Vân Ca đứng bật dậy. “Mạnh Giác, huynh cho tôi mượn ít tiền được không? Sợ rằng phải rất nhiều, rất nhiều, tôi muốn mua chuộc ngục tốt để vào thăm Lăng… thăm Lưu Bệnh Dĩ, ngoài ra tôi còn muốn đi mua một thứ.”
Mạnh Giác nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm. “Cho cô mượn tiền không có vấn đề gì. Có điều chỉ dựa vào tiền thì không cứu được người đâu, người nhà cô có biện pháp nào không?”
Hai mắt Vân Ca dần rưng rưng lệ. “Nếu như là ở Tây Vực, thậm chí xa hơn nữa về phía tây, qua Bạc Mễ Nhĩ, đến tận Điều Chi, An Tức, Đại Tần, có lẽ cha tôi có thể nghĩ cách giúp tôi. Mặc dù cha tôi không phải người quyền quý, chỉ là một người bình thường, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần cha muốn làm thì không có việc gì là không làm được. Nhưng đây lại là Đại Hán, là Trường An, cha mẹ tôi chưa từng đến Đại Hán. Nhị ca, tam ca tôi cũng chưa tới Đại Hán bao giờ. Hơn nữa… hơn nữa họ cũng tuyệt đối không đến.”
Sau quá trình bàn bạc, Thất Lý Hương và Nhất Phẩm Cư đạt thành thỏa thuận, dự định mời năm trọng tài công khai để nếm thức ăn quyết định thắng bại.
Mạnh Giác lại đề nghị bố trí thêm hai vị trí trọng tài bí mật, có thể bán cho người muốn làm trọng tài nhưng lại không tiện xuất hiện công khai vì thân phận của mình, người trả giá cao sẽ mua được. Chỗ ngồi của trọng tài bí mật ở trong phòng, có cửa sổ mở ra sân đấu, chính họ sẽ quyết định bình phẩm đồ ăn trước công chúng hay là bình phẩm riêng tư sau khi ăn xong.
Nhất Phẩm Cư đã nổi tiếng trăm năm trong thành Trường An, rất nhiều công tử, tiểu thư thế gia đã ăn cơm ở đây từ nhỏ. Còn Thất Lý Hương chỉ là một quán ăn nhỏ ở ngoài thành Trường An, so sánh về quan hệ với những người quyền quý trong thành thì đương nhiên Nhất Phẩm Cư chiếm ưu thế. Đầu bếp của Nhất Phẩm Cư cảm thấy đề nghị của Mạnh Giác có lợi cho mình, lập tức vui vẻ đáp ứng.
Được sự ủng hộ mạnh mẽ của cả Nhất Phẩm Cư và Thất Lý Hương, cuộc thi tài của đầu bếp còn náo nhiệt hơn cả cuộc thi hoa khôi. Từ quan to quý nhân đến tiểu thương phố phường, người người đều đàm luận về trận đấu này, tranh luận xem cuối cùng Nhất Phẩm Cư sang trọng sẽ thắng hay là Thất Lý Hương tầm thường sẽ thắng.
Có người cho rằng đầu bếp của Nhất Phẩm Cư có kinh nghiệm phong phú, dùng nguyên liệu rất chắc tay, hơn nữa Nhất Phẩm Cư có thể đứng sừng sững trăm năm trong thành Trường An phong ba không ngừng này, thế lực của người đứng đằng sau rõ ràng không thể xem thường, đương nhiên Nhất Phẩm Cư sẽ thắng. Nhưng cũng có không ít người coi trọng Thất Lý Hương, cho rằng các món của Thất Lý Hương mới lạ độc đáo, khó có thể dự liệu, có người còn nhìn ra Vân Ca có thể nổi như cồn tại Trường An trong thời gian ngắn, thế lực sau lưng cũng tuyệt đối không tầm thường.
Trong lúc mọi người sôi nổi tranh luận, các sòng bạc có tiền là kiếm thậm chí còn đưa ra kèo cá cược, hoan nghênh mọi người đặt cược cho cuộc thi tài của đầu bếp trăm năm khó gặp này, thanh thế của cuộc so đấu được đẩy đến cực hạn.
Vân Ca lại hoàn toàn không để tâm đến thắng bại, thậm chí sâu trong nội tâm còn chẳng thích thú gì sự hoa lệ và náo nhiệt sáo rỗng như vậy. Nàng chỉ lo Hoắc Quang sẽ không đến. “Mạnh Giác, làm như vậy có thể kéo được Hoắc Quang đại nhân tới sao?”
“Cơ hội rất nhỏ. Có điều bất kể ông ta có tới hay không, chuyện lần này cũng đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Trường An, chắc chắn ông ta sẽ được nghe về danh tiếng và tài nghệ của cô, sớm muộn sẽ đến ăn thử những món cô nấu.”
Nghe thấy Mạnh Giác khẳng định như vậy, Vân Ca mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nàng bình tĩnh lại, chăm chú chuẩn bị các món ăn sẽ đưa ra trong cuộc đấu, chỉ thầm cầu khẩn hai ghế trọng tài bí mật mà Mạnh Giác cố tình thiết trí có thể thu hút được Hoắc Quang đến đây.
Cuộc tranh đoạt hai ghế trọng tài bí mật diễn ra quyết liệt khác thường, đến tận một ngày trước khi thi đấu mới có người mua với giá trên trời.
Mức giá này khiến Thường thúc chủ quán Thất Lý Hương trợn mắt há miệng, không ngờ có người lại trả giá như vậy chỉ để nếm thử mấy món ăn.
Vẫn thường nói tiên đế chinh chiến liên miên, nước nghèo dân khổ, nhưng xem ra chỉ có bình dân bách tính là bị ảnh hưởng, còn các phú hào ở thành Trường An này vẫn thường xuyên vung tiền như rác.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp ở thành Trường An sau này, trước mắt Thường thúc toàn là ánh vàng rực rỡ, vốn cũng đã coi Vân Ca như bảo bối, lúc này ánh mắt nhìn Vân Ca càng trở nên “dịu dàng như nước, nóng bỏng như lửa”.
Đến ngày thi đấu, chờ mãi hai trọng tài bí mật mới đến, Vân Ca lập tức kéo Mạnh Giác đi xem.
Người chịu bỏ giá trên trời mua ghế trọng tài bí mật không muốn lộ diện vì thân phận đặc biệt, cho nên để những người này ra vào thuận lợi, ban tổ chức đã dành riêng một hành lang có tường kín hai bên để bọn họ ra vào.
Lúc này trên hành lang, một vị công tử áo bào trắng đang vừa đi chậm rãi vừa xem xét các bức tranh cuộn treo hai bên hành lang.
Tuổi tác hắn không hơn kém Vân Ca là mấy, ngũ quan xinh xắn hơn người, đi lại nhẹ nhàng như cành liễu đong đưa, dù đẹp nhưng lại có phần âm nhu, nếu là nữ nhân thì mới có thể coi là tuyệt sắc.
“Quá trẻ, chắc chắn không phải là Hoắc Quang.” Vân Ca thấp giọng lầm bầm.
Dù nghe thấy tiếng bước chân nhưng công tử đó lại không hề để ý đến họ, chỉ lẳng lặng ngắm những bức tranh trên tường, để mặc cho họ đứng bên cạnh.
Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi với giọng lãnh đạm: “Những bức tranh chữ này là các ngươi nhờ ai chọn lựa cho? Mặc dù không có bức nào là của danh gia nhưng chính vì vậy lại càng cho thấy ánh mắt tinh tường của người lựa chọn. Trong thành Trường An có không ít người có chữ nghĩa, nhưng vừa có chữ nghĩa, vừa có thú tao nhã và ánh mắt như vậy thì lại không nhiều.”
Mạnh Giác cười, trả lời: “Có thể được công tử để ý đến thì tốt quá, những bức tranh chữ này là tại hạ chọn lựa.”
Công tử đó “ờ” một tiếng, cuối cùng hơi quay đầu lại, đưa mắt nhìn thoáng qua Mạnh Giác. Trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Giác, ánh mắt hắn ngưng đọng, như thể kinh ngạc vì sao phượng hoàng lại đậu trong một tòa viện tầm thường.