Tu Chân Thế Giới Chương 299 : Đại trận và hạt đào lôi âm .

Minh Tiêu lão tổ chỉ cảm thấy cơn tức giận từ trong lồng ngực không ngừng bốc lên, chẳng buồn kiêng kị gì nữa, lấy phi kiếm ra, điềm nhiên nói: "Các ngươi đều phải chết!"
Lời còn chưa dứt, Tả Mạc còn chưa kịp thấy rõ hình dáng thanh phi kiếm nó đã biến mất trước mặt Minh Tiêu lão tổ.
Mọi người trong thành Kim Ô chỉ cảm thấy toàn bộ bầu trời bắt đầu xoay tròn, chậm rãi xoay tròn, tất cả xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Tả Mạc ráng nhớ lại, Hoàng Trác Quang cũng dùng kiếm ý thiên không nhưng kiếm ý thiên không của Minh Tiêu lão tổ tinh thâm hơn không biết bao nhiêu lần.
Chết tiệt! Tên già này bay gần chút có phải tốt không!
Tả Mạc liếc nhìn Minh Tiêu lão tổ đứng cách xa thành Kim Ô, trong lòng thầm bội phục, cho dù vô cùng tức giận y vẫn giữ bình tĩnh, quả không hồ danh cao thủ kim đan!

Bầu trời đang xoay tròn bỗng lóe lên nhiều tia sáng, tựa như có vô số ngôi sao được thắp sáng.
Cảm giác cực kỳ nguy hiểm phút chốc bao phủ trong lòng Tả Mạc, không dám chậm trễ, hắn vội vàng thôi động phù trận. Chỉ thấy bên ngoài tường thành Kim Ô, vô số phù văn lóe lên, chi chit như hoa văn.
Linh tráo nửa trong suốt bao phủ toàn bộ thành Kim Ô vào trong.
Mọi người lúc này mới khẽ buông lỏng trong lòng, nhưng ngay lúc này lại nghe thấy một tiếng ngâm nhẹ của Minh Tiêu lão tổ.
Mỗi luồng sáng trên đỉnh đầu trong phút chốc lóe lên, vô số kiếm mang từ bầu trời giáng xuống như mưa, đánh xuống linh tráo trên thành Kim Ô!
Linh tráo lay động kịch liệt, tiếng va chạm sắc nhọn, dày đặc như mưa vang lên bên tai mọi người khiến ai nấy tim đập chân run.
Tả Mạc quay sang lệnh cho Thúc Long: "Dùng chiêu các ngươi từng dùng đi!"
Thúc Long hiểu ý, vội vàng trở lại trong hàng ngũ.
Mái tóc dài của Thúc Long lay động, giữa trán có một lăng tinh màu đen, ánh mắt hạ xuống, trầm giọng quát lớn: "Giết!"
Từng sợi khí đen với tốc độ kinh người toát ra khỏi thân thể họ, trong chớp mắt, khắp hàng ngũ Vệ doanh đã phủ đầy khí đen, che kín cả bầu trời! Khí đen bốc lên dày đặc, linh tráo cũng không tạo thành chút ảnh hưởng nào, tụ tập trên bầu trời thành Kim Ô.
Một luồng mây đen bốc lên không ngừng, che kín cả thành Kim Ô, kiếm mang như mưa rơi vào trong mây đen, lập tức hóa thành hư vô.
"Hả!" Minh Tiêu lão tổ lộ vẻ kinh sợ.
Cho dù với kiến thức của hắn cũng không nhận ra rốt cuộc đối phương dùng pháp quyết lợi hại gì.
Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu thờ ơ nói với bia mộ: "Lão già này, chỉ là một kim đan mà dám kiêu ngạo trước mặt thiên yêu ta, đúng là chán sống rồi."
Lông my hơi nháy, hắn hừ lạnh một tiếng: "Thịt hắn!"
Hắn đột nhiên phát hiện ngữ khí mình khi nói chuyện thực sự rất giống Tả Mạc. Hắn lập tức lựa chọn im miệng, là một thiên yêu, học cách nói của người khác, nhât là còn học từ Tả Mạc khiến hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt.
"Chỉ tiếc là đám Thúc Long này thời gian tu luyện quá ngắn, bằng không… He he… Sẽ không thú vị!"
Bồ yêu lẩm bẩm.
Minh Tiêu lão tổ lần đầu lộ vẻ ngưng trọng, lúc trước bị lầu phù chiến bắn trúng chẳng qua chỉ là mưu kế của đối phương mà thôi. Mà giờ đám mây đen này hiển nhiên là trận pháp hay pháp quyết gì đó, là thực lực chân chính. Có thể chống đỡ nổi đòn tấn công của tu giả kim đan, tuyệt đối xứng với hai chữ mạnh mẽ.
Pháp quyết không thể nhưu vậy, với tu vi ngưng mạch kỳ không thể thi triển pháp quyết mạnh mẽ tới vạy.
Hắn có thể nghĩ tới chỉ có trận pháp. Mà nếu trận pháp này mạnh mẽ đên vậy, chỉ sợ không phải môn phái bình thường có thể có được. Đám người này sợ là rất có địa vị!
Minh Tiêu lão tổ tim đập mạnh.
Hắn thực sự không sợ đám ngưng mạch này, cho dù giết sạch chẳng qua cũng chỉ là tốn thêm chút thời gian thôi. Hắn chỉ lo giết trẻ nhỏ người già chạy tới. Cho dù là gia sản của Minh Tiêu phái cũng không có phù trận lợi hại đến vậy. Đến lúc đó lại có cao thủ lợi hại hơn tới vậy mình thảm rồi.
Minh Tiêu lão tổ biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, ở nơi hẻo lánh như Tiểu Sơn giới có thể xưng hùng xưng bá nhưng nếu đặt trong một số giới lớn, nào tới phiên hắn xuất đầu.
Bất quá hắn nghĩ lại, hai bên giờ đã có cừu oán không nhỏ, không thể giảng hòa. Đã như vậy, cách tốt nhất là diệt sạch đám gia hỏa này, vậy mới không để lộ tin tức.
Nghĩ tới điều này, ánh mắt hắn đầy vẻ hung tợn, sát khí lẫm liệt.
Hắn đã nghiên cứu Minh Tiêu kiếm quyết một thời gian dài, ngoại trừ thanh phi kiếm này trên người hắn không có thứ gì khác. Chỉ thấy hắn giơ một ngón tay lên, một luồng kiếm mang dày mấy trượng lập tức đánh xuongs.
Kiếm mang khi sắp chạm vào mây đen lập tức hóa thành vô số mảnh nhỏ, vô cùng linh hoạt lượn qua mây đen rồi lại một lần nữa đánh vào trên linh tráo của thành Kim Ô.
Đinh!
Vô số kiếm mang nhỏ như vô số con rắn trong suốt, cùng lúc bắn trúng linh tráo, tiếng va chạm tạo thành tụ lại một chỗ, chỉ có một tiếng đinh vang lên trong tai mọi người.
Linh tráo thành Kim Ô rung động kịch liệt, Tả Mạc biến sắc, hắn khống chế cả thành Kim Ô, lực lượng của đòn này mạnh ra sao chỉ có hắn rõ nhất.
Nếu còn tới vài cái, linh tráo thành Kim Ô sợ sẽ vỡ mất.
Hắn cắt chặt môi, tu giả kim đan kỳ thật quá lợi hại!
Thanh phi kiếm này rốt cuộc là cấp mấy!
Vô số suy nghĩ xẹt qua tong lòng hắn, lúc này không phải lúc nghĩ, chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Minh Tiêu lão tổ bay trên trời cao, căn bản không hạ xuống, cách bọn họ quá xa, những thủ đoạn khác cũng không dùng được.
Trong lòng hắn khẽ động, chỉ lên trên đầu Thúc Long hô to: "Có thể biến đổi cái kia, bám lên trên linh tráo không?"
Thúc Long cười khổ, không dám mở miệng, Ô Sát Ma Sát trận thôi động tới cực hạn, chỉ thấy mây đen trên đỉnh đầu chậm rãi rót xuống, cuối cùng hạ xuống trên linh tráo rồi ngay áu đó bắt đầu chảy dọc theo bờ linh tráo. Một lát sau mây đen đã bao phủ toàn bộ linh tráo.
Mọi người chỉ cảm thấy bầu trời tối sầm, chìm vào trong bóng tối.
Minh Tiêu lão tổ tận mắt thấy vậy lại mừng rỡ, đây chẳng phải tự đưa thân vào chỗ chết? Mây đen tuy tăng lực phòng ngự của linh tráo song cũng ngăn cản tầm mắt bọn họ.
Ngay hắn cũng không nhìn ra tình huống bên dưới mây đen, hắn không tin đối phương thấy được.
Ngu ngốc!
Bất quá đây cũng là chênh lệch thực lực, thực lực hai bên chênh lệch quá loén. Sát khí trong mắt Minh Tiêu lão tổ bùng lên tới cực điểm, cơ hội tốt vậy sao bỏ qua được?
Không thấy rõ hắn làm gì, phút chốc đã biến mất ở nơi đó, xuất hiện trên đầu thành Kim Ô vài chục trượng!
Nhìn tòa thành Kim Ô bị bao phủ bởi mây đen bên dưới, khóa miệng hắn nở một nụ cười tàn nhẫn.
"Các ngươi đều phải chết!:
Hắn nâng bàn tay lên, một thanh phi kiếm xanh lam như bầu trời xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, yên lặng lo lửng ở đó. Hắn khẽ vung tay, phi kiếm hóa thành một tia sáng xanh ngọc bích, bay vào bầu trời, biến mất không thấy đâu.
Bỗng dưng, trên đỉnh đầu, cách hắn cực xa bỗng hiện một điểm sáng ngời!
Khuôn mặt hắn lộ vẻ đắc ý, đã bao lâu rồi không dùng qua chiêu này? Đã rất lâu rồi! Sát chiêu lừng danh của mình lại một lần nữa xuất hiện, thật khiến người ta cảm khái!
Chưa ai ngăn được sát chiêu này, chưa từng có!
Thành Kim Ô đã sắp biến mất, sẽ bị xóa khỏi đỉnh Thiên Tinh này. Hắn cũng cảm thấy thật đáng tiếc, nói thật ra, hắn cực kỳ thích tòa thành nhỏ này.
Đúng là một tòa thành khiến người ta say mê!
Bất quá tất cả mọi thứ đều phải bị hủy diệt!
Bỗng dưng, nụ cười trên mặt hắn chợt cứng lại.
Hắn nhìn ngọn núi đối diện đang đột nhiên rung động, rung độc cực kỳ kịch liệt, từng tảng núi lớn rơi xuống làm lộ ran ham thạch bên trong.
Chuyện gì xảy ra vậy...
Thân thể hắn bị một lực lượng vô cùng cường đại trói buộc lại, không khí xung quanh cũng đột nhiên nặng nề hơn, ngưng đọng lại. Hắn thử lay động thân thể, mỗi động tác đều tở nên vô cùng gian nan, hắn cảm thấy minh như rơi vào một cái mạng nhện vô cùng lớn.
Mắc bẫy rồi!
Đầu hắn ông lên một tiếng, trống rỗng.
Ngay sau đó, một luồng dung nham lớn từ dưới nền đất phun ra, dọc theo khe rãnh từ từ tiến tới.
Hắn nhìn xuống cảnh tượng rợn tóc gáy ở bên dưới, phảng phất như có một cây bút son vô hình đang vẽ từng đường cong đỏ tươi trên dãy núi bên dưới. Những đường cong này rất thong thả mà lại cực kỳ kiên định, tạo thành một đồ án kỳ dị.
Minh Tiêu lão tổ chỉ cảm thấy có vô số xiềng xích nặng nề chuốn chặt lấy hắn, không thể động đậy.
Lúc này mây đen ngoài thành Kim Ô đã tản đi, tên chết tiệt kia đang bay lên bầu trời.
Tả Mạc trong lòng đắc ý, ngươi cho là anh không thấy sao? Anh có linh nhãn đấy, có biết không?
Nhưng hắn biết giờ còn chưa phải lúc chúc mừng, đêm dài lắm mộng. Bàn tay hắn khẽ đảo, trong lòng bàn tay xuất hiện một hạt đào lôi âm đầy hoa văn vàng kim!
"Hạt đào lôi âm!"
Minh Tiêu lão tổ thấy hạt đào lôi âm trong tay Tả Mạc, sắc mặt lập tức đại biến.
Tả Mạc cũng chẳng buồn nhiều lời, giơ tay ném thẳng về phía Minh Tiêu lão tổ!
Ầm!
Hạt đào lôi âm vừa rời tay Tả Mạc lập tức hóa thành một quả cầu lửa màu vàng kim lớn cỡ chậu rửa mặt, chính giữa là vô số luồng lôi mang màu bạc lượn lờ không thôi, tiếng nổ lốp bốp vang lên không dứt, thanh thế cực kỳ đáng sợ!
Tròng mắt Minh Tiêu lão tổ thiếu chút nữa rớt ra, tên gia hỏa này không ngờ lại đem hạt đào lôi âm luyện chế lại thành pháp bảo chỉ dùng được một lần?
Tên gia hỏa này điên rồi sao?
Hạt đào lôi âm là tài liệu cấp bốn đấy…
Hắn bỗng phản ứng lại, lập tức hồn phi phách tán! Chết tiệt! Đây là tài liệu cáp bốn!
Lập tức bất chấp sát chiêu trên đỉnh đầu, phi kiếm hóa thành một luồng sáng, đánh về phía hạt đào lôi âm đang bay về phía mình.
Còn chưa cảm thấy may mắn, hắn bỗng thấy trên tay Tả Mạc lại nhiều thêm một cái hạt đào lôi âm nữa, bên trên cũng dày đặc hoa văn vàng kim, giống vừa rồi như đúc!
Sắc mặt Minh Tiêu lão tổ lập tức trắng bệch!
Hắn lập tức bất chấp, điên cuồng thôi động linh lực, muốn thoát khỏi trói buộc.
Linh lực toàn thân hắn thôi động tới cực hạn, thân hình bắt đầu di động từ tù, chẳng qua một lát sau tốc độ cũng tăng nhiều.
Tả Mạc thấy vậy cũng biết tới thời khắc mấu chốt nhất rồi bèn bấp chấp đau lòng, lại lấy ra, lòng bàn tay lại nhiều thêm một hạt…
Hắn liền một hơi lấy ra hơn mười hạt đào lôi âm!
Chỉ thấy hơn mười quả cầu lửa vàng kim mang theo thanh thế kinh người đồng thời đánh vào Minh Tiêu lão tổ đang chậm như rùa.
Tiếng nổ ầm ầm vang khắp bầu trời, như vô số sấm sét vừa đi qua, núi rừng rung chuyển.
Sắc mặt Minh Tiêu lão tổ đã không thể dùng từ trắng bệch để hình dung nữa rồi, hắn không còn dũng khí. Hắn chưa từng thấy qua có ai dám dùng hạt đào lôi âm ra luyện chế thành pháp bảo dùng một lần.
Phải là người giàu có tới cỡ nào mới dám làm vậy?
Ầm!
Phi kiếm của Minh Tiêu lão tổ bắn chính xác vào hạt đào lôi âm đầu tiên, ầm ầm nổ tung!
Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng gai mắt khiến hắn chỉ thấy một quầng sáng vàng kim, còn lại cái gì cũng không thấy.
Ầm ầm ầm!
Ánh mắt Tả Mạc chỉ thấy ánh kim mịt mờ, cực kỳ đau đớn, hắn cảm thấy mình như bị một con thú lớn đánh vào, thân thể như bị quăng thẳng lên không.
Hắn mộng rồi.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tu-chan-the-gioi/chuong-299/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận