Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 214: Quay lại Nhạc gia.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
- Chủ nhân, là nữ chủ nhân đương nhiên là không có vấn đề gì.
Khiếu Thiên Hổ nói với Nhạc Thành.
- Hiểu Hiểu, tới a.
Nhạc Thành cũng là tại trên lưng Khiếu Thiên Hổ đứng lên, lập tức nói với Mộ Dung Hiểu Hiểu.
Ngay lập tức một cái thân ảnh uyển chuyển bắt đầu từ trên lưng Ma sư thứu bay qua, giữa không trung thân ảnh màu trắng lộn một đường vòng cung hoàn mỹ.
- Làm sao vậy, ngươi trên mặt làm sao hồng như vậy a
Nhạc Thành để Mộ Dung Hiểu Hiểu ôm vào trong ngực hỏi. Hai tháng nay, thương thế trên người Mộ Dung Hiểu Hiểu đã toàn bộ khỏi, lúc này mới khiến cho Nhạc Thành hoàn toàn yên lòng.
- Ngươi còn nói, ta chỉ là có chút khẩn trương.
Mộ Dung Hiểu Hiểu rúc vào trong ngực Nhạc Thành, lặng lẽ tựa ở trên lưng Nhạc Thành.
Nhìn giữa không trung, chủ nhân cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu, Đại Song cùng Tiểu Song còn có Yêu Cơ cũng không ngừng hâm mộ, đây mới là tuyệt phối a, cũng chỉ có như công chúa tuyệt sắc mới có thể xứng đôi với chủ nhân, nữ nhân như vậy, tuyệt đối là xứng đôi với chủ nhân.
- Mau nhìn a, mọi người mau nhìn a.
Ngươi xem, trên bầu trời đang bay là cái gì, hình như là ba con ma thú.
Mà ở trên lừng còn có người, đằng sau đúng là hai ma sư thứu, là tứ giai phi hành ma thú a, người bình thường mua không nổi.
- Phía trước ma thú hình như là lão hổ mọc ra cánh, ở trên lưng có một nam một nữ.
- Bọn hắn hình như là đi Nhạc gia a.
- Đúng vậy, là Nhạc gia, phía trước cái nam tử áo đen kia giống như là Nhạc Thành, là Nhạc Thành quay trở về.
Giữa không trung ba con ma thú rất lớn gào thét, đột nhiên tất cả trấn cũng ngửa đầu chăm chú nhìn, có một số vốn mơ hồ nhận ra người trên lưng Khiếu Thiên Hổ đúng là Nhạc Thành, lập tức làm cả trấn Lập Anh oanh động lên.
- Nhị đệ, làm sao ngươi buổi trưa trở lại, hôm nay vừa mệt sao.
Nhạc Tử Sơn vừa định ra ngoài đi một chút, là nhìn thấy Nhạc Tử Phong từ đại môn đi vào.
- Đại ca, cửa hàng binh khí sinh ý tốt không, nhanh mệt chết ta, không ngươi đi thử xem.
Nhạc Tử Phong nói.
Nhạc Tử Sơn nói:
- Nhị đệ, trước kia ngươi không phải nói sinh ý không tốt sao, làm sao bây giờ ngươi là ăn không tiêu.
- Đó là trước kia, bây giờ rất không giống nhau, nếu không có Phỉ Phỉ, ta xem Nhạc gia cửa hàng binh khí sẽ phải rối loạn.
Nhạc Tử Phong nói.
Nhạc Tử Sơn nói:
- Đúng vậy, Phỉ Phỉ đứa nhỏ này thật là đúng có khả năng, người cũng xinh đẹp, nếu về sau ai cưới nàng, đã có thể hạnh phúc.
- Đại ca, không bằng để Phỉ Phỉ gả cho Thành Nhi cưới thế nào, đến lúc đó ngay cả Vân gia cũng là Nhạc gia chúng ta.
Nhạc Tử Phong khẽ cười nói, Nhạc Tử Phong kỳ thật cũng không phải thật sự nghĩ muốn cái gì Vân gia, chỉ là hai năm qua hắn thật là nghĩ rằng Vân Phỉ Phỉ đứa nhỏ này không sai.
- Cái này, cũng không phải là chúng ta định đoạt, cũng phải nhìn xem bọn người trẻ tuổi ý tứ mới được.
Nhạc Tử Sơn nói, đối với Vân Phỉ Phỉ, hắn cũng phải rất ưa thích.
- Ồ, đại ca, ngươi xem bầu trời là chuyện gì xảy ra.
Nhạc Tử Phong có chút ngẩng đầu chăm chú nhìn giữa không trung, chỉ thấy được xa xa có ba con ma thú rất lớn bay tới, hắn không khỏi biến sắc, nhìn trận thế cũng không phải là người của trấn Lập Anh bên, người trấn Lập Anh cũng không có ai như thế.
- Là hai tứ giai phi hành ma thú ma sư thứu, phía trước còn có một ma thú ta cũng không biết, mặt trên hình như là Thành Nhi, nhị đệ ngươi mau nhìn xem, người ở trên có phải Thành Nhi không.
Nhạc Tử Sơn đột nhiên hưng phấn lên, phía trước có một con hổ hình ma thú gần đây vẫn tưởng niệm Thành Nhi.
- Đại ca, hình như là Thành Nhi, cuối cùng tiểu tử kia quay trở về.
Nhạc Tử Phong đột nhiên kích động lên, ba con phi hành ma thú càng ngày bay đến càng gần, bọn họ đã có thể nhìn thấy người đó đúng là Nhạc Thành, sau khi nhìn bên trái một con ma sư thứu cũng có một thân ảnh, Nhạc Tử Phong lần nữa kích động nói:
- Đại ca, tam muội cũng trở về.
- Là tam muội, là tam muội quay trở về, làm sao tam muội cùng Thành Nhi cùng đi một lược được.
Nhạc Tử Sơn vô cùng kích động.
- Sưu sưu sưu.
Ba con ma thú tại giữa không trung Nhạc gia xoay quanh, và Nhạc Thành mang theo Mộ Dung Hiểu Hiểu từ giữa không trung nhảy xuống, hai cái thân ảnh đột nhiên rơi vào trước thân người Nhạc Tử Sơn cùng Nhạc Tử Phong, lập tức những người khác cũng phải từ giữa không trung nhảy xuống.
- Cha, Nhị thúc, con đã trở về.
Nhạc Thành mỉm cười nói, trấn Lập Anh hai năm qua phát sinh biến hóa quá lớn, Nhạc Thành thiếu chút nữa là tìm không thấy Nhạc gia đâu.
- Thành Nhi, thật là ngươi a.
Nhạc Tử Phong cùng Nhạc Tử Sơn có chút xoa xoa con mắt, còn tưởng rằng là mình còn đang nằm mơ đây.
- Ra mắt nhạc bá phụ, ra mắt Nhị thúc.
Mộ Dung Hiểu Hiểu đã biết được hai người này là phụ thân Nhạc Thành cùng Nhị thúc , mỉm cười nói lễ phép.
- Hảo, hảo, không nên đa lễ.
Nhạc Tử Sơn cùng Nhạc Tử Phong nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, không khỏi có chút kinh ngạc không thôi, lập tức nói:
- Thành Nhi vị này là ai?
- Đại ca, nhị ca, vị này chính là đế quốc Khoa Ốc Mộ Dung Hiểu Hiểu công chúa, cũng là nàng dâu đấy.
Nhạc Lan Tâm đi lên nói.
- Đế quốc Khoa Ốc công chúa sao.
Nhạc Tử Sơn cùng Nhạc Tử Phong không khỏi vô cùng khiếp sợ, thế kỷ trước trấn Lập Anh cũng là lãnh thổ của đế quốc Khoa Ốc, chỉ là ở vào vùng đất biên giới mà thôi, bình thường rất ít cùng chính phủ liên hệ, nhưng hai người cũng biết rõ đế quốc Khoa Ốc cường thế như thế nào.
- Tam muội, làm thế nào ngươi cũng quay trở về, làm sao lại cùng Thành Nhi đồng thời trở về.
Nhạc Tử Sơn kinh ngạc không thôi, cũng kích động lên, không nghĩ tới hơn hai mươi năm không thấy tam muội, hôm nay lại quay trở về, đột nhiên hốc mắt cũng có chút ít ướt át phấn khởi lên.
- Cái này nói rất dài dòng, về sau từ từ nói a.
Nhạc Lan Tâm lập tức nói:
- Hạo Thiên, Huyền Tố, các ngươi mau tới đây ra mắt cậu cả cùng Nhị cữu đi.
- Ra mắt cậu cả, ra mắt Nhị cữu.
Lệnh Hồ Hạo Thiên cùng Lệnh Hồ Huyền Tố đột nhiên chạy đến.
- Hảo, hảo, hài tử đã là lớn như vậy sao, hay là song bào thai.
Nhạc Tử Sơn cùng Nhạc Tử Phong thân mật vỗ cái đầu hai tỷ đệ, lập tức có chút chăm chú nhìn Lệnh Hồ Vô Địch một bên, nói:
- Vị này chính là, muội phu a.
- Ra mắt đại ca cùng nhị ca.
Lệnh Hồ Vô Địch đột nhiên mỉm cười thi lễ, mặc dù tuổi tác của hắn còn lớn hơn Nhạc Tử Sơn mấy tuổi, nhưng dựa theo quy củ, hắn đi theo Nhạc Lan Tâm lên xưng hô hai người là đại ca cùng nhị ca. Cảm giác hai người chỉ là Đấu Vương thực lực, Lệnh Hồ Vô Địch lúc này cũng không biết Nhạc Thành tại sao lại có thực lực cường hãn như vậy.
- Không cần khách khí, nhanh, nhanh lên vào trong nhà, đứng ở chỗ này cũng không hay.
Nhạc Tử Sơn vội vàng dẫn mọi người đi vào Nhạc gia.
Lập tức, Khiếu Thiên Hổ cùng Tử Điện Mãng, Yêu Cơ, Thông Thiên Thử, Đại Song Tiểu Song cùng đi theo sau lưng Nhạc Thành tiến vào Nhạc gia.
Bên trong đại sảnh Nhạc gia rộng rãi, mọi người đã phân ra mà ngồi. Đám Khiếu Thiên Hổ cùng Đại Song Tiểu Song đi đến bên người Nhạc Thành ngồi xuống.
Trong lúc kế tiếp nói chuyện, Nhạc Tử Sơn cũng biết nguyên nhân mọi người đồng một lược quay lại Nhạc gia, nghe được Nhạc gia ngay cả Đế quốc Khoa Ốc cũng bị hủy đi, hai người Nhạc Tử Sơn cùng Nhạc Tử Phong quả thực hít vào một hơi lạnh, căn bản chính là không thể tin được.
Bọn hắn đối với Nhạc Thành kỳ vọng thật là cao, cái kỳ vọng này thậm chí là vượt qua rất xa. Nhưng Nhạc Thành có một ngày có thể chống lại một đế quốc Khoa Ốc, chỉ là thời gian quá nhanh đi, nhanh đến mức Nhạc Tử Sơn cùng Nhạc Tử Phong căn bản không có chuẩn bị tiếp nhận sự thật này.
Kế tiếp Nhạc Thành cũng là cùng mọi người kể về Quỷ Uyên, Quỷ Uyên trên cơ bản đã bị mình nắm giữ ở trong tay rồi.
Lần này, Nhạc Tử Sơn cùng Nhạc Tử Phong càng thêm chấn kinh, đây là con của mình không, ngắn ngủn mấy năm thời gian này, hắn rốt cuộc là làm cái gì, không ngờ lại cường hãn đến trình độ này, mà ngay cả Quỷ Uyên cũng đã bị hắn nắm giữ.
- Cha, Nhị thúc, các ngươi liền quyết định a, cùng đi đến Dược thành.
Nhạc Thành nói với Nhạc Tử Sơn cùng Nhạc Tử Phong.
- Ta còn thật sự có một chút miễn cưỡng tại trấn Lập Anh.
Nhạc Tử Sơn mỉm cười nói, lão ở tại trấn Lập Anh cả đời, phải ly khai thật là miễn cưỡng.
- Cha, bên trong Dược thành đại ca cùng nhị ca cũng có mặt, các người nếu ở lại trấn Lập Anh thủy chung chúng ta lo lắng.
Nhạc Thành mỉm cười nói, ở lại trấn Lập Anh, Nhạc Thành tự nhiên là sẽ không yên tâm, người Hắc Ám Thần điện đã theo dõi mình, mặc dù là trong khoảng thời gian này chưa có tới tìm mình, nhưng hắn đoán chừng là bởi vì lần trước tại Đấu khí Học viện mấy hộ pháp của bọn chúng toàn bộ bị mình giết, cho nên tạm thời không có thực lực đến tìm mình.
- Đại ca, ta cũng nghĩ rằng chúng ta nên đi Quỷ Uyên.
Nhạc Tử Phong nói.
- Đại ca, trước kia muốn cho ngươi đến Đế đô đi, ngươi không bỏ được, bây giờ Thành Nhi cùng Long nhi bọn hắn đều ở tại Quỷ Uyên, ngươi còn có cái gì không bỏ được.
Nhạc Lan Tâm nói.
“Không có phải là không bỏ được, mà là miễn cưỡng mà thôi, đi Quỷ Uyên a. truyện copy từ tunghoanh.com
Nhạc Tử Sơn khẽ mĩm cười nói, trấn Lập Anh đã quá nhỏ, mình có ba người con như thế thì ở một cái trấn Lập Anh nho nhỏ, nếu như mình không đi Quỷ Uyên, cũng ảnh hưởng đến bay lượn của ba người con này.
Nghe được Nhạc Tử Sơn nguyện ý đi Quỷ Uyên, Nhạc Thành cũng yên tâm, hắn cũng dự định mấy ngày trở về sau đó đi Quỷ Uyên, kế tiếp, sẽ đi đối phó Hắc Ám Thần điện và cùng tìm kiếm chín viên thượng cổ linh châu mới được.
Sau đó, Nhạc Tử Sơn cũng nói cho Nhạc Thành biết hai năm qua Nhạc gia biến hóa như thế nào, biết được Vân Phỉ Phỉ vẫn ở tại trấn Lập Anh, hắn không khỏi trong lòng khẽ giật mình, không nghĩ tới Vân gia đối với Nhạc gia thật đúng là hạ tiền đặt cược như vậy.
Mọi người cùng một chỗ, đặc biệt là Nhạc Lan Tâm cùng Nhạc Tử Sơn, Nhạc Tử Phong. Ba huynh muội hai mươi năm không gặp, tự nhiên là có rất nhiều lời để nói.
Vào đêm, mọi người rốt cục giải tán đi, mà Phùng tẩu sắp xếp, tất cả mọi người quay lại phòng của chính mình. Lúc này, Phùng tẩu an bài Mộ Dung Hiểu Hiểu ở tại gian phòng gần phòng của Nhạc Thành, điều này làm cho Mộ Dung Hiểu Hiểu cảm thấy đỏ mặt.