Chương 2 Gặp một người không phải đức lang quân Hôm đó con trai của một đồng nghiệp trong Tòa tổ chức tiệc cưới, trước khi ra đường tôi đã rất kỹ lưỡng chọn lựa trang phục. Trong những tình huống đông người thế này, tôi thường cố gắng để bản thân không đến nỗi quá tệ. Tôi đánh mặt trắng hơn một chút, tô son màu nhạt, cột đám tóc lòa xòa lại, mặc áo khoác gió dài đến đầu gối kiểu Hàn Quốc, nhìn cũng ra dáng thục nữ phết. Lúc bước vào phòng tiệc, có đồng nghiệp mỉm cười với tôi từ xa, nói một câu làm tôi mừng suốt nửa ngày trời, rằng: “Gió qua lay động bóng hồng, gió lặng nàng đứng một mình xinh tươi”. Thật có học thức!
Tôi dự tiệc với tâm trạng vui vẻ. Giữa bữa cơm, đột nhiên phó chánh thanh tra của Tòa Hành chính bước tới hỏi tôi số di động. Dù cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ chắc vì công việc nên tôi chẳng chút do dự mà đọc luôn số. Lúc đó không nghĩ gì nhiều, nhưng khi tiệc cưới kết thúc, tôi không thể không nghĩ tới, bởi rời khỏi phòng tiệc, đang chờ chị Nghiêm bất chợt có một dì đến bắt chuyện với tôi.
Khả năng nhớ mặt người quen của tôi rất tệ. Nhiều người từng gặp mấy lần, nhưng tôi vẫn không sao nhận ra được, tôi bèn nghĩ có lẽ dì này là phu nhân của một đồng nghiệp nào đó, vì thế không dám đắc tội, vô cùng lễ phép tiếp chuyện. Người phụ nữ ấy bế một đứa bé, luôn miệng bảo đứa bé gọi tôi là dì. Tôi thấy có chút ngượng ngùng, vừa xấu hổ vì khả năng nhớ mặt của mình hơi kém, vừa không biết nên xưng hô thế nào cho phải, người ta nhiệt tình như thế, đương nhiên mình không thể bất lịch sự được. Nhìn đứa bé trên tay người ấy cứ ngọ nguậy không ngừng, nghĩ chắc dì cũng mệt lắm, tôi liền giơ tay ra bế, không ngờ đứa bé chẳng lạ người, cho tôi bế thật. Nó há miệng để lộ hai chiếc răng, ngọng nghịu gọi: “Dì…”. Ngoài mặt cười đùa trêu nó, nhưng trong bụng tôi thầm rủa bản thân, sao lại bế đứa trẻ này chứ? Nhìn thì bé vậy mà nặng phết.
Đang băn khoăn không biết làm cách nào trả phứt đứa bé mũm mĩm này đi, thì câu nói của dì làm tôi không khỏi ngẩng đầu lên, bất giác cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì.
Dì ấy nói: “Mấy hôm nữa, chú của thằng bé hẹn cháu đi chơi, cháu nhất định phải nhận lời nhé.”
Bộ óc nhanh nhẹn linh hoạt của tôi lập tức nối các tình tiết lại, nhưng vẫn đần mặt làm như không hiểu gì: “Chú thằng bé là ai ạ?”
Hết sức xấu hổ, tôi nhanh chóng bế đứa bé vẫn đang dùng mũi thổi bong bóng cao lên một chút, che khuôn mặt không nhịn nổi cười của mình. Không ngờ, cũng có một ngày tôi lọt vào mắt xanh của ai đó, vận may của Ân Khả tôi sắp đến rồi! Lúc này tôi chỉ muốn vứt toẹt thằng bé thò lò mũi xanh này xuống đất, chống nạnh mà cười to ba tiếng thôi.
“Tới lúc đó cháu sẽ biết.” Dì ấy ném cho tôi một nụ cười mờ ám, tin rằng kẻ ngốc nghếch nhất cũng hiểu được ý tứ trong câu nói đó, vì thế tôi chỉ còn cách làm bộ vô cùng lúng túng cười với người đối diện. Dì ấy lấy di động ra, trực tiếp hỏi số điện thoại của tôi, nói mặc dù lúc nãy phó chánh án đưa cho rồi, nhưng chưa lưu vào máy, để dì bảo chú thằng bé gọi điện cho tôi…
Về nhà kể lại chuyện cho mẹ nghe, mẹ tôi mừng muốn điên lên được, nói năm nay vận may tìm đến nhà mình, hai cô con gái đều may mắn trên đường tình duyên, sau đó mẹ liên tục xuất chiêu. Mẹ tôi chính là người như thế! Hai mươi tám tuổi, mẹ mới gả cho bố, lúc nào cũng kêu ca vì nhiều tuổi nên mới bất đắc dĩ vội vàng chọn bố, tiếc là vẫn chưa yêu đương lần nào, thế nên mẹ luôn tìm kiếm cảm giác yêu đương từ chuyện tình của hai đứa con. Mỗi lần xuất hiện đối tượng tiềm năng nào với tôi, mẹ sẽ liệt kê đủ các khả năng tôi có thể sẽ gặp phải, rồi lại lần lượt xuất chiêu hóa giải, tỉ mỉ đến mức nên trả lời ra sao, lúc nào nên gửi tin nhắn, lúc nào nên gọi điện, lời nào không được nói, đều căn dặn từng chút một. Nghe bố bảo mẹ xem quá nhiều phim tình cảm của Quỳnh Dao, mẹ bèn bực bội vặn hông, quay sang hét lớn: “Ông thì hiểu cái gì chứ!”
Tin nhắn của đối phương đến rất nhanh, chỉ mấy chữ đơn giản: “Tiểu Khả, chào em!”
Nhìn tin nhắn đến từ số máy lạ, tôi đoán ngay đây chính là người ấy, không sai được. Nghĩ ngợi hồi lâu, sau cùng tôi quyết định trả lời với giọng rụt rè: “Anh là ai vậy?”
Tin nhắn thứ hai của người ấy gửi đến, tôi dứt khoát đổi chuông tin nhắn, tôi không muốn cô đơn nữa…
Ngay tối đó tôi nhìn thấy ảnh của anh trên mạng, không đẹp trai lắm, thuộc kiểu khi lẫn vào đám đông, bạn không thể nhận ra anh bằng ánh mắt đầu tiên, có điều, yêu cầu của tôi không cao lắm, và tôi cũng không thích những người quá đẹp trai.
Anh cứ hỏi, tiêu chuẩn chọn người yêu của tôi là gì?
Tôi ngồi trước màn hình vi tính bật cười thành tiếng, cảm giác giống như hai thương nhân lão luyện đang bàn chuyện làm ăn.
“Em không có yêu cầu gì cả, chỉ cần hai người nói chuyện hợp nhau thôi.” Có lẽ cách nói của tôi chữ nghĩa quá, hiểu sâu hơn tức là, anh có thể nói chuyện hợp với tôi chứ? Bởi rất ít người nói chuyện hợp gu của tôi.
Anh tên là Lâm Tương, làm việc ở Ủy ban nhân dân thị trấn bên cạnh, là một nhân viên kỹ thuật nhỏ. Duyệt! Đều là cán bộ công chức, sau này cuộc sống tương đối ổn định, tôi hài lòng hơn mấy phần. Nhìn từ ảnh của anh, hài lòng thêm vài phần nữa. Anh hỏi: “Em có nhìn thấy status trên QQ của anh không?”
Nhìn thấy rồi, nhìn thấy từ lúc nãy, trên đó viết: Nếu em yêu anh, anh sẽ dùng tình yêu lớn gấp đôi đáp lại em, nếu không yêu nữa, anh sẽ mỉm cười để em được tự do.
Đọc dòng status, lòng tôi có chút kỳ quái, khá là sến súa. Nếu mấy năm trước, lúc còn trẻ, có thể mặc sức tung hoành thêm vài năm, nhìn thấy dòng status ấy, chắc chắn tôi sẽ bái bai anh chàng này ngay lập tức. Status gì mà chẳng có chiều sâu, cũng không có tính văn chương, còn sến súa, và cả ý tứ từ câu nói nữa. Tổng kết lại thì đối phương thuộc kiểu người tự cho mình là đúng mà tôi không muốn dây dưa. Nhưng vấn đề là, hiếm có biết chừng nào, hiếm lắm tôi mới lọt được vào mắt xanh của một người đàn ông, và hai người đang bước vào giai đoạn thử tìm hiểu, cơ hội thế nào thì cũng là cơ hội! Tôi phải nghe lời mẹ, chấp nhận mọi điều xấu tốt của đối phương.
Qua status, tôi cảm nhận đối phương là người thích bộc lộ tình cảm ra bên ngoài, hơn nữa chắc đã trải qua bài học gì đó, anh không nhắc đến, tôi cũng chẳng dại truy hỏi trong lúc mới bỡ ngỡ quen nhau. Nhưng bây giờ tự anh nhắc đến, tôi cũng theo đà hỏi luôn: “Câu đó là viết cho người yêu cũ của anh à?”
Tôi thật thông minh, sau này tôi luôn nghĩ như thế.
Anh khẳng khái trả lời: “Không phải”.
“Vậy là thái độ đối với tình yêu của anh?”
Nghe anh nói thế, tôi tin ngay, nhanh chóng gạt bỏ mọi ngờ vực trong lòng. Mơ hồ cảm thấy bản thân rất hài lòng với người đàn ông này, cuộc trò chuyện chấm dứt sau khi chúng tôi thống nhất buổi hẹn vào ngày hôm sau.
Tắt đèn đi ngủ, tôi cuộn tròn trong chăn, xoay từ đầu này sang đầu kia, sau vài lần xoay người, phát hiện mình vẫn chưa ngủ được, lại tiếp tục cuộn chăn. Chỉ vì sắp gặp mặt một người xa lạ, mà tôi lại mất ngủ? Vô cùng chán nản, tôi ôm chăn ngồi dậy, nghiêm túc suy nghĩ chẳng biết đây có được gọi là yêu không?! Quả như sách vở tivi đều nói: Cầu chi bất đắc, triển chuyển phản trắc; cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục...
Vào lúc sắp chìm vào giấc ngủ, tôi còn lặp đi lặp lại câu nói: Có thể hiểu được, hạn hán lâu ngày gặp mưa mà...
Ngày hôm sau được nghỉ, may mà được nghỉ, tôi hẹn anh tại đơn vị của tôi. Cứ đến cuối tuần, cơ quan im ắng đến quỷ cũng chẳng buồn ló mặt, tôi trốn trong phòng lên mạng chơi trò Đấu địa chủ. Hẹn rằng buổi trưa sau khi xong việc anh sẽ đến, nhưng đợi mãi tới tận hai giờ, vẫn chưa thấy anh xuất hiện, tin nhắn thì cứ lũ lượt đến, bảo tôi đừng nôn nóng.
Môi hơi khô, nhưng tôi không dám liếm, sợ càng liếm càng khô. Môi tôi hễ khô thì sẽ trắng bợt, nhìn xấu lắm. May mà mình thông minh, đã cất thỏi son màu nhạt trong túi áo, không cần soi gương cũng có thể bôi cho môi xinh hồng tự nhiên.
Hai rưỡi chiều, di động đổ chuông, không phải chuông báo tin nhắn, có ai đó đang gọi điện cho tôi! Tim tôi đột nhiên đập loạn, vừa nghe điện thoại, vừa vội vàng tắt máy tính, nhưng tốc độ tắt của XP quá chậm, tôi đành ấn thẳng vào nút khởi động, chỉ trong ba giây đã hoàn tất nhiệm vụ.
Bên ngoài trời nắng ấm. Năm nay mùa đông không lạnh lắm, suốt một tháng nắng vàng ấm áp, tôi nhìn thấy bóng mình in dài trên nền đất, trong bãi đỗ xe rộng, có người ngồi trên chiếc xe gắn máy đang gọi điện thoại.
Tôi tắt máy. Lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác của tôi không tốt lắm. Anh nói đi xe tới, tôi cứ ngỡ xe bốn bánh, ai ngờ chỉ là chiếc xe hai bánh màu đỏ kia. Không phải tôi ham giàu chê nghèo, chê mô tô này nọ, mà bởi đây là kiểu xe tôi ghét nhất. Nhưng đổi cách nghĩ, chê gì mà chê, ai mà chẳng thế, chưa thực sự giàu có, sao dám suốt ngày lượn đường bằng ô tô chứ? Mô tô màu đỏ dù hơi xấu, nhưng một chiếc mô tô có thể đẹp đến nhường nào?
Nghĩ đến đây, tôi bèn tươi cười như hoa bước đến trước mặt anh.
Nói thế nào nhỉ, anh tướng mạo như trong ảnh, không làm người ta thấy sung sướng, cũng chẳng làm người ta thất vọng. Chưa nhìn thấy ảnh của tôi, nên lúc tôi bước tới gần, anh cứ nhìn tôi chằm chằm một lúc, tôi liền cong miệng cười hỏi: “Đi đâu bây giờ?”
Không ngờ, anh lại đưa tôi đến công viên.
Ngồi sau xe, nghe anh nói đi công viên, phải mất ba giây tôi mới trả lời: “Vâng.”
Ngày trước tôi rất phản cảm chuyện bạn trai hẹn mình đi dạo công viên. Nơi đó chỉ dành cho trẻ con chơi đùa và tình nhân hò hẹn, vì thế nếu một nam một nữ dạo trong công viên, tức là họ đang thông báo rõ với mọi người rằng: Nhìn đây, chúng tôi đang yêu đương hẹn hò đó.
Tôi rất phản đối chuyện như thế, cảm thấy thô tục, nhưng không còn cách nào khác, tôi giờ là hàng tồn kho, thèm được lấy chồng, đang phải tìm cách gả phắt mình cho ai đó.
Tôi ngồi trên thảm cỏ nói chuyện với anh thật. Lúc dừng lại giữa câu chuyện, tôi chợt nghĩ, sao mình lại ra nông nỗi này, nói luyên thuyên chuyện gia đình với một người đàn ông xa lạ. Ngày trước, mỗi lần đi qua thấy đôi thanh niên ngồi trò chuyện trên thảm cỏ, tôi sẽ cười thầm mà chế giễu một trận trong bụng, lần này thì...ai đang cười thầm chế giễu tôi đây?
Sau đó đến tiết mục leo núi. Đối với một người lười vận động như tôi, leo lên được đến đỉnh núi đã chẳng còn thở ra hơi nữa rồi. Nhăn mày nhìn người đàn ông vẫn đang hồn nhiên bước dài trước mắt, khóe môi tôi khẽ bĩu ra bất mãn. Anh hỏi gì, tôi đáp đó, thi thoảng anh quay đầu nhìn tôi, tôi liền tức thời rên rỉ mấy tiếng: “Mệt quá đi”.
Anh không giảm tốc độ, chỉ bật cười, cười tôi kém quá.
Tôi liếm môi, càng liếm càng khô, trong lòng chợt giật mình, nếu còn liếm nữa, môi tôi chắc sẽ trắng toát mất. Lúc xuống núi, tôi theo sau anh, bàn tay nhét trong túi áo, lòng bàn tay nắm thật chặt thỏi son, cứ muốn tô lên môi một chút, nhưng lại sợ anh đột ngột quay đầu, bắt ngay tại trận. Tôi cố nhịn, xuống đến chân núi, chúng tôi kề vai sánh bước, giờ mới phát hiện mình đã đánh mất cơ hội tốt để tô son rồi. Thế là, suốt buổi chiều, tôi cứ day dứt mãi vì chuyện này.
Khi trở về, vừa hay gặp lúc tưới nước cho hàng cây hai bên đường. Vòi phun thấp lè tè trong bụi cây hai bên đường bắn ra một cột nước cao ngất. Chiếc mô tô vừa lướt qua cột nước, những giọt nước nhỏ li ti không ngừng rơi xuống người, chúng tôi hò hét lao qua. Vậy là cả ngày trời, cuối cùng cũng có chuyện làm tôi thoải mái một chút, tâm trạng vì thế trở nên tốt hơn.
Về đến nhà, mẹ tôi sốt ruột hỏi tôi đối phương thế nào, tôi nói thì thế thôi, rồi bật cười. Sự thật thì, tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại cười, sau này nghĩ lại có lẽ vui vì cảm thấy bản thân có cơ hội bước vào một mối tình, không phải làm gái ế nữa, thế nên mới cười, nụ cười chả liên quan gì đến Lâm Tương cả.
Thấy vậy mẹ tôi cũng bật cười. Ngày trước khi giới thiệu bạn trai cho tôi, mẹ chưa thấy tôi có biểu cảm này bào giờ. Hôm nay nhìn tôi cười, mẹ tin mối tình này nhất định sẽ nên duyên, dù tôi không tỏ thái độ gì chắc chắn lắm.
Nói thật thì, cách nghĩ của tôi là phải xem đối phương nghĩ thế nào trước đã. Tôi là kiểu người chỉ bộc lộ cảm xúc một khi đã biết chắc đối phương thực sự thích mình. Cách nghĩ vô cùng truyền thống, thậm chí còn luôn ngấm ngầm đắc ý về sự kín đáo của mình. Cũng chính vì thế trước kia tôi thầm yêu Triệu An Phi bao nhiêu năm mà chẳng ai hay biết.
Đã tìm được tin tức về vụ bạo động trên mạng, có điều chúng chỉ được đăng trên các trang web nước ngoài, các trang trong nước cũng thấy có tin hoặc một số bài viết liên quan, nhưng đều bị xóa hết rồi. Trên những trang nước ngoài, tôi nhìn thấy chiếc xe bị thiêu rụi, bài viết còn nhắc đến người công an bị vây đánh. Tôi lại nhớ đến anh chàng Lỗ Nguy đang nằm trên giường bệnh, bất giác khóe môi cong cong, dù sao tôi cũng đã tiếp xúc với một nhân vật thời sự như thế.
Lâm Tương lại hẹn tôi đi chơi. Nghĩ anh chắc cũng có cảm xúc với mình, tôi liền đồng ý đi chơi với anh thêm mấy lần. Lúc rảnh rỗi, hai bên cũng gửi tin nhắn, nhưng không sao gọi được điện thoại. Chẳng biết sao mỗi lần anh gọi điện cho tôi, di động lại vang lên muôn vàn tạp âm đinh tai nhức óc, tôi nói: “Di động của anh tệ quá, đổi cái khác đi.”
Anh liền đổi di động gọi cho tôi, nhưng tạp âm vẫn rất lớn, tôi lại bảo: “Chắc sim của anh có vấn đề, đổi sim mới đi”.
Lâm Tương lại đổi sin khác. Thật kỳ lạ, tạp âm vẫn đâu vào đấy. Tôi sững lại một hồi, nhận ra hình như di động của mình có vấn đề, nhưng sống chết không chịu nhận, nói: “Sao em gọi cho người khác không sao, chỉ mỗi gọi cho anh mới thấy tạp âm?”
Đối phương bình thản đáp: “Vậy lần sau anh mua sim khác cho em, thử xem thế nào”.
Tôi vô duyên vô cớ bật cười, nhưng trong lòng lờ mờ nghĩ tại sao lại chẳng có duyên với anh thế này?
Sau vụ bạo động nửa tháng, tôi gặp lại Lỗ Nguy lần thứ hai. Hôm đó là ngày Lỗ Nguy xuất viện. Bởi chiếc xe của anh bị đốt cháy, nên phó chánh án của cơ quan tôi tốt bụng đã điều xe đi đón người công an anh dũng này. Lúc ấy, tôi đang trên đường về nhà, tay ôm đống hồ sơ vụ án, định tối sẽ tăng ca tại nhà, chỉnh lý lại chỗ hồ sơ, đột nhiên chiếc xe cơ quan đỗ lại cạnh tôi. Khẽ nghiêng người, tôi thấy phó chánh án đang lớn tiếng gọi, muốn thuận đường cho mình ngồi xe một đoạn. Đang đau đầu vì đống hồ sơ trên tay quá nặng, tôi chẳng nghĩ ngợi gì liền chui vào xe, ngồi ngay ngắn mới phát hiện còn có một người lạ ngồi ghế trước. Người ấy quay đầu cười lịch sự với tôi, đôi mắt sâu thẳm, nhất thời tôi không nhận ra, cũng lịch sự gật đầu chào lại: “Chào anh!”
Vẻ mặt của phó chánh án bỗng có chút khác lạ, hết liếc tôi rồi lại nhìn người đàn ông kia, nói: “Con bé này, cháu lại không nhận ra người quen rồi. Đây là Tiểu Lỗ, lần trước nó nằm viện, cháu khen nó anh hùng uy phong còn gì. Hôm nay chú đón nó xuất viện đấy.”
Tiểu Lỗ? Phải nghĩ một lúc lâu tôi mới nhận ra nhân vật thời sự Tiểu Lỗ đây mà! Nhớ lại lần đầu tiên gặp người này, anh băng bó khắp người. Lúc đó cứ nghĩ chắc anh phải nằm viện hơn nửa năm, ai ngờ lại hồi phục nhanh đến thế, mới hơn nửa tháng đã xuất viện rồi. Cảm thấy nhân vật ấy có chút giống quái vật, không kiềm nổi tôi lại lén liếc anh mấy cái. Có lẽ tôi liếc nhiều quá, Lỗ Nguy bèn quay đầu, ném cho tôi nụ cười ẩn chứa ý tứ gì đó. Tôi bỗng đỏ mặt, anh cười cái gì mà cười chứ?
“Cô bé này là thế đó, nhiều chuyện chẳng để trong lòng, luôn không nhận ra người quen, cũng hay lạc đường nữa. Nếu cháu không đẹp trai như Lưu Đức Hoa thì khó mà được nó nhìn thêm mấy cái, chũng chẳng thèm nhớ cháu là ai đâu”, phó chánh án thích thú trên Lỗ Nguy. Tôi cười ngượng nghịu, thầm than mình lên nhầm xe mất rồi, người ta đón bệnh nhân xuất viện, tôi lại chui vào đi nhờ, cảm giác không hợp cho lắm. Hơn nữa, tôi còn nhanh chóng nhận ra, suốt chặng đường phó chánh án cứ nửa đùa nửa thật tác hợp tôi và Công an Lỗ Nguy thành một đôi. Tôi chỉ biết cười ngượng ngùng, chốc chốc lại liếc về phía anh chàng ngồi ghế trên. Lỗ Nguy cũng mỉm cười, có lẽ đang lúng túng như tôi. Lãnh đạo muốn tác hợp cho hai người, nếu tôi hưởng ứng theo, chắc Công an Lỗ Nguy sẽ nghĩ tôi là người tùy tiện, nhưng nếu từ chối, tôi lại không nể mặt lãnh đạo lắm. Thôi thì đành làm bộ xấu hổ quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ vậy.
Tôi chính là người như thế. Nếu đang trong một mối quan hệ với ai đó, tôi tuyệt đối không màng đến người khác. Bấy giờ, tôi đã đặt trọn tâm tư vào Lâm Tương, có lúc nghĩ mình đang yêu thật. Vậy là có người để gửi tin nhắn truyện tiếu lâm người lớn rồi, bỗng dưng tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Một khi trong lòng đã có ai, thì dù Lưu Đức Hoa có lái Bez dừng trước cửa nhà, tôi cũng không đi cùng. Trong mắt tôi, Lỗ Nguy thật quá đỗi đẹp trai, điều kiện của tôi kém anh một trời một vực. Dù chưa bằng được Lưu Đức Hoa, nhưng so với đám đàn ông quanh tôi, chắc chắn anh được xếp vào hàng thượng hạng rồi. Tôi rất biết mình biết người, kiểu người như thế, tôi không với tới được. Tôi chẳng biết cách nghĩ này có phải là cố chấp không, bởi tôi luôn cho rằng khi thích ai đó thì phải toàn tâm toàn ý hết lòng hết dạ với người ta. Thế nên cho đến lúc đó tôi mới chỉ thích một người, và cứ thích mãi bao nhiêu năm như vậy, tới tận lúc anh kết hôn với người khác mới thôi.
Mời các bạn theo dõi tiếp!