Vô lại kim tiên chương 99 : Khu hổ thôn lang
Dịch giả : tieudaotu
biên dịch : anhtuanek
Màn đêm buông xuống, trên đại thảo nguyên bao la xuất hiện đôi đôi đèn lồng, những chiến binh vừa trải qua cuộc huyết chiến sinh tử từ chiến trường trở về hết thảy đều tụ tập lại khoe khoang về sự dũng mãnh ngày hôm nay của mình. Những binh sĩ phổ thông đã thế, ngay cả những tướng lĩnh cấp thấp cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên những người có đồng bạn chiến tử thì đều u uất, bất quá gia nhân của những người chiến tử đều được thưởng 100 kim tệ. Điều này khiến những người còn do dự lập tức đem sự chết chóc của bản thân quăng lên chín tần mây, dẫu cho chiến tử sa trường cũng không hề hối tiếc
Đối với những người có thể từ chiến trường trở về thì sau này khả dĩ trở nên giàu có, vinh dự tầng tầng cũng đủ khiến cho những người bình dân trở nên phong cuồng, trên dưới đều quyết tử, ví thử kẻ nào khiếp nhược sẽ bị quân pháp xử tử, còn như theo chân những chiến binh Thiểm tộc mà liều mạng, nếu có chết thì cũng là cái chết quang vinh, nhược bằng còn sống trở về thì trở thành quý tộc cũng không phải không có khả năng.
Tống tiễn mọi người xong Lâm Phong quay lại trướng của mình, Lâm Đại cùng Lâm Nhị cũng quay lại không nói gì tự động ngồi xuống ghế thủ hạ, có A lỗ Thai nhiều điều không thể trực tiếp đưa ra bàn bạc nên Lâm Phong mới sai hai người đưa y đi rồi mới quay lại trướng soái.
“Hai người có chủ ý gì hay ho hông?”
Lâm nhị lộ xuất vẻ mặt cười gian trá nói : “ Kì thật công tử đã sớm có chủ ý hay rồi, hà tất phải hỏi bọn tôi nữa, chỉ cần khiến cho Mặc Cáp bộ lạc cùng Sát Nhĩ Ba bộ lạc khởi binh đánh lẫn nhau, chúng ta có thể khả dĩ ngồi yên làm ngư ông đắc lợi, cùng Bố đạt luân hầu tước hai mặt giáp kích, một đòn đánh tan tác hai bộ đại quân, nhường cho A lỗ Thai thống lĩnh thiểm tộc các bộ. ”
“Làm thế nào mới có thể khiến hai bộ lạc đó khởi binh. ” Lâm Phong nói.
Lâm Nhị vẫn với điệu cười gian xảo nói: “ Trực tiếp sai Thuỵ Đức Lạp đi xử lí một tên a man (thủ lĩnh ?) của bọn chúng, thiết nghĩ hai bộ lạc đó không trở mặt cũng không xong. ”
Lâm đại trầm ngâm xem xét cẩn thận nói: “ Ta e điều này thật không dễ, Thiểm tộc nhân đều dùng vũ lực để tuyển a man, mỗi tên a man đều là những dũng sĩ tối xuất sắc cuả bộ lạc, ngay như chúng ta thực lực đã đột phá qua cảnh giới kiếm thần cũng chưa chắc đã là đối thủ của A lỗ Thai, nói gì đến việc thích sát một a man. ”
Lâm phong gật đầu nói: “ Sai Thuỵ Đức Lạp đi thích sát một Thiểm tộc a man đích thực không có khả năng, thám tử đã trở về chưa ?”
Lâm đại nói: “ Đã trở về, phương viên một trăm dặm xung quanh đều không có nhân mã hai bộ lạc. ”
Lâm nhị nói:” Thiểm tộc nhân hiện nay đang quần cư tại một chỗ, chúng không như Văn Lai nhân chúng ta kiến tạo thành trì, giờ trời đã vào hạ, khí trời trên thảo nguyên đã nóng lên, theo những gì A lỗ thai đã nói, Mặc Cáp bộ lạc đã di dời đến mục trường ở hồ Bối La Tây Á, Sát Nhĩ Ba bộ lạc thì ở tại mục trường bên bờ sông Duy Đa Lợi Á. ”
Bối La Lây Á hồ ở phía tây bắc của Thiểm tộc đại thảo nguyên, là nơi đổ vào của cong sông Ốc Nhĩ Mã, mùa hạ ở nơi đó có khí hậu dễ chịu, theo tập tục của các dân tộc du mục, mỗi bộ lạc tuỳ theo tiết trời thay đổi mà di chuyển.
Mặc Cáp bộ lạc tại phụ cận hồ Bối La Tây Á đã xây dựng mục trường, khi mùa hạ đến thì di dời cả tộc đến đây chăn thả gia súc.
Duy Đa Lợi Á nằm tại phía đông bắc thảo nguyên, phát tích từ vùng núi non mù sương phía bắc thảo nguyên, Sát Nhĩ Ba bộ lạc tại đây cũng kiến lập một mục trường cho mùa hạ.
Lâm phong nói: “ Hiện nay hai bộ lạc hợp lại tiêu diệt xong Hô Lan bộ lạc, khẳng định bọn chúng giờ đang nghi kị lẫn nhau, bất quá thích sát một a man phải suy nghĩ kĩ càng, làm sao phải khiến hai bộ quay sang cắn nhau mới được, như quả trực tiếp thâu tập một a man, bọn chúng không phải ngốc nghếch, nhất định sẽ hoài nghi chúng ta đầu tiên, kế sách này sẽ không có tác dụng lâu dài, bởi vì việc chúng ta xuất binh có thể đã truyền đến tai hai vị a man rồi. ”
Lâm Đại nói: “ Thích sát một vị a man không phải dễ, ngoài công tử ra e là không còn ai có khả năng làm được. ”
Lâm Nhị buột miệng nói: “ Còn có Cáp Mô khả dĩ làm được. ” Lời vừa nói ra lập tức cảm thấy không ổn bèn cười hề hề hai tiếng.
Tên của Cáp Mô không ai biết, chỉ biết Lâm Phong gọi hắn là Cáp Mô nên mọi người cũng gọi hắn như thế, chỉ là không dám trước mặt Lâm Phong và Cáp Mô nói ra điều đó mà thôi.
Lâm đại có chút chịu đựng khó kiềm chế nói: “ Giả sử cho rằng công tử thành công thích sát một vị a man cũng không nhất định khiến cho hai bộ lạc khởi binh giao đấu, Thiểm tộc nhân không phải kẻ ngu ngốc, tin tức chúng ta xuất binh nhất định sẽ truyền đi, khẳng định chúng sẽ theo dõi chúng ta, bất quá nếu như thực sự khiến cho người của Mặc Cáp bộ lạc nhìn thấy a man của họ bị người của Sát Nhĩ Ba bộ lạc thích sát, hai tộc khẳng định sẽ khởi binh đánh nhau. ”
Lâm nhị cong môi nói : “ Nói những lời bỏ đi, nếu như quả thực người của Sát Nhĩ Ba bộ lạc sát tử a man của Mặc Cáp bộ lạc há có thể để người của Mặc Cáp bộ lạc trông thấy. ”
Lâm phong cũng không chú ý đến điều đó, trầm tư chốc lát nói: “ Xem ra ta chỉ đành tự thân đi vâỵ .”
Lâm Đại kinh hãi nói: “ Như thế làm sao được, công tử là chủ soái của toàn quân, sao có thể tự ý dời khỏi quân doanh. ”
Lâm nhị cũng nói:” Việc này đích thực không thích hợp để công tử xuất thủ, việc công tử không ở trong quân doanh nếu để A Lỗ Thai biết được, đến khi tin a man Thiểm tộc chết truyền về, chúng nhất định sẽ hoài nghi là người làm, Thiểm tộc nhân thẳng thắn nhưng không phải kẻ ngốc.”
Lâm phong nói:” Việc ấy không lo, nếu như thuận lợi ta chỉ đi vài ngày thời gian là sẽ quay về, huống chi ta bế quan mười năm đã sáng tạo ra Phân Thân Pháp môn, không lo bọn A Lỗ Thai nghi ngờ. ”
Lâm Nhị ngạc nhiên nói:” Phân Thân Pháp môn ?”
Lâm Phong toàn thân phát sáng, bát bảo kim thân biến hoá thành bổn thể hình dạng hiện ra, lấy nguyên thần làm chủ, bản thể nhục thân xuất ra nguyên thần ngồi bất động tại toạ vị trướng soái.
Lâm Đại cùng Lâm Nhị lập tức kinh hãi đến trợn cả mắt, tự nghĩ mình bị hoa mắt vội đảo nhẹ con ngươi, nhận thấy mình không phải là hoa mắt, chỉ có điều sự tình nằm ngoài phạm trù lí giải của chúng khiến hai người há mồm không nói được gì.
Lâm Phong chỉ vào bổn thể nhục thân nói:” Hai ngươi chỉ thấy phân thân của ta, khả dĩ A Lỗ Thai bọn chúng tiến lại, nhưng vạn lần không được để chúng chạm vào, chỉ nói ta bế quan tham tựu tu hành, ta chỉ cần đi vài ngày là sẽ quay về. ”
Hai người máy móc gật đầu.
Lâm phong lại tiếp tục dặn dò:” Việc này tuyệt không được truyền ra ngoài, chỉ có hai ngươi biết, ta li khai một thời gian hai ngươi khả dĩ giúp A Lỗ Thai bình định các Thiểm tộc tiểu bộ lạc xung quanh, ngay khi Thiểm tộc nổi loạn khởi lên, chúng ta lập tức phát binh bắc thượng, nhượng A Lỗ Thai trước tiên thu nhập tộc nhân của hắn, sau khi nhất cử bình định cả Mặc Cáp bộ lạc cùng Sát Nhĩ Ba bộ lạc, tất sẽ bình định Thiểm tộc. ”
Hai người đồng thanh nói:” Công tử yên tâm chúng tôi nhất định không để ai khác loạn động lên phân thân của người.”
Lâm Phong gật gật đầu, thân hoá thành kim quang bay ra khỏi trướng, không mang theo bạch long, tự mình hoá thành ánh sáng bay đi.
Lâm Đại cùng Lâm Nhị hai mặt nghệt ra, đều thấy tam công tử càng lúc càng thần bí, việc này vượt quá suy nghĩ của chúng, thử hỏi ngay cả thần cũng liệu có khả năng hoá 1 thành 2 hay không ?
Mắt to nhìn mắt bé một trận, hai người trong tiềm thức đều coi tam công tử như một vị thần không gì không làm được, mặc dù bọn chúng tuyệt đối không tin có vị thần nào tồn tại.