Nhìn bóng áo xanh nhạt kia biến mất trong đám người nhộn nhịp náo nhiệt, đôi mắt lấp lánh của Đoan Tuấn Mặc Nhiên vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khoé miệng lại chậm rãi nhếch lên, hiện ra một vòng cung duyên dáng, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mím lại.
“Biến thái?” Hắn thì thào tự nói rồi đột nhiên cười lạnh, nhanh chóng đi theo hướng Lăng Tây Nhi vừa biến mất, tay dắt ngựa, khuất xa dần.
Bản thân đang mù mờ lướt chung quanh khu chợ náo nhiệt, Lăng Tây Nhi rất nhanh liền bị hương vị của đủ các loại đồ ăn vặt địa phương hấp dẫn, từ bánh nướng hạt vừng xốp giòn chỉ cần chạm nhẹ vào là vỡ ra đến bánh gạo thơm chỉ cần cắn một miếng thì hương thơm đã lưu lại tràn đầy trong miệng, từ cháo lá sen thơm ngon ngan ngát bốn phía đến hương vị độc đáo của bánh mỳ nóng khô, tay cầm đầy đồ, miệng nhai liên tục, hai mắt mở to – “rột roạt rột roạt”, không chút để ý đi ‘rêu rao’ trên đường cái, phía sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh mặt lại, đôi mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang nhàn nhã dạo chơi ở phía trước, trong lòng bắt đầu bốc hỏa.
Mấy kẻ vô lại tham luyến sắc đẹp của Lăng Tây Nhi, vừa muốn tiến lên tiếp cận, nhưng bị ánh nhìn lạnh lẽo kia đảo qua, thì cũng ngoan ngoãn hành quân lặng lẽ, đều nhường đường cho Lăng Tây Nhi đi qua.
Nghênh ngang đi tới phía trước một khách điếm, Lăng Tây Nhi cầm một cái bánh quẩy chỉ qua: “Chọn nhà này nha, khách điếm phú quý, nghe tên đã thấy may mắn, hơn nữa trang trí tao nhã, cảnh vật xung quanh thì…” Nàng đi loanh quanh ở phía trước, “Ừ, trước có liễu rủ, sau có bờ đê, mặc dù không quá tao nhã, nhưng cũng rất được!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng ở phía sau hoài nghi, nàng đang tự nói một mình sao?
“Thế nào?” Lăng Tây Nhi đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhất thời kinh ngạc, thì ra nàng vẫn biết hắn ở sau lưng nàng.
Mặt lạnh lùng, bĩu môi, chân đi hình chữ bát (八), Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi tiến lên, mắt to đen tròn chớp chớp, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Không thích? Nhưng mà nhà này nhìn qua cũng không tồi a!” Tây Nhi tốt bụng đề nghị, thuận tiện đem bánh gạo thơm cầm trên tay nhét vào trong tay của hắn.
Sửng sốt, hoài nghi đưa mắt nhìn qua khuôn mặt tươi cười đến khả nghi của Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên có chút hoảng hốt, từ khi hắn hiểu biết, bắt đầu tiếp nhận vị trí của hoàng thúc, khuôn mặt hắn liền không tươi cười nữa, trừ phi ra ngoài thực thi nhiệm vụ, hắn mới ẩn dấu thân phận bằng cách diễn một người không tồn tại trên thế giới này! Ở trong Đoan Tuấn hoàng thành, những người biết thân phận của hắn lại càng sợ hắn, thậm chí trong đó có cả mẫu hậu hắn, hắn chưa từng gặp nữ nhân nào sau khi đã biết thân phận làm cho người ta sợ hãi của mình, còn có thể tự nhiên ở cùng một chỗ với hắn, chẳng lẽ nữ nhân trước mặt này thiếu gân cốt sao? Chẳng lẽ nàng không biết, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa cười như hoa của nàng có lẽ ở giây tiếp theo sẽ rơi trên mặt đất sao? Còn có vừa rồi nàng nói hắn biến thái, đó hẳn phải là thứ không tốt đẹp gì đi?
“Ngươi… Ngươi nhìn ta làm cái gì? Trên mặt ta có cái gì không nên có sao?” Tây Nhi cẩn thận sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, quả nhiên trên mặt có thứ gì, ba hạt vừng!
“Hắc hắc!” Nàng xấu hổ cười cười, nhất định là lúc nãy ăn bánh nướng không để ý!
“Vào đi thôi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, con ngươi càng thêm thâm trầm, bảo hắn tin nàng là Lâm Y Y nhà võ lâm thế gia thì trừ khi có quỷ, kể cả là nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng không có một nữ nhân nhà giàu nào đi dạo trên đường phố mà không hề ý tứ nha, lại còn ăn đến tay dính đầy mỡ! Lăng Tây Nhi! Hắn tinh tế nghiền ngẫm, tên này so với cái tên Lâm Y Y kia còn dễ thương hơn rất nhiều.
Ánh nến chập chờn, Lăng Tây Nhi một mình nửa nằm ở trên giường, thoải mái nhắm mắt lại, không biết sao, hôm nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại từ bi đột suất, chuẩn bị một gian phòng trọ cho nàng, mà không bắt nàng như con mèo đáng thương nằm co ro ở trên chiếc ghế lạnh như băng a, nếu may mắn, còn có cái nhuyễn tháp gì gì đó, buổi chiều, lúc ăn cơm cũng không đem con ngươi doạ người trừng nàng, làm hại nàng tiêu hóa không tốt, nhưng mà thích ý chẳng kéo dài bao lâu, đột nhiên một cỗ gió lạnh không biết tên thổi tới, ô ô ô ô, tiếng gió vù vù, thật lạnh a, cả người cũng bắt đầu rùng mình rồi!
Gian phòng cách vách truyền đến tiếng chén rượu rơi xuống đất, Lăng Tây Nhi đứng lên, dán lỗ tai vào vách tường, nhưng mà âm thanh đột nhiên đứt đoạn, thanh âm lúc có lúc không, nàng không từ bỏ, đem một chiếc ghế lại gần hy vọng trèo lên cao sẽ nghe được rõ hơn!
Trong gian phòng cách vách, gương mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lại, cơ mặt hơi run run, phía trước cách đó không xa, Lưu An nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt của hắn, thân thể cố gắng lui về phía sau, nhưng mà vô luận có lui thế nào, cũng vẫn bị cơn thịnh nộ của người nào đó vây quanh như cũ.
“Ngươi xác định?” Chậm rãi mở miệng, ngữ khí âm ngoan mà ác độc, không khí lạnh như băng hình thành từng luồng khí lưu chuyển trên không trung, vù vù khuếch tán ra phía ngoài.
“Vâng, Vương gia, thuộc hạ đã điều tra rất rõ ràng, Lâm Y Y chưa lập gia đình, mà là do Lâm lão gia cùng phu nhân bố trí, đã tới nhà thúc thúc nàng ở Lạc Dương lánh nạn… A…” Đang nói thì dừng lại, Lưu An đột nhiên cảm thấy lúc này dùng cái từ “Lánh nạn” dường như có chút không ổn, quả nhiên tiếp theo, áo hắn đã bị người nào đó một tay nắm lại, ô ô, hắn đi làm thầy tướng số được rồi, tại sao nghĩ đến cái gì, là cái đó liền xảy ra!
Thân thể cong vẹo bay ra ngoài, hình thành một đường parabol xinh đẹp trên không trung, rầm, hắn đụng vào vách tường, bên kia tường Lăng Tây Nhi đang bình tĩnh cố gắng nghe ngóng, nhưng vì hiệu quả cách âm của tường quá tốt mà buồn rầu, rốt cuộc cũng nghe được, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng là thanh âm một vật nặng đụng vào tường! Oa, tại sao càng ngày càng lạnh rồi! Nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, chắc chắn luồng khí lạnh làm kẻ khác run sợ trong lòng là từ phía cách vách bay tới!
Ở lâu thành quen, Lưu An vỗ vỗ hai tay từ dưới đất đứng lên, giương mắt, trong con ngươi hàm chứa đầy cảm kích mỉm cười, ông trời bảo vệ, hắn vẫn còn sống!
“Vậy nữ nhân này là ai?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng chỉ chỉ vào vách tường, thân thể cao lớn không kiên nhẫn đứng lên.
“Nàng hình như là nha hoàn của Lâm Y Y, nghe nói là thay mặt gả !” Lưu An lần này cực kỳ cẩn thận mở miệng, lén dùng khóe mắt trộm dò xét hắn.
“Lâm Thế Vinh thật to gan, không ngờ dám dùng loại thủ đoạn này để chơi đùa với ta!” Bàn tay to lạnh lùng đập xuống bàn, cái bàn lập tức vỡ nát.
Lưu An méo méo miệng, Vương gia đi Lâm phủ đón dâu cũng tìm hắn làm thế thân, hai nhà cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, có điều câu đó hắn không dám nói ra khỏi miệng, trừ phi hắn không còn muốn cái mạng nhỏ của mình nữa!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên mím chặt môi lại, con ngươi càng thêm ngoan tuyệt, từ hung ác tàn nhẫn đến mất hết tính người, một lúc sau, hắn đột nhiên cười lạnh, tính toán của hoàng thượng vẫn là thất bại rồi, ngay cả khi hai nhà đã kết thông gia, hắn cũng không thể khắc chế được Lâm gia, chỉ là hắn cưới nhầm một tiểu nha hoàn mà thôi! Dù sao điều này cũng hợp với tâm ý của hắn, hôn nhân của hắn không thể dùng để trao đổi cái gì cả!
“Lưu An, chúng ta ngày mai tiếp tục lên đường, nếu không có việc ngoài ý muốn, đêm sau sẽ tới Lâm gia, dựa theo kế hoạch cũ mà làm việc!” Hắn cười lạnh, như vậy rất tốt, lúc đầu hắn vẫn lo sợ Lâm Y Y kia sẽ nói lộ ra thân phận chân thật của hắn, bây giờ thì không rồi, chỉ là một nha hoàn nho nhỏ mà thôi!
“Vâng, Vương gia!” Lưu An chưa bao giờ đi đoán tâm tư của Vương gia, hơn nữa tâm tư của Vương gia cũng không phải hắn – một tiểu quản gia có thể đoán được, hắn cúi người, cung kính hành lễ cáo lui!
Không có tiếng gì nữa? Kết thúc nhanh vậy sao, nhưng mà nàng còn chưa nghe được gì mà ! Lăng Tây Nhi tiếc nuối chớp chớp mắt, tiếp tục dán cái lỗ tai lên tường, cả người đứng trên ghế, rất giống một bộ tranh dán tường, nhe răng nhếch miệng, quả thật rất nhàn nhã.
“Kẹt” cửa phòng mở ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghiêng người tựa cửa, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi đang dán ở trên vách tường, khóe môi đột nhiên nhếch lên, hiện ra có một mạt cười lạnh.
“A!” Lăng Tây Nhi kêu lên sợ hãi, động tác nghe lén kia cứng lại hai giây, sau đó chuyển biến động tác, đem phía sau lưng dựa ở trên tường, nàng cụp mắt xuống, hai chân khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng co mông!
“Ngươi đang nghe lén?” Hỏi trắng trợn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên ngồi xuống, tự mình rót một chén trà xanh, chậm rãi uống.
“… Không có! Ta là đang rèn luyện thân thể mà thôi, động tác này, dán chân tường, sau khi ăn xong tập, giảm mức béo phì!” Nàng cười hì hì mở miệng. Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ chậm rãi thưởng thức trà xanh, giống như nước trà thấp kém bình thường kia có mùi vị đặc thù gì, làm cho hắn có thể chậm rãi nhấm nháp.
“Ngươi có muốn tập cùng không?” Lăng Tây Nhi nhiệt tình đề nghị, để giảm bớt không khí lạnh lẽo!
“Lâm Y Y đối với ngươi tốt lắm sao?” Hắn đột nhiên lên tiếng, Lăng Tây Nhi đang làm thử động tác giạng thẳng chân, phịch một tiếng ngã trên mặt đất, sau khi ai ui vài tiếng, nàng hoài nghi trợn trừng mắt lên, trong con ngươi chứa đựng sự cảnh giác.
“Cái kia… Cái kia…” Cái mũi nhỏ mắt nhỏ toàn bộ nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như tia nắng ban mai thay đổi thất thường, lúc đỏ lúc trắng, sau đó lại từ trắng biến hồng. Cuối cùng hé ra miệng rộng, Lăng Tây Nhi xấu hổ cười cười, nói nói quanh co hồi lâu, không biết giải thích làm sao.
“Tốt đến mức ngươi có thể nghĩa vô phản cố* gả cho ta – một ác ma trong lời đồn sao?” Hắn tiếp tục nói, vẻ mặt thậm chí không có một chút thay đổi.
“…” Không nói gì, trời ạ, hắn đã biết cái gì rồi sao?
“Ngươi không phải tình nguyện sao? Có lẽ ta có thể đem ngươi đưa trở về!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, đưa mắt lại đây, chờ Lăng Tây Nhi trả lời.
“…” Chật vật từ dưới đất đứng lên, Lăng Tây Nhi cận thận nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng giống như bài tú-lơ-khơ kia, bàn tay nhỏ bé không ngừng vân vê góc áo.
Trở về? Lại rơi vào ma trảo của Nhị thiếu gia, hơn nữa Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng sẽ không bỏ qua Lâm phủ, vậy nàng thay mặt gả đã không có chút ý nghĩa nào nữa? Nàng nhớ tới Lâm Kiếm Hồng, nhớ tới Tam tiểu thư đối nàng thật là tốt…
“Ngươi đang nói cái gì?” Nàng lắc đầu, quyết định giả bộ hồ đồ.
“Còn đang giả bộ?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh.
“Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì? Ngươi muốn bỏ ta sao? Ta vừa rồi không có làm cái gì trái với bảy tội danh!” Lăng Tây Nhi lấy hết dũng khí, đi đến ngồi trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sau khi hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhỏ lên, dũng cảm đối mặt với ác ma này.
“Lá gan của ngươi cũng không nhỏ!” trong con ngươi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên có một tia tán thưởng, người bị hắn nhìn thấu còn có thể thản nhiên tự đắc ngồi ở trước mặt hắn như vậy, quả nhiên không phải người bình thường!
“Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì!” Lăng Tây Nhi một mực khẳng định, nói ra sự thật, ngồi tù chung thân, kiên quyết chống lại, về nhà ăn tết! Nàng một lòng tin tưởng không hề nghi ngờ !
* làm việc nghĩa không được chùn bước.