Trầm Dục nhìn Tả Mạc đầy lạnh lùng.
Vẻ mặt hắn không có chút biến hóa nào, khổng tước linh nhãn giới biến hóa vô cùng, nếu cậy mạnh thì không có bất cứ tác dụng gì. Trong đôi mắt lạnh lẽo kia hiện lên chút trầm mê.
Trong khổng tước linh nhãn giới, tất cả mọi thứ đều nắm ở trong tay, bản thân giống như ma thần viễn cổ đứng ở đỉnh cao nhìn xuống địch nhân như con kiến hôi, cảm giác này khiến người ta mê mẩn.
Nhìn đối thủ như thằng ngu điên cuồng đập phá sàn đấu, Trầm Dục cười đầy khinh miệt.
Hay là cho thêm mồi lửa?
Trầm Dục nhếch mép cười đầy châm chọc, một lần nữa vung tay phải lên.
Bỗng, hắn nhìn vào tay phải của Tả Mạc, nụ cười đọng lại trên môi.
Kia...là cái gì?
Tả Mạc cảm thấy cơ thể như đang trong cơn sóng dữ, nguyên nhân chính là biển lửa! Thái dương tinh loại nho nhỏ dẫn dắt biển lửa bùng cháy, ba vầng mặt trời tựa như một bàn tay vô hình khiến biển lửa trở nên vô cùng sinh động!
Trong đầu Tả Mạc hiện lên một hình ảnh mơ hồ, tựa như tiếng nỉ non.
Điên cuồng và kích động khiến Tả Mạc không có chút do dự, tay phải vung lên, một quyền nện xuống!
Ầm!
Từng điểm hỏa tinh do nắm tay của hắn đập vào mặt đất tạo ra, phiêu phù trong không trung.
Không ai chú ý tới những hạt hỏa tinh nhỏ bằng đầu kim này.
Tả Mạc cũng không chú ý tới, biển lửa trong cơ thể đang bị dẫn dắt bùng cháy. Khi hắn khua quyền liền cảm thấy vô cùng sung sướng, tựa như bất cứ thứ gì cũng có thể đánh nát!
Một quyền lại một quyền!
Từng điểm hỏa tinh bắn tung tóe, chúng trôi nổi trong không trung cách mặt đất mấy tấc, mặc cho sóng khí điên cuồng thổi, chúng vẫn đứng vững trong không trung, không chút nhúc nhích.
Hỏa tinh càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều đã để ý thấy!
Tả Mạc vẫn chưa để ý tới, ba vầng thái dương trên lưng hắn giống như sống lại, di chuyển với tốc độ rất chậm, những kim tuyển nối chúng lại với nhau đồng thời xảy ra biến hóa.
Mỗi lần Tả Mạc khua quyền, liệt hỏa trụ như thứ gì đó rất nặng, tiến vào cánh tay phải hắn, tới chỗ cổ tay thì bị chặn lại.
Tả Mạc không biết đây là kỹ xảo gì chỉ biết đột nhiên nó hiện lên trong óc hắn.
Thái dương chùy!
Đó là cái gì…
Tả Mạc mơ màng không quản tới, y theo cách đó mà làm.
Thần lực giống như đe sắt gặp phải liệt hỏa trụ liền nổ tung thành một khỏa hỏa tinh!
Say rượu, Tả Mạc cảm thấy như vậy vẫn chưa thỏa mãn lắm, hắn nghĩ hết cách đem các loại lực lượng chồng lên nắm đấm của mình.
Lưu ly thiên ba quyền! Thần lực! Giáp ly quyền! Thái dương chùy!
Mỗi một quyền đều nặng hơn!
Ầm!
Mặt đất run lên!
Ầm!
Mặt đất càng ngày càng rung mạnh hơn.
Rất nhanh, tất cả bàn để trên mặt đất đều nhảy lên. Đám mỹ phụ ở trên khán đài thét lên những tiếng chói tai, các nàng cảm giác khán đài có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
Không ai để ý tới tiếng thét chói tai của các mỹ phụ, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào trong trận, bọn họ nín thở không dám chớp mắt.
Mặt đất càng ngày càng rung mạnh, mâm trên bàn rung lên leng keng.
Nắm đấm của Tiếu Ma Qua nặng tới mức nào chứ!
Để đảm bảo ngoài sân không bị chiến đấu ảnh hưởng, cấm chế được bố trí tầng tầng lớp lớp trên sân khiêu chiến. Nhưng sân đấu rung động mãnh liệt thế này quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi nắm đấm của Tiếu Ma Qua nặng tới mức nào!
"Sức mạnh thật kinh khủng!" Du Song lẩm bẩm một mình, sắc mặt hắn hơi biến hóa:
"Cậy mạnh như này chỉ sợ không kém tộc Thiết Sơn Tượng."Ánh mắt Sư Nguyệt Nghệ đầy thâm thúy, giọng nói có chút hoài niệm:
"Gia sư đã từng nói qua, người có thể một lần uống hết mười vò mạnh bà tửu quỷ đều là người rất đặc biệt.""Người đặc biệt?" Xương Nguyên Hạo lập tức nắm bắt được chỗ trọng yếu.
"Gia sư không nói nhiều." Sư Nguyệt Nghệ lắc đầu:
"Nhưng phương thuốc của mạnh bà quỷ tửu này ta chưa từng sửa đổi. Ta cũng muốn biết người được gia sư ca tụng là đặc biệt sẽ tạo nên bất ngờ gì."Nói xong câu cuối, ngữ khí của hắn có chút mong đợi pha lẫn chút hưng phấn.
Xương Nguyên Hạo hơi kinh ngạc, thành chủ luôn bình tĩnh thong dong tựa như tất cả đều có thể dự đoán được, đây là lần đầu tiên hắn thấy thành chủ biểu hiện như vậy.
Du Song vẫn nhìn chằm chằm vào trong trận:
"Giờ xem khổng tước linh nhãn giới của Trầm Dục tu luyện đến mức nào rồi, có thể kiên trì được không?"Ba người ngậm miệng tập trung nhìn vào trận, mặt đất rung lên mãnh liệt.
Sắc mặt Trầm Dục khẽ biến.
Hắn giống như đang đi trên mặt trống, không ngừng có người đánh trống, mỗi phát đánh mặt đất đều rung lên, càng ngày càng rung mạnh.
Khổng tước linh nhãn trên đất vẫn rất kiên định nhưng Trầm Dục có thể cảm nhận được rõ ràng nó đang không ngừng rung lên, nó đang dần trở nên bất ổn!
Tên gia hỏa này rốt cuộc là loại quái thái nào?
Hắn không dám tin vào mắt mình, đối phương ở trong khổng tước linh nhãn giới còn có thể phát huy được sức mạnh kinh khủng như vậy, tên giả hỏa này…
Bên trong khổng tước linh giới, mỗi khổng tước linh nhãn đều là một vòng xoáy. Tuy hắn mới tu luyện ra khổng tước linh nhãn được hai năm nhưng bên trong khổng tước linh nhãn giới của hắn, khổng tước linh nhãn đã đạt tới con số chín trăm chín mươi cái!
Chín trăm chín mươi vòng xoáy đồng thời dây dưa, người thực lực hơi yếu sẽ bị xé rách. Dù cho thân thể có cứng rắn nhưng dưới sức kéo của chín trăm chín mươi đạo khổng tước linh nhãn thì giống như côn trùng rơi vào mạng nhện, càng giãy dụa càng cuốn chặt!
Khi địch nhân không thể động đậy được nữa thì Trầm Dục có thể nhẹ nhàng giết chết đối phương.
Thế nhưng…
Hắn đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy run sợ. Hắn biết rõ Tiếu Ma Qua có bị ảnh hưởng bởi khổng tước linh nhãn giới, trong nhát mắt khi Tiếu Ma Qua tiến vào khổng tước linh nhãn giới thân thể gã có chút trì trệ.
Nhưng Tiếu Ma Qua trước mặt lại không hề biết mệt, nắm tay điên cuồng giống như cuồng phong bạo vũ, không ngừng đấm xuống đất!
Hành động vô cùng ngu xuẩn của Tả Mạc lại khiến Trầm Dục cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng không thể ngồi chờ chết được!
Trầm Dục từ trong mộng tỉnh lại, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Hắn quyết định phải dùng tới chiêu kia!
----------------------------
Tả Mạc chưa từng vui sướng như thế, sức rượu dâng lên càng thêm phấn khích. Khổng tước linh nhãn trước mặt hắn còn chưa kịp tái lập thì một lần nữa bị đánh tan, nắm tay Tả Mạc không ngừng nặng hơn, sức mạnh kinh khủng tràn ra tạo nên một trận sóng gợn sặc sỡ.
Thật dễ chịu!
Tả Mạc ngửa mặt lên trời cười như điên!
Tần suất nhanh tới mức khiến người ta không thở được, trùng trùng điệp điệp liệt hỏa trong người Tả Mạc không ngừng kích động. Hắn tựa như một người khát nước tới sắp chết, đang cố gắng tìm nước uống, hắn đã tìm ra cách khiến sức mạnh của nắm đấm càng ngày càng mạnh hơn.
Lực lượng liệt hỏa va chạm càng ngày càng mãnh liệt, thần lực từ trong cơ thể chảy ra càng ngày càng nhiều!
Ma văn trên tay phải Tả Mạc vô cùng chói mắt, chuyển động với tốc độ cao tạo ra từng đạo quang ngân!
Dưới quang ngân chói mắt không ai chú ý tới những điểm hỏa tinh nhỏ đang phiêu phù trong không trung kia.
Đúng vào lúc này, bỗng không tước linh nhãn dưới đất giống như bị nam châm thu hút, không ngừng tập trung về một điểm.
Tả Mạc say lờ đờ mắt mông lung, động tác dừng lại, nhìn chằm chằm vào từng cái khổng tước linh nhãn dưới chân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía khổng tước linh nhãn biến mất.
Khổng tước linh nhãn trên mặt đất giống như nước chảy tập trung về phía Trầm Dục.
Lúc này Trầm Dục hoàn toàn thay đổi, từng đạo khổng tước linh nhãn bò lên người hắn chìm vào trong ngũ sắc ma văn. Vương miện khổng tước trên trán Trầm Dục giống như sống lại, cánh xòe ra, trong nháy mắt, nó mở cánh bao lấy đầu Trầm Dục, biến thành một chiếc mũ giáp tinh xảo, chỉ để lộ hai mắt Trầm Dục, trong tay hắn lúc này xuất hiện thêm một chiếc khổng tước linh vũ dài nửa thước!
Tả Mạc nhớ mang máng đã cùng tên gia hỏa đối diện đánh cuộc thứ gì đó.
Nhưng rốt cuộc là cược gì hắn không nhớ lắm.
Nhưng, tiểu Mạc ca đã đánh cược thì sao có thể thua chứ?
Tả Mạc liêu xiêu bước đi.
Không ai dám coi thường tên thiếu niên uống đến ngất ngây con gà tây này, mỗi quyền vừa rồi của hắn như vẫn đang trùng trùng điệp điệp đánh vào lòng người.
Nhưng khi biến hóa của Trầm Dục hiện ra trong mắt mọi người, nhất là chiếc khổng tước linh ngũ sắc xinh đẹp kia, trong đám đông bỗng vang lên tiếng thét kinh hãi.
"Khổng tước vương linh!"Ngay cả Du Song trên khán đài cũng không thể giữ được bình tĩnh, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vảo trong trận, vẻ mặt như vừa gặp quỷ vậy:
"Tên giả hỏa này ngay cả khổng tước vương linh cũng đã tu luyện được, Trầm gia xuất hiện tên tiểu tử này thật khó lường!"Khổng tước vương linh, đây là sát chiêu được trông cậy nhất của Trầm gia và cũng là một trong những sát chiêu lợi hại nhất trong các thế gia ở Bách Man cảnh. Trong lịch sử Trầm gia, cao thủ chết bởi chiêu này nhiều vô số kể.
Trầm gia gia tổ chỉ bằng một chiêu này đã giết chết bảy mươi chín tên tướng giai, danh chấn thiên hạ, sáng tạo ra Trầm gia.
Khổng tước vương linh tuy uy lực rất lớn nhưng cũng rất khó để tu luyện được nó. Trầm gia truyền thừa tới nay, tu luyện được khổng tước vương linh có thể đếm trên đầu ngón tay. Muốn tu luyện được khổng tước vương linh thì phải có lý giải rất sâu đối với khổng tước linh nhãn giới.
Khổng tước linh nhãn giới tu luyện vốn đã rất khó, mỗi đời hậu bối của Trầm gia có thể lĩnh ngộ được tuyệt đối không vượt quá một bàn tay. Mà lĩnh ngộ được khổng tước vương linh càng ít hơn.
Cho nên khi Du Song nhìn thấy chiếc khổng tước linh xinh đẹp trong tay Trầm Dục, hắn vô cùng kinh ngạc.
"Chưa hoàn chỉnh." Xương Nguyên Hạo bỗng mở miệng.
"Vậy là đủ rồi." Du Song khẽ thở dài:
"Hắn mới tu luyện được bao lâu chứ, có thể tu luyện ra khổng tước vương linh chỉ sợ thiên phú đã không kém Trầm gia gia tổ."Xương Nguyên Hạo trầm mặc, Du Song nói vậy không sai.
Thiên phú của Trầm Dục cực tốt, tốt đến rợn người.
Mắt hắn chuyển hướng nhìn về thiếu niên đang liêu xiêu bước đi với vẻ mặt lờ đờ say rượu. Trong lòng hắn thầm tiếc, thiếu niên này thiên phú cũng kinh người chỉ tiếc gặp phải Trầm Dục là thiên tài trăm năm khó gặp.
Thực sự quá đáng tiếc.
Đang âm thầm tiếc ánh mắt Xương Nguyên Hạo bỗng nhìn xuống dưới chân Tả Mạc, mắt trợn trừng.
Đó là…
Một đoàn đốm nhỏ điểm điểm hỏa tinh phiêu phù dưới chân Tả Mạc, vô cùng yên tĩnh.