Vô Danh Chưởng Chương 12

Chương 12
Hiến dâng tình ái - Cứu lấy mạng người

Khi đã thu lại toàn bộ chân khí, Hùng Văn nở nụ cười thắng lợi. Chàng rất vui mừng bởi đã trả thù được cho các huynh đệ Lãnh Huyết thập tam quái khách đã bị lão Ma giết ở Côn Minh.
Vừa khi ấy hoàng y đại hán bước tới, trầm giọng :
- Vương Hùng Văn, hãy cầm lấy Thánh kiếm, một ngày kia chúng ta sẽ gặp lại.
Cảm thấy khó chịu, Hùng Văn liền nghĩ :
- Đại hán này quả là người vừa có tình cảm vừa có dũng khí. Tiếc thay lại là thuộc hạ của Hạm Không lão tổ.
Chàng nảy sinh cảm tình với hoàng y đại hán, nhưng chẳng biết làm cách nào nối được tình thân.


Chàng đành nói :
- Tại hạ sẽ chờ ngươi tìm tới Thật ra hoàng y đại hán cũng muốn làm bạn với Hùng Văn từ hồi gặp mặt ở Tây Hồ, nhưng tạo hóa trớ trêu lại sắp bày cho hắn là phe đối nghịch với chàng thiếu hiệp kia.
Hắn buồn bã thở dài, lặng lẽ gật đầu, rồi ôm lấy xác Hạm Không lão tổ lướt đi.
Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân bỗng cười lớn và hỏi :
- Hùng Văn, chắc là bây giờ đến lượt ngươi tìm ta?
Hùng Văn gầm lên :
- Không tìm ngươi thì còn tìm ai nữa?
Sát khí trên mặt Hùng Văn khi giết được Hạm Không lão tổ đã giảm đi nhiều. Bây giờ lại bùng lên dữ dội. Bởi lòng căm thù Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân bắt cóc kiều thê Quyên Quyên chạm tới Vạn Tà Sát Mạch và Hóa Huyết tà kiếm.
Mặt chàng đỏ lựng như nhuộm máu... Ý muốn chém giết ngùn ngụt trong đầu... Ánh mắt chàng trở nên hung ác và chàng cười sằng sặc như điên.
Song thủ của chàng lại dựng lên, chuẩn bị phát chiêu, miệng nói lớn với Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân :
- Hãy đón nhận cái chết.
Cửu Trảo Truy Kích cũng sẵn sàng phản chiêu. Nhưng thình lình có tiếng quát lớn :
- Hãy dừng tay.
Mọi người cùng giật mình nhìn quanh. Thì ra đó là tiếng quát giận dữ của Dương Tĩnh.
Cả ba người Côn Lôn tam lão đều nổi cơn thịnh nộ, bởi những kẻ bên ngoài dám vào khu cấm địa của phái Côn Lôn để sát phạt nhau, bất kể quy tắc của Côn Lôn võ phái.
Tiếng Thất Tuyệt Kiếm Dương Tĩnh thốt lên oang oang :
- Tiểu tử, chắc ngươi biết chỗ này là nơi nào rồi chứ?
Quái Thủ Nho Sinh Đổng Nhất Quần cũng gầm lên :
- Nếu hôm nay các ngươi không nói rõ lý do tự nhiên xông vào cấm địa của bổn phái thì đừng hòng ra khỏi nơi này.
Cửu Trảo Truy Kích bảo Hùng Văn :
- Tiểu tử, ta sẽ không nói lý do tới đây. Ngươi nói đi. Nếu không thì ngươi phải giải quyết ba người đó trước, mới đấu với ta được.
Côn Lôn tam lão bị xúc phạm bởi câu nói của Ma Quân, nên đều nổi giận.
Thần Hành Vô Ảnh Trung Kỳ nghiêm giọng quát :
- Lão Ma Quân, ngươi nạp mạng trước đi.
Vừa dứt lời ông ta liền đẩy kình lực tới, bóng chưởng xòe to như cái quạt, vỗ ra một luồng kình đạo như lấp biển dời non.
Cửu Trảo Truy Kích lách đi, dường như có ý không muốn động thủ với Thần Hành Vô Ảnh khiến Hùng Văn thấy ngứa mắt. Chàng lập tức nhảy tới, miệng quát to :
- Lui ra cho ta xử trí.
Quái Thủ Nho Sinh Đổng Nhất Quần thét lên :
- Tiểu tử, ngươi dám vô lễ với Chưởng môn của ta sao?
Thất Tuyệt Kiếm Dương Tĩnh cũng nói lớn :
- Giết chết thằng nhỏ ngông cuồng đi.
Dứt lời cả hai người đều tung chưởng chiêu ác liệt từ hai phía đánh vào Hùng Văn.
Chàng trai chỉ cười lạt bảo :
- Công lực khá lắm, nhưng ta chấp cả hai.
Chàng giương song thủ, kình khí tuôn ra mịt mờ, sức công phá của chưởng đạo mãnh liệt như bạt núi. Một mình chọi với hai bậc trưởng lão của phái Côn Lôn mà Hùng Văn chẳng nao núng chút nào.
Thế là bên ngoài chỉ còn Đỗ Tứ Hải đứng xem. Lão nghĩ thầm :
- Lẽ nào ở đây lại diễn ra cuộc lưu huyết ghê hồn? Lâu nay phái Côn Lôn ẩn mình rời xa những cuộc tranh giành, tử đấu, nhưng sau trận này chắc họ phải tái xuất giang hồ.
Bỗng nghe Trung Kỳ mắng lớn :
- Sao ngươi không giao đấu, ngươi khinh võ công của phái Côn Lôn à?
Đỗ Tứ Hải liếc nhìn cũng phải mỉm cười. Vì lúc đó Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân làm như trò giỡn chơi. Lão không xuất chiêu giao đấu với Trung Kỳ, mà cứ thi triển Phân Thân Đạm Ảnh luồn lách cho kình lực của Trung Kỳ bắn vào không khí.
Trung Kỳ tự xưng Thần Hành Vô Ảnh khinh công trác tuyệt, nhưng vẫn bị Phân Thân Đạm Ảnh của Cửu Trảo Truy Kích cho rơi vào khoảng hư vô, khiến lão nổi nóng mắng mỏ om sòm.
Thật là kỳ phùng địch thủ, Vô Ảnh với Đạm Ảnh đều là thiên hạ vô song, bây giờ có dịp so tài.
Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân cười lạt :
- Không phải ta sợ gì kình lực của ngươi, nhưng ta muốn thử tài ngươi đã. Cứ việc xuất chiêu đi, đâu phải kẻ nào cũng lách tránh được như ta?
Trung Kỳ tức như điên, nhưng không làm thế nào đánh trúng được Ma quân, tựa như đang đánh lộn với ma quỷ vậy.
Trong lúc đó, Hùng Văn lại giao tranh quyết liệt với Đồng Nhất Quần và Dương Tĩnh bằng những tuyệt chiêu. Quái Thủ Nho Sinh Đổng Nhất Quần và Thất Tuyệt Kiếm Dương Tĩnh, người sử dụng chưởng, kẻ múa tít kiếm, công lực tuy không bằng Hùng Văn, nhưng họ liên thủ cả hai thì mạnh hơn, dốc toàn lực công kích. Hùng Văn vận dụng Vân Hải chân kinh quyết đấu dữ dội, nhưng đôi bên chỉ giữ được thế quân bình.
Trung Kỳ sốt ruột, ý muốn giải quyết cho nhanh Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân để qua tiếp tay với lão Nhị, lão Tam. Thế là lão trổ võ công tuyệt thế của Côn Lôn mong áp đảo đối thủ.
Nhưng tức thay, Cửu Trảo Truy Kích cứ dùng Đạm Ảnh Phân Thân chơi trò mèo vờn chuột, không chịu giao đấu. Kình lực đánh vào chỗ trống, tiêu hao chân khí vô ích, khiến Trung Kỳ quát lên :
- Con khỉ già kia, ngươi không hoàn thủ, hay ngươi không thể xuất chiêu?
Ma Quân bật cười :
- Ngươi đừng có nói khích ta. Tháng này ta ăn chay, nên có hứa suốt tháng sẽ không đánh ai cả. Vậy ngươi đừng hòng ta xuất thủ, nhưng ta sẽ mượn tay kẻ khác cho người biết tài.
Thế rồi, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân cứ như cái bóng mờ ẩn hiện, vừa giỡn mặt với Trung Kỳ, vừa kêu Hùng Văn :
- Này tiểu tử, hãy nghe lời ta, mũi kiếm để nghiêng, cổ tay lật xuống, nhằm đúng vào mũi kiếm của Dương Tĩnh... Tả chưởng phát chiêu, kiếm cuộn một chu thiên, hắn sẽ bỏ mạng.
Lúc ấy Hùng Văn đang bị Đổng Nhất Quần tấn công bằng chưởng, Dương Tĩnh áp đảo bằng kiếm.
Chàng toan sử dụng chiêu Phao Chuyên Dẫn Ngọc... Chợt nghe chiêu thức của Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân rất giống tuyệt thức trong Tam kiếm Thập nhị chưởng chàng liền làm theo...
Vừa lúc mũi kiếm của Dương Tĩnh xuyên tới, Hùng Văn đổi chiêu thức, và chàng cuộn đường kiếm một vòng chu thiên đã nghe một tiếng “Cảng” dữ dội, ánh lửa nháng lên. Đồng thời Dương Tĩnh rú thét khủng khiếp và ngã lăn ra chết, đúng như lời của Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân.
Quái Thủ Nho Sinh Đổng Nhất Quần gầm lên :
- Hùng Văn, ngươi đã giết lão Tam, ta thề sống chết với ngươi.
Dứt lời, hắn dồn thập thành công lực đánh tới một chiêu Song Trang Chưởng cuồn cuộn như vũ bão. Đây là độc môn kỳ chưởng của phái Côn Lôn, vang danh đệ nhất thiên hạ.
Khi đó Trung Kỳ cũng bỏ Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân để tiếp tay với Đổng Nhất Quần, làm Hùng Văn cảm thấy khó xử.
Nhưng Cửu Trảo Truy Kích vừa nhảy nhót vừa lên tiếng :
- Tiểu tử nghe đây... Đi nửa chiêu Thần Long Bái Vĩ như con rồng ngoắt đuôi, rồi chuyển thành Giáp Kiếm Phong Đăng tả chưởng xuất nghiêng, sẽ loại được một thằng.
Hùng Văn nghe rất rõ và thầm nghĩ :
- Hừm, chiêu này cũng trong Tam kiếm Thập nhị chưởng mà ta đã học được gia thức.
Mới nghĩ tới đó thì chưởng lực của Đổng Nhất Quần đã tới nơi, Hùng Văn áp dụng ngay chiêu thức vừa nghe...
- Bình... Bình...
Sau tiếng nổ là tiếng hú uất nghẹn, Đổng Nhất Quần ngã ngửa, hộc máu lai láng và tắt thở.
Trung Kỳ hoảng sợ, gương mặt tái mét, liền thét lên :
- Hùng Văn, phái Côn Lôn thề không đội chung trời với ngươi.
Dứt lời, lão thi triển khinh công, bỏ chạy biệt dạng.
Nhờ hai tuyệt chiêu giết hai đối thủ, sát khí trong Hùng Văn đã giảm, song chàng lại lo lắng nhìn Ma quân và hỏi :
- Thế là ngươi đã lấy được khẩu quyết Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh?
Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân vừa toan trả lời, thì bỗng có một người từ xa lướt tới, nói lớn :
- Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân, một năm không phải là dài...
Ngước mặt nhìn lên, Ma Quân hỏi lại :
- À, Kiếm Tiên, ông đến đây làm gì thế?
Người mới đến đúng là Kiếm Tiên Đinh Hàn Uy, đã nổi tiếng võ lâm. Ông ta trầm giọng đáp :
- Ta đến đây vì cái hẹn một năm, để xem đồ đệ của ngươi và Tam kiếm Thập nhị chưởng. Nhưng đồ đệ của ngươi không có ở đây. Ta sẽ tới đó.
Vừa nói xong là ông bỏ đi thẳng.
Cửu Trảo Truy Kích vọt đuổi theo, miệng la lớn :
- Kiếm Tiên, ông dám trộm Tam kiếm Thập nhị chưởng đưa đi sao?
Phía xa Đinh Hàn Uy đáp lại :
- Ngươi cứ yên tâm, ta không đưa đi đâu.
Thân hình ông vạch một đường trên không trung, mỗi cái nhấp nhô đã đi hơn mười trượng. Khinh công của Kiếm Tiên Đinh Hàn Uy quả là thiên hạ đệ nhất, khó ai sánh bằng.
Ma Quân la lớn :
- Đinh Kiếm Tiên, ta tin ngươi, hẹn một năm nữa sẽ gặp lại.
Sau câu nói, y vùn vụt lao về phía Cô Độc Thiên Bình, còn Kiếm Tiên Đinh Hàn Uy rẽ sang hướng khác.
Vương Hùng Văn chợt nhớ đến nhiều chuyện, chàng vội phóng mình phi hành bám theo Kiếm Tiên, miệng kêu to :
- Đinh tiền bối, xin tạm dừng...
Thân hình đang lơ lửng trên không, Kiếm Tiên bỗng chậm lại, rồi dùng hẳn.
Rất ngưỡng mộ kỳ nhân, Hùng Văn khen :
- Đúng là đệ nhất thiên hạ.
Rồi chàng cũng trổ thuật khinh công đuổi đến nơi Đinh tiền bối.
Liếc qua thân pháp của Hùng Văn, Kiếm Tiên gật gù :
- Sóng Trường Giang lớp sau trùm lớp trước, một thế hệ kỳ tài trẻ tuổi đã ra đời rồi đây.
Lát sau hai người đã đối mặt.
Kiếm Tiên liền hỏi :
- Ngươi là Vương Hùng Văn?
Hùng Văn giật mình nghĩ thầm :
- Mới gặp mặt mà sao ông ta đã biết rõ tên ta vậy nhỉ?
Chàng đâu biết người lão luyện võ lâm như Kiếm Tiên chỉ liếc qua đã rõ, trong người Hùng Văn có Vạn Tà Sát Mạch nên đoán chính là chàng, bởi ông đã nghe Hải Ngoại Thần Quái nói về việc này.
Vòng tay lại, Hùng Văn đáp :
- Bẩm phải, vãn bối chính là Vương Hùng Văn.
Kiếm Tiên Đinh Hàn Uy liền bảo :
- Chuyện của ngươi ta đã biết cả, khỏi cần nói nhiều, để ta nói hết với ngươi thôi...
Vẫn không ngăn được sự nôn nóng, Hùng Văn lại hỏi :
- Đinh tiền bối, ngài vừa nhắc tới đệ tử của Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân. Vậy người đó là nam hay nữ? Có thật đệ tử ấy đã học được Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh không?
Gật gù mấy cái, Kiếm Tiên nói :
- Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi nghe tất cả. Ma quân đã luyện được Tam kiếm Thập nhị chưởng và lão ta định nhập vào những kẻ chủ trì đằng sau Hắc Y bang. Nhưng bọn Hắc Y bang lại chưa chịu tiếp nhận lão. Nghe được việc này, ta bèn tìm lão thách đố một việc, mục đích là để lão quên chuyện Hắc Y bang đi. Vì nếu lão nhập bọn với đám hung ác ấy là tai họa cho võ lâm thiên hạ.
Ngập ngừng giây lát, Hùng Văn hỏi thẳng :
- Xin lỗi tiền bối. Nếu hiện nay tiền bối giao đấu với Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân thì liệu sẽ ra sao?
Đinh Hàn Uy mỉm cười :
- Hiện nay giữa ta và Ma Quân đều chưa thể biết ai hơn ai. Hãy thách đố nhau đã...
Ra vẻ tò mò, Hùng Văn tìm hiểu tới :
- Các vị thách đố thế nào?
Kiếm Tiên đáp :
- Ta và lão hứa luyện đệ tử, một năm sau cho đấu, xem võ công của bên nào hơn. Ma Quân đã chọn được đệ tử, mà ta tin rằng người ấy có liên quan đến ngươi. Nữ đệ tử đó chính là Quyên Quyên công chúa.
Nghe đến tên kiều thê, Hùng Văn mừng quá, nói nhỏ một mình :
- Thì ra lão ấy đua Quyên Quyên về dạy võ. Ta yên tâm phần nào rồi đó.
Chàng định nói Quyên Quyên là kiều thê của mình, nhưng đã ngưng lại kịp, bởi nhớ ra Kiếm Tiên là cha của Đinh Bảo Liên, người vợ chính thức của chàng. Vậy ông là nhạc phụ của Hùng Văn. Chàng vội nói tránh đi :
- Thưa tiền bối, vãn bối muối nói về Bảo Liên.
Mắt Đinh Hàn Uy sáng lên :
- Bảo Liên, con gái yêu quý của ta đâu rồi?
Hùng Văn hỏi ngay :
- Thì ra tiền bối chưa biết tin về Đinh Bảo Liên hay sao?
Đinh Hàn Uy lắc đầu buồn bã :
- Không, ta đang cần tìm con gái ta về luyện võ công, để sau một năm sẽ cho giao đấu thi tài với đệ tử của Ma Quân đó.
Trời ơi, lại một tin sét đánh làm Hùng Văn bàng hoàng. Vì nếu thật vậy thì năm sau hai người vợ yêu quý của chàng sẽ trở thành đối thủ sinh tử với nhau trong một trận quyết đấu.
Thấy chàng ngẩn mặt ra Kiếm Tiên lại hỏi :
- Ngươi suy nghĩ gì vậy? Con gái ta hiện đang ở đâu?
Hùng Văn lúng túng, song cũng kịp nghĩ :
- Chuyện kia chưa tới, ta sẽ tính sau. Bây giờ phải nói cho nhạc phụ biết tin Đinh Bảo Liên trước đã.
Nghĩ vậy rồi Hùng Văn liền kể nhanh những việc đã qua, cuối cùng kết luận rằng :
- Đinh Bảo Liên đã bị Chưởng môn nhân của Thiên Cổ môn là Giang Tiêu bắt đi. Vãn bối không đủ sức bảo vệ nàng, thật là có tội.
Kiếm Tiên lắc đầu :
- Thắng bại của con nhà võ là lẽ thường, ngươi không có lỗi. Còn gã Giang Tiêu là thuộc hạ bại tướng của họ Dương, thế mà dám... Thôi được, để ta tìm ngay chúng nó.
Dứt lời liền bay mình đi, nhưng chợt Kiếm Tiên quay lại dặn :
- Suýt nữa ta quên mất, ngươi nên đến ngay Thiên Ngoại thần sơn gặp Hải Ngoại Thần Quái. Người ấy đã đến tận Đoạn Trường cốc để lấy Thiện Tâm quả về trị bệnh Vạn Tà Sát Mạch cho ngươi. Hãy đến mau để nhận quả quý ấy...
Vừa nói xong là ông đã đi xa biệt dạng.
Hùng Văn chợt hiểu ra và kêu lên :
- Ôi, thế thì Hắc Y Nhân, người y phục đen đến Đoạn Trường cốc ngày nọ không phải là Hắc Y Độc Tâm như ta lầm tưởng.
Nghĩ đến Vạn Tà Sát Mạch của mình sắp được chữa trị, Hùng Văn vui mừng kêu lên :
- Đỗ tiền bối đâu rồi?
Đỗ Tứ Hải liền xuất hiện :
- Có ta đây, Vương thiếu hiệp bận việc gì xin cứ đi. Lão có việc của bổn bang cần thu xếp. Xin đa tạ những việc đã qua nơi Trường Bạch, và mong gặp lại nhau.
Hùng Văn biết Đỗ Tứ Hải còn phải lo việc của Cái bang chống lại những đối thủ nên gật đầu :
- Vậy tiền bối nên bảo trọng, chúng ta tạm chia tay.
Hai người liền rẽ theo hai hướng.
Vài ngày sau Hùng Văn mới về đến Thiên Ngoại thần sơn. Phong cảnh ở đây đang giữa mùa hè ấm áp, hoa cỏ khoe màu, chim chóc hót vang, thật chẳng khác cõi thiên tiên kỳ thú.
Lần trước vì bận lo cho Trọng Thu, Hùng Văn không có thời gian ngắm cảnh như chuyến trở lại này.
Hùng Văn thong thả đi qua con đường quen thuộc. Bỗng chàng nghe có ai gầm thét và kêu la rất kinh hoàng.
Lại có tiếng gầm lên :
- Ta liều chết với các ngươi.
Nghe giọng nói, Hùng Văn giật mình nghĩ nhanh :
- Dường như là tiếng của Trọng Huynh?
Chàng lập tức phi hành lướt tới.
Phía trước, Hùng Văn đã nhận ra bọn người lố nhố, càng khiến chàng thêm sốt ruột, vì chúng mặc toàn y phục đen.
Lao vụt vào, chàng thét to :
- Cẩu đồ Hắc Y bang.
Sau tiếng thét, Hùng Văn rút Hóa Huyết tà kiếm, xuất liền chiêu Loạn Thạch Băng Vân tấn công vào điểm trước mặt.
Thì ra Hùng Văn trông thấy bọn bang đồ Hắc Y bang lố nhố bên ngoài, còn ở phía trong là Trọng Thu bị bốn tên vây đánh, một tên đã rút kiếm đâm vào ngực Trọng Thu.
Chiêu kiếm của Hùng Văn vừa phóng ra, lập tức có bốn tiếng kêu thảm thiết bởi Hóa Huyết tà kiếm quay vòng, giết chết bốn tên bang đồ Hắc Y bang. Vừa lúc đó thân hình của Trọng Thu cũng đổ xuống.
Hùng Văn vội ôm lấy Trọng Thu, hỏi nhanh :
- Có gì không vậy, Trọng huynh?
Vừa hỏi vừa vận công, Hùng Văn dùng chân khí của mình bịt lấy vết đâm đang tươm máu trên ngực Trọng Thu.
Đang nhắm nghiền, đôi mắt Trọng Thu chợt mở to, miệng kêu lên :
- Vương huynh đấy à? Tiểu đệ không sống được nữa... Ôi, Vương huynh nên đi vào nhanh lên, sư bá Hải Ngoại Thần Quái đang vì Thiện Tâm quả mà... Mau lên huynh...
Hùng Văn hỏi dồn dập :
- Thế nào... Hải Ngoại Thần Tôn sư bá ra sao? Thiện Tâm quả ra sao?
Nhưng Trọng Thu đã tắt thở, không trả lời được nữa.
Trợn mắt lên, Hùng Văn quát :
- Đúng rồi, bọn Hắc Y bang đến cướp Thiện Tâm quả... Có thể Hải Ngoại Thần Tôn tiền bối bị nguy rồi.
Tạm đưa Trọng Thu vào chỗ kín đáo, Hùng Văn cầm kiếm xông vào miệng hang, nơi thông đến Thiên Ngoại thần sơn...
Trong hang bỗng nổi lên tiếng cười lạt, rồi một luồng kình lực dữ dội ập tới như sóng vỗ.
Giật mình lách qua, Hùng Văn thầm nghĩ :
- Công lực của kẻ nào vậy kìa? Có thể ngang với Hạm Không lão tổ.
Kình lực cứ ầm ầm tuôn ra... Đường hang nhỏ hẹp nên kình khí như bịt cả lối đi vào. Một cao thủ liều mạng xông vô cũng có thể lãnh ngay cái chết.
Thật không ngờ trong đường hang có cao thủ, Hùng Văn phải vận thập thành Vân Hải chân kinh, kiếm chưởng cùng xuất, đánh chính diện vào đường hang như sấm sét.
“Ầm” một tiếng, trong lòng hang đất đá bay rào rào, kình lực giao nhau, tạo thành âm thanh ầm ì điếc tai không dứt.
Lát sau Hùng Văn chỉ nghe một tiếng “hừ”, rồi có giọng nói vọng ra :
- Lão Nhị, Kiếm Tiên về rồi đó.
Nghe những tiếng ấy, Hùng Văn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, chàng nghĩ nhanh trong đầu :
- Chúng nó tưởng ta là Kiếm Tiên. Như vậy công lực của ta tăng tiến nhiều rồi...
Lại có tiếng nói :
- Cố chống đỡ vài ba chiêu nghe lão Tam, sau đó ta sẽ...
Kẻ được kêu là lão Tam đáp ngay :
- Nhanh lên, ta chịu lão Kiếm Tiên này không nổi.
Hùng Văn chột dạ nghĩ bụng :
- Có lẽ chúng định vài ba chiêu đủ để giết chết Hải Ngoại Thần Tôn tiền bối đó chăng? Lão Tam giục lão Nhị nhanh... Bọn này chắc cao cường lắm.
Ý nghĩ vụt nhanh như vậy, rồi Hùng Văn dồn thập thành công lực vào mũi kiếm phóng vào thêm chiêu Loạn Thạch Băng Vân dữ dội vô cùng.
Bên trong lão Tam gầm lên và phóng tới luồng kình đạo ầm ầm để đón đầu chưởng lực của Hùng Văn.
Hai luồng chưởng khí giao nhau nổ thật kinh hồn, trong lòng hang rực sáng như đốt đuốc, phút chốc hào quang phụt tắt, nhường lại vẻ âm u. Hùng Văn đã thận trọng, bởi chàng biết lão Tam cũng chẳng phải tay vừa. Nhưng chàng nghe tiếng thình thịch di chuyển vào phía trong, liền hiểu kẻ địch đã nao núng lùi bước.
Trong đầu chàng nảy ra ý nghĩ :
- Hừm, sao ta không sử dụng hai chiêu kia để dẹp hắn cho rồi?
Ý ấy làm Hùng Văn phấn khởi, chàng tập trung công lực, vừa chưởng vừa kiếm, cứ nhắm hướng có tiếng động xuất chiêu.
- Bình... Bình...
Trong lòng hang nhoáng lửa.
Một tiếng rú thảm thiết vang lên :
- Lão Nhị, chết ta rồi...
Thì ra Hùng Văn đã sử dụng một chiêu theo gia thức Tam kiếm Thập nhị chưởng chàng thuộc lòng. Một trong hai chiêu Cửu Trảo Ma Quân đã nhắc nhở cho chàng giết những cao thủ Côn Lôn.
Chàng gật gù khoái chí :
- Uy lực của Tam kiếm Thập nhị chưởng ghê gớm thật.
Chàng lướt nhanh ra khỏi lòng hang để đi tới Thiên Ngoại thần sơn. Bỗng nghe tiếng lão Nhị quát lớn :
- Nạp mạng...
Hùng Văn cứ phóng tới, miệng thét to :
- Ngươi dám đối đầu với ta à?
Chàng chưa dứt tiếng thì một chiêu Song Trang Chưởng của lão Nhị đã ào tới như bão táp.
- Bình...
Đồng thời có tiếng kêu uất nghẹn :
- Trời, chết ta rồi.
Tiếng kêu thảng thốt và kình lực không nhằm vào mình, khiến Hùng Văn ngó qua phía tả. Chàng giật mình hiểu ra lão Nhị đang đánh vào một người khác. Người bị đánh chính là Hải Ngoại Thần Quái.
Hùng Văn gầm lên :
- Hắc cẩu đồ, hãy dừng tay.
Nhưng đã muộn, chiêu Song Trang Chưởng đánh gục Hải Ngoại Thần Quái, máu tươi có vòi.
Bắn mình tới như một mũi tên, chàng trầm giọng :
- Ngươi sẽ phải đền tội.
Lão Nhị nhìn Hùng Văn, thấy một thiếu niên mặt đỏ như máu. Thì ra cái chết của Hải Ngoại Thần Quái làm Hùng Văn quá xúc động, chạm đến Vạn Tà Sát Mạch nên gương mặt chàng trở thành màu huyết, sát khí đằng đằng rất kinh khủng.
Bất giác lùi lại vì ngạc nhiên, lão Nhị hỏi lớn :
- Ngươi là ai?
Hùng Văn lại cười lên một tràng lanh lảnh, rồi hỏi ngược lại :
- Còn ngươi là ai?
Lão Nhị nghĩ thầm :
- Lão Tam tưởng gã này là Kiếm Tiên hóa trang, nhưng rõ ràng là không phải, nên hắn mới không nhận được ta...
Nguyên Kiếm Tiên có tài hóa trang nổi tiếng, già hóa trẻ, từ khi được thiên hạ kinh sợ thì ông ít khi ra ngoài với gương mặt thật. Hồi nãy thấy chưởng lực cao siêu của Hùng Văn, bọn chúng tưởng chàng là Kiếm Tiên hóa trang. Bây giờ đã biết không phải, lão Nhị yên tâm phần nào, không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Lão cười to :
- Tiểu tử, ngay ta đây là Thanh Phát Quái Ô Mã Thổ, lão Nhị trong Độc Tâm ngũ quái mà ngươi cũng không biết. Như vậy ngươi chưa từng bôn tẩu giang hồ?
Hùng Văn lạnh lùng :
- Thì ra ngươi là Độc Tâm ngũ quái?
Thanh Phát Quái Ô Mã Thổ quát :
- Đã nghe đại danh của ta, sao còn chưa quỳ xuống để nhận lấy cái chết?
Vẫn bình tĩnh, Hùng Văn nghĩ trong đầu :
- Thế là lão Tam và lão Nhị đều dùng Ô Trần Yết Chưởng để gây tử thương cho Trọng huynh và Hải Ngoại Thần Tôn lão tiền bối.
Chàng liền cười gằn :
- Độc Tâm ngũ quái phen này gặp Vương Hùng Văn thì các ngươi phải về chầu Diêm Chúa.
Thanh Phát Quái Ô Mã Thổ dựng lọn tóc xanh trên đỉnh đầu, miệng nhe nanh cười lạnh lẽo. Tiếng cười như vọng tới từ tha ma mộ địa.
Hắn trợn tròn mắt ốc :
- Hừm, ngươi là Vương Hùng Văn thì ta phải giết ngươi để rửa hận cho Xà Quái Nương Nương.
Hùng Văn vung chưởng thét :
- Cứ tiếp chiêu sẽ biết...
Ô Mã Thổ cũng đưa song chưởng ra quát lại :
- Thằng nhỏ ngông cuồng, ngươi phải chết.
Tuy lớn tiếng, nhưng Ô Mã Thổ không dám coi thường Hùng Văn. Bởi hắn biết chàng đã từng đánh lão Tứ và Xà Quái Bà gãy Xà Trượng, đứt cả một cánh tay. Vừa rồi chàng lại giết lão Tam, hắn biết không lo trổ ngón độc thì khó lòng mà thắng nổi chàng trai này.
Nghĩ như vậy, hắn liền thi triển công phu tuyệt độc của môn phái là Lục Âm Độc Thủ và Độc Phát Tán Phiêu Công để tấn kích Hùng Văn.
Lập tức mớ tóc xanh trên đầu hắn dựng lên, rung rung tỏa ra mùi tanh tưởi như cá chết, chứa đầy độc khí. Song chưởng của hắn giao nhau, thi triển một chiêu Lục Âm Độc Thủ cuộn dậy luồng âm phong ập tới như trận bão táp cuồng hung.
Thật là kinh khiếp vô cùng.
Thanh Phát Quái là con quỷ tóc xanh, đã được xếp hàng thứ hai trong Độc Tâm ngũ quái, đương nhiên công lực của hắn phải rất dữ dội. Nếu chỉ lo chống đỡ với Lục Âm Độc Thủ thì khả năng chết nhiều hơn sống. Bởi nguy hiểm nhất vẫn là Độc Phát Thiên Tàn Công, thứ khí độc bốc ra từ bộ tóc xanh dơ dáy của hắn.
Khi chưởng lực Lục Âm Độc Thủ phát động, thì độc khí trên tóc cũng theo chưởng phát ra, xộc thẳng vào đối phương, chỉ lỡ hít mùi tóc quái đản ấy một hơi cũng đủ chết thảm thiết.
Nguy hiểm nhất của Độc Phát Thiên Tàn Công, là lúc hai luồng chưởng lực giao nhau, tập trung độc khí rất mạnh.
Lúc đó, luồng kình đạo của Hùng Văn vừa đánh tới, va chạm mạnh vào chưởng lực Lục Âm Độc Thủ...
“Ầm” một tiếng chuyển đất, cát chạy đá bay, cây cối ngã rạp, cùng lúc ấy luồng khí độc hôi tanh trên đầu tóc Thanh Phát Quái theo chưởng đạo xộc vào thất khiếu Hùng Văn.
Khi kình đạo của Hùng Văn cuồn cuộn thì Thanh Phát Quái cười rú :
- Tiểu tử, ngươi nắm chắc cái chết rồi.
Nhưng lúc tiếng nổ “ầm” phát ra, chính Thanh Phát Quái cũng bị dội ngược vì chưởng lực của Hùng Văn quá mạnh. Còn Hùng Văn ngửi phải độc khí hôi thối trên tóc Thanh Phát Quái lập tức ngã ngửa, hôn mê. Hai đối thủ nằm bên nhau thẳng cẳng.
Thời gian chẳng biết bao lâu...
Trong lúc mơ màng, Hùng Văn bỗng nhận ra hương thơm ngào ngạt và có hơi ấm của da thịt mềm mại.
Chàng bừng tỉnh, mở mắt ra...
Ôi, ngạc nhiên biết bao, vì trước mắt chàng là nhan sắc kiềm diễm của gương mặt một người đẹp.
Rồi một giọng nói êm ái nhẹ nhàng thoảng vào tai :
- Vương công tử, hay quá, chàng đã tỉnh lại.
Hùng Văn vừa mừng vừa cảm thấy khó xử, bởi oái oăm thay, người đẹp kia chính là Trình Vân.
Thậ là hết sức bất ngờ... Tình yêu sao cứ như trò bắt cút, khi ta muốn nắm thì nó chạy, lúc ta chạy nó lại đuổi theo ta?
Phải chăng đây là chuyện xếp đặt rắc rối của ông trời?
Dù sao Hùng Văn cũng biết Trình Vân đã cứu mình, nên chàng phải lên tiếng. Giọng chàng hết sức nhẹ nhàng, đầy tình cảm :
- Trình thư thư...
Trình Vân ngồi soài mình bên cạnh, gần như nằm kề Hùng Văn. Hương thơm ngào ngạt làm chàng khoan khoái. Chàng liếc nhìn cách đó không xa là hai xác chết, Hải Ngoại Thần Quái và Thanh Phát Quái Ô Mã Thổ.
Tiếng kêu của Hùng Văn làm Trình Vân xúc động. Nàng lặng lẽ nhìn chàng, nửa như âu yếm nửa như trách móc một chuyện tình dang dở.
Hùng Văn phải phá tan bầu không khí lặng lẽ đến nhói tim. Chàng nắm bàn tay nàng, hỏi nhỏ :
- Trình thư thư đã cho tại hạ uống thuốc gì vậy? Ôi, chất độc của nó thật là ghê gớm.
Trình Vân trả lời ngay :
- Đó là Công Độc tán của Độc Thiên Sư. Thuốc ấy mới trị nổi độc khí hôi thối rất nguy hiểm bốc ra từ bộ tóc xanh bù xù của Thanh Phát Quái.
Nàng nhìn quanh, rồi cười buồn :
- À... Đinh Bảo Liên muội muội không đi cùng với ca ca sao? Đinh Bảo Liên đâu rồi?
Nhẹ lắc đầu, Hùng Văn thuật lại mọi chuyện liên quan đến Đinh Bảo Liên cho Trình Vân nghe.
Còn Trình Vân cũng kể bên tai Hùng Văn về sự có mặt của nàng ở nơi nầy. Thì ra trong lúc bôn tẩu giang hồ cho quên nhớ nhung, Trình Vân đã nghe các bang đồ của Hắc Y bang đồn đại về lão Nhị, lão Tam trong Độc Tâm ngũ quái cùng Phó bang chủ Hắc Y bang đến Hải Ngoại Thiên Sơn cướp Thiện Tâm quả trong tay Hải Ngoại Thần Quái để khống chế Vạn Tà Sát Mạch của Hùng Văn, nên chàng vội đến xem tình hình, không ngờ cứu được Hùng Văn trong cơn nguy hiểm.
Nàng ngó quanh, rồi chỉ chỗ Hải Ngoại Thần Quái đang nằm :
- Ca ca nhìn kìa...
Theo ngón tay nàng, Hùng Văn nhìn thấy Hải Ngoại Thần Quái viết dòng chữ dang dở trước khi chết.
Chàng đến gần và đọc được những chữ :
- Phó bang chủ của Hắc Y bang đã cướp Thiện...
Hùng Văn đã hiểu được những chữ chưa viết ra nên kêu lên :
- Ông trời thật không công bằng, sao lại cho nó đoạt được Thiện Tâm quả?
Trình Văn vừa xúc động, vừa phẫn nộ liền bảo :
- Nó cướp đi thì ta giết nó mà đoạt lại. Tên Phó bang chủ đã đi rồi, Tổng đàn của chúng ở đâu ta không biết. Nhưng có thể nó đến một Phân đường gần đâu đây...
Hùng Văn vội hỏi :
- Trình thư có biết Phân đường nào của chúng gần nơi này không?
Trình Vân khẽ gật đầu...
Cặp mắt Hùng Văn sáng lên :
- Vậy chúng ta hãy đi mau.
Trình Vân vội nhắc :
- Ta còn phải chôn cất Hải Ngoại lão tiền bối và Trọng thiếu hiệp đã chứ?
Hùng Văn tự vỗ vào đầu mình :
- Ôi, tại hạ lú lẫn quá, chuyện đại sự mà quên...
Hai người chôn cất Hải Ngoại Thần Quái và Trọng Thu đàng hoàng, rồi cùng ra khỏi Hải Ngoại Thiên Sơn.
Trời nắng như đổ lửa.
Hùng Văn và Trình Vân trổ khinh công lướt đi như bay.
Chẳng bao lâu Trình Vân đã trỏ tay :
- Sau rặng cây kia là một Phân đường của Hắc Y bang.
Bỗng nhiên rừng lau sậy gần đó phát ra một chuỗi cười và tiếng nói :
- Khà khà, ta phải giết bằng hết thiên hạ nam nhân.
Cùng với tiếng cười nói ấy là những tiếng kêu la thật thảm thiết, nghe đến rợn người.
Hùng Văn giật mình nghĩ thầm :
- Người đàn bà nào quái lạ thế? Đàn ông trong thiên hạ có tội gì mà mụ ta đòi giết hết? Hẳn mụ ta là loài yêu tinh ác độc. Ta phải khử trừ...
Nghĩ vậy nên chàng bảo :
- Trình thư thư, ta rẽ vào đó xem chuyện gì đây...
Cả hai liền lướt tới. Chưa đến nơi chàng và nàng đã nghe thấy một tiếng thét đau đớn. Cuối cùng, rồi tất cả chìm vào yên lặng.
Hùng Văn nói :
- Hừm, chắc nữ nhân hò hét chém giết kia đã tàn sát đến người cuối cùng dưới tay mụ ta.
Trình Vân gật đầu :
- Ta mau đến xem mụ ấy là ai?
Vừa thoáng thấy hai người, nữ nhân nọ đã nhìn Trình Vân rồi cười :
- Khà khà, tiểu cô nương...
Liếc qua người đàn bà ấy, Hùng Văn thấy đầu tóc bà ta rối bù như tổ quạ và quần áo dơ bẩn, rách rưới. Gương mặt còn những nét của thời xuân sắc nhưng giờ đây bà ta trang điểm phấn son đến nực cười bởi lòe loẹt lem nhem như vẽ hề. Cặp mắt mụ luôn trừng liếc bất định, chứng tỏ thần kinh không bình thường.
Chàng liền nói :
- Người đàn bà này chắc rối loạn thần kinh?
Trình Vân bật cười :
- Một mụ điên chứ còn gì nữa...
Hùng Văn bảo :
- Nhưng xem ra võ công của mụ khá cao cường.
Hàng chục tên đàn ông áo đen bị giết chết, khiến Trình Vân kêu lên :
- Những tên này là thuộc hạ của Hắc Y bang.
Đã nhận ra, Hùng Văn cũng ngạc nhiên :
- Hắc Y bang là kẻ thù của mụ à...?
Câu hỏi của Hùng Văn khiến Trình Vân nhìn người đàn bà kỹ hơn.
Bỗng nàng tái mặt nhìn mụ ta và hỏi :
- Bà... Chính bà là...
Người đàn bà không chú ý đến câu hỏi của Trình Vân. Bởi bà ta cứ nhìn Hùng Văn chằm chằm, trong lòng mụ như có trăm mối tơ vò. Mụ lẩm bẩm một mình :
- Có phải là ca ca không? Sao ca ca còn trẻ thế này?
Hùng Văn vội hỏi :
- Bà ta là ai vậy?
Trình Vân chưa kịp trả lời, thì người đàn bà đã buột miệng nói :
- A, phải rồi, đúng là ca ca rồi, nhưng sao ca ca không nhận ra ta?
Mụ lại vuốt mái tóc bù và gật gật :
- Chàng không nhận ra ta cũng phải... Vì ta thế này. Lát nữa ta trang điểm kỹ càng, ca ca sẽ nhận được thôi.
Rồi mụ trừng mắt nhìn Trình Vân, thét lên :
- Hừm, con tiện tì này cướp ca ca của ta, ngươi phải chết.
Như một lằn chớp xẹt, người đàn bà giương hữu thủ xuất chiêu đánh vào Trình Vân như bão táp.
Hùng Văn chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Nhưng thấy người đàn bà tung chưởng lực ghê hồn đánh Trình Vân, thì chàng hét lớn :
- Trình thư thư lui lại, để tại hạ xử trí với mụ này.
Dứt lời, chàng phóng ngang vào giữa, xuất chiêu đón đường chưởng đạo của người đàn bà.
Thấy Hùng Văn xuất chiêu, người đàn bà vội thu chưởng rồi gào khóc :
- Vương Đạt ca ca... Ngươi thật là tàn nhẫn, ngươi là bạc tình lang, ngươi đã phụ tình còn muốn giết chết ta... Hãy đánh ta đi, giết ta đi, cho ngươi được vừa lòng.
Hùng Văn ngẩn mặt, thu chiêu và hỏi lớn :
- Bà là ai? Bà vừa nói gì vậy?
Trình Vân vội vuốt nhẹ sau lưng Hùng Văn :
- Ta đi thôi, ca ca mặc kệ mụ ấy.
Người đàn bà hét to :
- Được lắm, ta sẽ giết ngươi. Vì ngươi xúi giục ca ca bỏ ta, ngươi muốn ca ca giết ta.
Dứt lời mụ sấn tới, xuất chiêu mười thành công lực bổ vào Trình Vân như sấm sét.
Vội vàng xuất chưởng đỡ chiêu cho Trình Vân, trong lòng Hùng Văn bỗng nẩy điều thắc mắc :
- Hẳn bà này có tâm sự gì đây?
Chưởng lực đôi bên làm Hùng Văn không dám hỏi, vì kình phong đã ập tới nơi.
Chàng đẩy nhanh song chưởng đón lấy kình đạo của đối phương. Sức ép của hai luồng lực đạo thật ghê gớm, phát nổ “bình” một tiếng điếc tai. Cả hai đều bật lùi vài trượng.
Người đàn bà trừng mắt :
- Tại sao ngươi không đánh ta, mà chỉ đón đỡ? Ngươi yêu tiểu cô nương này. Ngươi không cần ta nữa, thì hãy đánh chết ta đi.
Hết sức ngạc nhiên, Hùng Văn hỏi :
- Bà là ai? Tại hạ chưa từng biết bà.
Trình Vân liền nói :
- Bà ta là Long Tú Tâm...
Nữ nhân kia bỗng khóc òa :
- Phải, ta chính là Long Tú Tâm mà bạc tình lang kia không cần nữa.
Hùng Văn lẩm bẩm :
- Long Tú Tâm... Long Tú Tâm... Cái tên nghe quen quen. Ta đã nghe qua tên này rồi... Ai nói với ta vậy nhỉ? A, Hắc Y lão ma đã nói... Thì ra đây là bà ta. Vừa rồi bà ấy gọi lầm ta là Đạt ca ca. Không ngờ diện mạo ta lại giống phụ thân đến thế.
Quả thật Hùng Văn đã đoán ra. Người đàn bà có vẻ điên khùng này là tiểu thư Long Tú Tâm xinh đẹp ngày nào, người mà Hắc Y lão ma đã kể cho Hùng Văn nghe.
Chính vì người này là tình địch, mà mẹ chàng là Ngọc Diện Tiên Tử đã chia tay với phụ thân chàng là Nam Sơn kiếm khách Vương Đạt. Ôi, sao bà ta lại xuất hiện ở nơi đây, khiến Hùng Văn bối rối, không biết xưng hô với bà làm sao cho phải.
Chàng khẽ kêu lên :
- Phụ thân ơi, sao rắc rối thế này?
Làm sao Hùng Văn hiểu nổi chuyện tình thắm thiết và đau khổ của người xưa. Long Tú Tâm yêu tha thiết Vương Đạt, và cũng được Nam Sơn kiếm khách thương yêu. Nhưng sau khi bi kịch trong thạch động ngày ấy, họ không còn tin tức của nhau. Long Tú Tâm đi tìm Vương Đạt khắp chân trời góc biển, nàng ôm mối tuyệt tình và trở thành điên loạn...
Bây giờ tình cờ gặp Hùng Văn, bởi vóc dáng, diện mạo rất giống cha là Vương Đạt, nên Long Tú Tâm nhận lầm, giữa lúc tinh thần không tỉnh táo.
Nàng ứa lệ, nghẹn ngào :
- Đạt ca ca, cuối cùng ca ca cũng nhận ra tiểu muội. Mười mấy năm nay ca ca đi đâu? Tiểu muội lặn lội đi tìm ca ca hết sức vất vả. Chỉ cần ca ca nói thật với tiểu muội là ca ca yêu người ấy, nhưng san sẻ cho muội một tí ân tình là muội thỏa nguyện rồi, không bao giờ oán trách ca ca đâu.
Hùng Văn vừa xúc động vừa đau xót nghĩ thầm :
- Ở trên đời có biết bao nữ nhân đa tình, đau khổ vì yêu. Người đàn bà này yêu phụ thân ta với mối tình tuyệt vọng, nhưng nồng nhiệt chung thủy biết bao. Thế mà Hắc Y lão ma đã mạt sát bà ta quá đáng, lời của lão chẳng nên tin.
Hiểu ra câu chuyện, Trình Vân cũng bật khóc, bởi tâm sự của nàng có khác gì nữ nhân kia... Nàng yêu Hùng Văn trong tuyệt vọng, mà còn có cả chuyện cừu thù của đời trước thêm nặng nề, nan giải.
Nàng liền bảo người đàn bà :
- Long Tú Tâm tiền bối... Bà đã nhận lầm người rồi, Nam Sơn kiếm khách Vương Đạt là phụ thân của Văn ca ca này. Đây là ca ca Vương Hùng Văn, còn phụ thân của ca ca thì đã mất...
Long Tú Tâm nghe Vương Đạt đã chết thì xúc động mạnh.
Bà dường như tỉnh ra vì chấn động tinh thần, nên kêu lớn :
- Ôi, chàng chết thật rồi sao?
Trình Vân đau khổ òa khóc, và bỗng nhiên nói thật :
- Vâng, Vương tiền bối đã mất, và do chính cửu cửu của cháu giết.
Trợn mắt lên, Long Tú Tâm gằn giọng :
- Cửu cửu, cậu của ngươi đã giết chàng?
Không thể lập lại câu trả lời, Trình Vân chỉ khóc lớn. Bởi đó chính là nguyên nhân làm đổ vỡ mối tình thơ mộng của nàng và Hùng Văn.
Sau những tiếng khóc, Trình Vân thở dài, rồi thình lình lướt mình đi như trốn chạy.
Hùng Văn thảng thốt kêu :
- Trình thư thư...
Chàng không thể cản ngăn nàng, mặc dù chàng rất muốn nói :
- Trình muội muội, ca ca rất hiểu muội, hãy ở đây với ca ca...
Bởi chàng biết bức tường thù ngăn cách đôi trẻ rất khắc nghiệt và cao dày, không thể nào phá nổi.
Tình yêu đầu tiên thường là mối tình lãng mạn, nhưng lại thiết tha sâu sắc nhất. Hình ảnh người con gái thuở ban đầu đã khắc sâu vào trái tim tình ái của người trai, thì dù mối tình có trái ngang không trọn, suốt đời họ vẫn mãi yêu nhau.
Hùng Văn nhìn theo bóng Trình Vân. Lòng bâng khuâng nuối tiếc.
Bỗng một tiếng thét vang lên :
- Ai giết đệ tử của ta?
Tiếng thét vừa dứt thì năm ngươi đã xuất hiện, năm tên này đều mặc y phục đen, thân thể nhanh nhẹn, giọng nói chứng tỏ nội lực thâm hậu, nhìn qua vóc dáng cũng biết là những cao thủ.
Chúng nhìn thẳng vào xác chết của những tên Hắc Y bị Long Tú Tâm giết lúc nãy vì thù hận đàn ông.
Hùng Văn liền hỏi :
- Các người là Hắc Y bang?
Bọn kia chưa trả lời, thì Long Tú Tâm đã tỉnh táo sau cơn xúc động tâm lý quá mạnh.
Bà bảo Hùng Văn :
- Vương công tử, đừng để ý đến lũ chuột này làm gì. Hãy cho ta biết người đã giết phụ thân công tử là ai?
Lạ thay, bệnh điên bao năm của Long Tú Tâm đã tan biến. Tình yêu làm cho bà điên loạn, sự cảm thông của những người trẻ tuổi và cái chết của người xưa lại khiến bà tỉnh ra.
Không thèm nhìn năm gã Hắc Y, Long Tú Tâm chỉ nhắc lại câu hỏi :
- Kẻ nào giết phụ thân công tử?
Thái độ xem thường của bà làm năm gã kia nổi giận. Một tên trong bọn gằn giọng hỏi chàng trai :
- Ngươi là Vương Hùng Văn?
Vương Hùng Văn chưa thèm trả lời chúng.
Chàng quay lại Long Tú Tâm :
- Long Tiền Bối, kẻ giết hại phụ thân của vãn bối chính là Hắc Y Độc Tâm, trong Hắc Y bang của bọn này đây.
Long Tú Tâm hỏi ngay :
- Có phải bang đó là do Bột Hải Cự Tinh cung đứng đầu không, kẻ nổi tiếng võ lâm với Vô Phong độc chưởng?
Vương Hùng Văn từ trước tới nay chưa biết lai lịch thật của Hắc Y Độc Tâm, song đã nghe nhắc đến Vô Phong chưởng, nên vội đáp :
- Vãn bối không biết Bột Hải Cự Tinh cung. Nhưng Hắc Y Độc Tâm thì đúng là đã nổi tiếng tàn độc với Vô Phong chưởng đấy.
Năm tên kia nghe hai người trao đổi với nhau như vậy thì đều biết sắc mặt, dường như rúng động tâm thần.
Một tên nói lớn với đồng bọn :
- Hai kẻ kia đã biết rõ lai lịch của bổn bang, cần phải giết chết hết đi để bịt miệng.
Thì ra Hắc Y bang có một điều bí mật hệ trọng về Bột Hải Cự Tinh cung, không thể tiết lộ ra ngoài. Vì Bột Hải Cự Tinh cung là một kỳ nhân, võ công thâm hậu. Ông ta đã có lệnh cấm các môn hạ tuyệt đối không có tham dự vào các việc ân oán giang hồ.
Như vậy, là việc sáng lập Hắc Y bang đã giấu không cho vị kỳ nhân này biết. Hắc Y bang đang ra sức buộc vị kỳ nhân này phải xuất thế, nhưng thời cơ chưa tới, chúng rất sợ có tin tức lọt tới tai Bột Hải Cự Tinh cung.
Long Tú Tâm thầm nghĩ trong đầu :
- Đạt ca ca. Ngày nay ca ca đã chết rồi, tiểu muội cũng không muốn sống làm gì nữa. Nhưng tiểu muội sẽ báo thù cho ca ca. Bây giờ trong thiên hạ chỉ có mình tiểu muội là đủ sức trị được võ công của Bột Hải Cự Tinh cung.
Vương Hùng Văn liếc qua năm gã nọ và nghe chúng nói với nhau thì biết Phó bang chủ của chúng không đến, nhưng bọn này chắc chắn có liên quan tới Hắc Y Độc Tâm, thù nhân của chàng.
Bởi thế, chàng cười lạt và nói lớn :
- Các ngươi muốn giết hai người chúng ta sao? Hừm, chính các ngươi mới là những kẻ phải chết đấy.
Chàng vừa dứt lời, hồng quang đã tỏa sáng, Hóa Huyết tà kiếm rút ra khỏi vỏ, tấn công liền.
Tên đứng đầu trong năm gã kia la lớn :
- Ta cùng tam đệ giết thằng tiểu tử này, nhị đệ, tứ đệ, ngũ đệ đối phó với nữ nhân kia.
Quả thật, gã nọ không dám coi thường, vì gã đã thấy Vương Hùng Văn và Long Tú Tâm đều là những người kiệt xuất.
Trong chớp mắt, năm tên chia làm hai nhóm để công kích đối phương.
Thân pháp như ẩn hiện, cả năm tên đều xuất chiêu Vô Phong chưởng, võ công mật truyền của Bột Hải Cự Tinh cung.
- Vù... Vù ... Vù...
Chiêu thức của chúng phát ra nhẹ nhàng, uyển chuyển, tựa như đứa trẻ vẫy tay, nhưng kình đạo tổng hợp lại ác liệt hơn vũ bão.
Vương Vùng Văn đã từng biết uy lực của Vô Phong chưởng. Trước đây Trình Vân chỉ đánh một chiêu cũng đủ gây trọng thương cho Đại Chí thiền sư của Thiếu Lâm tam lão.
Bởi vậy, chàng không dám sơ suất, vội vận dụng Vân Hải chân kinh thi triển ngay chiêu Phao Chuyên Dẫn Ngọc, một chiêu lợi hại trong Vân Hải kiếm pháp, kiếm quang như mưa trút xuống ào ào.
Khi ấy công lực chưởng kiếm chạm nhau, phát lên âm thành vù vù kỳ lạ, nhưng chưởng đạo của năm gã áo đen âm thầm mờ ảo, chỉ có kình lực xô tới như nước vỡ bờ.
Giật mình, Vương Hùng Văn thầm nghĩ :
- Vô Phong chưởng thật là ghê gớm. Nó phát kình lực âm thầm Vô Phong Cảm Nhận, làm ta khó đề phòng, chẳng rõ được hướng tấn công của địch.
Hai gã áo đen đang tấn công Hùng Văn, thấy chiêu Phao Chuyên Dẫn Ngọc của chàng, cũng phải phát ớn trong đầu :
- Nghe nói Vương Hùng Văn là Sát Nhân Vương, đã từng hạ sát nhiều cao thủ của bổn bang, nay chạm mặt mới biết rõ công lực phi thường của hắn...
Đang giao tranh dữ dội, Vương Hùng Văn bỗng cảm thấy nhờn nhợn muốn ói, kinh mạch chuyển động khác thường.
Thì ra Vương Hùng Văn nghĩ đến sự lợi hại của Vô Phong chưởng và mối thù nhà nên đã động tới Vạn Tà Sát Mạch trong cơ thể và Hóa Huyết tà kiếm làm tâm thần rung chuyển, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Chàng bật cười sằng sặc rồi nói lớn :
- Long tiền bối, chúng ta thi nhau xem ai giết được kẻ địch trước.
Long Tú Tâm cũng đang hăng máu trả thù cho Vương Đạt.
Bà ta gật đầu liền :
- Được, chúng ta thi nhau...
Dứt lời, bà vung tay thi triển một chiêu chỉ công quái lạ, kình đạo từ ngón tay phóng ra thật khủng khiếp.
Ba gã áo đen bao quanh Long Tú Tâm đều thảng thốt kêu lên :
- Ôi, ngươi là Thủy Thượng Tiên Cô?
Long Tú Tâm cười gằn :
- Hừm, các ngươi cũng biết Kim Lang chỉ của Hải Thiên Nhất Giao à?
Vừa nói song chưởng của bà nằm lại, chỉ chừa ngón cái, vạch ra ba đường chỉ công phóng vùn vụt.
Môn Kim Lang chỉ này chính là khắc tinh duy nhất của Vô Phong chưởng, như hồi nãy Long Tú Tâm đã thầm quyết định trong đầu.
Cả bọn áo đen đều biến sắc mặt.
Vương Hùng Văn cũng thi triển chiêu thứ hai trong Tam kiếm Thập nhị chưởng kiếm khí veo veo, uy lực kinh thiên động địa, phát đủ mười thành công lực Vân Hải chân kinh.
Năm tên Hắc Y bang cảm thấy nguy kịch, nên hò hét bảo nhau :
- Huynh đệ, mau triển khai bí kíp...
Lập tức cả bọn vung tay và mười đạo chưởng phong đen kịt cùng phóng ra.
Long Tú Tâm hoảng hốt thét lớn :
- Hãy cẩn thận đó chính là Thoát Hồn Hắc Thủ đấy.
Khi ấy Hắc Chưởng Ảnh che kín trời, và giới giang hồ đều biết kẻ nào đưa mắt nhìn hắc chưởng là sẽ toi mạng.
Long Tú Tâm biết rõ sự ghê gớm của Hắc Chưởng Ảnh nên nhắm nghiền mắt, vận đủ mười thành công lực, phóng ra những đạo Kim Lang chỉ như sóng bủa đầu nghềnh.
Vương Hùng Văn không biết rõ sự lợi hại của Thoát Hồn Hắc Thủ nên chàng không nhắm mắt cứ liên tục phát chiêu, chàng vung Hóa Huyết tà kiếm phóng chiêu Cổ Nhược Bàn Thạch, kiếm phong cuồn cuộn ập tới đối phương.
Kình lực đôi bên va chạm vào nhau phát nổ một tiếng “Ầm” chuyển đất.
Hắc ảnh vỡ vụn đầy trời, biến thành những hạt nhỏ rơi xuống như mưa.
Tiếng thét của Long Tú Tâm vang lên :
- Nhắm mắt lại...
Nhưng đã muộn, tiếng nổ ầm vang động do chiêu Cổ Nhược Bàn Thạch của Vương Hùng Văn phóng ra từ Hóa Huyết tà kiếm phá vỡ Hắc Chưởng Ảnh vô cùng ghê rợn.
Khi ấy Long Tú Tâm mở mắt nhìn, và bà tưởng đâu sẽ nhìn thấy một Vương Hùng Văn đui mù vì Hắc Chưởng Ảnh.
Trong chốc lát, tất cả trở lại yên tĩnh...
Vương Hùng Văn chống kiếm đứng hiên ngang, không hề bị thương, đôi mắt vẫn sáng như hai ngôi sao chiếu rạng.
Quả thật lúc đầu Vương Hùng Văn không nhắm mắt, nhưng đường kiếm tạo thành bức tường kiếm ảnh che khuất tầm nhìn, sau đó chàng nghe tiếng thét của Long Tú Tâm đã kịp thời nhắm mắt, nên Thoát Hồn Hắc Thủ không hại được sinh mạng chàng, và đôi mắt cũng không bị nguy hiểm.
Thoát Hồn Hắc Thủ Ảnh rơi lả tả trên mặt đất liền biến thành những vũng nước đen ngòm tanh tưởi, cây cỏ đều héo úa bởi độc chất, quang cảnh hết sức kinh dị.
Long Tú Tâm chẳng những ngạc nhiên vì thấy Vương Hùng Văn an toàn, mà bà càng kinh ngạc hơn bởi thấy cả năm tên Hắc Y bang đều ngã lăn ra chết, như chúng tự sát thê thảm vậy.
Đó là kết quả của chiêu Cổ Nhược Bàn Thạch phóng ra từ Hóa Huyết tà kiếm trên tay Vương Hùng Văn.
Một chiêu kiếm tối độc.
Long Tú Tâm thầm nể phục võ công của chàng trai trẻ, và quay lại hỏi Vương Hùng Văn rằng :
- Vương công tử có việc gì mà đến đây?
Vương Hùng Văn liền thuật lại những việc đã xảy ra ở Thiên Ngoại thần sơn nên cùng Trình Vân đi tìm bọn Hắc Y bang.
Cúi đầu suy nghĩ giây lát, rồi Long Tú Tâm bảo :
- Trình cô nương đã đi, nhưng không hề gì. Ta biết ở gần đây có một Phân đà của Hắc Y bang.
Vương Hùng Văn vội nói :
- Thế thì hay quá, phiền tiền bối dẫn đường.
Long Tú Tâm trỏ tay :
- Sau cánh rừng kia.
Dứt lời, bà phóng vụt đi trước, thân pháp vô cùng nhanh nhẹn. Vương Hùng Văn cũng lập tức phi hành sát phía sau.
Qua khỏi cánh rừng đã tới cổ tự và một trang viên.
Long Tú Tâm bảo :
- Ngôi cổ tự đã bị chúng chiếm, và trang viên kia là sào huyệt.
Vương Hùng Văn vận nhãn lực quan sát, thấy trong trang viên lố nhố bóng người đông đảo.
Phía trước cổ tự xuất hiện bốn gã trung niên mặt mũi hung ác, khinh công tuyệt vời.
Nhìn qua Long Tú Tâm, Vương Hùng Văn bảo :
- Ta đừng để mất thời gian nữa, động thủ ngay thôi.
Long Tú Tâm gật đầu :
- Phải đấy, mỗi người trị hai đứa nhé.
Bà vừa dứt lời thì đã thấy bốn gã nọ từ ngôi cổ tự phóng vèo tới. Thì ra chúng đã phát hiện được hai người.
Thấy Long Tú Tâm và Vương Hùng Văn cứ sấn tới, bọn chúng quát :
- Hai kẻ kia đứng lại.
Trong nháy mắt đôi bên đã gần sát nhau.
Vương Hùng Văn cười lạt và hỏi :
- Phó bang chủ của các ngươi có ở đây không?
Một gã trong bọn trả lời ngay :
- Có, các ngươi đừng tưởng...
Vương Hùng Văn mừng thầm trong đầu :
- Hừm, Thiện Tâm quả sắp về tay ta.
Rồi chàng lướt tới, thét như sấm :
- Đừng tưởng cái gì?
Chàng lập tức vận mười thành Vân Hải chân kinh xuất chiêu đánh tới.
Long Tú Tâm không hề nói một tiếng, cũng phóng chưởng đánh liền, nhanh hơn tia chớp.
Bốn gã kia không biết chúng đang tự tìm lấy cái chết, cứ hò hét xuất chiêu nghênh chiến.
Kình lực va chạm nhau, nổ vang nhức óc.
Vương Hùng Văn đang đầy sát khí, đánh ra một chiêu quá dữ, rồi chàng cười sằng sặc át cả tiếng kêu rú thảm thiết của bọn áo đen. Khong chậm giây phút nào, Hùng Văn phóng thẳng vào trang viên, để lại bốn xác chết đã nát bét vì song chưởng khủng khiếp của chàng.
Long Tú Tâm cũng nhanh chóng lướt theo, thản nhiên vào sào huyệt của Hắc Y bang như đi chợ.
Nhưng ở giữa cửa trang viên đã có tám người đứng chắn.
Vương Hùng Văn nghiêm giọng bảo :
- Vô kêu Phó bang chủ của các ngươi ra đây.
Rồi chàng quay sang Long Tú Tâm :
- Long tiền bối, vẫn chia mỗi người một nửa nhé.
Chàng động thủ nhanh như chớp, hồng quang lóe lên, Hóa Huyết tà kiếm rút ra khỏi vỏ, liền xuất chiêu Thạch Phá Thiên Kinh, kiếm phong xé gió vèo vèo, khí thế như dời non lấp biển.
Long Tú Tâm buột miệng khen :
- Vương công tử khá lắm.
Đồng thời bà cũng xuất chưởng, kình đạo cuồn cuộn xô tới, sức mạnh hết sức khủng khiếp.
Kiếm chiêu của Vương Hùng Văn xẹt qua, chưởng lực của Long Tú Tâm quật tới, hai người chia đôi đám địch thủ để tru sát.
Tám gã áo đen hoảng sợ, tái mét mặt mày, bọn chúng định xoay mình né kiếm phong kình đạo, nhưng không còn kịp nữa...
Chưởng lực ào đến, kiếm khí ầm ầm, những tiếng kêu thét xé ruột làm mọi người phải rợn tóc gáy. Cả tám tên áo đen đều ngã lăn ra chết.
Thình lình có hai tiếng thét :
- Kẻ nào đó?
- Bọn kia, sao dám giết đệ tử trong Phân đường của ta?
Những tiếng thét chưa dứt thì chưởng phong đã đùng đùng xô tới.
Vương Hùng Văn nghĩ nhanh :
- Hai gã kia hẳn là...
Chàng chưa nghĩ đến hết ý thì kình lực của đối phương đã tới nơi, nên Vương Hùng Văn phải xuất chiêu Kim Thạch Quần Khai để đỡ.
Long Tú Tâm cũng nhanh tay phát ra hai chiêu mãnh liệt, vừa thủ vừa công, hiệp động tương ứng.
Hai lão mới xuất hiện tuy ra tay trước, có thế thượng phong nhưng vẫn phải khen công lực của Long Tú Tâm và Vương Hùng Văn :
- Võ công tuyệt lắm.
Vừa nói vừa xoay mình né tránh, thu hồi thực chiêu, xuất một chiêu giả vờ và bật lùi hơn một trượng.
Mới trụ vững, một lão đã trố mắt nhìn chàng trai trẻ và hỏi lớn :
- Ngươi là Vương Hùng Văn?
Cười lạt một tiếng, Vương Hùng Văn thầm nghĩ trong đầu :
- Tên tuổi và diện mạo của ta ngày nay đã khiến bọn Hắc Y bang phải kinh ngạc và biến sắc...
Chàng lại bật cười lớn :
- Khà khà, đã biết ta, sao không kêu Phó bang chủ của các ngươi ra đây.
Lão vừa hỏi Vương Hùng Văn chính là Tiếu Diện Diêm La Bùi Cần, Đường chủ của Phân đường Đại Bá Sơn và lão kia là Phó đường chủ Chu Sa Chưởng Doãn Thảo Mộc. Cả hai lão cùng là cao thủ hùng cứ một phương của hắc đạo, võ công rất thâm hậu, hiểm hóc.
Tiếu Diện Diêm La Bùi Cần lại hỏi :
- Ngươi tìm Phó bang chủ bổn bang có việc gì?
Vương Hùng Văn gằn giọng :
- Cứ kêu hắn ra đây, đừng hỏi lôi thôi.
Thật tức lộn ruột.
Dù sao cũng là Đường chủ và Phó đường chủ, vậy mà gã tiểu tử kia không thèm nói chuyện, cứ đòi gặp Phó bang chủ...
Từ xưa tới nay Tiếu Diện Diêm La Bùi Cần và Chu Sa Chưởng Doãn Thảo Mộc chưa từng gặp kẻ nào thất lễ đến thế, cả hai đều giận run đến nói không thành tiếng, cặp mắt trố ra, lộ ánh hung quang dữ dội.
Bỗng từ phía sau có một lão phóng vèo ra, gạt Đường chủ và Phó đường chủ qua một bên.
Vương Hùng Văn gật gù khen :
- Khinh công khá lắm, ngươi có phải là Phó bang chủ của Hắc Y bang đó chăng?
Lão nọ nghiêm mặt đáp :
- Phải, lão phu là Miêu Vô Sở, Phó bang chủ. Ngươi tìm ta có việc gì?
Vừa nói lão vừa liếc nhìn Vương Hùng Văn nghĩ thầm trong đầu :
- Hắn đã tới tận đây, chắc là lão Nhị, lão Tam của Độc Tâm ngũ quái và bảy người trong Cự Tinh thất quỷ đã bị hắn giết. Ta đấu với hắn hôm nay là trận quyết đấu sinh tử lớn nhất trong đời ta...
Lão gằn giọng nhắc lại :
- Ngươi muốn gì?
Nhếch mép cười khinh thị, Vương Hùng Văn chỉ nói :
- Thiện Tâm quả đâu, đưa ra đây cho ta.
Miêu Vô Sở là Tử Nhân Cương Vương Phó bang chủ của Hắc Y bang tức giận bởi những lời nói trịnh thượng của Vương Hùng Văn, nên lão nghiến răng, nhai bộ râu rồn rột. Còn Tiếu Diện Diêm La Bùi Cần và Chu Sa Chưởng Doãn Thảo Mộc thấy Phó bang chủ đứng cạnh nên đã yên tâm, thét lên như sấm nổ :
- Tiểu tử hôi thối, ngươi vô lễ quá chừng.
Mắng như vậy rồi hai gã sấn tới.
Vương Hùng Văn toan động thủ, thì Long Tú Tâm đã nhảy phóc ra.
Bà quay lại nhìn Vương Hùng Văn và bảo :
- Hai tên này cứ để cho ta, công tử đối phó với tên đầu sỏ.
Dứt lời bà thi triển Kim Lang chỉ vạch những đường chỉ lực như sấm sét quật vào hai tên áo đen.
Tử Nhân Cương Vương Miêu Vô Sở biết rằng không đánh không được nên quát to :
- Tiểu tử nghe đây, Thiện Tâm quả đã ở trong bụng ta, ngươi có bản lĩnh thì cứ việc nhào vào lấy.
Lão nói chưa dứt lời thì Vương Hùng Văn đã bốc cao sát khí, buông ra một tràng cười lạnh lẽo :
- Được ngươi hãy tiếp chiêu.
Chàng vừa xuất thủ đã vận đủ mười thành Vân Hải chân kinh thi thố chiêu thức Loan Thạc Băng Vân... Vung Hóa Huyết tà kiếm thành những ánh hồng trút xuống như mưa huyết.
Tử Nhân Cương Vương Miêu Vô Sở được giữ chức Phó bang chủ Hắc Y bang, tất nhiên võ công phải ghê gớm. Hắn đã nổi danh về Cương Thi âm công vừa công vừa thủ rất lợi hại.
Nhìn Hùng Văn xuất chiêu trông thật ghê gớm, nhưng hắn chỉ lạnh lùng cười :
- Khá lắm, khá lắm, nhưng ngươi sẽ biết tay ta.
Hắn liền ngầm vận nội lực, phát động Cương Thi âm công.
Trong phút chốc quanh mình hắn xuất hiện lớp hàn khí lạnh thấu xương. Hắn vung song thủ, các khớp xương kêu lên răng rắc, hữu chưởng giương lên, ngủ trảo như năm mũi dùi thép cùng xỉa ra phía trước Đó chính là tuyệt chiêu Bạch Cốt âm trảo của Từ Nhân Cương Vương Miêu Vô Sở...
“Ầm...” Kình lực giao nhau dữ dội, Hùng Văn bị đẩy bật lùi đến hơn một trượng, chàng chột dạ nghĩ thầm :
- Công lực của lão này thật ghê gớm đấy, chẳng phải tầm thường...
Miêu Vô Sở tuy ở thế thượng phong, nhưng cũng phải tháo lui đến mấy bước mới đứng vững.
Lão lầm bầm trong miệng :
- Tiểu tử này ghê thật, ta không xuất tử chiêu chắc không xong.
Thế

Nguồn: truyen8.mobi/t103937-vo-danh-chuong-chuong-12.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận