Tuyệt Thế Vũ Thần
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
Chương 18: Cường thế mà đến
Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
Nguồn: Mê Truyện
Chung Cổ Tuyệt Bích, đỉnh vách núi, gió lớn gào thét, kiếm khí càn quét ngang dọc, toàn bộ không gian trên vách núi này đều trở nên cực kỳ cuồng bạo, tràn ngập khí tức sắc bén của kiếm.
Nhất là trong không gian do tám chiếc chung cổ làm thành kia đã hoàn toàn bị kiếm khí bao phủ, tiếng ông ông cùng tiếng kinh lôi không ngừng truyền ra như đang tấu một bài nhạc.
Lâm Phong không nhớ được mình vung bao nhiêu kiếm, xung quanh thân hắn, một màn kiếm quang chói lóa bao phủ cả người hắn lại. Mà kiếm khí mạnh mẽ vọng lại từ tám chiếc chung cổ thì không ngừng đánh lên quầng sáng kia, lúc này toàn thân Lâm Phong đều là những miệng vết thương có lớn có nhỏ.
Nhưng hắn lại như quên mất tất cả, chỉ đắm kìm trong kiếm khí vô cùng huyền diệu này, phòng thủ, công kích, rồi lại phòng thủ.
Nếu có ai mà ở đây thì chắc chắn sẽ phải hô to là tên này không muốn sống nữa, kiếm khí công kính đến hắn vừa được phòng ngự thì hắn lại lần nữa chém ra Kinh Lôi kiếm đến tám chiếc chung cổ kia, sau đó lại chịu đựng kiếm khí gần như gấp đôi của tám chiếc chung cổ kia công kích ngược lại, cứ tuần hoàn như vậy, nơi này chỉ có kiếm khí, không ngừng không nghỉ.
- Vẫn chưa vang lên.
Lúc này Lâm Phong cực kỳ thanh tỉnh, tuy làm vậy rất nguy hiểm nhưng hắn cũng biết được mình đã tiến bộ hơn nhiều. Trước kia tu luyện theo Kinh Lôi kiếm pháp, hắn đã cho là mình đã tới tận cùng, nhưng giờ hắn mới phát hiện ra kiếm đạo vốn không có cực hạn, người mạnh, kiếm càng mạnh.
Ngay từ đầu hắn chỉ thử dùng một nửa thực lực công kích một chung cổ, sau đó là công kích hai, ba, cho đến lúc đồng thời công kích cả tám chiếc, vì thế lực phản kích hắn phải chịu càng ngày càng mạnh, không cẩn thận là sẽ bị kiếm khí gây thương tích, mà kiếm pháp của hắn cũng dần dần trở nên mạnh mẽ hơn trong quá trình này.
Ngay sau đó, Lâm Phong lại thử tăng công kích lên, phát huy thực lực tầng sáu, tầng bảy. Mỗi lần hắn nghĩ mình đã đến cực hạn là hắn lại phát hiện ra, cực hạn còn có cực hạn, nay hắn dùng thực lực tầng bảy đồng thời công kích tám chiếc chung cổ, thừa nhận lấy toàn bộ công kích đánh ngược lại hơn hẳn thực lực hắn, nhưng hắn vẫn có thể cố gắng kiên trì.
Nhưng tiếc là chung cổ vẫn chỉ phát ra tiếng ong ong mà không hề kêu vang gì.
Phong Vân hạp, vô số người đang vây quanhSinh Tử đài.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, ngay cả trưởng lão cũng đích thân tới?
Mọi người một đám người đứng trên Sinh Tử đài, trong lòng nghi hoặc.
- Đó là Thần Tinh sư huynh, đệ tử mạnh nhất ngoại môn hai tháng trước, vì một chiêu đánh bại đệ tử nội môn nên bước vào nội môn, sao huynh ấy lại xuất hiện ở đây?
- Ha ha, Thần Tinh thì là cái gì, ngươi không thấy Đồ Phu và Lệnh Hồ sư huynh cũng ở đó sao!
- Cái gì, ngươi nói là trong bọn họ có Đồ Phu và Lệnh Hồ sư huynh?
Mọi người ồn ào nghị luận, Đồ Phu rất có tiếng tăm trong Vân Hải tông, nghe nói là một trong những đệ tử nội môn mạnh nhất. Về phần Lệnh Hồ Hà Sơn, có thể nói là ở Vân Hải tông này không ai không biết y, đệ nhất nhân của đệ tử hạch tâm, nói cách khác, người mạnh nhất trong đám đệ tử của Vân Hải tông, nghe nói thực lực của Lệnh Hồ Hà Sơn đã vượt qua nhiều trưởng lão tông môn.
Đội hình mạnh như thế xuất hiện ở đây, sao không khiến người ta phải sợ hãi.
Bầu trời xa xôi, một tiếng gió truyền đến, chỉ thấy một con Đại Bằng Thiên Điểu giương cánh bay tới, rất oai hùng.
- Đến rồi.
Đoàn người trên Sinh Tử đài nhìn lên bóng dáng đang bay tới trên không trung kia, tâm thần căng thẳng.
Tốc độ Đại Bằng cực nhanh, ngay lập tức đã tới trước mặt. Đám người Vân Hải tông lại ồ lên.
- Trời ạ, kia là người, hai người, trên ngực Đại Bằng còn có một nữ nhân xinh đẹp.
Mọi người chỉ cảm thấy hô hấp tăng nhanh, thân hóa Đại Bằng ngự không mà đi, còn mang theo một cô gái xinh đẹp, hình ảnh rung động nhường nào, phải nói là quá mức chấn động với đám đệ tử ngoại môn.
- Xin lỗi, khiến các vị đợi lâu rồi.
Một giọng nói truyền đến, Đại Bằng đáp thẳng xuống Sinh Tử đài, tốc độ nhanh đến khó tin. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, Đại Bằng Thiên Điểu kia là Vũ Hồn, đôi cánh giang ra như Đại Bằng chân chính, mà chủ nhân của Vũ Hồn này là một thanh niên có ánh mắt tuấn dật như yêu.
- Trẻ quá, Đại Bằng Vũ Hồn, Vũ Hồn thật mạnh, thực lực hắn sao có thể mạnh như vậy?
- Chờ chút, nghe nói đệ nhất nhân đệ tử hạch tâm của Hạo Nguyệt tông Đại Bằng công tử có Vũ Hồn chính là Đại Bằng Thiên Điểu, có thể ngao du bầu trời, vô cùng hùng mạnh, chẳng lẽ người này là…
- Không sai, Đại Bằng công tử quả nhiên danh bất hư truyền, thân pháp khinh công vô song, dẫn theo một người mà vẫn có thể ngự không phi hành.
Trưởng lão Vân Hải tông Mạc Tà đạm cười một tiếng, thì ra người này đúng là đệ nhất đệ tử của Hạo Nguyệt tông Sở Triển Bằng. Cách đây không lâu Vân Hải tông có nhận được một phong thư, là Sở Triển Bằng viết, nói muốn đến kiến thức đệ tử ưu tú của Vân Hải tông một phen, hơn nữa cũng nói rõ là chỉ trực tiếp gặp trên Sinh Tử đài, hàm ý không cần nói rõ cũng biết, tới khiêu chiến.
Sở Triển Bằng được người ta gọi là Đại Bằng công tử, cực kỳ nổi tiếng trong toàn bộ nước Tuyết Nguyệt này, đứng thứ sáu trong Bát đại công tử của nước Tuyết Nguyệt, thực lực rất mạnh, có thể nói là đệ tử Vân Hải tông không ai có thể thắng được y. Mặc dù là Lệnh Hồ Hà Sơn cũng không phải đối thủ của y, bởi vậy Vân Hải tông mới không muốn để đệ tử tông môn ra đánh một trận với Sở Triển Bằng, nhưng người khác đã đến tận môn khiêu chiến, Vân Hải tông chỉ có thể kiên trì ra trận.
- Trưởng lão quá khen, vị này là sư muội Lâm Thiên của ta, thăng cấp Linh Vũ cảnh giới cách đây không lâu. Lần này ta đến cũng là vì sư muội, nàng ấy nghe nói đệ tử Vân Hải tông đều có thực lực mạnh mẽ nên muốn tới xem một lần, hi vọng trưởng lão thành toàn, phái đệ tử có tu vi tương đương ra luận bàn một trận với sư muội ta.
Sở Triển Bằng giới thiệu về thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn dật kia vẫn luôn mỉm cười đầy yêu dị.
Mạc Tà thầm mắng Sở Triển Bằng một tiếng, tên nhóc này lại phô trương như thế, từ trên không hạ xuống, hiển nhiên là đã có chuẩn bị, nhưng đối phương lại thổi phồng Vân Hải tông của y lên trước.
- Thần Tinh, ngươi đi luận bàn với Lâm Thiên cô nương đi.
Hai tháng trước Thần Tinh vừa bước vào Linh Vũ cảnh liền một chiêu đánh bại đệ tử nội môn, nay tu đã đến Linh Vũ cảnh tầng một đỉnh phong. Nếu gã không thắng được Lâm Thiên thì tất cả đệ tử có tu vi Linh Vũ cảnh tầng một của Vân Hải tông chẳng ai thắng được đối phương cả.
- Vâng, thưa trưởng lão.
Thần Tinh gật đầu rồi đi vào trung tâm Sinh Tử đài, mà Lâm Thiên thì đứng đối diện với gã.
- Sư muội, ta động thủ đây.
Thần Tinh thả Vũ Hồn ra, nhất thời một tầng nham thạch leo lên người Thần Tinh, làm cho gã thoạt nhìn như người đá.
- Đây là Nham Thạch Vũ Hồn của Thần Tinh sư huynh, chẳng những lực phòng ngự biến thái mà công kích cũng cực kỳ cường hãn, Thần Tinh sư huynh nhất định có thể thắng.
Có người thấy Thần Tinh sử dụng Nham Thạch Vũ Hồn thì lập tức có lòng tin.
Tuy cả người bị nham thạch bọc lại, nhưng tốc độ của Thần Tinh vẫn rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đi đến trước người Lâm Thiên. Gã vung quyền nham thạch vô cùng cương mãnh đánh tới Lâm Thiên gầy yếu, khiến cho nhiều người đều lo lắng cho Lâm Thiên.
- Băng.
Lâm Thiên khẽ quát, hàn ý từ người nàng ta lan ra, thế nhưng lại đóng băng thạch quyền của Thần Tinh lại, làm cho Thần Tinh chỉ cảm thấy nắm tay mình nặng nề hẳn, cực kỳ chậm chạp.
Mà lúc này hai tay Lâm Thiên trực tiếp cầm lấy nắm tay của Thần Tinh, trong khoảnh khắc hàn băng lan tràn ra khiến cánh tay nham thạch lại bám lên một tầng băng, ngay cả thân thể Thần Tinh như cũng sắp đông lại.
- Năng lực băng phách thật lợi hại.
Mạc Tà thầm nói một tiếng. Vũ Hồn trời sinh đã có được Vũ Hồn, nhưng Vũ Hồn khác nhau ở trong tay người khác nhau thì lại có uy lực khác nhau, điều đó có liên quan đến thực lực võ giả cùng với võ kỹ và công pháp mà võ giả tu luyện, cũng liên quan đến thiên phú.
Nhưng Mạc Tà cũng không lo lắng cho Thần Tinh, dù sao Thần Tinh có được Nham Thạch Vũ Hồn, lực phòng ngực rất mạnh.
- Hỏa.
Lâm Thiên lại quát khẽ, nhất thời một luồng khí tức nóng bỏng lan tràn lên người Thần Tinh. Bị băng phách lạnh lẽo lại bị liệt hỏa đốt cháy, nham thạch lập tức vỡ tan. Thần Tinh kêu thảm lên một tiếng, mọi người lập thấy thân thể gã bay ngoài.
- Băng, Hỏa.
Mạc Tà ánh mắt lóe lên tia sáng lãnh liệt, lòng lại run mạnh, Đồng Nguyên Vũ Hồn, đây nhất định là Đồng Nguyên Vũ Hồn.
- Lâm Thiên sư muội thực lực cao minh, ta thua rồi.
Thần Tinh cúi đầu, lui ra sau người Mạc Tà. Đám người ồ lên, thua rồi, thế mà lại thua rồi.
Hai người tới khiêu chiến, Vân Hải tông to như vậy lựa chọn ra một người mà lại bại trận, mọi người chỉ thấy mặt nóng bừng lên.
Sở Triển Bằng vẫn nở nụ cười yêu dị kia, liếc mọi người một cái rồi nói:
- Ha ha, bất cứ ai trong Vân Hải tông này đều có thực lực như thế, quả nhiên phi phàm! Sư muội ta là người nổi bật trong những người cùng cảnh giới ở Hạo Nguyệt tông, cực ít người có thể thắng nàng ấy.
- Sở mỗ vốn cũng muốn kiến thức đệ tử ưu tú của Vân Hải tông một phen, nhưng vì còn một việc mong trưởng lão giúp đỡ, chuyện luận bàn để một bên trước, về sau lại bàn.
- Chuyện gì?
Vẻ mặt Mạc Tà hơi cương lại, hỏi.
- Con trai Nhị thúc của sư muội ta là Lâm Phong trong mắt không có trưởng bối, lại cực kỳ càn rỡ, đả thương huynh đệ đồng tộc, mà gã là đệ tử ngoại môn của Vân Hải tông, ta hy vọng trưởng lão có thể giao gã cho ta, ta nghĩ Vân Hải tông cũng không cần loại đệ tử này.
Mạc Tà nghe vậy liền hiểu ra, đây mới là mục đích của Sở Triển Bằng. Y biết nếu trực tiếp đòi người thì Vân Hải tông tất sẽ không đồng ý, dù sao đây cũng là chuyện không mấy gì đẹp mặt. Nhưng Sở Triển Bằng rất thông minh, mặc dù khiến Lâm Thiên đánh bại Thần Tinh nhưng lời nói cũng vẫn để lại mặt mũi cho Vân Hải tông.
Đương nhiên, nếu Mạc Tà không đồng ý, e là Sở Triển Bằng cũng không dễ nói chuyện như thế này.
- Xem ra Sở Triển Bằng này có ý với Lâm Thiên kia, nếu không thì cũng sẽ không tự mình đưa nàng ta đến Vân Hải tông một chuyến. Băng Hỏa Đồng Nguyên Vũ Hồn, quả thật không tệ, về phần đệ tử ngoại môn kia, để y mang đi là được.
Mạc Tà lập tức có quyết định, ra lệnh cho người bên cạnh:
- Đi dẫn Lâm Phong tới đây.
Nghe được Mạc Tà nói như vậy, Sở Triển Bằng nở nụ cười, mà trong ánh mắt Lâm Thiên thì hiện lên một tia lãnh ý.
Mà Lâm Phong thì sao biết được Phong Vân hạp xảy ra chuyện gì.
Lúc này hắn đang bị vô số kiếm khí vờn quanh, mỗi một đạo kiếm khí đó cũng đủ để lấy tính mạng hắn. Hắc Ám Vũ Hồn cũng phóng thích đến tận cùng. Lâm Phong thi triển Kinh Lôi kiếm pháp đến trình độ không dám tưởng tượng, kiếm mộ hóa thành vòng sáng màu trắng, tiếng sấm sét nổ vang cùng kiếm khí xé rách không gian phối hợp, cực kỳ khủng bố.
Hơn nữa, lúc này Lâm Phong không hề giữ lại gì mà dùng toàn bộ thực lực không ngừng đánh lên tám chiếc chung cổ kia.