Vô Diệm Xinh Đẹp Chương 139: Sở Vương cung

Đoàn người sau khi ở Ly thành nghỉ ngơi hai ngày, liền lên đường một lần nữa.

Từ Lâm tới Ly thành, lộ trình xe ngựa đi cũng gần nửa tháng.

Càng ngày càng gần Trường Sa, mọi người cũng càng ngày càng thả lỏng.

Một ngày này sau khi dùng cơm xong, xe ngựa tiếp tục đi, Nhược nhi chỉ vào thành trì xuất hiện phía trước, hướng Tôn Nhạc cười nói: “Tỷ tỷ, chúng ta cũng sắp về đến nhà.”

Tôn Nhạc mỉm cười ngắm nhìn phương xa.

Đúng lúc này, một kỵ sĩ vội vàng từ thành trì phía trước chạy tới.

Trong tiếng ngựa phi vội vã, bụi mù cuồn cuộn nổi lên đầy trời. Mọi người vừa thấy xa xa, liền nhận ra người đó đúng là một Kiếm Sư bọn hắn phái đi hỏi thăm tình huống phía trước.

Nhược nhi nhíu mày, thầm nghĩ: xảy ra chuyện gì, cư nhiên làm cho Á thúc vội vã như thế?

Chỉ chốc lát, Á thúc liền chạy vội tới trước mặt Nhược nhi, hắn vội vàng kéo dây cương, không kịp lau mồ hôi trên trán, thả người nhảy xuống lưng ngựa hai tay chắp lại cao giọng nói: “Chủ công, sự tình không hay! Tề hầu mang mười lăm vạn binh, tính cả hai nước Ngụy, Hàn, sĩ tốt ba mươi vạn, tam hầu tự mình suất lĩnh, hội sư* Trường Bình, ít ngày nữa đem quân xâm nhập Sở cảnh ta!”

(*Hội sư: các cánh quân gặp nhau.)

Oanh!

Mọi người đồng thời cả kinh. Đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nhược nhi.

Tôn Nhạc trong lòng căng thẳng: thứ muốn tới đã tới rồi! Nàng cũng ngẩng đầu nhìn Nhược nhi.

Trên gương mặt tuấn lãng của Nhược nhi hiện lên một chút hàn khí. Hắn quay đầu ngắm hướng Trường Bình, lạnh lùng nói: “Hội sư Trường Bình? Diễn trò cho người trong thiên hạ xem? Hừ.”

Kỵ sĩ kia chắp tay trước ngực nói: “Trừ chuyện đó, Triệu, Tần cũng rục rịch. Trong nước có dấu hiệu tập trung hỏa lực.”

Một lời này vừa ra, tất cả mọi người đều biến sắc: chẳng lẽ, các nước trong thiên hạ đều liên hợp lại thề phải diệt Sở sao?

Bọn họ một đám gắt gao nhìn Nhược nhi. Nhưng thấy trên gương mặt tuấn lãng của Nhược nhi không chút biểu tình. Hai tròng mắt đen trầm như nửa đêm tinh quang chớp động không khỏi đồng thời bình tĩnh lại.

Mọi người tuy rằng trong lòng yên ổn không ít, nhưng vẫn sầu lo, dù sao, mấy đại cường quốc trong thiên hạ liên hợp lại gây bất lợi với Sở, loại sự tình này chỉ ngẫm lại liền có thể làm cho lòng người hoảng sợ.

Thanh niên thanh tú giục ngựa tiến lên, ở phía sau Nhược nhi chắp tay trước ngực nói: “Chủ công, tin tức lần này truyền tới Sở, sợ là lòng người khó an. Theo ý tôu, kính xin chủ công mau mau chạy về Trường Sa dẹp an lòng người mới tốt.”

Nhược nhi gật gật đầu, ống tay áo hắn vung lên, “Lên xe, khởi hành!”

“Dạ!”

Trong tiếng đồng ý chỉnh tề, xe ngựa khởi động, lúc này đây chúng xe ngựa đều nhanh chóng gia tốc.

Nhược nhi sau khi lên xe ngựa, liền nhắm mắt không nói.

Tôn Nhạc cúi đầu cũng không rên một tiếng.

Trong sự lay động của xe ngựa, ngoài gương mặt tuấn mỹ của Nhược nhi sáng tối không chừng. Tôn Nhạc biết hắn đang suy nghĩ, liền im lặng không nhúc nhích.

Khi xe ngựa đi qua thành trì phía trước thì Tôn Nhạc cảm thấy bầu không khí như muốn nổi phong ba, cơ hồ người trong thành đều bàn tán về chuyện này.

Từ Chu lập quốc đến nay, đã thái bình mấy trăm năm. Mấy trăm năm này trong dân chúng đã lâu không thấy chiến hỏa, sĩ tốt cũng chưa từng gặp qua máu tươi. Lúc này dân chúng nghe được vương hầu ba nước làm thống soái, dẫn ba mươi vạn đại quân thay Thiên Tử mà trừ Sở, phần lớn cảm giác đều là hưng phấn, là vô cùng hưng phấn.

Lúc này, bất kể là ai vừa nhắc tới việc này, đều cho rằng Sở lâm nguy rồi. Bởi vậy, bọn họ đàm luận nhiều nhất ngoại trừ bỏ chuyện vương hầu ba nước liên hợp đánh Sở ra, còn vì Sở Nhược Vương cảm khái không thôi.

Nhược nhi sau khi nghe đến mấy chuyện này, trên mặt đều không chút biểu tình.

Xe ngựa ngày đêm vội vã, trong vòng ba ngày liền tiến vào Sở cảnh, năm ngày sau chính thức đến Sở thành Trường Sa.

Sở nhiều đồi núi, địa hình phập phồng không bằng phẳng, hơn nữa mưa nhiều, khí hậu như thế hoàn toàn không giống các quốc gia khác.

Xa Kỵ tiến vào thành Trường Sa thì trong thành Trường Sa thời tiết vẻ âm u, mưa không ngừng. Xa giá Nhược nhi không làm kinh động bất luận kẻ nào, vô thanh vô tức liền chạy nhanh đến hướng Sở Vương cung.

Sở Vương cung xây dựng ở sườn đông Trường Sa, ở giữa sườn núi, Vương Cung xây không thấy hào hoa xa xỉ, từ xa nhìn lại là một khối kiến trúc từ hơn mười toàn lâu gỗ tạo thành.

Quảng trường cùng lối đi nhỏ ngoài Sở Vương cung, đều từ đá xanh lót thành. Điển khác các cung khác là, quảng trường cùng lối đi nhỏ đó, bất luận là mặt haylà trên vách tường, đều có khắc chim xanh, rồng bay, Từ cô, các nhân vật thần thoại chờ bay lên trời.

Trong những nhân vật thần thoại này đều bôi màu sắc rực rỡ, nhân vật trừu tượng, nhưng mỗi một bức sẽ đều liên quan đến bức tiếp theo mưu đồ, hợp lại hoàn toàn là một chuyện xưa sinh động.

Mà ở trong nhân vật thần thoại đó, thỉnh thoảng có thể nhìn đến bức họa Nhược nhi. Hắn đội vương miện, đứng ở chỗ đại biểu chí tôn nhân gian , ngửa đầu nhận ân thưởng đến từ trời xanh.

Tôn Nhạc quả thực có điểm xem đến ngây người, nàng chớp cũng không chớp nhìn từ bức này đến bức khác. Nhân vật trong những bức họa đó, hai má đều đầy đặn, thân hình cao gầy, y quan hoa lệ. Càng đi vào, có không ít bức họa dưới đều viết thơ. Những bài thơ đó tương tự với từ, có lẽ nó là khởi đầu của Sở Từ**.

(Sở Từ: ta nghĩ có lẽ là tập hợp những truyền thuyết và thần thoại lưu truyền về đất Sở.)

Tôn Nhạc vừa nhìn, vừa có một loại cảm giác thời không đan nhau. Những hình vẽ đó, thần thoại đó, Sở Từ đó, ở trong trí nhớ của nàng, rõ ràng thuộc loại chuyện xưa vô cùng xa xôi, nhưng nà, chuyện xưa xa xôi này sắc thái tươi đẹp, nét mực tràn trề lại hiện ra ở trước mặt nàng, tinh tường nói cho nàng, nàng đang trải qua lịch sử đó, nàng đang thấy lịch sử sinh ra.

Có lẽ là Tôn Nhạc nhìn quá mức chuyên chú, biểu tình quá mức kinh dị, Nhược nhi quay đầu, có chút điểm không được tự nhiên nói: “Những chuyện xưa đó là dân chúng thêu dệt lung tung mà thành, Nhược nhi nghe xong thập phần vui mừng, liền bảo người vẽ ở chỗ này.”

Tôn Nhạc nhìn không chớp mắt mấy bức tranh đó, Nhược nhi thấy nàng chuyên chú như vậy, đã sớm bảo người đánh xe giảm bớt tốc độ chạy.

Tôn Nhạc nhìn nhìn, nghe Nhược nhi nói như vậy, không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn: thì ra, cái gọi là truyền thuyết cùng thần thoại, là Nhược nhi của nàng cùng dân chúng của hắn tỉ mỉ tạo ra! Tôn Nhạc nhìn nhìn, cái loại cảm giác thời không đan xen này càng thêm kịch liệt. Nàng cúi đầu thở dài một tiếng, trả lời: “Sở nhiều người lãng mạn tài hòa, cũng là chuyện từ xưa.”

“Từ xưa?” Nhược nhi nở nụ cười, ánh mắt hắn cũng rạng rỡ nhìn những bức tranh trên tường này, cười nói: “Tỷ tỷ nói sai rồi. Trước Nhược nhi, cũng không có bất kỳ một Sở tù trưởng nào yêu thích mấy thứ này, tuy rằng dân chúng vui mừng, nhóm Sở tù trưởng cũng tuyệt đối không để cho bọn họ đem những bức tranh đặt này ở nơi trang trọng như thế.”

Nhược nhi thấy Tôn Nhạc để ý đồ vật mình yêu thích như thế, cũng rất vui vẻ, ánh mắt của hắn sáng trong nhìn Tôn Nhạc, vươn tay nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, chờ sau khi bại lui liên quân, Nhược nhi liền cưới người làm vợ! Đến lúc đó, Nhược nhi chẳng những muốn công bố thiên hạ, làm cho tất cả nữ nhân đều hâm mộ tỷ tỷ. Nhược nhi còn muốn đem bức tranh ta với tỷ vẽ ở trong này, về sau, đời đời con cháu của chúng ta sẽ truyền lại chuyện xưa của chúng ta.”

Hắn nói tới đây, vẻ mặt đã say mê.

Tôn Nhạc cũng là vẻ mặt say mê, bất quá sự say mê của nàng không giống Nhược nhi. Nàng nghĩ đến là: Thì ra ta cũng có cơ hội trở thành người trong thần thoại! Xem ra trời xanh để cho ta xuyên qua đến thời không cổ xưa này, cũng là muốn thưởng cho . . . . . .
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-diem-xinh-dep/chuong-139/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận