Vĩnh Dạ Chương 50.2

Chương 50.2
- không nói không được.

Vĩnh Dạ cắn môi không lên tiếng. Nỗi ấm ức trong lòng càng lúc càng tích tụ lại, nếu Nguyệt Phách không phế nội lực của nàng, nàng lại sợ chàng thế ư? Nhớ lại lúc trước bay vun vút trên vách tường, phi đao tùy nghi sử dụng, bây giờ chẳng làm được gì. Chàng không cho nàng đi, đến tường ở Hoàng cung nàng cũng không qua nổi, màn sương trong mắt càng lúc càng dày, cuối cùng cũng thành nước mắt chảy xuống.

Phong Dương Hề đuổi hết mọi người ra, bế nàng ngồi xuống, thấy Vĩnh Dạ sa sầm mặt không nói lời nào, trong lòng bất giác trở nên bực bội:

- Nàng không muốn cưới ta là vì nàng thích tiểu tử họ Nguyệt kia, đúng không?

Vĩnh Dạ giãy giụa muốn thoát khỏi chân chàng, Phong Dương Hề không buông, Vĩnh Dạ giận dữ quát:

- Thế này không thể nào nói chuyện với chàng được!

Phong Dương Hề lỏng tay ra, Vĩnh Dạ lướt nhanh ra ghế đối diện, ngồi xuống, lau nước mắt rồi nói:

- Muốn nói gì nói đi! nói xong ta vẫn xuất cung về nhà - Thấy Phong Dương Hề trừng mắt, nàng vội vàng nói thêm - Chàng nói rồi, chàng không miễn cưỡng ta.

Phong Dương Hề thấy mặt nàng tràn đầy tức giận, tóc tai rối tung, trong lòng bỗng thấy ăn năn. Thấy nàng đề phòng mình, bàn tay đã đưa ra lại rụt về. Nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, trầm ngâm một lát rồi mới nói:

- Ta vốn… không định cưới nàng.

Lời đã thốt ra bèn như nước tuôn trào.

- Ta sinh non, rất yếu ớt, phụ hoàng sợ ta không sống được bèn giao cho sư phụ nuôi dưỡng ta. Từ nhỏ ta đã không lớn lên ở Hoàng cung, phụ hoàng bèn giấu luôn chuyện này, cho rằng ta chu du thiên hạ cũng là việc tốt. Hựu Khánh Đế khi đó vẫn còn là Thân vương, có hôn sự với hoàng muội của ta là Lạc Vũ. Ta từ nhỏ đã xa nhà, nhưng lại rất thương yêu tiểu muội này, thêm vào đó cũng muốn điều tra Du Li Cốc nên ta tới An quốc, với thân phận du hiệp phò tá Hựu Khánh Đế một tay. Ta rất thích cuộc sống ở bên ngoài, rất tự tại. Năm năm trước Đoan Vương và phụ hoàng lại định hôn sự. Phụ hoàng nói với ta, hôn sự này định ra là vì ta, bởi vì Đoan Vương phi quốc sắc thiên hương, con gái bà chắc chắn cũng không tệ.

Vĩnh Dạ cười lạnh:

- Thái tử là Mộ Dung Yến, chàng cướp ngôi Thái tử của hắn, liệu có tái diễn cảnh huynh đệ tình thù không?

Phong Dương Hề điềm nhiên cười:

- Nàng nói chuyện với Yến đệ cũng biết, đệ ấy không thích Hoàng vị. Huống hồ nếu không phải phụ vương nàng đồng ý hôn sự này thì ta hà tất gì phải làm Thái tử?

Vĩnh Dạ hơi hoài nghi.

Phong Dương Hề thở dài:

- Phụ hoàng ta cho rằng, ta thích hợp để kế thừa Hoàng vị hơn Yến đệ, nghĩ trăm phương ngàn kế để ta làm Thái tử, thế nên hôn sự mà nàng định không phải với Mộ Dung Yến hay Mộ Dung Dương Hề, mà là Thái tử Tề quốc. Ai làm Thái tử, người đó cưới nàng, đơn giản vậy thôi. Còn về việc hai ông già đó còn giao dịch ngầm gì nữa thì ta không biết.

- Sau đó thì sao… - Ý của chàng là cái ghế Thái tử này chàng ngồi vì nàng? Vĩnh Dạ cười lạnh.

- Sau đó… - Phong Dương Hề nhìn Vĩnh Dạ, nhớ tới thần sắc của nàng khi chàng gặp bên bờ sông, chàng hiểu tất cả nhưng lại nói một loạt những lời để khai sáng cho nàng, biết rõ rằng nàng thông minh khôn lỏi lại giả bộ ngây ngơ, nhưng nàng vẫn khiến tim chàng rung động.

Vĩnh Dạ thấy chàng ngập ngừng thì cười lạnh:

- Để ta nói thay chàng. Chàng chưa từng nghĩ là sẽ cưới ta. Chàng biết thân phận của ta, biết quan hệ của ta và Du Li Cốc. Thế nên ta mời chàng làm bảo tiêu là trúng nguyện vọng của chàng, chàng thuận nước đẩy thuyền, theo ta đi Trần quốc để xem Du Li Cốc chơi trò gì. không ngờ ta lại khiến chàng và Dịch Trung Thiên tranh đấu, ta….

Nàng nhớ cảnh Phong Dương Hề lao vào biển lửa điên cuồng tìm nàng, tất cả đều là giả, Vĩnh Dạ hung hăng cảnh cáo bản thân, chẳng qua chàng sợ mình chết, chàng đối phó với Du Li Cốc sẽ thiếu mất một kẻ để lợi dụng.

- Ta giúp Dịch Trung Thiên đâm chàng một đao sau lưng, chàng trọng thương được Mộ Dung Yến bảo vệ về Tề quốc. Thế nên khi chàng dưỡng thương xong, một lần nữa xuất hiện, chàng luôn theo dõi Mẫu Đơn Viện ở Kinh Đô, tình cờ cứu được ta. Trong lòng chàng muốn báo thù, bất chấp an nguy của ta, bán đứng ta vào Mẫu Đơn Viện. Chàng khoái trá mang ta làm mồi câu, tưởng rằng có thể tìm được cứ điểm của Du Li Cốc, thế nên chàng đi tìm sáu ngày trong núi, nhân tiện tìm thấy ta. Còn Lý Ngôn Nhiên đã trở thành con tốt thí của Du Li Cốc, vẫn không nguội lòng, bởi vì chàng đã nhìn thấy tờ giấy mà Nguyệt Phách để lại cho ta trong trúc lầu dưới chân Di Sơn, trên đó chắc chắn không chỉ viết câu đó, đúng không?

Phong Dương Hề sửng sốt, nhớ lại tờ giấy mà Nguyệt Phách để lại trong trúc lầu, trên đó vẽ một mặt trăng, một ngôi sao, chúng tựa vào nhau rất thân thiết, thế nên chàng mới không muốn để Vĩnh Dạ nhìn thấy.

Vĩnh Dạ cười ha hả:

- Ta theo Thanh y sư phụ ở trong thạch thất ba năm, chỉ một con muỗi bay qua cũng có thể nhìn thấy rõ nó có mấy chân, ta nhìn thấy hai chữ “y quán”, thế nên rất muốn cầm lấy xem kỹ, chàng bèn nhét nó vào ngực. Ta đoán, trên đó chắc chắn viết chữ “Bình An y quán”. Thế nên, vừa tới Thánh Kinh ta đã mất tích, chàng có thể dễ dàng tìm được ta và luôn ở cạnh ta.

Lời của Vĩnh Dạ càng lúc càng mạnh mẽ, lông mày Phong Dương Hề càng lúc càng nhíu chặt, mấy lần định ngắt lời rồi lại im lặng. trên tờ giấy thật sự có câu đó, Nguyệt Phách viết: Bình An y quán, ta còn có thể chờ được nàng không? rõ ràng là đã định thân với chàng mà còn dan díu với nam nhân khác, chàng không giận sao được? Chàng không muốn nàng tới cái nơi gọi là Bình An y quán, vậy mà vừa tới Thánh Kinh, nàng vẫn tới đó.

- Chàng thấy ta vào Tế Cổ Trai, chàng bèn nghĩ tới An gia đứng sau lưng Tế Cổ Trai. Chàng lấy Tường Vi làm mồi nhử, khiến ta nảy lòng áy náy, bảo ta vào An gia. Ở trúc lầu, chàng cho ta một cái tát… - Vĩnh Dạ buồn bã.

- Cái tát ấy… - Phong Dương Hề muốn nói, khi đó chàng nổi giận, nàng liên tục khơi dậy nộ khí trong lòng chàng, chàng rất hối hận.

Vĩnh Dạ ngẩng đầu lên, kiên định nói:

- Chàng là đại hiệp chính nghĩa, chàng cho rằng rõ ràng chàng đã biết ta là thích khách Tinh Hồn, chàng tha thứ cho ta thì ta phải cảm ân báo đức. Chàng bảo ta gả cho Mộ Dung Yến, chàng không muốn cưới ta, bởi vì ta chỉ là một thích khách, một tiểu nhân đúng không?

Phong Dương Hề lại bị nàng chọc giận:

- Ta bảo nàng cưới Thái tử…

- Có gì khác biệt sao? Chàng có từng nói với ta chàng là Hoàng tử của Tề quốc không? Nếu muốn cưới ta, chàng có còn là Thái tử của Tề quốc không?

- Ở An gia Phật đường, khi cứu nàng, ta cũng nói nàng hãy cưới ta, đừng cưới Thái tử!

- Ha ha! - Vĩnh Dạ cười lớn - An gia Phật đường… chàng biết An gia có nguy hiểm, chàng vẫn để ta đi, bởi vì chàng muốn mượn cớ ta xảy ra chuyện để tiêu diệt An gia, dám hại Thái tử phi đồng nghĩa với mưu phản! Thứ chàng muốn là đốn gục cây đại thụ An gia! Ta tới Tây Bạc xem thu tế, chàng bèn đi theo. Chàng biết, có ta thì chắc chắn có thể câu được người của Du Li Cốc, bởi vì chàng cũng nghi ngờ Nguyệt Phách, chẳng phải thế sao? Chỉ cần treo ta làm mồi câu thì nhất định sẽ tìm được hắn, tìm được Du Li Cốc!

Nàng nói một mạch khiến những lời Phong Dương Hề định nói nghẹn ngang cổ họng. Đồ không biết điều! Chàng hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng:

- Nàng tiếp tục đi!

- Sau đó là để nhìn rõ trái tim ta sao? Chàng và phụ hoàng chàng câu kết với nhau, dùng chính mình để uy hiếp ta, không ngờ lại trúng bẫy của Du Li Cốc, họ dám cướp thiên lao. thật ra chàng không hề lo lắng đúng không? Cho dù mê hương có thổi vào, với công lực của chàng, chàng hoàn toàn có thể ngưng bế hô hấp, giả bộ hôn mê, chàng hoàn toàn không trúng Hóa Công Tán, chàng đã chắc chắn tất cả khi vào Du Li Cốc, nếu không Mộ Dung Yến sao có thể dễ dàng để mình ta ở trong Phật đường An gia? Bởi vì chàng chỉ mong ta có cơ hội vào Du Li Cốc. Chàng vui lắm đúng không? Bởi vì ta như một con ngốc, vào Du Li Cốc và xuất hiện trước mắt chàng, lại còn đưa cho chàng một ống máu.

Giọng nàng trầm xuống, nở nụ cười bi thương:

- Ta không tin ai, chẳng phải chàng cũng thế? đã thử được trái tim ta rồi, chàng vui lắm đúng không? Sau đó chàng cạo râu, nho nhã xuất hiện trước mặt ta, tưởng rằng ta sẽ nghiễm nhiên cưới chàng, đúng không?

Phong Dương Hề im lặng, đúng là chàng không trúng Hóa Công Tán của Du Li Cốc, nhưng chàng cũng không ngờ rằng Vĩnh Dạ lại thực sự tới. sự xuất hiện của nàng quả thực khiến chàng rất vui, nhưng chàng cũng lo lắng cho nàng vì sự xuất hiện của nàng làm đảo lộn kế hoạch của chàng?

Nàng liếc Phong Dương Hề, nhìn gương mặt trầm tư của chàng. Chàng giận lắm ư? Người nên nổi giận phải là mình mới đúng? Vĩnh Dạ khẽ lắc đầu.

Du Li Cốc đã biến mất rồi, Nguyệt Phách sẽ không để Du Li Cốc vẫn còn là Du Li Cốc trước đây, bản tính của hắn là lương thiện, hắn đóng cửa Mẫu Đơn Viện, để An gia rút lui chính là một minh chứng. Chẳng có gì cần Phong Dương Hề phải hành tẩu giang hồ nữa. Bao năm qua, chàng đi khắp thiên hạ, chẳng lẽ không phải là đang lên kế hoạch cho giang sơn tương lai của mình sao?

Tất cả đều nằm trong tính toán của chàng, chàng bảo vệ mình, quan sát mình, có lẽ, còn thích mình.

một Nguyệt Phách đã phá vỡ sự tin tưởng của nàng với người khác, một Phong Dương Hề khiến nàng ỷ lại, rồi lại khiến nàng thất vọng.

Thích một người thì nên như Lâm Thúy, buông bỏ tất cả sao? Người khác có thể, nhưng nàng không phải một nữ nhân bình thường, bản tính của nam nhân là thế, nàng hiểu chứ, dường như cũng chẳng thể trách nổi chàng.

Nam nhân có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, thích việc gì cũng nằm trong lòng bàn tay mình, Phong Dương Hề cũng không ngoại lệ.

Thích chàng nàng không kiểm soát được, nhưng nàng có thể không cưới.

Vĩnh Dạ đứng lên, cúi đầu nhìn Phong Dương Hề, nhướng mày nói:

- Cạo râu đi cũng ra dáng lắm! Ta không thể không khen chàng một câu, chàng thực sự rất có mị lực! Có điều, đáp án của ta cũng có rồi, ta không cưới! Cáo từ!

- Nàng đứng lại cho ta! - Phong Dương Hề im lặng nghe những lý lẽ hùng hồn, những suy đoán kín kẽ của nàng, giận đến nghiến răng.

Vĩnh Dạ quay đầu, nhướng mắt nhìn chàng, bình thản nói:

- Sao hả? Điện hạ nói lời không giữ lời ư? Chàng muốn giữ ta, ta cũng bó tay, bởi vì… nội lực của ta bị Nguyệt Phách phế rồi. Ta không thể bay qua bờ tường được nữa, cũng không thể dùng phi đao được nữa. Ta có về nhà, chẳng qua cũng vì muốn phụ vương, mẫu thân thương yêu ta, nuôi ta cả đời. Nếu ngày nào đó gặp người thực sự đối tốt với ta, có thể cho ta một cuộc sống bình dị, yên lành thì ta sẽ cưới người đó.

Thần sắc nàng u ám, khiến Phong Dương Hề nhìn nàng mà tim đau nhói. Nàng không còn nội lực? Chàng nhớ lúc cứu Vĩnh Dạ từ sơn động ra, hình như nàng chưa từng dùng công phu. một người biết võ công mà bị phế thì cảm giác sẽ như thế nào, huống hồ là Vĩnh Dạ, nàng kiêu ngạo và luôn thấy không an toàn, không có nội lực, nàng chẳng mạnh mẽ hơn những nữ tử bình thường là bao.

Chàng chậm rãi nói:

- Ta từng nói ta tuyệt đối không miễn cưỡng nàng. Nhưng mà Vĩnh Dạ, không phải như những gì nàng nói đâu.

- không phải? Ảnh Tử thúc thúc nhận ra chàng, đã sớm nói với chàng tất cả, chàng chưa bao giờ nói với ta. Chàng đang quan sát, chàng đang nghĩ không nói mới là có lợi nhất cho chàng, có thể tiến thoái tùy nghi. Chàng thấy ta giở trò khôn lỏi, chàng trốn ở một bên cười thầm. Bây giờ ta chẳng còn giá trị gì để lợi dụng nữa rồi, ngoại trừ… cái danh hiệu công chúa. Có điều, ta nghĩ nếu Lý Thiên Hựu thực lòng muốn đánh nhau thì hắn sẽ không vì ta mà từ bỏ đâu. Tạm biệt!

Vĩnh Dạ không muốn nhìn thấy chàng. Nàng đã nói xong, cảm thấy rất hợp tình hợp lý, vì sao tim lại thấy đau đến thế? Khó chịu tới mức thấy khóe mắt xót xa.

Nàng quay lưng về phía chàng, nói khẽ:

- Có biết bị người mà mình tin tưởng nhất lừa gạt, phản bội có cảm giác gì không? Chàng không hiểu đâu.

Phong Dương Hề đột nhiên nhớ tới lời Nguyệt Phách:

- Nội tâm Tinh Hồn rất độc lập, cũng rất yếu đuối, nàng hận nhất là sự phản bội, ta đã tổn thương trái tim nàng, ngươi cũng thế.

Nàng không quay đầu, đi ra khỏi Tế Xương Cung. Lúc bước ra cổng cung, nàng quay đầu, trên bậc cấp của Tế Xương Cung phía xa xa, bóng áo đen của Phong Dương Hề đang đứng lặng lẽ trong gió thu.

Vĩnh Dạ cắn môi, quay đầu đi.

Ngoài cổng cung, Ly Nhai đã chuẩn bị sẵn ngựa:

- Vĩnh Dạ, ta đưa cô về An quốc. Ở Kinh Đô một thời gian dài cũng quen rồi, muốn quay về xem thế nào.

Mắt Vĩnh Dạ đỏ hoe, cưỡi lên ngựa, nói:

- Tôi biết, Ảnh Tử thúc thúc có tình cảm rất tốt với Trương thẩm trong nội phủ, thúc đi rồi, Trương thẩm lén khóc mấy lần.

Ly Nhai ngượng ngùng cười:

- Vớ vẩn! Về nhà cứ gọi ta là Lý Nhị.

Vĩnh Dạ nghiêm túc nói:

- Nếu sau này Ảnh Tử thúc thúc vẫn chưa thành gia, chưa có con trai thì Vĩnh Dạ nhất định sẽ ở bên chăm sóc khi người lâm chung. đi thôi, tôi nhớ phụ vương và mẫu thân rồi! – Nàng vung roi, con ngựa lao như bay.

Ly Nhai quay đầu, trên thạch đài của Thiên Cơ Các thấp thoáng bóng dáng của Phong Dương Hề, điện hạ đang nhìn Vĩnh Dạ sao? Ly Nhai mỉm cười, vỗ ngựa đuổi theo Vĩnh Dạ.

Nguồn: truyen8.mobi/t128237-vinh-da-chuong-502.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận