Tuyết đen giao chi Chương 19


Chương 19
Chương 19: Vì một nụ hôn “Ngày xuân có mưa tuyết rơi Ngày hạ giá rét Thu xua gió nồm Chỉ còn đông sang ấm áp… Tuyết đen… Phân phân độc cô hành Nhân gian hữu nhân tri?”

 

Tiếng hát văng vẳng giữa rừng. Bài hát kỳ lạ. Ai nghe cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi lại. Mùa xuân sao có tuyết, hạ sao có giá, đông hà cớ gì ấm áp? Thế nhưng, khán giả duy nhất của bài hát lúc này, có muốn cũng không còn sức lực đâu mà thưởng thức thanh nhạc: Giữa rừng rậm hoang vắng, nhân sinh duy nhất, đoàn bảo tiêu 28 người đang mấp mé bờ tử, người một nẻo, ngựa một nơi, la liệt rương, hòm chỏng chơ. Máu đỏ nhuộm cỏ xanh. Lại thêm lớp hơi sương lạnh lẽo lờ đờ bốc lên cao. Khi tác giả bài hát, một bà lão khóac áo choàng sặc sỡ đeo đầy tràng hạt muôn màu, lừng danh giang hồ biệt hiệu Chiêm Tinh Dị Thánh, ló dạng từ những bụi lá, kéo cương xuống ngựa, những bảo tiêu sống sót đã tiếng còn, tiếng mất, trút những lời trăn trối “kẻ ra tay… Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo… tên sát thủ mặt nạ….” “à, à…” Chiêm Tinh Dị Thánh không trả lời, tiến lại tò mò xoi mói thương tích những người bảo tiêu sống sót. Người người trên cổ hiện rõ nhiều vết hoa tuyết đen. “Khổ thân cho các người… nếu biết trước trong rương tải hàng kia là gì, có lẽ ngươi chẳng dám nhận chuyến hàng này…” Bà già tặc lưỡi, dị nhân Chiêm Tinh Dị Thánh vốn có tài đóan biết tương lai quá khứ như thần, đã thấu hiểu sự tình. Đoàn bảo tiêu họ Toàn, vốn nổi danh vùng Nam Sơn, khi được ủy thác bảo tiêu một hòm rương cũ kỹ, bên trong tòan những vật vô giá trị, đã chẳng đoán được chính chúng lại làm cả bọn rơi vào phục kích người ngựa không toàn thây.

Lão bà bà đứng dậy đi về phía hòm rương nằm trỏng chơ. Nắp hòm đã bật tung. Những vật trang sức đồng đỏ đổ vung vãi trên cỏ. Lão bà bà bới tung đống trang sức đồng rẻ tiền đến khi vớ được một hộp gỗ cũ kỹ đã vỡ làm đôi. Bên trong hộp gỗ, một mảnh đồng vốn từng là sợi dây đeo chạm trỗ tinh tế nay chảy bẹp dí bê bết trên lớp nhung xanh. “Mất rồi… nhật minh châu… lại mất rồi…” Chiêm Tinh Dị Thánh nhìn mảnh đồng thở dài. “Ta đã chậm một bước…” “Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo, chính hắn hạ thủ cướp hàng…” Vài người bảo tiêu run rẩy cất lời. Chiêm Tinh Dị Thánh che mắt, hấp háy nhìn lên trời, chiều chưa ngã, trăng sao chưa lên, lấy gì dự đoán thiên ý? Thế nhưng, với tài năng bói toán lẫm liệt của mình, chỉ cần nhìn mây thôi, bà đã lờ mờ phỏng định:

“Vạn Độc Vương… hình mây cho thấy hắn ngoại thân đau nhức, nội tâm tả tơi, con tim rỉ máu, không phải nên nằm bẹp dí ở Sinh Tử Dược Cốc hay sao?” Những người bảo tiêu đột ngột thu hết sức tàn đồng lọat ngồi dậy củng cố lời buộc tội vừa rồi: “Người suýt chết không nói dối. Chính mắt chúng tôi nhìn thấy tên sát thủ áo đen đeo mặt nạ, xung quanh người có hàn khí và hạt tuyết đen… ngoài Vạn Độc Vương ra không lẽ trên đời có người thứ hai?” Chiêm Tinh Dị Thánh hơi ngạc nhiên trước sự hồi phục nhanh chóng của nhóm bảo tiêu nhưng rồi ngạc nhiên hơn khi ánh mắt bắt gặp xa xa trên cỏ, nhiều lớp hạt nước đá vẫn tỏa hơi lạnh nghi ngút. Quả thật, những người bảo tiêu không nói dối.

Nhưng Chiêm Tinh Dị Thánh tài năng lẫm liệt, nhìn mây cũng đoán không sai. Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo chính thực đang nằm bẹp dí tại phòng riêng ở Sinh Tử Dược Cốc, cách nơi xảy ra sự việc hơn 5 ngày đường, có múôn cũng không đi giết người cướp ngọc được. Nói đến đây, phải nhắc đến, tình hình là đâu đó trong lịch sử, ai đó có nói câu này “Nam nữ thu thụ bất thân” Ý rằng nam, nữ trước khi thành thân nên tránh xa nhau. Quá lắm chỉ lấm lét liếc nhau thôi. Chứ trai lớn, gặp gái vừa lớn, sờ sờ, mó mó, hun hun, hít hít, thân thân, thiết thiết, đụng qua đụng lại thế nào cũng …thất thân! Dù người bình thường, hay ma đầu – dân nữ cũng không khỏi quy luật đó. Từ thân mà yêu hay từ yêu mà thân, hay không yêu mà lỡ thân hay lỡ yêu mà không được thân, âu chỉ là sự móc nối rối rắm giữa luyến-ái, tâm tình – xác dục, gọi tắt tình – dục. Vạn Độc Vương là dị nhân ngoại bất xúc, từ nhỏ đến lớn vốn không thể đụng chạm xúc cảm với người bình thường. Nay gặp thường nữ Lưu Đông Tử, vô tình môi chạm má một nụ hôn tình cờ khởi đầu bao chuyện rắc rối. Còn nhớ lần đầu tiên trong túp lều tranh giữa rừng, khi Lưu Đông Tử vô tình tháo bỏ mặt nạ của Vạn Độc Vương, cứ ngỡ gã dị nhân quanh người có hạt tuyết đen phải xấu xí ghê tởm lắm, hóa ra lại là người thanh niên trẻ khôi ngô có trái tim… ấm áp. Vì lỡ … (hun? Không phải hun? Cứ cho là hun đi)… chàng rồi tốt bụng chữa thương cho chàng mà chàng cảm động quay ra giúp nàng giả chết. Đến phiên chàng trong lúc ôm nàng truyền nội lực giữa tang đường lại không kiềm lòng lỡ hun nàng đắm đuối, đến nỗi sau đó tuy biết thiên địa bất tương thân nhưng vẫn can tâm chịu thử 7 kỳ độc của Sinh Tử Dược Cốc để nàng được sống. Một chuyện tình mùi mẫn được các dị nhân lan truyền khắp hang cùng ngõ cụt chốn giang hồ. Tóm tắt tình hình là như thế. Hậu quả của 7 kỳ độc thiên hạ chưa ai từng sống sót là ngay cả đệ nhất độc nhân giang hồ, gã dị nhân si tình Vạn Độc Vương, tên thật là Bạch Phong, cũng phải nằm tĩnh dưỡng suốt một tuần không ló mặt khỏi cửa. Phần nhỏ để dưỡng thương, tiêu độc. Phần lớn để … chấp vá vết thương lòng. Yên tĩnh vá víu con tim rách nát đến ngày thứ 10 thì có tiếng gõ cửa dồn dập và giọng Dược Nhi run rẩy “Phong ca, mở cửa. Có lệnh của Thánh Nhân”

Nghe lệnh, Vạn Độc Vương miễn cưỡng lồm cồm bò dậy mở cửa cho Dược Nhi Đào Quế Chi. Dược Nhi vào phòng, không mang theo gì, chỉ gương mặt ửng hồng tương phản chiếc áo lụa trắng, xem ra không phải lệnh của Thánh Nhân. “Dược Nhi, nếu muội muốn an ủi huynh thì…” Vạn Độc Vương định đuổi khéo Đào Quế Chi ra cửa nhưng Đào Quế Chi đột ngột kéo dây lưng, tuột áo váy xuống. Vạn Độc Vương vừa rót chén trà uống, lần đầu tiên thấy Đào Quế Chi trần truồng đột ngột không báo trứơc, sặc trà lên mũi ho sặc sụa. Đào Quế Chi là một tuyệt thế giai nhân. Đàn ông trong Vạn Độc Giáo và Sinh Tử Dược Cốc (trừ Vạn Độc Vương ra) không ai không từng mơ mộng được chạm tay đến cô. Thế mà đột nhiên Đào Quế Chi lại đến phòng Vạn Độc Vương, thóat y trước mặt hắn, có mơ cũng không tưởng nổi. Hóa ra gương mặt đỏ hồng, ánh mắt ướt và giọng nói run rẩy khi nàng vào là vì đây. “Lệnh của Thánh Nhân. Từ nay muội phải…” Đào Quế Chi giải thích. Thánh Nhân lão quái, sau sự việc Vạn Độc Vương vì Đông Tử liều mạng thử 7 lọai độc rút ra kết luận Vạn Độc Vương đã đến tuổi rồi, cũng nên có một cô gái bên cạnh mình. Vạn Độc Vương khác với Gia không thích lăng nhăng chơi bời. Yêu đương bên ngòai chỉ tổ gây rắc rối cho giáo phái nên chi bằng phái một người nhan sắc phi phàm trong giáo kề cận săn sóc. Ý rằng với Thánh Nhân, yêu đương luyến ái chỉ là sắc dục. Nam, nữ đến tuổi trưởng thành, tự khắc vì bản năng tìm đến nhau, từ đó nảy sinh yêu đương mơ mộng. Nếu có người bên cạnh Vạn Độc Vương trong giáo, tự khắc sẽ không còn tơ tưởng. Đứa con gái họ Lưu sẽ từ từ phai mờ trong tâm trí. “Thánh Nhân và Dược Nhi đã hiểu lầm… để huynh nói chuyện với Thánh Nhân” Vạn Độc Vương bối rối, tránh nhìn thẳng vào cơ thể lõa lồ của Quế Chi. Quế Chi lắc đầu, bước lại, nhón chân hôn lên môi Vạn Độc Vương.

2008 – trích đoạn chương “Tương Ngộ” … thấy tình hình căng thẳng, Hạ Liễu đánh trống lãng: “Đông Tử, tỉ có bíêt kiến trúc của Bạch tướng phủ nổi tiếng nhất là gì không?” Những ngày tại Bạch tướng phủ, ngoài việc chưa hề được gặp Bạch tướng quân và Hồng cô cô không ngừng xoi mói Đông Tử, còn lại rất thỏai mái dễ chịu. Hạ Liễu ân cần hàng ngày đến dẫn Đông Tử và Xuân Thu đi tham quan khắp nơi. Bạch tướng phủ rộng lớn, tọa lạc trên ngọn đồi xung quanh rừng rậm xanh ngát. Bên trong các toà nhà và kiến trúc rất tráng lệ. Xuân Thu và Đông Tử từ khi đến Bạch phủ không ngừng trầm trồ. Hạ Liễu khẽ cười: “Bạch tướng phủ là quan thanh bạch, không sống hưởng thụ xa xỉ… so với những quan gia khác, phủ rất khiêm tốn, không có nhiều kỳ tích kíên trúc để hưởng ngoạn.” Tuy nói là thế, nhưng nếu đến Bạch tướng phủ, không thể không nhắc tới Liên Bái Hồ. “Liên Bái Hồ của Bạch phủ, có thể nói là mỹ cảnh có một không hai” Hạ Liễu giới thiệu, ánh mắt mềm sáng niềm tự hào. Hạ Liễu là con nhà quan, từ nhỏ được học võ, trau dồi văn, thơ, địa lý, tướng số. Tuổi còn trẻ nhưng kiến thức nàng uyên bác. “Đông Tử và Xuân Thu tỉ có yêu thích kiến trúc địa lý? Bạch tướng phủ có Liên Bái Hồ, nhị tỉ có biết vì đâu?”

Đông Tử lắc đầu, nàng chẳng biết gì về xây dựng, nhà cửa hay vườn tược cả. Xuân Thu vốn đọc nhiều nên ít nhiều hiểu biết hơn: “Người ta từ thữơ sơ khai, từ ở hang động đến nay đã tự dựng nhà, xây thành. Trước là để trú chân tránh thiên tai, tự lập khoảng không gian riêng, sau còn thể hiện tư duy tình cảm, thậm chí là dấu ấn của trí, lực, dũng, nghĩa từng nền văn minh. Cuộc sống con người ngắn ngủi thấy đó tóc đã bạc, sinh lão bệnh tử thật mong manh…” Con người yếu ớt, cuộc sống qua nhanh. Như gió như mây, tồn tại rồi diệt vong… như trang sách lật nhanh trước gió, có còn ai nhớ đến những gì đã qua? Những thứ chống chọi với thời gian, đôi khi là dấu ấn thành quả con người đạt được. Không phải tự dưng mà các bậc hùng cường xây thành, lập điện, đem những tinh hoa văn hóa truyền đạt vào kiến trúc, để lại dấu ấn của mình lại hậu thế. Nhìn cảnh mà biết đến người. Đại phu nhân của Bạch tướng phủ, Vương Huyền Liên, là bậc hiền thê hiếm có trong thiên hạ. Từ sắc diện đến tính cách, lối sống, cách hành xử của bà đều khiến người đời ngưỡng mộ. Bạch tướng quân ra trận xa nhà thường xuyên, một tay bà gánh vác trong ngoài để ông yên tâm bảo vệ sơn hà. Bạch tướng quân về, mang theo Thất, bà cũng dịu dàng chấp nhận, bất cứ người trong cung dè bỉu về thân phận và xuất xứ của người vợ thứ hai. Bà sinh quý tử cho Bạch tướng phủ, lại một tay nuôi nấng nhị thiếu gia Bạch Phong và tiểu thư Hạ Liễu cho Thất, rồi quên mình, cố cứu mạng cho đứa trẻ Bạch Phong mà qua đời khi tuổi còn xuân.

Bạch tướng quân, đối với người vợ này kính trọng và nhung nhớ không thôi. Từ ngày Liên chết, ông đã cho người xây hồ sen nơi bà rơi xuống thành Liên Bái Hồ, trước để tỏ lòng thương tiếc người vợ sau để nhắc nhớ cho nhân gian, phẩm hạnh tố chất hiếm có của bậc hiền thê họ Vương. Liên Bái Hồ giữa phủ tướng quân được xây bởi hàng trăm kỳ tài kiến trúc và thợ chạm khắc các nơi. Bờ hồ viền đá hoa cương, tỏa rộng thành hình đóa sen. Bốn mùa sen súng trong hồ tỏa hương thơm ngát. Mặt hồ phủ xanh cánh sen, những cánh hoa cong nhô lên như những bàn tay thiếu nữ múa vũ điệu uyển chuyển trước gió. Giữa hồ, hàng trăm tượng đá hoa cương tạc hình chân dung phu nhân Vương Huyền Liên có kích thước như người thật được xếp đặt thành một trận đồ. Từ trên nhìn xuống hồ có hình một cánh hoa sen, những bức tượng trắng lấp lánh xếp thành những đài hoa. Các bức tượng tạc hình phu nhân, hai bàn tay trước ngực xòe rộng ôm lấy chĩnh dầu hình đóa sen. Đêm đêm, gia nhân chăm đèn trên những chĩnh dầu này khiến những bức tượng tỏa sáng, độ bóng của đá hoa cương phản chiếu ánh đèn ánh nước lung linh. Hồ Liên Bái ban ngày thanh khiết, đêm tĩnh lặng. Người đến hưởng ngoạn nhìn những đóa sen, nhìn các bức tượng đá, nhớ đến phu nhân họ Bạch, người trần mắt thịt mà như bồ tát hiện thân. Một đêm mát trời, Hạ Liễu chèo thuyền tre giữa hồ cho Đông Tử và Xuân Thu nhìn ngắm các bức tượng.

Mùi hoa ngào ngạt không gian. Đèn lồng trước thuyền đong đưa. Đông Tử với tay hái một đài sen, nhâm nhi vị ngọt của hạt sen trong miệng, thầm nghĩ chính hồ này, ngày xưa, Bạch Phong bị kéo xuống và bắt mất đi, từ đó lưu lạc giang hồ dưới các tên mà người người ghét bỏ: Vạn Độc Vương. Vạn Độc Vương, bây giờ huynh đang ở nơi nào… nếu ngày đó không bị bắt mất đi, giờ có lẽ đang ở Bạch tướng phủ chèo thuyền sen. “Thợ điêu khắc của kinh thành, hình như đã tạc những hình ảnh khác nhau của Bạch phu nhân!” Xuân Thu nhận xét, cắt dòng suy nghĩ của Đông Tử. Theo tay Xuân Thu chỉ, Đông Tử nhíu mày so sánh giữa hai tượng giữa hồ. Cùng một người phụ nữ, cùng một tư thế cầm sen, thế nhưng một lọat tượng lại có vẻ đầy đặn phổng phao hơn lọat tượng còn lại. Một lọat tượng phu nhân Vương Huyền Liên mắt khép hờ, gương mặt hiền từ đôn hậu khẽ mỉm cười. Lọat tượng kia dáng đầy đặn, ánh mắt dài nét mặt rất giống Hạ Liễu và nụ cười không rõ cười hay dỗi, phong thái đầy mê hoặc. “Liên phu nhân lúc sinh thời có lẽ là một mỹ nhân! Hiền từ nhưng cũng thật cuốn hút” Xuân Thu nhận xét. Hạ Liễu đồng tình “Vâng… ngày muội nhỏ… cứ nghĩ đó là hai người khác nhau! Có khi muội nghĩ một tượng là mẹ Liên, một là mẹ Thất… Thế nhưng có hỏi, phụ thân cũng không trả lời” Mái chèo bì bõm. Đông Tử nghiêng mình nhìn xuống dòng nước. Gương mặt nàng phản chiếu xuống mặt nước. Bóng nước phản chiếu ánh trăng và ánh đèn lấp lánh. Ánh mây dưới bóng nước trôi dập dờ. Hương hoa ngọt ngào. Đột ngột, có mùi xú uế xộc vào mũi, từ dưới hồ, một bóng đen vụt lên, hai tay căng sợi thép trên tay. Nước theo sợi thép nhiễu từng giọt.

Bóng đen quất dây thép, hạt nước bắn tung tóe, tiếng gió rít vi vút. “Cẩn thận!” Đông Tử hét. Hạ Liễu thóăt cái đã rút mái chèo lên đỡ. Bóng đen nhảy phốc lên một bức tượng, là gã quấn khăn đen khắp người, bịt kín mắt mũi cùng trang phục với những kẻ từng xuất hiện cùng kiệu mời ở võ đường Lưu gia. Tên bịt mắt vung tay, thế đánh quen thuộc. Đông Tử ôm lấy Xuân Thu đẩy em sang một bên tránh sợi thép sắc bén quất ngang thuyền. “Phựt, phựt” thêm hai nhát phóng bén gọn. Thuyền nứt một đường dài, nước tràn vào khoang. Đông Tử đẩy Xuân Thu cho Hạ Liễu, một mình phóng lên bức tượng gần nhất. “Hạ Liễu, đưa Xuân Thu khỏi đây!” Phỏng đoán hắc y nhân chắc là người của Dược Nhi phái đến, chỉ múôn giết Đông Tử thôi. Xuân Thu không có võ, Đông Tử phải rời càng xa em càng tốt. Nghĩ đến đó, Đông Tử dẫm lên những bức tượng hoa cương phi thân ra xa. Quả nhiên mục tiêu của hắc y nhân là Đông Tử, hắn bỏ lại Hạ Liễu và Xuân Thu, phốc theo tung dây thép truy đuổi Đông Tử sát nút. Hắc y nhân bịt mặt này, người của Sinh Tử Dược Cốc không rõ cấp bậc nào mà thủ pháp nhanh nhạy, chiêu thức hung tàn. Cặp mắt và cả người bịt kín trong lớp vải mà không hề vướng víu, nhãn lực cũng không bị cản trở. Đông Tử phi thân đến đâu, hắn tung dây thép theo tấn công đến đấy. Dây thép mảnh như sợi chỉ nhưng từng nhát phóng ghim vào đá hoa cương phừng phực. Công lực quả thật kinh người.

Đông Tử chân lướt trên các bức tượng vất vả nhảy tránh dây thép chém tới trái phải. Vừa tránh được vài chiêu, Đông Tử khựng lại giữa hồ. Tim đập liên hồi. Một hắc y nhân thứ hai đứng lừng lửng trên một pho tượng. Hắc y nhân cao lớn, bịt mặt chừa đôi mắt nhưng trong bóng tối đang trùm xúông bờ hồ, những ánh đèn leo lên trên tay các bức tượng không đủ nhận rõ ánh mắt là chánh hay tà. Hắc y nhân thứ hai mặc áo chòang rộng, tất cả một màu đen. Áo theo gió bay phấp phới. Một tên bịt mặt đã mệt, lại thêm tên thứ hai, Đông Tử đổi hướng nhảy vòng sang mép hồ, co mình lấy thế nhảy khỏi hồ sen, đu qua lan can. Hạ chân xuống hành lang, Đông Tử định bụng sẽ co giò chạy càng nhanh càng tốt ra khỏi tầm truy đuổi của cả hai tên. Lạ thay, tên thứ hai không truy đuổi mà thoắt một cái phi thân lên cao chặn ngang đường tên bịt mắt. Gã bịt mắt phóng dây thép tấn công, hắn rút thanh đoản kiếm ra đỡ gọn. Dây thép quấn lấy đoản kiếm. Gã bịt mắt ghị tay, dây thép bẻ thanh đoản kiếm xóay cong như thể đồ chơi. Hắc y nhân cao lớn không nao núng, lại phi thân gần hơn, một tay nắm chặt thanh đoản kiếm tay kia giật dây thép ra khỏi tay đối thủ. Hắc y nhân phi thân đến đâu, hình như có vòng công lực xung quanh hắn tỏa ra khiến sợi dây thép đông cứng, những giọt đá từ đâu bám đầy dây thép như thể sợi dây thép đã bị giăng trời giữa mùa đông giá rét. Hắc y nhân tấn công, tên bịt mặt lùi nhiều bước phốc trên những bức tượng hoa cương xem chừng đang túng thế. Đông Tử định bụng bỏ chạy nhưng nhìn thấy cảnh đôi co thì lại nghi nghi ngờ ngờ. Xem ra hai kẻ không cùng một phe. Lại thêm có gì đó ngờ ngợ về người bịt mặt áo choàng đen. Nhất là cách hắn di chuyển và thế phi thân, vừa nhẹ nhàng như gió thoảng vừa mãnh liệt như bão táp đông hàn.

Đông Tử đứng nhìn, mắt dán vào từng chuyển động của người bịt mặt mà không dám tin vào mắt mình, hai chân cứ dán chặt xuống nền không động đậy được. “Tõm” Tên sát thủ bịt mắt đánh dây thép rơi tùm xuống hồ đánh thức Đông Tử khỏi cơn sững sờ. Hắc y nhân áo chòang đen dừng trên bức tường hơi quay đầu nhìn Đông Tử rồi một bước phốc đi. Đông Tử hét lớn “khoan đã!” Hắc y nhân không dừng bước, xoay người nhảy qua sân, nhịp chân trên những cành sen giữa hồ rồi vụt sang hành lang đối diện như thể rất thông thuộc bố trí của Bạch Tướng phủ. Đông Tử phi thân theo. Thủ pháp của người này nhẹ nhàng và nhanh gọn lạ thường. Đông Tử và hắc y nhân kẻ đuổi người tránh luồn lách giữa hành lang ven bờ hồ sen. Đông Tử nhờ có công lực của Hỏa Hầu Quái mà phi thân cũng nhanh nhẹn thế nhưng vẫn khó khăn lắm mới không mất dấu kẻ bịt mặt. Đến cuối hành lang, hắc y nhân dẫm chân lên thành lang cang tung mình lên cao. Những cánh hoa sen trong hồ trong một phút như bất động khi người này đáp nhẹ nhàng xuống bức tượng hoa cương giữa hồ. Bước nhảy mạnh như bão táp mà gọn nhẹ đến mức ánh đèn trong tay bức tượng không chút rung động. Hồ rậm sen, gió đưa hương hoa thơm ngát, những bức tượng trắng tưởng niệm đại phụ nhân Bạch tướng phủ đứng im lìm. Hắc y nhân dừng lại đôi phút trên bức tượng, áo choàng tung phần phật. Hắc y nhân chần chừ, không rõ muốn dứt đi hay còn lưu luyến. Đông Tử nôn nóng, không thể đằng phong hay lướt trên ngọn sen, thấy bước nhảy dài của hắc y nhân không khỏi lúng túng, nàng hiểu rõ chỉ một bước phi thân tương tự thôi, hắc y nhân sẽ hoàn toàn vuột mất. Đông Tử vận hết sức, cố gắng tung mình lên cao, định bụng sẽ gọn gàng đáp xuống cạnh kẻ áo đen. Nào ngờ, sức có thừa, công lực không thiếu nhưng kỹ năng quá kém, bước nhảy dài của Đông Tử tính toán thế nào vẫn không chính xác, thay vì đáp xuống bức tượng hoa cương, lại nhắm ngay mặt nước mà hạ xuống. Đông Tử chới với. Những cành sen rung rinh, mặt nước phía dưới, cứ ngỡ người đã ngã ùm xuống ao. Nào ngờ, hắc y nhân từ khi nào đã tiến lại, ôm lấy Đông Tử đỡ lấy nàng.

Đông Tử định thần, thấy mình trong vòng tay Hắc Y Nhân vội vàng đẩy hắn ra rồi nhân thế ra chiêu tấn công. Hắc y nhân không tẩu thóat mà nhẹ nhàng đỡ. Giữa hồ sen, Đông Tử và Hắc Y Nhân người đánh kẻ nhường, tiến lùi trên những bức tượng. Hoa sen trắng muốt, hoa sen ửng hồng, hoa sen tím, cánh lá xanh. Liên đài soi bóng. Trăng ngả màu nước lung linh. Gió khua thanh diệp, song lư quẫy đuôi dưới hồ. Cảnh trí mỹ mãn, đêm hưởng ngoạn. Người đánh mà kẻ không màng. Đông Tử ra chiêu, hắc y nhân đều dễ dàng đón được. Nhẹ nhàng gạt ra, không chút lực. Đối đầu mà không sát, trực diện mà chẳng ra tay. Nhìn thấy hắc y nhân đấu với kẻ quăng dây thép, lại thấy cách người này phi thân Đông Tử đã tự hiểu mình võ công chênh lệch, nội công thua sút, không phải đối thủ của Hắc Y Nhân. Thế nhưng giáp mặt, cách tiến không tiến, lùi chẳng lùi của kẻ xâm nhập mà nội huyết trong người Đông Tử cứ sôi lên, càng cố ra tay quyết tấn công cho được. Muốn vô hiệu hóa hắc y nhân, gỡ tấm khăn che mặt ra nhìn cho ra lẽ. Có thể nào đây là… Đông Tử ra đấm, hắc y nhân đột ngột giữ lấy cánh tay nàng rồi chỉ một thế xoay nhẹ, Đông Tử mất đà ngã ra sau, lưng dựa vào ngực hắc y nhân. Hắc y nhân chòang tay giữ lấy cánh tay Đông Tử, cứ thế ôm chặt Đông Tử vào người không cho giẫy giụa. Song lý quẫy đuôi, tung người hớp ánh trăng. Những hạt sen rời đài chạm mặt nước tí tách. Trên bức tượng thạch giữa hồ, Đông Tử bị giữ chặt trong vòng tay kẻ áo đen. Tim đập rộn. Hơi thở dồn. Hắc y nhân bờ vai rộng, vòng tay ôm lấy Đông Tử, dưới lớp áo và găng xiết lấy cơ thể nàng. Hắc Y Nhân hơi cúi người, chạm vào tóc Đông Tử, nới nhẹ vòng tay. Hắc y nhân không vô hiệu hóa Đông Tử nữa mà chỉ là cái ôm nhớ nhung trìu mến. Thân nhiệt ấm, vòng tay êm. Đông Tử sững sờ. Hắc y nhân chạm nhẹ vào má Đông Tử. Gương mặt hai người tựa nhau qua tấm khăn che mặt đen. Đông Tử như hóa đá không thể quay đầu nhìn. Hàng mi kẻ áo đen phết nhẹ lên thái dương Đông Tử. Một mùi thảo dược ấm xen liên hương ngào ngạt. Quen thuộc. Cảm giác đã không lầm. Linh tính không sai. Dù chỉ nhìn thoáng qua và trang phục rất khác nhưng rõ ràng đây chính là… Ánh nhìn Đông Tử dán chặt như đông xuống mặt hồ. Chênh vênh trên mép nước, một đóa sen trắng run rẩy đọng những hạt tuyết đen. Gió tung áo choàng hắc y nhân, bụi tuyết theo đó cũng tung đen trời.

Nước mắt trượt dài trên má, Đông Tử sực tỉnh xoay người nhìn thẳng vào hắc y nhân: Đôi mắt với hàng mi dài, cái nhìn ướt ánh trăng. Thân thuộc. “Phong ca… là huynh…” Lời không rõ có cất lên không mà tim đã vội kêu tên. Hắc y nhân nhíu mày, lui một bước, xõai rộng tay, ngã người ra sau, chìm mất tăm xuống làn nước. Cánh sen xô vào nhau hoang mang. Nước dừng sóng gợn. Những đài sen vẫn trút hạt tí tách. Hạ Liễu bắt kịp, hớt hải chạy đến bên hồ thấy Đông Tử trên bức tượng thạch giữa hồ. Gió lay hoa, váy áo tung bay. Ánh trăng sáng rực gương mặt. Nước mắt hai dòng mà đôi môi hé nụ cười hạnh phúc. Hắc y nhân đó là… Vạn Độc Vương … chính là Vạn Độc Vương. * _* _* Bạch Dương và 7 cô gái Tại sao đi theo Bạch Dương là 7 cô gái mà không fải 7 chàng trai. Và tại sao lại 7 mà không fải 3 hay 5?

Thứ 1 lý do kỹ thuật cho kịch bản: Bạch Dương rất đối nghịch như nước và lửa với Vạn Độc Vương. Vạn Độc Vương luôn bị các chàng trai, các bậc nam nhi đủ mọi lứa tuổi vây quanh (đòi giết), Bạch Dương lúc nào cũng bị vây quanh bởi con gái. Chưa kể Bạch Dương người ta đẹp trai, con nhà giàu, lại thông minh, tài gỉoi, tự tin, lịch lãm… v…v…. Gươm lạc giữa rừng hoa cho nó … sang! Chứ đâu có bất hạnh như Vạn độc Vương bị đàn ông (và đọc giả) xâu xé? Thứ 2 lý do nội dung nghiêm túc mà trong 16 chương đầu chưa đề cập nhưng nếu ai mún biết: * Hồng bà bà không bao giờ giao lưu/ giao tiếp với đàn ông. Chỉ ngọai lệ Bạch Phong (và Bạch Dương) vì lý do mà ai cũng biết là lý do gì đó. 7 cô gái là đồ đệ/người hầu của Hồng bà bà nên hiển nhiên phải là nữ. * 7 cô gái chứ không phải 3 hay 5 bởi vì 1 tuần có 7 ngày. Bạch Dương sướng nhất thiên hạ mỗi ngày có 1 cô thay phiên chăm sóc. 7 cô gái tính tình rất khác nhau và tên gọi lần lượt là: 1. Nhật Nhi Thiết Thiên (chủ nhật ngày mặt trời) 2. Nguyệt Nhi (Thứ 2. Ngày thứ 2 là ngày mặt trăng) 3. Hoa Nhi (Thứ 3 ngày Hỏa). 4. Lục Nhi (Thứ 4 ngày Thủy) 5. Mộc Nhi (thứ 5 ngày Mộc) 6. Kim Nhi (thứ 6 ngày Kim) 7. Mẫu Đơn (thứ 7 ngày Thổ)

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/385


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận