Vô Lại Quần Phương Phổ Chương 105: Vân La hữu dạng

"Bọn họ sao lại đến đây?" Diệp Vô Ưu tự lẩm bẩm.
"Không được nói nữa!" Hoa Nguyệt Lan trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, rồi lập tức lại nén giọng lại hỏi: "Ngươi biết bọn họ?"
"Mấy ngày trước vừa mới gặp qua, ả tên là Lâm Lông Nguyệt đó, còn muốn tìm ta quấy rầy!"
Diệp Vô Ưu kề bên tai Hoa Nguyệt Lan nói, dáng vẻ hai người lúc này thật là nồng ấm.
"Nguyệt Lan, muội có đang nghe không?" Thấy Hoa Nguyệt Lan không trả lời, Lam Đồng Đồng nhịn không được bèn lên tiếng: "Tỷ vào trước đây!"
"Ai, tỷ đừng vào..." Hoa Nguyệt Lan vội vã kêu. Thế nhưng, nàng la hơi trễ một chút, Lam Đồng Đồng đã từ cửa sổ nhảy vào, bởi vì cửa phòng đang đóng.
Sau đó, Lam Đồng Đồng liền thấy được Diệp Vô Ưu và Hoa Nguyệt Lan lúc này đang ở sát bên nhau, điệu bộ nồng ấm khác thường, không khỏi ngẩn ra.

"Chào Lam tỷ tỷ" Diệp Vô Ưu thì một chút cảm giác mất tự nhiên cũng không có, lại còn với Lam Đồng Đồng chào hỏi như có vẻ thân quen lắm.
"Chào...chào Diệp, Diệp công tử." Lam Đồng Đồng gật đầu theo quán tính, tiếp theo nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Hoa Nguyệt Lan, giữa hai chân mày lộ ra mấy phần xuân tình của thiếu phụ. Trong lòng bất giác có chút hồi hộp, cho dù nàng về phương diện này không có kinh nghiệm gì, nhưng lúc này cũng nhìn ra có chút gì không thích hợp. Lam Đồng Đồng lần trước đến, vẫn còn sớm, cửa lại luôn đóng kín, việc này không thể không làm nàng hoài nghi, Diệp Vô Ưu tối qua chắc là qua đêm ở đây.
"Lam tỷ tỷ, tỷ đừng gấp, công chúa lão bà sẽ nhanh đi tìm cung chủ của các vị." Diệp Vô Ưu tiếp tục vẻ ngây thơ nói. Lời còn chưa nói xong, Hoa Nguyệt Lan đã tức giận véo hắn một cái.
"Tử vô lại, không được nói nhảm, ai là lão bà của ngươi?" Hoa Nguyệt Lan giận dữ mắng. Chỉ là, không được mạnh miệng như lúc trước, ngược lại có chút thiếu tự tin. Dẫu sao, thân thể nữ nhi của nàng đã giao hết cho Diệp Vô Ưu rồi.
"Vậy, việc đó, Hoa Nguyệt Lan... Tiêu Diêu thân phận đặc thù, muội nên sớm đi gặp cung chủ một chút. Nói cho cùng, để bọn họ chờ lâu không được tốt lắm." Lam Đồng Đồng đối với quan hệ giữa Diệp Vô Ưu và Hoa Nguyệt Lan có chút mơ hồ, cuối cùng quyết định dứt khoát không quan tâm, làm chính sự vẫn quan trọng hơn.
"Cứ để bọn họ chờ lâu lâu một chút. Đặc biệt là Lâm Lông Nguyệt đó, nàng ta có cái gì hơn người, lại nói xấu mẹ ta!" Diệp Vô Ưu hừ một tiếng, giọng khó chịu nói tiếp: "Chỉ là có chút xinh đẹp thế thôi!"
"Nàng ta thật sự nói xấu mẹ ngươi?" Hoa Nguyệt Lan khẽ nhăn trán, Yến Ngọc Dao dù hai mươi năm trước đã li khai Vô Song Cung, nhưng trên danh nghĩa, bà ta vẫn là sư muội của đương kim Vô Song cung chủ, cũng chính là sư thúc của Hoa Nguyệt Lan. Nghe nói có người nói xấu sư thúc của mình, Hoa Nguyệt Lan tự nhiên cũng có chút bất mãn.
"Nàng ta có bệnh mà, sư phụ nàng ta gả không được cho ai, lại đổ lỗi lên đầu mẹ ta, đúng là chuyện quái gở!" Diệp Vô Ưu bực tức nói: "Đợi ta sau này có cơ hội, nhất định phải giáo huấn nàng ta thật tốt!"
"Diệp công tử, việc giáo huấn Lâm Lông Nguyệt, hãy để sau này hẵng nói. Huống hồ, chúng ta chủ yếu là tiếp đãi Tiêu Diêu, tịnh không phải là Lâm Lông Nguyệt." Lam Đồng Đồng có chút bất lực nói. Mặc dù những lời của Diệp Vô Ưu cũng làm nàng đối với Lâm Lông Nguyệt nảy sinh một tia bất mãn, nhưng thân phận của Tiêu Diêu suy cho cùng không phải bình thường, không thể để người ta chờ suốt ở bên ngoài được.
"Đồng Đồng. Như vậy nha, tỷ mời bọn họ vào trước, sau đó chiêu đãi một chút gì đó, muội bây giờ liền đi tìm sư phụ." Hoa Nguyệt Lan hơi cân nhắc một chút rồi nói, nàng cũng biết sức ảnh hưởng của Tiêu Diêu, nói đúng hơn, là sức ảnh hưởng của sư phụ hắn Tiêu Vấn Thiên, tuy Vô Song Cung vẫn không đến mức đối với Tán Tiên Môn sưu mị tương hướng, nhưng cũng không thể thất lễ đối với họ được.
"Cũng được, vậy tỷ đi trước." Nói đơn giản tại Vô Song Cung, thân phận Lam Đồng Đồng cao hơn Hoa Nguyệt Lan, nhưng đầu tiên Hoa Nguyệt Lan là công chúa của Bách Hoa Đế Quốc. Mặt khác, nàng lại là đệ tử chân truyền của cung chủ. Cho nê có nhiều việc, Lam Đồng Đồng đều phải xin ý kiến của Hoa Nguyệt Lan, còn ba đại hộ pháp kia thì đều ưa thích thanh tịnh, trừ phi Lam Đồng Đồng vắng mặt, nếu không bọn họ cơ bản sẽ không lo công việc.
Còn chưa kịp li khai, sau lưng Lam Đồng Đồng truyền lại tiếng kêu thảm của Diệp Vô Ưu: "Công chúa lão bà mưu sát thân phu!"
Lam Đồng Đồng khẽ lắc đầu, tăng nhanh nhịp bước, cho dù bất luận Hoa Nguyệt Lan và Diệp Vô Ưu đáo để có quan hệ gì, đều không cần nàng bận tậm, đến lúc đó, để thánh nữ bọn họ bận tâm vậy.
"Tử vô lại, ngươi đi tìm chết à?" Hoa Nguyệt Lan tức giận không ngừng, vốn là còn muốn che dấu nhiều hơn một chút. Biết đâu tên gia hỏa này chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn như đang mong tất cả mọi người đều biết. Kết quả là chưa gì đã để Lam Đồng Đồng biết chuyện rồi.
Nếu Hoa Nguyệt Lan biết Lam Đồng Đồng trước kia không lâu nhìn trộm nàng và Diệp Vô Ưu hôn nhau nồng nhiệt, không biết trong lòng sẽ nghĩ thế nào.
"Công chúa lão bà, đừng giận mà, cùng lắm ta giúp nàng đi gọi sư phụ nàng!" Diệp Vô Ưu cười hì hì nói, có điều, hắn nói là giúp Hoa Nguyệt Lan, trên thực tế là cho bản thân hắn. Tối qua không đến tìm Hoa Vân La, hắn cũng có chút lo lắng nàng sẽ giận, hiện tại vừa khéo có thể đi bổ cứu một chút.
"Vạn nhất sư phụ không thể đến?" Hoa Nguyệt Lan hừ một tiếng.
"Yên tâm, ta nhất định có thể thuyết phục được sư phụ nàng, ta bảo đảm với nàng!" Diệp Vô Ưu thành khẩn hứa, rồi kề bên tai Hoa Nguyệt Lan nói: "Ta nếu không thể kêu sư phụ nàng đến, nàng có thể bắt ta ba ngày không được lên giường nàng."
"Đi chết đi, tử sắc lang, ba tháng không cho phép ngươi vào phòng ta!" Hoa Nguyệt Lan vừa giận vừa ngượng, trừng mắt nhìn hắn.
"Hì hì, công chúa lão bà, ta đi trước đây!" Diệp Vô Ưu nói rất nhanh, sau đó lách mình đi ra cửa, hắn căn bản không cự tuyệt cơ hội Hoa Nguyệt Lan mang đến.
Hoa Nguyệt Lan hơi do dự một chút, ngồi dậy chuẩn bị ra cửa, vừa mới đứng thẳng dậy, hạ thân liền truyền đến một trận đau dữ dội.
"Tử hỗn đản!" Hoa Nguyệt Lan mắng thầm, hơi ngừng lại một chút, vẫn cố gắng chịu đựng đi ra ngoài.
Lạc Lạc và Tuyết Tuyết hai người đang say sưa nói chuyện to nhỏ, khi Diệp Vô Ưu như gió đi đến trước mặt hai nàng, bọn họ mới phản ứng, đang định chặn hắn lại thì phát hiện đó là Diệp Vô Ưu, nhớ đến phân phó của cung chủ, hai nàng liền nhường đường. Diệp Vô Ưu cũng không để ý đến bọn họ, tiếp tục chạy nhanh vào trong.
Diệp Vô Ưu theo bản năng ghé ngang qua dục trì liếc nhìn, nhưng không thấy mỹ nhân ngư đâu, liền chạy về hướng thạch ốc. Nhìn thấy tình cảnh bên trong, hắn không khỏi bị chấn động.
"Vân La, nàng sao vậy?" Diệp Vô Ưu chạy nhanh đến bên giường, trên giường, Hoa Vân La sắc mặt trắng xanh, hơi thở yếu ớt.
Hoa Vân La mở to mắt. Đôi con ngươi xinh đẹp ảm đảm vô quang, so với nàng lúc trước kia quả thật là một trời một vực. Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, trên mặt nàng tựa hồ xuất hiện một tia vui mừng, ánh mắt cũng sáng lên được vài phần.
"Vô Ưu, chàng đến đây!" Hoa Vân La hình như muốn ngồi dậy, nhưng chỉ chống được người lên, không ngồi dậy nổi. Diệp Vô Ưu thấy vậy, vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy.
"Vân La, rốt cuộc đã phát sinh việc gì? Nàng sao lại như thế này?" Diệp Vô Ưu lo lắng hỏi. Hắn thật sự rất nôn nóng. Một tuyệt đại giai nhân dường như sắp đến cảnh hương tiêu ngọc vẫn, hơn nữa tuyệt đại giai nhân này hơn phân nửa đã thuộc về hắn, hắn sao có thể không nôn nóng được?
"Không có gì. Tẩu hỏa nhập ma mà thôi." Hoa Vân La lắc đầu: "Không ngờ được, bao nhiêu năm đến nay, ta tự hỏi trong giới tu tâm, không có bao nhiêu người có thể so được với ta. Nhưng sau khi gặp chàng, có lẽ đã khiến cho ma chưởng tàng ẩn bao nhiêu năm trong ta bộc phát, sau khi phát ra thì không thể thu thập.
"
Vậy phải làm sao mới có thể cứu được nàng?" Diệp Vô Ưu gấp gấp hỏi. Thông thường gặp tình huống này, người bị tẩu hỏa nhập ma đều cần phải có tu tiên giả với công lực cao hơn đến khai thông kinh mạch. Nhưng muốn tìm được người có công lực cao hơn Hoa Vân La, quả thật khó vô cùng!
"
Không cần cứu ta." Hoa Vân La khẽ lắc đầu:"Lúc sắp chết, có thể gặp được chàng, cũng coi như là ông trời đã thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của ta. Cho dù, cho dù chàng không phải là Ngọc Dao, nhưng… nhưng ta cũng mãn nguyện."
"
Không thể, ta nhất định phải cứu nàng!" Diệp Vô Ưu sốt ruột nói: "Nàng nhanh nói cho ta biết, cuối cùng là có biện pháp gì!"
"
Không có biện pháp gì cả, trên thế giới này, chỉ có ba người có thể cứu ta. Nhưng mà, đều không còn kịp nữa." Hoa Vân La buồn bã nói: "Hoa Thiên Hương và Triệu Thiên Tâm ở Y cốc, và còn Tiêu Vấn Thiên ở Tán Tiên Môn, bọn họ có lẽ có khả năng cứu ta, chỉ là ta đã không thể kiên trì được cho đến lúc gặp bọn họ."
Tán Tiên Môn nằm xa ở Vọng Nguyệt Đế Quốc, còn Y Cốc cũng không nằm trong lãnh thổ Bách Hoa Đế Quốc, Triệu Thiên Tâm lại đã đi Phiêu Tuyết Đế Quốc, muốn bọn họ đến cứu Hoa Vân La thật sự là đã quá trễ.
"
Vân La, chẳng nhẽ không có biện pháp nào khác sao?" Diệp Vô Ưu không muốn từ bỏ như vậy, không cam lòng hỏi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"
Chân khí trong nội thể của ta đã tan rã, hoàn toàn không có cách nào ngưng tụ, nếu ta có thể ngưng tụ được cho dù là một chút chân khí, ta vẫn còn cách liệu thương cho bản thân." Hoa Vân La nhẹ nhàng lắc đầu: "Chàng không phải phí tâm, ta nghĩ, ta còn có thể sống được vài giờ nữa, chàng nếu, nếu thực sự yêu thích ta, vậy ở bên cạnh ta, được không?"
"
Không, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chờ chết được, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng!" Diệp Vô Ưu lắc đầu, cương quyết nói. Nghĩ một lúc, hắn nhẹ nhàng đỡ Hoa Vân La nằm xuống giường, đắp chăn cho nàng rồi nói: "Vân La, nàng phải chờ ta, ta sẽ quay lại cứu nàng!"
Không cho Hoa Vân La có cơ hội cự tuyệt, Diệp Vô Ưu tức tốc lách người ra khỏi thạch ốc, không lâu sau hắn đã ra đến ngoài cốc.
"
Lạc Lạc, Tuyết Tuyết, cung chủ các người xảy ra chuyện rồi, các người vào chiếu cố nàng đi. Trước khi ta quay lại, nếu không nắm chắc cứu được nàng thì không được động đến nàng, hiểu chưa?" Diệp Vô Ưu vừa chạy vừa nói rất gấp.
"
A, cung chủ đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Lạc và Tuyết Tuyết kinh hãi hô to, thân ảnh xinh đẹp chớp lên, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu không lí gì đến bọn họ, gấp rút chạy ra ngoài Vô Song Cung. Hắn hiện tại đang muốn tìm một người, cho dù hắn không biết tìm nàng có tác dụng gì không, nhưng trước mắt hắn, cũng chỉ có thể hy vọng vào nàng.
Khi Diệp Vô Ưu đang cấp tốc chạy nhanh qua đại sảnh Vô Song Cung, Lâm Lông Nguyệt không tự chủ hơi ngây người ra, sau đó khẽ ồ một tiếng: "Đó là ai? Hình như có chút quen quen."
"
Ai, tử sắc..." Hoa Nguyệt Lan mở miệng định la lên, nhưng còn chưa kịp kêu thì Diệp Vô Ưu đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng, nàng và Lâm Lông Nguyệt không giống nhau. Nàng đối với Diệp Vô Ưu hiện nay càng thêm thân thuộc. Cho nên, vừa nhìn thân ảnh của hắn liền nhận ra ngay.
"
Ta làm sai rồi, lại để hắn đi tìm sư phụ. Sao đột nhiên lại chạy, sư phụ cũng không thấy hắn gọi đến." Hoa Nguyệt Lan trong lòng hoài nghi, lại chửi thầm hắn thêm hai câu, tử sắc lang, xú hỗn đản!
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-lai-quan-phuong-pho/chuong-105/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận