Vân Trung Ca Chương 3.2

Chương 3.2
Thì ra là một cái bẫy chết người. Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan An, những cái tên xa lạ này lại đại diện cho quyền thế mãi tít trên cao, quyền thế mà một người bình thường vĩnh viễn không thể chống lại.

Vân Ca đứng bật dậy. “Mạnh Giác, huynh cho tôi mượn ít tiền được không? Sợ rằng phải rất nhiều, rất nhiều, tôi muốn mua chuộc ngục tốt để vào thăm Lăng… thăm Lưu Bệnh Dĩ, ngoài ra tôi còn muốn đi mua một thứ.”

Mạnh Giác nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm. “Cho cô mượn tiền không có vấn đề gì. Có điều chỉ dựa vào tiền thì không cứu được người đâu, người nhà cô có biện pháp nào không?”

Hai mắt Vân Ca dần rưng rưng lệ. “Nếu như là ở Tây Vực, thậm chí xa hơn nữa về phía tây, qua Bạc Mễ Nhĩ, đến tận Điều Chi, An Tức, Đại Tần, có lẽ cha tôi có thể nghĩ cách giúp tôi. Mặc dù cha tôi không phải người quyền quý, chỉ là một người bình thường, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần cha muốn làm thì không có việc gì là không làm được. Nhưng đây lại là Đại Hán, là Trường An, cha mẹ tôi chưa từng đến Đại Hán. Nhị ca, tam ca tôi cũng chưa tới Đại Hán bao giờ. Hơn nữa… hơn nữa họ cũng tuyệt đối không đến.”



Lúc Vân Ca nói chuyện, Mạnh Giác vẫn chăm chú nhìn vào mắt nàng, hình như muốn xuyên thấu qua mắt nàng để phân biệt thật giả. Dù vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong mắt lại thoáng lộ vẻ thất vọng mơ hồ.

Vân Ca buồn rầu ủ rũ ngồi xuống. “Dạo trước còn giận cha mẹ, bây giờ tôi lại hy vọng cha hoặc ca ca có thể là người có quyền thế ở Đại Hán. Nhưng có quyền thế đến mấy cũng không thể vượt qua Hoàng hậu được! Trừ phi là Hoàng đế. Biết trước có ngày hôm nay thì tôi đã chịu khó luyện võ công, bây giờ có thể đi cướp ngục, biết nấu ăn chẳng có tác dụng gì cả.”

Nói đến chuyện cướp ngục, Vân Ca không hề có vẻ gì khác thường, dường như đó là chuyện đương nhiên nên làm, hoàn toàn khác sự mềm mỏng thường ngày.

Mạnh Giác không khỏi mỉm cười. “Cướp ngục là tội lớn, cô chịu cướp ngục, Lưu Bệnh Dĩ chưa chắc đã chịu cùng cô lưu vong chân trời góc biển, có nhà mà không được về, không có nơi nào sống yên ổn.”

Sắc mặt Vân Ca càng lúc càng ảm đạm, đầu càng cúi thấp.

“Nấu ăn?” Mạnh Giác trầm ngâm một lát. “Tôi có một cách có thể thử xem. Không biết cô có chịu hay không?”

Vân Ca lập tức nhảy dựng lên. “Tôi chịu! Tôi chịu! Việc gì tôi cũng chịu!”

“Cô ăn cơm đi đã. Cơm nước xong tôi nói với cô sau.”

“Tôi nhất định sẽ ăn, tôi vừa ăn, huynh vừa nói, được không?”

Vân Ca khẩn cầu, Mạnh Giác ngán ngẩm lắc đầu, chỉ có thể đồng ý. “Có Thượng Quan Kiệt, cho dù ông ta không lên tiếng thì cũng không có người nào trong triều dám đắc tội với Thượng Quan An. Chỉ có một người, chính là Đại tư mã Đại tướng quân Hoắc Quang, cũng là đại thần được tiên đế ủy thác là có thể thay đổi chuyện này. Dù sao cũng như lời cô nói, mặc dù chuyện này là án mạng, nhưng không phải là Lưu Bệnh Dĩ động thủ trước, cũng không phải y làm tên gia đinh kia mất mạng.”

“Nhưng ông Hoắc Quang này chẳng phải là nhạc phụ của Thượng Quan An sao? Tại sao ông ta lại giúp tôi?”

Mạnh Giác ngắm nghía chén trà trong tay, cười mơ hồ. “Trong hoàng thất, họ hàng và kẻ thù chỉ cách nhau một ranh giới, có thể thay đổi liên tục. Nghe đồn Hoắc Quang là người rất chú trọng chuyện ăn uống, nếu cô có thể làm ông ta chú ý, nghĩ cách nói chuyện này với ông ta, ngôn từ đúng mực thì có lẽ vụ án này sẽ không đến mức bị tội chết. Có điều cơ hội thành công không đến một phần mười, hơn nữa làm không tốt thì cô sẽ kết thù với gia tộc Thượng Quan vì chuyện này, nói không chừng còn đắc tội với cả gia tộc họ Hoắc, hậu quả… cô tưởng tượng được chứ?”

Vân Ca nặng nề gật đầu. “Điều này tôi hiểu. Cơ hội có nhỏ đến mấy, tôi cũng phải thử một lần.”

“Tôi sẽ hối lộ cho một số người có thể mua chuộc trong quan phủ, cố gắng để Lưu Bệnh Dĩ đỡ khổ sở trong lao ngục. Sau đó chúng ta cùng nghĩ cách làm Hoắc Quang chú ý, để ông ta chịu đến ăn đồ cô nấu. Việc tôi có thể làm chỉ có thế, tất cả những chuyện sau đó đều phải dựa vào cô.”

Vân Ca đứng lên, trịnh trọng hành lễ với Mạnh Giác, trong lòng tràn ngập cảm kích. “Cảm ơn huynh!”

“Cần gì khách sáo như vậy!” Mạnh Giác hạ thấp người đáp nửa lễ, thuận miệng hỏi: “Vì sao cô lại tận tâm giúp Lưu Bệnh Dĩ như thế? Tôi tưởng cô và y là người xa lạ không quen biết.”

Vân Ca khẽ thở dài, do trong lòng cảm kích Mạnh Giác nên trả lời không do dự: “Huynh ấy là… một người bạn rất… thân của tôi khi còn bé. Chỉ có điều nhiều năm không gặp, huynh ấy đã quên tôi rồi. Tôi cũng không có ý định nhắc lại sự tình trước kia với huynh ấy.”

Mạnh Giác yên lặng một hồi, sau đó nói, như cười như không: “Đúng vậy! Nhiều năm đã qua, gặp nhau không nhận ra cũng rất bình thường.”

a

Không biết Mạnh Giác dùng cách gì mà trong thời gian ngắn đã lần lượt mời được các ca cơ, vũ nữ nổi tiếng nhất, các tài tử có thi phú thịnh hành nhất và các quan chức lớn nhỏ trong thành Trường An đến Thất Lý Hương phẩm đồ ăn, thậm chí cả Đinh Ngoại Nhân, nội hạnh của Trưởng công chúa cũng cố ý đến ăn đồ Vân Ca làm.

Đến bây giờ Vân Ca vẫn còn đỏ mặt khi nhớ lại lúc ngây ngốc hỏi Mạnh Giác hôm đó: “Nội hạnh là cái gì? Là quan chức bậc mấy?” Sắc mặt Mạnh Giác lại không có bất cứ vẻ khác thường nào, trả lời câu hỏi của nàng giống như trả lời hôm nay là ngày gì: “Nội hạnh không phải tên chính thức, là cách xưng hô đối với một thân phận, chỉ người dùng thân thể hầu hạ công chúa, như là phi tử vậy. Chỉ có điều phi tử thì có phẩm bậc. Đinh Ngoại Nhân đang được sủng ái, rất ngang tàng hống hách, ngày mai cô nhất định phải cẩn thận. Có điều cô cũng không cần lo lắng, chỉ cần không làm gì sai. Hắn đã nhận tiền của tôi, chắc chắn sẽ không làm khó cô.”

Mạnh Giác đề nghị Vân Ca chỉ phụ trách nấu ăn, chuyện xuất đầu lộ diện thì cứ giao cho Thường thúc phụ trách. Mà Vân Ca vốn cũng chỉ thích nấu ăn, không thích giao tiếp với người lạ nên rất vui mừng nghe theo đề nghị của Mạnh Giác.

Dưới sự sắp xếp của Mạnh Giác, Thường thúc cố ý che giấu giới tính và thân phận của Vân Ca, trừ Đinh Ngoại Nhân, tất cả mọi người đến ăn đều không hề nhìn thấy Vân Ca.

Do hiệu ứng của những người nổi tiếng cùng tay nghề nấu ăn phi phàm của Vân Ca, hơn nữa Mạnh Giác lại cố ý sắp xếp, một đồn mười, mười đồn trăm, nhất thời vị đầu bếp thần bí Vân Ca đã trở thành nhân vật được nói đến nhiều nhất trong thành Trường An.

Cũng vì Vân Ca mà danh tiếng của Thất Lý Hương nổi lên như cồn, mở thêm chi nhánh trong thành Trường An, có xu thế lấn át danh tiếng Nhất Phẩm Cư đã nổi tiếng khắp Trường An từ trăm năm qua.

Được Mạnh Giác cố tình bày mưu vạch kế, để bảo vệ danh hiệu “Đầu bếp đệ nhất thiên hạ” của mình, đầu bếp của Nhất Phẩm Cư bị ép phải khiêu chiến với Vân Ca, dùng phương thức thi đấu công khai để phân thắng bại.



Sau quá trình bàn bạc, Thất Lý Hương và Nhất Phẩm Cư đạt thành thỏa thuận, dự định mời năm trọng tài công khai để nếm thức ăn quyết định thắng bại.

Mạnh Giác lại đề nghị bố trí thêm hai vị trí trọng tài bí mật, có thể bán cho người muốn làm trọng tài nhưng lại không tiện xuất hiện công khai vì thân phận của mình, người trả giá cao sẽ mua được. Chỗ ngồi của trọng tài bí mật ở trong phòng, có cửa sổ mở ra sân đấu, chính họ sẽ quyết định bình phẩm đồ ăn trước công chúng hay là bình phẩm riêng tư sau khi ăn xong.

Nhất Phẩm Cư đã nổi tiếng trăm năm trong thành Trường An, rất nhiều công tử, tiểu thư thế gia đã ăn cơm ở đây từ nhỏ. Còn Thất Lý Hương chỉ là một quán ăn nhỏ ở ngoài thành Trường An, so sánh về quan hệ với những người quyền quý trong thành thì đương nhiên Nhất Phẩm Cư chiếm ưu thế. Đầu bếp của Nhất Phẩm Cư cảm thấy đề nghị của Mạnh Giác có lợi cho mình, lập tức vui vẻ đáp ứng.

Được sự ủng hộ mạnh mẽ của cả Nhất Phẩm Cư và Thất Lý Hương, cuộc thi tài của đầu bếp còn náo nhiệt hơn cả cuộc thi hoa khôi. Từ quan to quý nhân đến tiểu thương phố phường, người người đều đàm luận về trận đấu này, tranh luận xem cuối cùng Nhất Phẩm Cư sang trọng sẽ thắng hay là Thất Lý Hương tầm thường sẽ thắng.

Có người cho rằng đầu bếp của Nhất Phẩm Cư có kinh nghiệm phong phú, dùng nguyên liệu rất chắc tay, hơn nữa Nhất Phẩm Cư có thể đứng sừng sững trăm năm trong thành Trường An phong ba không ngừng này, thế lực của người đứng đằng sau rõ ràng không thể xem thường, đương nhiên Nhất Phẩm Cư sẽ thắng. Nhưng cũng có không ít người coi trọng Thất Lý Hương, cho rằng các món của Thất Lý Hương mới lạ độc đáo, khó có thể dự liệu, có người còn nhìn ra Vân Ca có thể nổi như cồn tại Trường An trong thời gian ngắn, thế lực sau lưng cũng tuyệt đối không tầm thường.

Trong lúc mọi người sôi nổi tranh luận, các sòng bạc có tiền là kiếm thậm chí còn đưa ra kèo cá cược, hoan nghênh mọi người đặt cược cho cuộc thi tài của đầu bếp trăm năm khó gặp này, thanh thế của cuộc so đấu được đẩy đến cực hạn.

Vân Ca lại hoàn toàn không để tâm đến thắng bại, thậm chí sâu trong nội tâm còn chẳng thích thú gì sự hoa lệ và náo nhiệt sáo rỗng như vậy. Nàng chỉ lo Hoắc Quang sẽ không đến. “Mạnh Giác, làm như vậy có thể kéo được Hoắc Quang đại nhân tới sao?”

“Cơ hội rất nhỏ. Có điều bất kể ông ta có tới hay không, chuyện lần này cũng đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Trường An, chắc chắn ông ta sẽ được nghe về danh tiếng và tài nghệ của cô, sớm muộn sẽ đến ăn thử những món cô nấu.”

Nghe thấy Mạnh Giác khẳng định như vậy, Vân Ca mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nàng bình tĩnh lại, chăm chú chuẩn bị các món ăn sẽ đưa ra trong cuộc đấu, chỉ thầm cầu khẩn hai ghế trọng tài bí mật mà Mạnh Giác cố tình thiết trí có thể thu hút được Hoắc Quang đến đây.

Cuộc tranh đoạt hai ghế trọng tài bí mật diễn ra quyết liệt khác thường, đến tận một ngày trước khi thi đấu mới có người mua với giá trên trời.

Mức giá này khiến Thường thúc chủ quán Thất Lý Hương trợn mắt há miệng, không ngờ có người lại trả giá như vậy chỉ để nếm thử mấy món ăn.

Vẫn thường nói tiên đế chinh chiến liên miên, nước nghèo dân khổ, nhưng xem ra chỉ có bình dân bách tính là bị ảnh hưởng, còn các phú hào ở thành Trường An này vẫn thường xuyên vung tiền như rác.

Nghĩ đến tương lai tốt đẹp ở thành Trường An sau này, trước mắt Thường thúc toàn là ánh vàng rực rỡ, vốn cũng đã coi Vân Ca như bảo bối, lúc này ánh mắt nhìn Vân Ca càng trở nên “dịu dàng như nước, nóng bỏng như lửa”.

Đến ngày thi đấu, chờ mãi hai trọng tài bí mật mới đến, Vân Ca lập tức kéo Mạnh Giác đi xem.

Người chịu bỏ giá trên trời mua ghế trọng tài bí mật không muốn lộ diện vì thân phận đặc biệt, cho nên để những người này ra vào thuận lợi, ban tổ chức đã dành riêng một hành lang có tường kín hai bên để bọn họ ra vào.

Lúc này trên hành lang, một vị công tử áo bào trắng đang vừa đi chậm rãi vừa xem xét các bức tranh cuộn treo hai bên hành lang.

Tuổi tác hắn không hơn kém Vân Ca là mấy, ngũ quan xinh xắn hơn người, đi lại nhẹ nhàng như cành liễu đong đưa, dù đẹp nhưng lại có phần âm nhu, nếu là nữ nhân thì mới có thể coi là tuyệt sắc.

“Quá trẻ, chắc chắn không phải là Hoắc Quang.” Vân Ca thấp giọng lầm bầm.

Dù nghe thấy tiếng bước chân nhưng công tử đó lại không hề để ý đến họ, chỉ lẳng lặng ngắm những bức tranh trên tường, để mặc cho họ đứng bên cạnh.

Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi với giọng lãnh đạm: “Những bức tranh chữ này là các ngươi nhờ ai chọn lựa cho? Mặc dù không có bức nào là của danh gia nhưng chính vì vậy lại càng cho thấy ánh mắt tinh tường của người lựa chọn. Trong thành Trường An có không ít người có chữ nghĩa, nhưng vừa có chữ nghĩa, vừa có thú tao nhã và ánh mắt như vậy thì lại không nhiều.”

Mạnh Giác cười, trả lời: “Có thể được công tử để ý đến thì tốt quá, những bức tranh chữ này là tại hạ chọn lựa.”

Công tử đó “ờ” một tiếng, cuối cùng hơi quay đầu lại, đưa mắt nhìn thoáng qua Mạnh Giác. Trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Giác, ánh mắt hắn ngưng đọng, như thể kinh ngạc vì sao phượng hoàng lại đậu trong một tòa viện tầm thường.

Nguồn: truyen8.mobi/t124963-van-trung-ca-chuong-32.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận