Tuyệt Phẩm Tiên Y Chương 183

Tuyệt Phẩm Tiên Y
Tác giả: Âu Dương Lưu Lãng
Chương 183: Gặp Lại Thành Hổ
  
Ads
- Anh yên tâm, anh Lực, em nhất định sẽ nói chuyện tốt với hắn.

Lưu Cảnh Thần liên tục vỗ bộ ngực cam đoan.

Anh Lực lúc này mới gin dỗi bỏ đi.

Lưu Cảnh Thần ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Trương Đại Thiểu, liếc mắt nhìn Hàn Mộng Di một cái, miễn bàn có bao nhiêu đắc ý. Từ lúc đi tới Hàn gia hắn vn bịTrương Đại Thiểu chỉnh tới chán nản, lần này cuối cùng cũng lấy lại được chút mặt mũi.

- Trương Thiên, cu có biết đó là ai không?

Lưu Cảnh Thần ngẩng cao đầu, dường như biến mình trở thành người cao cao tại thượng, lắc đầu thở dài.



- Đó là một người mới qut khởi, là người rất hung ác, nếu không có tôi thì cu gặp phiền toái rồi.

Hàn Mộng Di cũng hừ một tiếng, vô cùng khinh thường nhìn Lưu Cảnh Thần, giống như là nhìn thấy một tên ngốc. Nghĩthầm, anh Lực cái gì kia còn chưa đủ làm đối thủ với một ngón tay của Trương Đại Thiểu, làm sao còn cần tới anh, tht sự là càn rỡ.

- Tiểu Lưu!

Anh Lực bỗng nhiên vội vã đã chạy tới, kêu một tiếng, lộ ra bộ mặt giống như phát điên, Lưu Cảnh Thần ngẩng đầu vừa thấy, trực tiếp hoảng sợ, đây là có chuyện gì?

- Làm sao vy anh Lực?

Lưu Cảnh Thần không rõ nên hỏi.

- Tiểu Lưu, anh Hổ, anh Hổ cũng đến đây!

Anh Lực giống như là ăn thuốc kích dục vy, nói chuyện đều không nổi, nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói.

- Anh Hổ nào?

Lưu Cảnh Thần đầu đầy mờmịt, bịanh Lực làm cho cảkinh.

Anh Lực đấm vào ngực Lưu Cảnh Thần một cái:

- Còn hỏi anh Hổ nào? Đương nhiên là anh Hổ đến từ Mạc Đông.

- Cái gì, anh Hổ ở Mạc Đông!

Lưu Cảnh Thần cũng là lắp bắp kinh hãi, tuy chỉnghe thấy tên thôi nhưng lại làm cho hắn có một cảm giác bất an.

- Ở đâu?

- Ở đó!

Anh Lực chỉchỉcầu thang, Lưu Cảnh Thần quay đầu đã thấy, kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ánh mắt tỏa ánh sáng.

- Tht sự là anh Hổ!

Anh Lực vẻ mặt khó xử, nhe răng trợn mắt, muốn đi tới nhưng lại không dám.

- Tôi ngưỡng mộ anh Hổ đã lâu, nhưng vn không có cơ hội quen biết, tiểu Lưu, cu giao tiếp rộng rãi, hẳn là đã tiếp xúc với anh Hổ, nếu không cu giới thiệu chúng tôi quen biết đi.

Lưu Cảnh Thần cũng là vẻ mặt sốt ruột, đứng ở đó vò đầu bứt tai.

- Em chỉlà nửa năm trước tại một bữa tiệc có gặp mặt anh Hổ, nhưng chỉsợ anh Hổ không nhớ em. Tùy tiện như vy không tốt đâu.

- Vy phải làm sao bây giờ?

Anh Lực gấp đến độ xoay quanh như là kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui ở một chỗ tới nỗi đụng vào cảTrương Đại Thiểu.

Xoay người, thân mình anh Lực bỗng nhiên dừng lại, miệng mở lớn bày ra một bộ dáng ngây dại. Sửng sốt một chút mới hồi phục tinh thần lại, điên cuồng nhốt một ngụm nước miếng tht lớn, lôi kéo Lưu Cảnh Thần vội vàng nói:

- Ai nói anh Hổ không biết cu? Cu xem anh Hổ đi tới chỗ cu kìa?

- Cái gì!

Lưu Cảnh Thần đang vò đầu bứt tai trong lòng cảkinh, vội vàng ngẩng đầu thì thấy anh Hổ đang mang bộ mặt đầy ý cười đi về phía mình.

- Không thểtưởng tượng được anh Hổ còn nhớ rõ em! Còn chủ động đến đây chào hỏi!

Lưu Cảnh Thần kích động giống như là một ông già ngàn năm cấm dục, nay gặp được một đám em gái trần truồng vy, ngay cảhô hấp cũng dồn dp lên.

- Tiểu Lưu, đừng quên giới thiệu tôi với anh Hổ đấy!

Anh Lực ở một bên thấp giọng cấp tốc khẩn cầu.

- Yên tâm đi anh Lực.

Lưu Cảnh Thần đáp, vội vàng sửa sang lại một chút quần áo tóc tai của mình, lại hắng hắng giọng, trịnh trọng lạlùng dặn dò Trương Đại Thiểu ở bên cạnh.

- Đứng đó đợi ngàn vạn lần đừng có nói lung tung, ngoan ngoãn đứng yên đó.

Lúc này mới kinh sợ dn anh Lực giống như đứa nhỏ đi theo mẹ đi về phía trước.

- Ai nha anh Hổ ......

Lưu Cảnh Thần nhiệt tình vươn tay về phía anh Hổ, nhưng ngay sau đó, Lưu Cảnh Thần liền hóa thành pho tượng, tay vươn ra cứnhư vy treo ở không trung.

Anh Hổ giống như là không phát hiện ra Lưu Cảnh Thần, ngay cảmắt cũng không chớp một cái, cứnhư vy trực tiếp đi qua người Lưu Cảnh Thần, một giây dừng lại cũng không có.

- Ha ha ha, Trương Thiên, tht là trùng hợp.

Thành Hổ trực tiếp đi tới trước mặt Trương Đại Thiểu, nhiệt tình cầm lấy tay Trương Đại Thiểu.

- Đúng vy anh Hổ, không thểtưởng được anh cũng tới đây.

Trương Đại Thiểu cười nói, lần trước ở trên xe lửa Thành Hổ còn gặp phải cảnh đuổi giết, cht vt không chịu nổi, vài ngày sau gặp lại nhanh như vy, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Thành Hổ nói mấy câu với Trương Đại Thiểu, xoay người nhìn nhìn Hàn Mộng Di, cười nói:

- Vịnày chính là em dâu sao, tht là xinh đẹp, Trương Thiên, tiểu tử cu tht là có phúc.

Nghe Thành Hổ nói như vy, Hàn Mộng Di rất vui vẻ, mặt đỏ bừng lên, nói:

- Anh Hổ quá khen.

Bên này hai người nói chuyện rất nhiệt tình, bên kia hai người Lưu Cảnh Thần cùng anh Lực cũng đã sớm trợn tròn mắt, giống như trở thành rối gỗ, đầu óc không suy nghĩđược sao anh Hổ lại biết thằng nhóc kia? Còn cùng thằng nhóc kia trò chuyện thân quen như vy?

Lp tức hai người không dám chm trễ, vội vàng chạy tới, Lưu Cảnh Thần tht cẩn thn kêu một câu:

- Anh Hổ.

Thành Hổ nhìn lại, trên mặt một mảnh mờmịt:

- Anh biết tôi sao?

Lưu Cảnh Thần vội vàng trảlời:

- Anh Hổ, tôi là Lưu Cảnh Thần, nửa năm trước Lưu gia chúng tôi cùng anh Hổ hợp tác một vụ mua bán, bữa tiệc mừng công tôi cũng tham gia, lúc ấy còn mời anh Hổ một ly.

- À.

Anh Hổ gt gt đầu rồi không đểý đến Lưu Cảnh Thần nữa, lại tiếp tục cười đùa với Trương Đại Thiểu.

Sắc mặt Lưu Cảnh Thần xấu hổ đứng ở đó, đi cũng không được ở lại cũng không xong, cũng không thểnói chen vào, miễn bàn có bao nhiêu đau đớn.

Anh Lực đứng ở trước mặt Lưu Cảnh Thần, mong đợi nhìn Lưu Cảnh Thần, không ngừng kéo áo Lưu Cảnh Thần, hy vọng Lưu Cảnh Thần có thểgiới thiệu mình.

- Trương Thiên, tôi còn có chút việc, về sau có dịp chúng ta sẽ đi uống một chút.

Hàn huyên vài câu, Thành Hổ cùng Trương Đại Thiểu trao đổi cách liên hệ cho nhau, chào Trương Đại Thiểu cùng Hàn Mộng Di một câu rồi rời đi.

- Mộng Di, đi thôi.

Trương Đại Thiểu nói với Hàn Mộng Di, cũng muốn trở về phòng, không nên đểHàn Kiến Vĩchờlâu.

- Từ từ đã.

Anh Lực cũng vọt lên, ngăn cản đường đi của Trương Đại Thiểu, nhưng lúc này không hề thổi râu trừng mắt mà là tươi cười nịnh nọt.

- Trương huynh đệ, chuyện vừa rồi là tôi không đúng, là tôi mắt mù, tôi chịu tội với cu, hy vọng cu đừng có đểở trong lòng, đừng chấp nhặt với tôi.

Trương Đại Thiểu lôi kéo Hàn Mộng Di, không nói gì, chỉgt gt đầu.

- Này, Trương huynh đệ, cu tht đúng là anh hùng trẻ tuổi, ngay cảanh Hổ cũng biết, tôi rất tự ti.

Anh Lực nhăn nhó giống như người phụ nữlớn tuổi.

- Cu xem, có thểnểmặt tôi, bữa cơm này tôi mời cu nhé. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

- Cảm tạ, không cần.

Trương Đại Thiểu thản nhiên nói, không đểý tới anh Lực mà cùng Hàn Mộng Di bước đi.

Nét mặt già nua của Anh Lực run rẩy vài cái, cũng không dám đi lên ngăn Trương Đại Thiểu lại, ở phía sau hm hực gim chân.

Vẻ mặt Lưu Cảnh Thần âm tình bất định, hắn vạn lần không ngờ, Trương Thiên lại quen biết nhân vt lớn như anh Hổ.

Lưu Cảnh Thần cũng không biết rõ thân phn anh Hổ, nhưng cái tên này rất mn cảm với các trưởng bối trong nhà, tuyệt đối không được nhắc tới, lúc nhắc tới thì vẻ mặt rất nghiêm trọng, nói vy thân phn cũng không đơn giản.

Hơn nữa anh Hổ bình thường hoạt động ở Mạc Đông, lần này đến Yến Kinh chỉlà đi ngang qua, xong việc thì đi liền. Lưu Cảnh Thần nghĩnát óc cũng không hiểu Trương Đại Thiểu vì sao lại quen biết anh Hổ?

- Trương Thiên, cu thực sự cho tôi rất nhiều điều bất ngờ.

Lưu Cảnh Thần thì thào tự nói một tiếng, chào anh Lực một tiếng rồi cũng trở lại phòng.

Nguồn: tunghoanh.com/tuyet-pham-tien-y/chuong-183-4epbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận