt của con đường.

Tìm cách đuổi theo gã đàn ông đó chỉ là chuyện vô ích.

Miệng buột lời nguyền rủa, tôi lại đút khẩu P38 vào bao, xoay người lại, lòng dội lên nỗi mong mỏi rằng Cherry và đám bạn Punker của nó chưa tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi để trốn đi.

° ° °

Jenna Beck biết rằng cô đang tìm theo đúng dấu vết khi nhìn thấy sĩ quan đặc nhiệm Phil Decker bước vào bar rượu "Cơn Ác Mộng".

Hai con mắt nheo nhỏ lại, cô nhà báo trẻ tuổi nhìn về hướng dòng chữ bằng đèn Neon đang nhấp nháy. Cô đã đánh chiếc xe Rabbit màu xanh dương của mình lùi vào con đường dẫn ra khỏi sân sau ngôi nhà này. Rõ là ở một góc nào đó phải có chiếc xe công vụ với dàn anten điện đàm mà chàng sĩ quan đặc nhiện đã sử dụng.

Jenna tự hỏi, FBI làm cách nào mà biết đến quán rượu này. Cô không tin là các sĩ quan đặc nhiệm đã nhận dạng được kẻ giết người vì trong trường hợp đó, chắc chắn họ đã kéo tới đây đông hơn nhiều. Phải có một mối liên quan khác. Có lẽ là một lời mách bảo nào đó, cũng tình cờ và mù mờ như cái cuống diêm mà Jenna đã tìm thấy.

Cô ngồi trong xe tới gần mười phút đồng hồ, phân vân không biết nên làm gì.

Cô cảm nhận thấy sức nặng của khẩu Colt Cobra trong túi chiếc áo khoác bằng da đen, khẩu súng cô vừa mua xong. Cô đã lái xe đi, bị thúc đẩy chỉ bởi nỗi căm thù vẫn cứ bốc lên trong cô như một ngọn lửa lạnh. Giờ cô mới ý thức được rằng cơ hội của cô nhỏ bé biết bao nhiêu. Rất có thể chàng sĩ quan đặc nhiệm đã từ lâu biết được nhiều hơn. Có lẽ tốt hơn cả là nói chuyện với anh ấy, thay vì một mình hành động cầu may.

Quả quyết, cô bước xuống xe, đi chéo qua con phố và bước vào sảnh trước của bar rượu "Cơn Ác Mộng".

Không thấy bóng dáng một ai. Jenna nhăn trán. Cô biết là trong những quán loại này bình thường bao giờ cũng phải có một con khỉ độc ngồi ở đằng trước để lựa khách. Tấm rèm che bằng vải dạ ngăn âm thanh trong khung cửa uốn vòm bên trên dẫn vào khu bar rượu thật sự vừa được vén sang bên một chút. Jenna nghe thấy tiếng người. Những giọng người đang thì thào, nhưng rõ ràng là rất khẩn trương, sau đó đến một tiếng cửa sập, cắt ngang những giọng người kia.

Jenna chần chừ.

Bản năng mách cô tiến thật nhẹ lại bên tấm rèm treo bằng vải dạ và nhìn qua kẽ hở. Bên trong là một căn phòng rất lớn hình chữ nhật: phía bên trái là quầy rượu, phía bên phải là một loạt những hõm tường không có người ngồi, ở phía giữa là một sàn nhảy được lắp kính dày, chiếu sáng từ bên dưới và ở phía bên trong sàn nhảy này là một bục sân khấu nho nhỏ để trống. Cánh cửa mà chắc vừa sập lại nằm ở phía bên phải sân khấu. Một gã trai cao to lừng lững cắt tóc ngắn và mặc một bộ đồng phục điệu đàng màu đỏ đang che mất một nửa cánh cửa này bằng cái lưng to bè của gã và có vẻ như đang căng tai dõi theo những bước chân đang đi dần ra xa. Phía đằng sau quầy có một tay pha rượu tóc uốn quăn đang kẹp một ống nghe điện thoại vào tai, những ngón tay thoăn thoắt bấm số. Ba cô con gái mặc đồ tiết kiệm vải phấn son dày cộp đang bám vào những chiếc ghế bên quầy. Cả ba chăm chú gục đầu nhìn thẳng vào ba cốc rượu, rõ ràng nguyện vọng của họ là cố gắng không nhìn gì cả và không nghe những gì đang xảy ra xung quanh.

Phil Decker ở đâu?

Jenna cắn môi dưới, căng thẳng suy nghĩ. Liệu có phải chàng sĩ quan đặc nhiệm đã sa vào một cái bẫy? Có khả năng anh tưởng mình chỉ tiến hành một cuộc kiểm tra bình thường để rồi ngay lập tức sa vào tổ ong vò vẽ? Làm sao anh biết được rằng gã giết người lui tới quán rượu này? Và nếu điều đó là sự thật! Cả cô, Jenna, cũng chỉ có một lời mách bảo rất bé, hầu như chỉ là một bóng tối thấp thoáng của một dấu vết mà thôi. Vậy mà bây giờ cô vẫn rõ ràng có cảm giác rằng cô đang tới rất gần mục đích, gần hơn là cô từng hy vọng...

Thêm một lần nữa, hành động của cô được chỉ bảo bởi bản năng.

Không một tiếng động, cô lui về, ngang qua đại sảnh và rời quán rượu. Chỉ với ba bước chân cô đã tiến đến bên con đường vào sân rất rộng. Tiếng động vang đến bên tai cô. Có tiếng xủng xoảng của một lon bia cũ vừa bị chân người đạp phải. Có tiếng kim loại vang lên, sau đó là một tiếng động trầm đục như vừa có một cánh cửa của một khoang đựng đồ trên ô tô được sập xuống. Rồi sau đó là một giọng the thé:

- Khốn nạn, hy vọng Fred không quá tay.

- Chỉ lo vớ vẩn! Nhanh nhảu lên! Phải đưa xe của thằng cớm ra khỏi chỗ này.

- Có mạo hiểm không, lái xe đó về đến biệt thự...?

- Đừng có nghĩ vớ vẩn, làm theo lệnh đi! Sếp mới là người quyết định. Làm đi!

Một cánh cửa ô tô sập vào.

Đồng thời, có tiếng chân bước đến gần cổng. Mạch đập của Jenna tăng dữ dội. Ánh mắt cô bay từ nơi này qua nơi kia. Quanh khu này không có chỗ ẩn nấp nào khác ngoài cánh cửa dẫn vào bar rượu, mà chính đây lại là nơi cô không nên bước vào. Thì đã sao, Jenna quả quyết nghĩ thầm. Ở đây chằng đứa nào biết mặt cô. Bình tĩnh, cô đi dọc vỉa hè một đoạn, rồi dừng lại ngay dưới quầng đèn gần ngay đó và đứng lại, lục lọi trong túi xách của mình để tìm thuốc lá.

Ra vẻ dửng dưng, cô nhìn thoáng qua bờ vai khi thấy một thân hình cao lớn xương xẩu xuất hiện ở lối vào sân sau. Gã con trai chỉ ném một cái nhìn thờ ơ vể hướng cô. Rồi gã xoay người sang trái, đi về hướng ngược lại. Một phút sau vang lên tiếng rù rì của một máy ô tô loại lớn. Nhẹ nhàng như bước trên những vuốt chân mèo, một chiếc xe loại sang thẫm màu trườn ra ngoài phố.

Cả nó cũng rẽ về phía trái.

Jenna nhận thấy bên tay lái chỉ có một gã đàn ông duy nhất, một tên đàn ông hơi gầy, mặc một bộ Smoking sang trọng. Cô đoán đây là chủ nhân hay giám đốc điều hành của bar rượu. Gã xương xẩu kia có lẽ là nhân viên. Giờ gã đứng bên cạnh một chiếc xe ô tô với dàn anten điện đàm, đỗ khuất đằng sau một nửa chiếc xe Bully và vì vậy mà Jenna ban nãy không nhận ra. Gã người xương xẩu cầm trong tay chìa khóa. Một chiếc chìa khóa mà chắc là gã phải tước được của viên sĩ quan đặc nhiệm!

Jenna từ từ đi tiếp. Những suy nghĩ chạy nhộn nhạo trong đầu, chồng chéo lên nhau. Cô hầu như tin chắc rằng trước mắt cô đang xảy ra một vụ bắt cóc và yếu tố sống còn bây giờ là bám lấy chúng, để cho bọn thủ phạm không cùng nạn nhân của chúng một đi không trở lại.

Cô chờ cho tới khi gã đàn ông ở phía bên kia nổ máy chiếc xe ô tô có dàn anten điện đàm. Thế rồi cô đi chéo qua con phố, vẫn trong những bước chân rất chậm rãi, dửng dưng, xe không một tiếng động, cô tuồn người vào đằng sau vành lái trong chiếc Rabbit và tức tốc lên đường.

Mời bạn đón đọc chương tiếp!

 

Nguồn: truyen8.mobi/t121418-truy-lung-ten-sat-nhan-chuong-9.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận