Bên trong Phong điện. Nguyễn Hữu Tiên lẳng lặng đứng nhìn trận chiến đang diễn ra.
Mặc dù Long Nham lấy một địch ba nhưng vẫn thoải mái chiếm thế thượng phong. Dù vậy trên mặt Nguyễn Hữu Tiên cũng không lộ chút vui mừng nào.
Ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn ba thân ảnh đang đau khổ chống đỡ kia.
Mạc Vân Hải!
Ba người này chính là người của Mạc Vân Hải!
Nguyễn Hữu Tiên chỉ cần liếc mắt qua cũng nhận ra thân phận của ba người, không những thế hắn còn nhìn ra được ba người này đều là tinh anh của Mạc Vân Hải. Mạc Vân Hải là đại địch của Thiên Hoàn, vì vậy Nguyễn Hữu Tiên muốn tìm hiểu một chút, thử xem tinh nhuệ của Mạc Vân Hải có thực lực như thế nào. Vì thế, hắn mới nhường Long Nham xuất thủ.
Khi vừa vào trận, Long Nham nhanh chóng chiếm được thế thượng phong, điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của Nguyễn Hữu Tiên. Nhưng chiến đấu diễn ra một lúc thì Nguyễn Hữu Tiên trở lên nghiêm túc hẳn.
Tuy ba người Mạc Vân Hải này bị rơi vào thế hạ phong nhưng bọn họ chiến đầu vô cùng ngoan cường. Trận chiến đã kéo dài như thế mà vẫn chưa thất bại. Ba người này chiến đấu theo nhóm rất thành thục, hơn nữa phối hợp rất ăn ý với nhau, cho dù bị rơi xuống thế hạ phong nhưng bọn họ vẫn chống đỡ được. Tuy Long Nham vẫn chưa toàn lực ra tay nhưng thực lực của ba người này vẫn khiến Nguyễn Hữu Tiên có chút giật mình kinh ngạc.
Nếu tinh nhuệ của Mạc Vân Hải đều có thực lực như vậy thì quả là đáng sợ!
Đương nhiên Nguyễn Hữu Tiên cũng có thể nhìn ra không ít tin tức từ ba người. Ba người này cũng chỉ có thực lực phổ thông, tu luyện thần lực chưa được bao lâu, hơn nữa thiên phú cũng bình thường. Dù trên người bọn họ mặc thần trang trong hệ thống của Mạc Vân Hải, nhưng dù nhìn từ góc độ nào cũng chỉ thấy bọn họ hết sức bình thường không có điểm nào khác biệt. Điểm quan trọng nhất là bọn họ có thể vận dụng thần trang, chiến trận và thực lực của mình phát huy đến cực hạn.
Đó mới là điều làm Nguyễn Hữu Tiên khiếp sợ.
Đối với một thế lực mà nói thì thực lực cá nhân cường đại không đáng sợ lắm. Hiện tại vẫn chưa xuất hiện nhân vật có tu vi nghịch thiên có khả năng một mình tiêu diệt một phái, mọi người vẫn chưa biết được giá trị của một đỉnh giai cường giả trong chiến tranh là như thế nào. Bởi vì, sau khi thời đại thần lực bắt đầu cho đến tận bây giờ vẫn chưa có cường giả đỉnh giai tu luyện thần lực nào tham dự vào một cuộc chiến.
Có rất nhiều nhân tố quyết định thành bại của một cuộc chiến, ví dụ như chiến tướng chỉ huy, trình độ tổng thể của chiến bộ, và trang bị hay các tình huống phát sinh vv. . . .
Nhưng, sự thể hiện của ba người trước mắt chính là then chốt của vấn đề.
Mạc Vân Hải có cao nhân.
Thực lực bản thân Mạc Vân Hải vốn không hề kém cỏi, thần trang Mạc Vân hệ là một trong ba thần trang mạnh nhất. Mạc Vân Hải có nhược điểm khác với Côn Luân và Thiên Hoàn, đó chính là phương diện chiến bộ của họ. Có thể nói, trình độ chiến bộ của Mạc Vân Hải vẫn chênh lệch với Côn Luân và Thiên Hoàn. Loại chênh lệch này chính là chênh lệch về tích lũy, những phái lớn như Côn Luân và Thiên Hoàn phái nào chẳng có tích lũy suốt cả nghìn năm, còn Mạc Vân Hải mới tích lũy được có vài năm thì sao có thể bằng được.
Lúc trước, Nguyễn Hữu Tiên luôn tin rằng phương diện chiến lực thì Mạc Vân Hải không thể so sánh với Thiên Hoàn. Tuy Mạc Vân Hải có được Công Tôn Sai và Biệt Hàn. Nhưng trình độ tổng thể thì Thiên Hoàn lại vượt trội hơn Mạc Vân Hải gấp mấy lần. Nhưng hiện giờ hắn không thể giữ lại suy nghĩ lúc trước rồi.
Ba người này chắc không phải là những trường hợp cá biệt.
Chắc hẳn Mạc Vân Hải cũng biết rõ nhược điểm của mình cho nên bọn họ mới đi trên một con đường hoàn toàn mới. Họ lợi dụng chiến trận và thần trang để khai thác triệt để tiềm năng của chiến bộ.
Những thứ như này không thể hiện ở bề ngoài, cũng không thể nhìn thấy hay sờ được, nhưng nó lại có thể tăng thực lực chỉnh thể của toàn chiến bộ.
Nguyễn Hữu Tiên thầm ghi nhớ trong lòng, việc này đợi đến khi trở về phải báo cáo lại với chưởng môn. Thần trang của Thiên Hoàn không hề thua kém đối phương, tố chất của Chiến bộ cũng hơn đối phương, nhưng lại không khai thác được tối đa tiềm lực như đối phương.
Nếu song phương phải đối đầu, Nguyễn Hữu Tiên cũng không dám khẳng định bên mình chiếm được bao nhiêu ưu thế.
"Kết thúc đi, không nên lãng phí quá nhiều thời gian chiến đấu với những tên tiểu tốt này " Nguyễn Hữu Tiên cũng đã đạt được mục đích của mình cho nên hắn cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian nữa.
Long Nham nghe thấy vậy liền tăng mạnh uy thế khiến ba người đang ở tình huống nguy hiểm lập tức rơi vào tình trạng chuẩn bị mất mạng.
Bỗng nhiên có một thanh âm ôn hòa truyền tới :
"Như thế là được rồi, đừng lên làm gì quá đáng"Tinh thần ba người lập tức đề thăng, không ngờ lại có thể chống cự lại Long Nham.
Chỉ thấy trong trận chiến đầy những tiếng gào thét hỗn loạn, bỗng xuất hiện một thân anh khô gầy đang chậm rãi đi tới. Y đi lại rất thong thả nhưng thân pháp nhanh kinh người, tiếng nói của y từ xa vọng tới tới lại khiến cho người ta có cảm giác như lời nói của y ngay bên tai mình.
"Thật là, từ lúc nào người Mạc Vân Hải chúng ta lại bị người ta thích thì bắt nạt như vậy?"Một thanh âm uể oải vang lên, thanh âm này mang theo nét mị hoặc làm người ta xiêu hồn lạc phách, một nữ tử rực rỡ như đóa hồng đang từ từ bước tới. Những đợt cuồng phong đang gào thét trong chiến trường không làm cho bộ quần áo hồng sắc của nàng sinh ra một chút gợn sóng nào.
Tông Như! Tằng Liên Nhi!
Con ngươi của Nguyễn Hữu Tiên co lại, Long Nham thoái lui khỏi trận chiến trở về bên cạnh Nguyễn Hữu Tiên.
Cũng không thể trách hai người có phản ứng như lâm đại địch. Phải biết rằng, các cao thủ của Mạc Vân Hải chính là trọng điểm thám thính của các đại môn phái. Tăng Liên Nhi chắc không cần nói tới, đó chính là nữ nhân tu luyện Nguyệt Lượng thần lực, là một trong những người bí ẩn ở bên cạnh Tả Mạc. Trong thời gian mọi người vẫn còn đang tìm hiểu thần lực, thì thần lực của nàng đã có chút thanh tựu rồi, còn hiện tại thực lực của nàng cao đến đâu thì không ai biết được.
Còn trước đây, Tông Như cũng không nổi bật cho lắm. Nhưng sau khi Tông Như xuất quan, cả bầu trời sinh ra dị tượng làm chấn động cả Mạc Vân Hải. Đây chính là những tin tức mà các trinh sát viên truyền về. Sau khi những thế lực lớn bỏ công ra tìm hiểu, những tin tức tình báo nói về Tông Như cũng dần hoàn thiện. Lúc đó mọi người, ai cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Tông Như có xuất thân bình thường, vốn là một tán tu nửa đường nhập hội. Y là một trong những người đi theo Tả Mạc sớm nhất, cho nên y rất trung thành với Tả Mạc, để có thể trợ giúp cho Tả Mạc y đã dứt khoát hạ lời thề Khí phật tử nguyện. Từ đó, y tu luyện nguyện lực. Sau đó lại bế tử quan, không ngờ y vẫn có thể xuất quan và trở thành một trong những cao thủ thần lực đỉnh giai dưới trướng Tả Mạc.
Khi nhìn thấy bộ dáng của Tông Như, Nguyễn Hữu Tiên biết rằng, những lời đồn đãi không hề nói quá. Phải biết rằng mỗi một Thiện Tu lại tu luyện công pháp khác nhau, cho nên dấu hiệu lúc đại thành cũng khác nhau nhiều lắm. Tuy thân thể Tông Như khô gầy nhưng hai con mắt lại trong suốt như nhìn thấu lòng người. Điều này khiến Nguyễn Hữu Tiên càng thêm e ngại.
Mặc dù Thiền môn coi trọng việc tu luyện thân thể, nhưng đối với những pháp môn loại tâm thiền thì cơ thể chỉ là cái túi da không hề làm cản trở bọn họ phát huy ra uy lực.
E rằng Tông Như đang đi theo con đường như vậy.
"Đại nhân đã dặn dò từ trước, ở chỗ này thế nào cũng gặp cao thủ của Thiên Hoàn. Ta chỉ không nghĩ rằng lại gặp sớm như vậy thôi" Tằng Liên Nhi nhỏ nhẹ bảo.
Nguyễn Hữu Tiên rùng mình một cái, đối phương đã nhận ra lai lịch bọn hắn rồi. Trên mặt hắn vẫn miễn cưỡng nở ra nụ cười, hắn cải chính:
"Thiên Hoàn sao? Không lẽ Tằng tiểu thư lại tưởng nhầm chúng ta là người của Thiên Hoàn? Một đại phái như Thiên Hoàn thì những tán tu như chúng ta sao có thể với tới được?"Tằng Liên Nhi lộ ra vẻ cười mà không phải cười, nàng nhìn Nguyễn Hữu Tiên nhưng không nói câu nào. Nàng nhìn thấy sự sợ hãi từ trong lòng của Nguyễn Hữu Tiên.
"Cứ đánh một trận, rồi sẽ biết" Tông Như vẫn dùng giọng nói ôn hòa không có chút khói lửa nào nói chuyện.
Lúc nãy ba người kia suýt chết, giờ được cứu khiến trong lòng bọn hắn trào lên cảm giác hưng phấn khó tả. Hơn nữa bọn hắn đều là những người theo Tả Mạc đã lâu cho nên không tránh khỏi việc lây nhiễm thói ăn nói độc địa của Tả Mạc.
Một trong ba người chợt kêu lên:
"Ê, Sợ rồi hả?"Một người khác lại nói theo:
"Đúng là nói vớ vẩn, Thiên Hoàn tiểu rắm rắm mà gặp phải đại sư phụ và đại tỷ đầu thì kiểu gì chả bị đánh như đánh chó"Tên thứ ba thình lình tiếp lời hai tên trước:
"Chúng ta đang mắng Thiên Hoàn tiểu rắm rắm, thỉnh không nên tự mình vơ vào nhé"Nguyễn Hữu Tiên chỉ cảm thấy một luồng tức khí lao lên cổ họng. Từ lúc hắn sinh ra đến giờ, đây là lần đâu tiên trong lòng hắn sinh ra cảm giác xung động mạnh mẽ như vậy. Hắn hận mình không thể chồm tới xé rách cái mồm ba tên khốn kia thành mảnh nhỏ.
Long Nham thì như nổ tung, thân hình gã chớp động rồi đánh về hướng ba người!
Sát khí của gã như ngưng thành thực chất, ầm ầm lao về phía ba người như một cơn bão càn quét!
Lần này gã dùng hết sức mà xuất thủ, không hề bảo lưu một chút nào!
Bỗng nhiên trước mặt gã xuất hiện một bàn tay khô gầy.
Nhanh thật!
Con mắt Long Nham khẽ nhíu lại, chiến ý dâng lên, gã không hề lùi bước mà còn tiến tới. Không ngờ khí thế của gã lại tăng thêm một lần nữa, gã nổi giận gầm lên một tiếng. Trên bàn tay gã đột nhiên sáng lên thần văn sáng ngời rồi từ từ lan tràn lên cánh tay.
Thần lực cuộn trào mãnh liệt đang điên cuồng lưu động trên thần văn. Trên thần văn bắt đầu xuất hiện những sợi quang mang mảnh dẻ, tụ tập trên nắm tay của gã với tốc độ kinh người.
Nắm tay của Long Nham huyễn hóa thành một chiếc đầu rồng mà không phải rồng (DG: khủng long rồi), há mồm rống hận như tiếng rồng gầm thét làm lòng người chấn động.
Khuôn mặt Tông Như vẫn yên tĩnh như mặt nước, bàn tay khô gầy của y chỉ nhẹ nhàng khua lên. Theo cái vẫy tay của y, không gian trước mặt bị biến thành một mảng hư không.
Một quyền uy mãnh vô song của Long Nham khi kích lên hư không đều bị tan biến không có chút âm thanh nào vọng ra.
Trong mắt mọi người một quyền này của Long Nham như bị Tông Như thôn phệ sạch sẽ. Một sức mạnh vô cùng cuồng bạo, một sát cơ tuôn trào mạnh liệt như ngưng thành thực chất, vậy mà đều bị tan biến trong nháy mắt không để lại chút dư âm nào.
Giống như cơn sóng dữ cao tận trời chỉ trong nháy mắt đã yên tĩnh êm ả.
Mà quỷ dị nhất chính là nắm tay của Long Nham và bàn tay khô gầy của Tông Như như dính chặt vào nhau.
Quỷ Vụ đồng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại trở thành tù binh. Cái này khiến nó chưa có chuẩn bị tâm lí. Hơn nữa lần ngã đầu tiên trong cả vạn năm lại do tay một đám người gian xảo độc ác làm lên.
Những hình phạt có cái tên thật là khủng khiếp và tàn nhẫn, chỉ có cái tên thôi cũng khiến Quỷ Vụ đồng cảm thấy cả người rét lạnh như rơi vào hầm băng. Trong đầu nó chỉ còn một suy nghĩ, sao trên đời này lại có hạng người hung ác đến thế cơ chứ.
Chỉ thương cảm cho tên gia hỏa kia, dưới tầng tầng lớp lớp uy hiếp của Tả Mạc, tâm lí cầu may cuối cùng của nó cũng tan thành mây khói.
Lúc này nó trở lên vô cùng ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy.
Lúc này Tả Mạc mới biết rõ một số việc, năm xưa Quỷ Vụ đồng cũng là một nhân vật lợi hại, là người mạnh nhất trong Quỷ Vụ bộ lạc khi xưa, cho lên nó có thể tùy ý hô phong hoán vũ khắp nơi. Nhưng trời cũng có lúc nắng lúc mưa, người thì lúc họa lúc may, khi nó tế luyện Vụ Nhãn khuê, chẳng may bị hút hết cả hồn phách vào.
Sau khi mất đi nhục thân nó lại ngộ ra phương pháp sử dụng biển sương, từ đó về sau nó mới có cuộc sống bất diệt như hiện nay.
Đương nhiên nhờ có hồn phách của nó lên uy lực của Vụ Nhãn Khuê tăng mạnh, còn trong lòng nó thì tràn đầy bi phẫn (phẫn nộ và bi ai), nó nhất quyết không chịu nhận chủ, bất kì ai có ý định với Vụ Nhãn Khuê đều bị nó đánh cho trọng thương.
Nhưng không ngờ cuối cùng nó cũng rơi vào tay người sáng lập ra Đồ Đằng khôi trường. Lần này đến phiên nó là kẻ chịu đòn đến khi ngoan ngoãn mới thôi.
Cuối cùng chủ nhân của nó mang nó đến Vụ điện để thủ hộ Vụ điện.
Khi chủ nhân của nó vẫn lạc, Đồ Đằng khôi trường cũng đóng cửa, nó bị nhốt trong Đồ Đằng khôi trường, mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời. Thật vất cả mới thấy có vài người xông vào Vụ điện. Việc này làm cho tinh thần nó phấn chấn hẳn. Lại nhớ lại năm xưa, Vụ điện chính là nơi khó qua nhất a.
Vậy mà không nghĩ tới, lần này lại rơi vào tay tặc tử. . .
Điều này làm lòng nó trào lên nỗi bi phẫn khó tả bằng lời.
Còn Tả Mạc lại vô cùng vui vẻ, từ miệng Quỷ Vụ đồng nó biết được lai lịch của Thanh Ti trong tay. Nó chính là Thanh ba huyền, một trong những dị vật thời Viễn cổ, là một thông linh chi vật do thiên địa sinh ra. Nó cũng giống như những sinh vật sinh ra ở thời kì khởi nguyên (DG: thòi kỳ bắt đầu, hỗn độn sơ khai). Không ai biết rõ được nguồn gốc của nó, chỉ biết rằng nó có khả năng sinh trưởng, cứ mỗi nghìn năm nó dài thêm có nửa dặm. Vậy mà cái Thanh Ba huyền này lại dài tới bẩy dặm a, vậy là tối thiểu nó cũng sinh trưởng một vạn bốn nghìn năm.
Nghe thấy vậy, Tả Mạc liền yêu thích không muốn buông tay.
Bảo bối tốt a!