Võ Động Càn Khôn Chương 237 : Thu được tinh huyết.

Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu xem chương mới tại tunghoanh(.)com
-----oo0oo-----
Chương 237: Thu được tinh huyết.

Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm








Nhìn Viễn Cổ Long Viên đang nện từng bước chấn động dần dần đi xa, trong Cổ Kiếm Môn không ít người đều mỏi mệt vô lực ngã xuống, há miệng thở gấp. Cái hình dáng đó có thể nói là khắc ghi tận đáy lòng cho đến hết quãng đời còn lại của bọn họ.

Sắc mặt Chưởng môn Cổ Kiếm Môn âm trầm, thao tác thanh thạch kiếm cự đại lại một lần nữa quay trở về chỗ ban đầu của nó. Nhìn sơn môn đã biến thành một đống hỗn độn, khóe mắt ông ta không ngừng run rẩy, lửa giận bắt đầu bốc lên.


Ông ta hiểu được, vừa rồi nếu như không hợp lực toàn bộ tông môn, Cổ Kiếm Môn bọn họ tất nhiên sẽ bị Viễn Cổ Long Viên hủy diệt hoàn toàn. Tạo Hóa Cảnh cùng Tạo Khí Cảnh, tuy rằng chỉ có kém một chữ, nhưng chênh lệch trong đó cũng khác biệt như một trời một vực. Huống chi, sức chiến đấu của Viễn Cổ Long Viên này lại càng làm cho người ta phải sợ hãi.

Nhìn sắc mặt âm trầm của Chưởng môn Cổ Kiếm Môn, Trưởng lão tóc xám lúc này cũng không dám nói nửa lời. Tai kiếp lần này do hắn gây ra, thiếu chút nữa đã hủy diệt luôn Cổ Kiếm Môn.

- Đều là do cái tên tiểu tử khốn kiếp đó!

Ngoài mặt thể hiện vẻ cười khổ, nhưng mà trong lòng Trưởng lão tóc xám lại cắn răng nghiến lợi nói. Chẳng qua, cho đến bây giờ hắn cũng không ngờ rằng đây lại là mưu kế của Lâm Động. Dù sao, nói ra thật sự có chút không dám tin. Một thiếu niên chưa quá hai mươi tuổi nhưng lại có tâm cơ như vậy, khiến cho cả Cổ Kiếm Môn bọn chúng trở thành tay đấm miễn phí trong tay hắn.

- Thu thập lại sơn môn, trị liệu người bị thương. Thời gian này ngươi nên thành thật một chút cho ta, nếu còn dám gây ra phiền toái, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!

Chưởng môn Cổ Kiếm Môn dùng ngữ khí âm trầm nói. Hiển nhiên hắn lúc này cũng đã bị chọc giận tới cực điểm. Nếu không phải một gã Tạo Khí Cảnh cường giả đối với Cổ Kiếm Môn có tác dụng cực kỳ quan trọng, chỉ sợ hiện tại hắn đã nhịn không được tát một bạt tai cho Trưởng lão tóc xám chết tươi rồi.

- Vâng!

Nghe vậy, Trưởng lão tóc xám vội vàng gật đầu, sau đó xoay người tháo chạy, đi thu xếp tàn cục.

- Chưởng môn sư huynh, ở chung quanh Cổ Kiếm Môn còn có không ít tên đang thèm thuồng dòm ngó…

Tên Trưởng lão tóc đỏ thấp giọng nói.

- Không cần lo lắng, một bọn chuột nhắt nhát gan mà thôi, bọn chúng cũng không dám động thủ với Cổ Kiếm Môn ta!

Chưởng môn Cổ Kiếm Môn hừ lạnh một tiếng, nói.

- Mặt khác, phái thêm người giám sát Viễn Cổ Long Viên. Ta cảm giác việc này có chút không thích hợp.

- Ý của Chưởng môn sư huynh là, có người ra tay đối với chúng ta?

Sắc mặt Trưởng lão tóc đỏ biến đổi, nói.

- Cổ Kiếm Môn ta sừng sững nhiều năm, cũng có không ít kẻ thù. Cũng không loại trừ bọn chúng sử dụng thủ đoạn gì, muốn chúng ta cùng đánh nhau chết sống với Viễn Cổ Long Viên, để cho chúng ta lưỡng bại câu thương, bọn chúng có thể ngồi không thu lợi.

Chưởng môn Cổ Kiếm Môn nhàn nhạt nói.

- Thời gian này có khá nhiều thế lực theo dõi chung quanh. Ai dám có động tĩnh khác thường vào lúc này, đó chính là kẻ thù của Cổ Kiếm Môn ta!

- Vâng!

Nhìn khuôn mặt âm trầm kia của Chưởng môn Cổ Kiếm Môn, Trưởng lão tóc đỏ cũng vội vàng trầm giọng đáp.

o0o

Khi Cổ Kiếm Môn còn đang thu xếp tàn cuộc, Lâm Động cũng đi theo thân hình khổng lồ của Viễn Cổ Long Viên ở xa xa. Viễn Cổ Long Viên này toàn thân đều toát ra khí tức thô bạo, những chỗ mà nó đi qua, bất luận là Yêu thú hay là con người đều tháo chạy sạch sẽ, làm sao còn có ai dám đi theo sau giống như Lâm Động vậy?

Đương nhiên, Lâm Động có thể to gan làm càn như thế, tự nhiên là bởi vì nguyên nhân có tiểu điêu hỗ trợ che dấu khí tức. Bằng không hắn cũng không có gan đi theo phía sau một Yêu thú Tạo Hóa Cảnh mà cơn tức giận còn chưa trút ra hết như thế.

- Cổ Kiếm Môn cũng coi như có chút bản lĩnh. Thế nhưng có thể đem Viễn Cổ Long Viên Tạo Hóa Cảnh bức thành như vậy.

Trong lúc đi theo, Lâm Động nhớ lại một đòn phản kích mạnh mẽ của Cổ Kiếm Môn trước kia, trong lòng cũng có chút nghiêm nghị. Đây là thực lực của một tông môn a!

Tuy rằng bọn họ cũng không có Tạo Hóa Cảnh cường giả, thế nhưng thực lực chỉnh thể cho dù là cường hãn như Viễn Cổ Long Viên, cuối cùng cũng không thể không lựa chọn phải dừng tay.

- Ân, thực lực Cổ Kiếm Môn còn tạm được. Đương nhiên, ít nhiều cũng là do đại trận bọn chúng tinh diệu. Bằng không dựa vào ba tên Tạo Khí Cảnh kia của bọn chúng, chính diện chống lại cũng không đủ cho Viễn Cổ Long Viên chụp một cái tát.

Tiểu điêu chợt hiện ra, nói.

- Hiện tại cái gã này đã tiêu hao thực lực không ít, hơn nữa lại có thương thế, chúng ta có thể đắc thủ không?

Nhìn tiểu điêu, Lâm Động lại cẩn cẩn thận thận hỏi. Tuy rằng hiện tại hung uy của Viễn Cổ Long Viên tựa hồ yếu đi một chút, nhưng nếu như muốn giết một kẻ Tạo Hình Cảnh như hắn, vẫn như cũ chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Chỉ cần nó bị thương, vậy là có cơ hội!

Tiểu điêu gật đầu, liếc mắt nhìn thân ảnh khổng lồ xa xa phía trước, cười nói:

- Cổ Kiếm Môn có thể lưu lại miệng vết thương ở trên người nó, cũng nằm ngoài ý muốn của ta. Cứ như vậy, phần nắm chắc liền lớn hơn một chút.

- Nắm chắc mấy thành?

Lâm Động cẩn thận hỏi.

- Năm thành!

Tiểu điêu bĩu bĩu môi, xoay người trở lại, bất chợt nhìn thấy khóe miệng Lâm Động đang run rẩy, liền lập tức nổi giận, nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng có nghĩ chuyện này đơn giản như vậy. Nếu là thời kỳ toàn thịnh của ta, đừng nói đến lấy một tia tinh huyết bản mạng, cho dù bắt nó đem toàn bộ tất cả tinh huyết trong cơ thể lấy ra cũng chỉ là chuyện dễ dàng. Nhưng hiện tại có thể có được năm thành nắm chắc đã là phi thường tốt rồi. Bằng không ngươi thử đi tìm một Tạo Hóa Cảnh cường giả xem, xem hắn có bản lĩnh đi lấy đi tinh huyết của nó không?

Nhìn thấy tiểu điêu giống như bị giẫm lên đuôi mèo, Lâm Động cũng bất đắc dĩ nhún nhún vai, bàn tay vỗ về Tiểu Viêm trong lòng, sau đó cười nói:

- Được rồi được rồi! Thực lực ngươi rất cao, ngươi là vô địch!

Thấy Lâm Động chịu thua, tiểu điêu lúc này mới hừ hừ chít chít ngồi xuống trên vai Lâm Động. Nhìn thấy gã này yên tĩnh lại, Lâm Động cũng khẽ thả lỏng một hơi.

Nhìn thấy Viễn Cổ Long Viên kia đã tiến nhập Viễn Cổ Phế Giản, Lâm Động cũng vội vàng nâng cao tốc độ, nhanh chóng phóng theo.

Khi Lâm Động cẩn thận theo sau, ước chừng khoảng một canh giờ, hắn đã lại một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc chỗ sâu nhất. Có tiểu điêu hỗ trợ, hắn cũng không sợ bị các Yêu thú trong này phát hiện hành tích của mình. Bằng không, muốn thuận lợi đến trong này cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Lâm Động nấp ở sau một tảng nham thạch, nhìn Long Viên đứng trong sơn cốc, thấp giọng hỏi:

- Khi nào thì động thủ?

- Đợi đi! Viễn Cổ Long Viên này đã bị thương, nó sẽ dần dần tiến vào trạng thái chữa thương. Đến khi đó, tính cảnh giác của nó sẽ xuống rất thấp. Khi đó chúng ta mới có thể đến sát nó được.

Tiểu điêu nhìn chăm chú vào Long Viên, chậm rãi nói.

Nghe vậy, Lâm Động yên lặng gật đầu, trực tiếp xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ đợi lần này hơi lâu một chút, mãi đến ước chừng hoàng hôn, đợi cho bóng đêm bao phủ khắp cả sơn cốc, Lâm Động mới cảm thấy được cỗ khí tức thô bạo trong sơn cốc kia thoáng trở nên thu liễm lại rất nhiều.

Nhưng khi khí tức thô bạo kia yếu ớt đi, lại có một loại uy áp cuồng bạo đặc thù, từ trong cơ thể Viễn Cổ Long Viên tán phát ra. Đây là lại uy áp bảo hộ của nó, phát hiện ra loại uy áp này khuếch tán, bất luận là con người hay là Yêu thú cũng đều không dám khinh suất đặt chân đến gần. Bởi vì bọn chúng hiểu được, nếu tại thời điểm này mà quấy nhiễu tới Viễn Cổ Long Viên, cái phải đối mặt tất nhiên sẽ là sự trả thù tới cùng của nó.

Chẳng qua, khi cảm nhận được loại uy áp này, Lâm Động cũng thoáng thả lỏng một chút. Có tiểu điêu bên cạnh, hắn không sợ bị Viễn Cổ Long Viên đã lâm vào trạng thái chữa thương kia phát hiện.

Lập tức hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía tiểu điêu. Gã này đang bận rộn tỉa chuốt móng vuốt của mình, thấy Lâm Động nhìn tới, mới khẽ gật đầu một cái:

- Đi xuống đi!

Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Động thoáng có chút cứng ngắc. Chẳng qua vì thời khắc này, hắn đã chờ đợi khá lâu, tự nhiên là không có khả năng đến lúc cuối cùng lại bỏ cuộc. Lập tức kiếm quang dưới chân chớp động, sau đó lấy một tốc độ cực kỳ thong thả chậm chạp, cẩn thận bay vào trong sơn cốc.

Nơi Lâm Động đặt chân cách Viễn Cổ Long Viên cũng không xa. Vừa hạ thân xuống, hắn có thể cảm giác ngay được một lực áp bách kịch liệt phát ra trên thân thể Viễn Cổ Long Viên.

Phanh! Phanh!

Trong đêm tối yên tĩnh, Lâm Động thậm chí có thể nghe thấy thanh âm trái tim của chính mình nhảy dồn dập. Nếu hiện tại Viễn Cổ Long Viên đột nhiên thức tỉnh, vậy thì kết cục của hắn chỉ sợ sẽ không khác gì so với những bộ xương trắng hếu trong sơn cốc kia.

- Tiểu điêu, tới phiên ngươi!

Cước bộ của Lâm Động khi cách Viễn Cổ Long Viên còn có hơn mười trượng liền dừng lại, như thế nào cũng không chịu tiến lên nữa, sau đó quay sang tiểu điêu cười gượng, nói.

Đối với hành động này của Lâm Động, tiểu điêu hiển nhiên cực kỳ khinh bỉ, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nó nhất thời bay lên, huyền phù ở trên đỉnh đầu Viễn Cổ Long Viên. Thân hình nho nhỏ của nó so sánh với Viễn Cổ Long Viên, chẳng khác nào một con kiến cạnh một con voi cả.

- Cẩn thận một chút!

Nhìn tiểu điêu bay ra, Lâm Động cũng lo lắng, nhắc nhở.

Tiểu điêu hướng hắn quơ quơ móng vuốt, sau đó ánh mắt mang theo một ít ngưng trọng nhìn Viễn Cổ Long Viên đã lâm vào trạng thái chữa thương. Khẽ mở ra miệng điêu, một đoàn tử hắc khí phun ra, lặng yên bao vây lấy Viễn Cổ Long Viên. Mà theo mấy luồng khí này tản ra, Lâm Động cũng nhận thấy được thân thể khổng lồ chắc chắn của Viễn Cổ Long Viên kia, tựa hồ như cũng thả lỏng đi rất nhiều.

Thôi miên Viễn Cổ Long Viên một chút, ánh mắt tiểu điêu lại nhìn về phía chỗ vết thương khủng bố trên bả vai của Viễn Cổ Long Viên. Ngay sau đó móng vuốt vũ động, tử hắc quang ở trước mặt tiểu điêu hình thành nên một cái hắc động ước chừng cỡ đầu người. Rồi sau đó cái hắc động nhẹ nhàng bay ra, huyền phù ở trước miệng vết thương của Viễn Cổ Long Viên, chậm rãi luân chuyển, một cỗ hấp lực nhẹ nhàng tản mát ra.

Dưới loại hấp lực kia, máu thịt ở miệng vết thương của Viễn Cổ Long Viên không ngờ lại phát ra một ít mấp máy nhè nhẹ. Một tia huyết tuyến ẩn chứa khí tức thô bạo lặng yên thẩm thấu ra, sau đó bị hút vào bên trong cái hắc động kia.

Lâm Động đứng cách đó không xa, nhìn thấy một màn này, nắm tay tràn đầy mồ hôi nhất thời nắm chặt, trái tim nhảy lên càng ngày càng nhanh.

Phanh!

Loại hấp thu này của tiểu điêu hiển nhiên tạo thành một ít đau đớn, lập tức thân thể Viễn Cổ Long Viên đột nhiên xoay nhẹ một chút, đem một khối cự thạch dưới thân áp cho thành bụi phấn.

Động tĩnh kia của Viễn Cổ Long Viên khiến cho dưới chân Lâm Động lập tức xuất hiện kiếm quang chớp động. Lúc này nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn sẽ lập tức không chút do dự tiếp đón tiểu điêu rồi tháo chạy.

Chẳng qua tình hình còn tốt, tựa hồ như ông trời nhìn thấy bọn Lâm Động bận rộn lâu như vậy, cho nên tình huống xấu nhất trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện. Khi một tia huyết tuyến cuối cùng chậm rãi biến mất vào trong hắc động, tiểu điêu miệng vừa há ra, đã lập tức nuốt vào trong cơ thể, rồi sau đó thân hình chợt lóe, đã tiến trong lòng bàn tay của Lâm Động.

- Chạy mau, mê thuật của ta sắp mất đi hiệu lực rồi, cảm giác đau nhức lưu lại sẽ làm tên gia hỏa này lập tức thức tỉnh!

Nghe được thanh âm dồn dập của tiểu điêu, da đầu Lâm Động lập tức dựng ngược lên, cơ hồ là ngay nhất thời, kiếm quang dưới chân điên cuồng chớp động, sau đó hướng về phía bên ngoài sơn cốc chật vật tháo chạy.

Đồng thời với lúc Lâm Động vừa mới thoát ra khỏi miệng sơn cốc, một tiếng rít gào kinh thiên tràn ngập sự thô bạo, ở bên trong đêm đen yên tĩnh vang lên kinh thiên động địa!

Nguồn: tunghoanh.com/vo-dong-can-khon/chuong-237-6Guaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận