Tư Đồ Cửu được hai vị trưởng lão Tư Đồ gia cứu tỉnh, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, cánh tay run rẩy.
Lão nhìn về phía ba gia chủ kia nói:
- Tại hạ, tại hạ cảm thấy hơi không thoải mái, tại hạ đi trước, các vị cứ tiếp tục.
Nói xong lão cầm lấy cánh tay của trưởng lão Tư Đồ gia mà rời khỏi cuộc quan chiến, đúng lúc này thanh âm của Đạm Thai Phó đột nhiên lạnh lùng truyền tới:
- Đi cũng được, chỉ là phải lưu chìa khóa lại.
Thân thể của Tư Đồ Cửu run lên, hắn rốt cuộc cũng từ từ lấy một chiếc chìa khóa màu vàng nhạt từ trong người ra, so với chiếc chìa khóa mà Diệp Thiên Vấn cất trong người thì giống như đúc. Hắn ném ra mặt đất rồi từ từ lui về. Sau đó, hắn hướng về phía vị trưởng lão Tư Đồ gia kia nói:
- Chúng ta đi, để ta xem Xa nhi bị sao, các đệ tử của Tư Đồ gia lập tức triệu tập lại, ai không nghe thì lập tức bị khu xuất khỏi gia tộc.
Gia chủ Tư Đồ gia cất tiếng.
Sau đó lập tức, hai vị trưởng lão đỡ lấy thân ảnh của Tư Đồ Cửu, từ từ biến mất khỏi quan chiến đài. Mà vị trưởng lão đỡ Tư Đồ Cửu nhanh chóng xuống dưới lầu, truyền lệnh đi bốn phía. Trong chốc lát ở trên đài quan chiến chỉ còn lại hai đệ tử của Tư Đồ gia, bọn họ cũng nhanh chóng đi xuống lôi đài số hai, vực thân thể đang hôn mê của Tư Đồ Xa rời khỏi Thái Cực nghiễm tràng, trên đường đưa xuống bọn họ đều nhíu mày, phảng phất như sợ chạm phải bò cạp gì vậy.
Mà thân thể của Tư Đồ Cửu thoáng chốc cũng trở nên còng lên rất nhiều, hắn vùa uốn éo, vừa ôm lấy ngực, gian nan đi xuống, ở phía sau mọi người đã chú ý thấy trên tóc của hắn đã có một số sợi bạc trắng.
Các đệ tử Tư Đồ gia nghe thấy tiếng triệu tập liền tập trung tại chỗ, trong nháy mắt thân thể của Tư Đồ Cửu cũng biến mất ở cửa ra vào. Cả Thái Cực Nghiễm Tràng lúc này không còn một đệ tử Tư Đồ gia nào. Mà lúc này, ánh mắt của Đạm Thai Phó cũng trở nên thản nhiên, hắn cất tiếng nói:
- Tư Đồ Cửu đã già rồi… Tư Đồ gia cũng không thể đứng trong hàng ngũ tứ đại thế gia nữa…
Thân thể của La Vô Thượng trở nên chấn động, tuy nhiên không lên tiếng, Diệp Thiên Vấn thì thản nhiên nói:
- Quyết định như vậy rất tốt, Tư Đồ gia không cần phải đứng trong tứ đại gia tộc nữa, chúng ta chọn một gia tộc khác có tiềm lực, có nhuệ khí bổ sung vào, trở thành một trong tứ đại gia tộc. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Đạm Thai Phó gật nhẹ đầu, trên khuôn mặt không lộ vẻ biểu tình mà nói:
- Chuyện này ta sẽ giao cho người xử lý, đến lúc đó ba nhà chúng ta sẽ quyết định danh sách, được rồi, không nói chuyện này nữa, đỡ phải mất hứng.
Nói tới đây, trên khuôn mặt hắn lộ ra một vẻ tươi cười, nụ cười lạnh lùng khắc nghiệt.
- Trận tổng quyết thi đấu cuối cùng cũng bắt đầu, không biết Diệp huynh có muốn đánh cuộc không?
Nói xong hắn xoa xoa tay, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười âm hiểm.
- Người này thật sự là da mặ quá dày, ai không biết Đạm Thai Tử Nguyệt nhà ngươi sẽ đứng thứ nhất, còn muốn đánh cuộc, hừ, cứ xem đi, không chừng sẽ có đột biến…
Diệp gia gia chủ Diệp Thiên Vấn tức giận nói.
Trên khuôn mặt của La Vô Thượng thì hiện ra một vẻ sợ hãi.
- Muốn tham gia vụ đánh cuộc này với Đạm Thai Phó không phải muốn chết sao, huống chi, người nào sáng suốt cũng nhìn ra, Đạm Thai Tử Nguyệt, chín phần mười đã nắm chắc vị trí thứ nhất, căn bản chẳng thế đánh cuộc.
Đây chính là Đạm Thai Phó khoe mẽ với Diệp Thiên Vấn. Diệp Thiên Vấn thấy vậy thì nhặt chiếc chìa khóa do Tư Đồ Cửu để lại, giao cho Đạm Thai Phó nói:
- Được rồi, chỉ còn một trận cuối nữa, chìa khóa này giao cho huynh bảo quản, đợi một lát nữa, chúng ta sẽ biết trong cái hộp sắt kia có giữ thứ gì.
Nói đến đây, thần sắc của Diệp Thiên Vấn trở nên ngưng trọng, mà lúc này, Đạm Thai Phó cũng tiếp nhận chiếc chìa khóa vàng nhạt của Diệp Thiên Vấn, ngưng trọng nói:
- Không biết, chỉ có điều chắc chắn không phải là phàm vật, chúng ta xem cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Sau đó ba người trở nên trầm mặc không nói gì, Đạm Thai Phó khẽ phân phó cho vị trưởng lão kế bên, vị trưởng lão kia thấy vậy liền vội vàng rời đi, qua một hồi lâu, cái hộp sắt đã được mang đến, cái hộp sắt này làm bằng sắt, có màu xanh đồng, trên bề mặt điêu khắc những hình thù vô cùng kỳ quái.
Ở bên ngoài hộp sắt không hề có bất kỳ tình trạng bị khóa, tựa như là được đúc bằng một khối thép cứng vậy, vô cùng kín kẽ, không có nơi mở ra, khó trách ba nhà còn lại không sợ Đạm Thai gia lén mở nó ra. Tuy nhiên bốn phía cái hộp sắt lại đều có một lỗ nhỏ, chính là chỗ để tra chìa khóa vào. Chỉ cần thiếu một chìa khóa là vô dụng. Đạm Thai gia tộc sớm đã thử qua rất nhiều nhưng đều không mở được.
Vị trưởng lão kia đặt cái hộp sắt ở trên bàn, trong cái hộp sắt mơ hồ có một hương vị gì đó, ở bên trong có những lốm đốm màu đỏ sậm, như là do máu tươi người nhuộm thành. Hiển nhiên cái hộp sắt này không biết đã qua tay bao nhiêu người, biết bao nhiêu huyết thanh đã thấm vào đó, cuối cùng hình thành nên màu thanh đồng như vậy, tràn đầy hương vị cổ kính.
Tam đại gia chủ tụ tập tại cái hộp sắt này, tuy nhiên ai cũng không nhìn ra trong đó có chứa cái gì, bọn họ muốn lập tức mở ra tuy nhiên vẫn nhịn được. Ngay cả Mẫn Nhu Nhiên cũng cảm thấy nghi hoặc, bất quá hắn cũng không hỏi, ai cũng có một chút bí mật, cái này gọi là thực lực của Tứ Đại gia tộc. Đối với một người ở trong Tử Cảnh Cốc như hắn mà nói, hoàn toàn không để vật này vào mắt, chứ đừng nói là những tiểu gia tộc như vậy. Cho nên khi tứ đại gia tộc tặng cho hắn một thanh huyền binh tam giai đê cấp hắn hoàn toàn chẳng thèm ngó tới, những vật trân bảo này so với rác rưởi trong mắt hắn cũng không có gì khác nhau.
Đạm Thai Phó Diệp Thiên Vấn đoán được suy nghĩ của hắn như vậy cho nên dứt khoát không để ý. Bởi vì bọn họ tuy cảm thấy vật này trân quý, đáng để tổ tiên của bọn họ dùng tính mạng liều chết nhưng nó tuyệt đối sẽ không khiến cho một trong Lục đại đệ tử của Tử Cảnh Cốc Mẫn Nhu Nhiên động dung.
Cho nên bọn họ không hề có ý che giấu Mẫn Nhu Nhiên, mà Mẫn Nhu Nhiên thật sự cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi.
Đối với hắn mà nói, điều hắn quan tâm hiện giờ chỉ là Đạm Thai Tử Nguyệt.
Đây là bất đồng cảnh giới, nếu như ở Hỏa Vân thành mà xuất hiện một bộ công pháp Lục giai đê cấp thì nhất định sẽ vang lên một luồng sóng lớn, tứ đại gia tộc sẽ tranh chấp lẫn nhau, nhưng ở trong mắt Mẫn Nhu Nhiên thì nó cũng không khác biệt gì so với một đống giấy vụn. Ở Tử Cảnh Cốc, thậm chí một số đệ tử ngoại tông cũng đã có lục giai công pháp chứ đừng nói là đệ tử nội tông, Lục giai trung cấp, Lục giai cao cấp đối với bọn họ cũng không phải là thứ gì quá trân quý, thậm chí bọn người Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm đã có thể tu luyện Lục giai đỉnh cấp công pháp, cùng là đệ tử trong Tử Cảnh cốc, tuy Mẫn Nhu Nhiên không nổi danh bằng Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm nhưng cũng không kém bọn họ bao nhiêu.
Đáng tiếc rằng bọn họ cũng không biết rằng trong cái hộp sắt này chứa cái gì, bằng không thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, đừng nói là Mẫn Nhu Nhiên, cho dù là sư phụ của bọn họ, cốc chủ Tử Cảnh Cốc Túc Hàn Sơn cũng sẽ động tâm.
Mọi người không để ý tới hộp sắt này nữa, Tâm Huyễn trưởng lão lùi qua một bên, một lần nữa gọi vị trưởng lão Diệp Thiên Hạc kia, bàn tay lôi ra hai viên Hàm Quang Phổ Lộ đan, đưa cho Diệp Thiên Hạc trưởng lão rồi nói:
- Ngươi tìm gặp hai người Diệp Bạch và Diệp Khuyết, đưa hai hạt đan dược này cho bọn họ, dặn bọn họ hãy đấu cho thật tốt, không cần quan tâm tới thành tích.
Diệp Thiên Hạc nói;
- Diệp Bạch cùng với Diệp Khuyết, không cho Diệp Khổ ư?
Tâm Huyễn trưởng lão cười cười nói:
- Không cần, vị trí thứ ba đã chắc chắn thuộc về hắn, không có người tranh đoạt.
Diệp Thiên Hạc lập tức hiểu ra, Tư Đồ Xa đã bị Diệp Bạch phế bỏ huyền khí, không có cách nào khôi phục để tham gia tỷ thí, vị trí thứ ba của Diệp Khổ dĩ nhiên là chắc chắn, không cần phải đánh.
- Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ sẽ lập tức đi!
Sau đó, Diệp Thiên Hạc liền nhận hộp gỗ lập tức đi xuống dưới lầu tìm hai người Diệp Bạch cùng với Diệp Khuyết. Mà Diệp Thiên Vấn thấy cảnh tượng như vậy thì chỉ cười cười, hơi không muốn nói:
- Vậy có lãng phí không, vật trân quý như vậy bình thường không nỡ lấy ra, chẳng lẽ trưởng lão cảm thấy Diệp Bạch còn có thể thật sự chiến thắng Đạm Thai Tử Nguyệt sao?
Tâm Huyễn trưởng lão nhìn hắn một cái rồi nói:
- Ngươi thì biết gì, cho dù Diệp Bạch không được ngôi vị đệ nhất thì cũng sẽ có một trận chiến oai hùng trước Đạm Thai Tử Nguyệt, nếu nhận thua ngay lập tức thì chẳng phải Diệp gia chúng ta sẽ mất mặt hết hay sao? Huống chi, tuy không có nhiều hi vọng nhưng trên thế giới này không phải là chưa bao giờ có chuyện kỳ tích phát sinh, chúng ta phải tin vào kỳ tích thì kỳ tích mới tồn tại, một viên Hàm Quang Phổ Lộ chỉ là một viên đan dược tam giai, chỉ cần có là ta sẽ nguyện ý cho Diệp Bạch ăn. Ngươi làm gia chủ của Diệp gia, từ nay về sau cần phải nhớ kỹ, ở đại sự tuyệt đối không nên có suy nghĩ tiết kiệm, chỉ cần chưa tới lúc tuyệt vọng thì phải bồi dưỡng tất cả.
Diệp Thiên Vấn ngơ ngác một chút rồi khuôn mặt tràn ngập xấu hổ cung kính nói:
- Thiên Vấn nhớ kỹ, đa tạ trưởng lão dạy bảo.
Tâm Huyễn trưởng lão nói tiếp:
- Được rồi, ta cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, ngươi cũng không cần phải quá để trong lòng, ta chỉ là một trưởng lão, sau khi qua chuyện này ta lập tức bế quan ở Thiên Huyễn Vạn Tâm động, ngươi là gia chủ Diệp gia, chuyện gì cũng có thể tác chủ, nhưng hãy nhớ lấy, không nên vì nhỏ mà mất lớn.
Diệp Thiên Vấn gật đầu nói:
- Thiên Vấn nhớ kỹ.
Ở bốn lôi đài lúc này, trận chiến đã toàn bộ kết thúc, bài danh đã xuất hiện, Đạm Thai Tử Nguyệt số một, Diệp Bạch số hai, Diệp Khổ số ba, Tư Đồ Xa số bốn, La Long Hạc số năm, Diệp Khuyết số sáu, Diệp Bồng Lai số bảy, Diệp Thiên Nhi số tám.
Hiện tại chỉ còn bảy người, đối với mỗi người mà nói đây đều là trận chiến cuối cùng, Đạm Thai Tử Nguyệt đấu với Diệp Bạch, tranh đoạt ngôi vị đệ nhất, người thất bại sẽ đứng thứ hai, Diệp Khổ sẽ tranh đoạt cùng với Tư Đồ Xa, vì Tư Đồ Xa đã bị tàn phế, không thể thi đấu cho nên hắn sẽ nhận vị trí thứ tư, còn Diệp Khổ là vị trí thứ ba. Còn La Long Hạc sẽ đấu với Diệp Khuyết, tranh đoạt vị trí thứ năm, người còn lại sẽ đứng vị trí thứ sáu, Diệp Bồng Lai và Diệp Thiên Nhi sẽ đấu với nhau, chọn vị trí thứ bảy và thứ tám.
Bốn cuộc chiến này chỉ còn lại ba trường đấu, La Long Hạc cùng với Diệp Khuyết, Diệp Bồng Lai cùng với Diệp Thiên Nhi đấu với nhau. Và Đạm Thai Tử Nguyệt đấu với Diệp Bạch ở trận chung kết.
Một trận chiến này, giống như là một trận chiến đỉnh phong, trận chiến cuối cùng. Đạm Thai gia tộc và Diệp gia đấu với nhau, thu hút mục quang của vô số người.
Còn nửa canh giờ nữa, lúc này bốn tòa lôi đài đã bị tháo dỡ, chỉ còn lại hai tòa, đợi sau khi trận chiến kết thúc thì hai tòa lôi đài này cũng sẽ bị tháo dỡ. Trận chiến đỉnh phong, Diệp Bạch đấu với Đạm Thai Tử Nguyệt, tất cả mọi người đều chờ đợi.
Đối với bọn họ mà nói, bọn họ không hi vọng có kỳ tích gì phát sinh, chỉ cần trận chiến này đặc sắc là đủ rồi, bởi vì trong lòng mọi người kết cục đã định, thực lực của Diệp Bạch so với Đạm Thai Tử Nguyệt có sự chênh lệch quá lớn, xác suất để kỳ tích phát sinh gần như bằng không.
Sau khi đệ nhất nhân của Diệp gia, Diệp Khổ thất bại thì Diệp Bạch có thể chiến thắng sao? Điều này là không thể, hơn nữa sau khi nhìn thấy công pháp mạnh mẽ của Đạm Thai Tử Nguyệt kia, mọi người càng không tin vào Diệp Bạch.
Nơi tụ tập của đệ tử Diệp gia, lúc này Diệp Bạch Diệp Khổ, Diệp Thiên Nhi, Diệp Khuyết đều ở đây.
Diệp Khổ vỗ vỗ vai của Diệp Bạch mà nói:
- Không cần quan tâm thắng bại, Đạm Thai Tử Nguyệt người này xác thực là rất lợi hại, chỉ cần đấu cho trận chiến này thật tốt là được.
Diệp Bạch hơi cười cười mà gật nhẹ đầu, mấy người khác cũng đưa mắt lên trên người của Diệp Bạch, tất cả đều là một ánh mắt cổ vũ. Mà ngay cả Diệp Khuyết vốn lạnh lùng cũng tiến tới vỗ vỗ vai của Diệp Bạch:
- Đánh thật tốt.
Ba chữ này, tuy chỉ là ba chữ này nhưng Diệp Bạch cảm nhận được sự cổ vũ của hắn, lập tức cảm kích mà gật gật đầu.
Diệp Bồng Lai cũng tiến tới:
- Huynh có thể đánh bại ta dĩ nhiên cũng có thể đánh bại Đạm Thai Tử Nguyệt, cố gắng lên.
Mọi người cùng cười vang, ai cũng biết là hắn nói đùa, Diệp Thiên Nh khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Để cho ta với ngươi đánh, xem ngươi có thể đánh lại một nửa lợi hại của Đạm Thai Tử Nguyệt hay không.
Khuôn mặt của Diệp Bồng Lai liền đỏ lên, mọi người thấy vậy thì liền phá lên cười, không khí thoáng chốc đã trở nên nhẹ hơn.
Nhưng đúng lúc này, một người đã tiến gần tới họ, chính là trưởng lão Diệp gia, Diệp Thiên Hạc, nhìn thấy hắn đi tới, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua. Chỉ có Diệp Bạch là đoán được ý của hắn.