Tuyết Đoạt Hồn Chương 7

Chương 7
Nghệ nhân mài đá

Suốt chặng đường từ Giang Kinh đến thị trấn Ngân Dư bên ngoài khu nghỉ dưỡng – khu trượt tuyết quốc tế Diên Phong, ngoài mấy câu xã giao thông thường ra, tôi hầu như không trò chuyện gì thêm với Cốc Y Dương cả. Đã có “loa phát thanh” Thành Lộ rồi nên chuyến đi cũng không đến nỗi buồn tẻ; Cốc Y Dương cũng rất có ý, không nói những câu vô duyên khiến cả hai chúng tôi cùng tẽn tò. Rất có thể “anh ta muốn tiếp cận cô” chỉ là ý nghĩ riêng của Thành Lộ, chứ Cốc Y Dương không hề có hứng thú trò chuyện với tôi.

Khoảng 3 giờ chiều thì xe chạy đến thị trấn Ngân Dư. Gió hiu hiu, trời rất đẹp, không hề có cảnh gió đông bắc giá lạnh, tuyết bay khắp chốn như tưởng tượng. Cốc Y Dương gợi ý nên ghé siêu thị mua một số vật dụng hằng ngày và một ít lương khô, vì ngôi nhà gỗ đã thuê nằm trên sườn núi rất cao, không tiện lên xuống mua sắm.

Thực ra đây không phải lần đầu tiên tôi đến chân núi Trường Bạch. Mùa thu năm ngoái, dịp Tuần lễ Vàng Quốc khánh, tôi không đỡ nổi cuộc “tấn công” của Cốc Y Dương – thực ra chủ yếu là vì tôi đã thích anh – nên đã cùng về quê anh chơi. Còn nhớ, dịp đó mẹ tôi lo chúng tôi tiến triển quá nhanh, chưa gì đã đến giai đoạn “trình diện” bố mẹ? Tôi cố thuyết phục bà rằng: mẹ cũng gặp anh ấy rồi, con chỉ về quê anh ấy chứ chưa chính thức gì cả.

Nguồn: truyen8.mobi/t13316-tuyet-doan-hon-chuong-7.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận