Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----oo0oo-----
Chương 363: Tộc Tàng
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Hôm sau, lúc trời còn sớm, Lâm Động từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại. Hôm nay hắn phải vào bên trong Tộc Tàng, đối với việc này hắn cũng có chút hứng thú. Nội tình Gia tộc Lâm Thị cực kỳ cường đại, bên trong Tộc Tàng chắc chắn sẽ chứa rất nhiều kỳ bảo, mà trong tay hắn hiện nay đang thiếu một số Linh bảo cường đại, lần này có cơ hội tiến vào trong Tộc Tàng, nói thế nào đi nữa cũng phải kiếm được một vài thứ tốt.
Lâm Động đi ra khỏi tiểu viện u tĩnh, đi đến địa điểm đã cùng ước định với Trưởng lão Lâm Mục. Trên ven đường gặp không ít người trong Gia tộc Lâm Thị, chỉ có điều phần lớn mọi người lúc nhìn thấy hắn đều vội vàng tránh đường, trong mắt đầy vẻ phức tạp và úy kỵ.
Mà lúc nhìn thấy những ánh mắt này, Lâm Động cũng không quá quan tâm, bước chân theo con đường phía trước vòng qua chỗ ngoặt, sau đó một mảnh sân huấn luyện liền xuất hiện ở trước mặt.
Mảnh sân huấn luyện này chính là nơi đệ tử của Gia tộc Lâm Thị bình thường tập luyện, lúc này mặc dù là sáng sớm, nhưng đã có không ít nam nữ trẻ tuổi trong Nội tộc đang tập luyện.
Lâm Động đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên khiến cho sân huấn luyện trở nên yên tĩnh. Những đệ tử trong Nội tộc ngày thường có chút cao ngạo, lúc này đối mặt với hắn là người của Phân gia cũng có chút không tự nhiên.
Chỉ có điều không người nào dám lộ ra chút vẻ khinh thường hay châm chọc nào. Một hồi đại chiến kinh thiên ngày hôm qua đã khiến tất cả ngạo khí của bọn họ đều bị đánh tan. Nhân vật cường đại giống như Lâm Lang Thiên cũng không giành được chỗ tốt gì từ trong tay Lâm Động, huống gì bọn họ?
Chỉ có điều đối với những đệ tử trong Nội tộc này, Lâm Động cũng không có hứng thú dây dưa nói chuyện với bọn họ, lập tức rời đi. Cuối cùng đi vào trong một tòa thạch đình, ở trong này hắn đã nhìn thấy Lâm Mục đã đứng đợi từ sớm, lập tức nở nụ cười áy náy, thế nhưng Lâm Mục cũng cười cười khoát tay nói:
- Đi theo ta, Tộc Tàng bình thường chính là cấm địa của Gia tộc Lâm Thị ta, trừ phi có người có công lao lớn đối với gia tộc mới có thể có tư cách tiến vào trong đó tầm bảo. Bên trong Tộc Tàng có không ít bảo bối đều là do vị tổ tiên kia lúc trước từ trong Bách Triều Đại Chiến bộc lộ tài năng mà được siêu cấp tông phái đó ban thưởng cho, có một số là Linh bảo Địa cấp cường đại có linh tính, có tìm được hay không còn phải xem cơ duyên của ngươi.
Hai người chậm rãi đi sâu vào trong Gia tộc Lâm Thị, Lâm Mục cũng nói một số chuyện liên quan đến Tộc Tàng với Lâm Động.
- Lâm Lang Thiên hôm nay bắt đầu bế quan, nếu như ta đoán không lầm thì hắn sẽ trùng kích vào Tạo Hóa Cảnh đại thành. Với nội tình của hắn, bước thêm một bước cũng sẽ không quá mức khó khăn, mà đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ tăng cường không ít.
Lúc đang nói, Lâm Mục bỗng nhiên chuyển đề tài, nhàn nhạt nói.
Nghe thấy vậy, bước chân Lâm Động cũng chậm lại, khẽ gật đầu.
Thực lực Lâm Lang Thiên tăng lên thì đối với hắn mà nói cũng không phải là tin tức gì tốt, hai người vốn còn chưa hoàn toàn phân thắng bại, lúc này Lâm Lang Thiên lại đề thăng thực lực thì sẽ có chút phiền toái.
- Ta thấy khí tức của ngươi vẫn dừng tại Bán Bộ Tạo Hóa, lần này tiến vào Tộc Tàng, xem như đó là một phần cơ duyên của ngươi. Còn về có mượn được trợ giúp trong đó để đột phá chính thức tiến vào Tạo Hóa Cảnh được hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.
Lâm Mục cười nói.
- Đa tạ Trưởng lão Lâm Mục nhắc nhở!
Lâm Động cười cười, hắn tự nhiên nghe ra mùi vị nhắc nhở trong lời nói của Lâm Mục.
Lâm Mục thấy vậy cũng khẽ gật đầu, cũng không tiện nói thêm nữa, bước chân càng nhanh hơn, dẫn Lâm Động xuyên qua bên trong Nội tộc, ước chừng nửa giờ sau thì đến chỗ sâu nhất trong Nội tộc.
Tộc Tàng của Gia tộc Lâm Thị nằm ở chỗ sâu trong Nội tộc, nơi đây có một vách núi, lúc Lâm Động và Lâm Mục đến dưới vách núi thì cũng dừng bước.
Dưới bốn phía vách núi, một số lầu các thanh nhã ẩn nấp bên trong như ẩn như hiện, thoạt nhìn hoàn cảnh có chút u tĩnh. Chỉ có điều từ trong loại u tĩnh này Lâm Động cũng cảm nhận được một tia hàn ý, ánh mắt đảo qua, hắn biết rằng phụ cận nơi này có ẩn nấp một lượng lớn cường giả Gia tộc Lâm Thị. Phòng ngự sâm nghiêm như thế không hổ là cấm địa của gia tộc.
Vách núi trước mắt Lâm Động có một cái cửa đá rất nặng, phía trên cửa đá ẩn chứa năng lượng ba động phát ra. Hơn nữa, lúc này ở bên ngoài cửa đá còn có mấy vị Trưởng lão đang đứng, người dẫn đầu chính là Trưởng lão áo đen đã từng triển lộ sát ý với Lâm Động.
- Đây là Trưởng lão Lâm Trí, đồng thời cũng là chưởng quản của Tộc Tàng.
Lâm Mục nói với Lâm Động, sau đó chuyển ánh mắt về phía Trưởng lão áo đen nói:
- Mở thạch môn ra đi!
Nghe thấy vậy, sắc mặt Trưởng lão áo đen nhất thời có chút âm trầm. Chỉ có điều Lâm Mục phụng mệnh Tộc trưởng, mặc dù trong lòng hắn rất không muốn để Lâm Động tiến vào trong Tộc Tàng nhưng cũng không thể kháng cự, chỉ có thể lập tức phất tay.
Nhìn thấy hắn phất tay, một vài vị Trưởng lão phía sau lúc này mới đồng thời động thủ. Từng đạo năng lượng ba động bắn về phía cánh cửa đá khổng lồ, ngay lập tức, cánh cửa đá run rẩy, cuối cùng chậm rãi nứt ra một cái thông đạo. Ẩn chứa bên trong là một luồng năng lượng ba động kinh người, từ trong khe nứt bạo xuất ra.
- Ngươi ở bên trong Tộc Tàng, nhiều nhất chỉ có thể ở đó một tháng, nếu vượt quá thì tự gánh hậu quả! Đồng thời lúc đi ra cũng nhiều nhất chỉ có thể lấy một kiện bảo bối, nếu không lúc bị phát hiện sẽ lập tức bị thu hồi, kể cả thứ vốn thuộc về ngươi.
Trưởng lão áo đen tên Lâm Trí lạnh lùng nhìn Lâm Động nói.
Lâm Động liếc mắt lão già cùng phe phái với Lâm Lang Thiên, không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, ôm quyền với Lâm Mục, xoay người bước qua Lâm Trí, bước chân không hề dừng lại, trực tiếp đi vào trong khe nứt của cửa đá.
Hành động của Lâm Động như vậy khiến cho sắc mặt vốn âm trầm của Lâm Trí càng khó coi hơn vài phần, hai mắt híp lại, có một chút âm lãnh xẹt qua.
- Đóng cửa Tộc Tàng!
Nhìn thấy Lâm Động tiến vào bên trong Tộc Tàng, Lâm Trí lạnh giọng quát. Mấy vị Trưởng lão lập tức gật đầu, sau đó lại lần nữa điều khiển cửa đá chậm rãi đóng lại.
- Lâm Trí, mặc dù Tộc Tàng là do ngươi quản lý, nhưng ngươi cũng đừng nên âm thầm động tay động chân, nếu không đến lúc đó có sai lầm gì thì cũng không có ai có thể nói giúp ngươi đâu.
Lâm Mục đưa mắt nhìn Lâm Trí, nhàn nhạt nói, trong thanh âm có một chút mùi vị cảnh cáo.
- Không cần nhọc lòng lo lắng!
Lâm Trí cười lạnh một tiếng, tay áo bào vung lên, sau đó dẫn mấy vị Trưởng lão đi lên lầu các ở một bên, trong ánh mắt ẩn chứa hàn ý nhìn cửa Tộc Tàng đã đóng chặt.
Nhìn đám người Lâm Trí đi đến một bên lầu các giám thị, Lâm Mục nhíu mày, sau khi dừng lại một chút mới xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng Lâm Mục rời đi, trên khuôn mặt già nua của Lâm Trí ở trên lầu các hiện lên một nụ cười lạnh, hắn quay đầu lại, âm thanh lạnh lẽo nói:
- Đã làm theo lời của ta chưa?
- Đã làm ổn thỏa, Lâm Động này nếu như muốn tìm được bảo bối gì đáng coi trọng thì nhất định phải tiến vào chỗ sâu trong Tộc Tàng. Ở trong đó có rất nhiều trận pháp, chỉ cần hắn bước chân vào thì chúng ta có thể âm thầm thao túng đại trận, đem hắn giết đi. Đến lúc đó cứ nói hắn lòng tham quá mức, muốn mạnh mẽ phá giải đại trận đoạt lấy bảo vật, không ngờ ngược lại rơi vào trong đại trận, cuối cùng mất mạng. Kế này đúng là áo trời không vết vá, cho dù Tộc trưởng có phát hiện thì cũng tuyệt đối không có chứng cứ.
Một gã Trưởng lão sắc mặt âm trầm cười lạnh nói.
- Ừm!
Nghe thấy vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Trí lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng, hắn đưa mắt nhìn đại môn, sát ý trong mắt dày đặc:
- Tên nhà quê đến từ Phân gia cũng muốn chen một chân vào trong Nội tộc. Ngươi đã không biết tốt xấu thì để lão phu cho ngươi biết nước trong Nội tộc này đến tột cùng sâu như thế nào.
o0o
Lúc Lâm Động tiến vào trong cửa đá, liền có một cỗ quang mang mãnh liệt phóng đến trước mặt. Hai mắt của hắn theo phản xạ khẽ nheo lại, một lát sau mới dần thích ứng, ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ đảo.
Xuất hiện trước mặt Lâm Động chính là một thạch động cực kỳ cường đại, bên trong thạch động bao phủ một quầng sáng, ở trên đỉnh sơn động cao hàng trăm trượng có một vài lỗ thủng, từng đạo ánh sáng mặt trời chiếu qua đó khiến ánh sáng phát ra trong này rất tốt.
Diện tích của thạch động này cực kỳ rộng lớn, ít nhất ánh mắt Lâm Động nhìn về phía xa cũng không thể thấy điểm cuối.
- Đây chính là Tộc Tàng của Gia tộc Lâm Thị sao?
Lâm Động thì thào tự hỏi, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra trước mặt, chợt trong mắt xẹt qua chút kinh dị, hắn có thể cảm nhận được nguyên lực thiên địa trong này tương đối hùng hậu, bên ngoài không thể sánh bằng.
- Những thứ này chẳng lẽ là bảo bối bên trong Tộc Tàng sao?
Lâm Động đưa mắt nhìn về phía những quầng sáng ở khắp nơi. Trong quầng sáng có thể nhìn thấy một đoàn ánh sáng, mỗi đoàn ánh sáng đều bao phủ lấy một kiện Linh bảo. Khiến cho Lâm Động phải nhíu mày đó là những Linh bảo này tốt nhất cũng chỉ là Cao cấp mà thôi, đối với Lâm Động mà nói hiển nhiên không có chút sức hấp dẫn gì.
- Ba động của bảo bối chân chính ở chỗ sâu bên trong!
Tiểu điêu đột nhiên hiện ra trên vai Lâm Động, nhìn về phía chỗ sâu trong Tộc Tàng, cười quái dị nói:
- Chỉ có điều ở sâu trong đó ta cảm nhận được ba động của trận pháp. Muốn đoạt được bảo e rằng phải cẩn thận một chút, ta nghĩ những lão già âm khí dày đặc ở bên ngoài sẽ không để cho ngươi quá mức thuận lợi lấy được bảo bối trong này đâu.
Lâm Động cười nhạt. Hắn tất nhiên cũng biết, Lâm Trí tuyệt đối sẽ không để hắn mặc sức lấy bảo bối, bằng không thì sức ép đối với Lâm Lang Thiên sẽ càng lớn hơn vài phần.
- Không cần để ý đến lão quỷ đó, hắn nếu như dám động tay động chân thì đến lúc đó sẽ thu thập hắn.
Lâm Động không chút chần chừ, trực tiếp nhấc chân đi vào chỗ sâu trong Tộc Tàng. Dựa vào tinh thần lực hơn người hắn có thể mơ hồ cảm nhận được ở chỗ sâu bên trong dường như có một vài cỗ ba động tràn ngập linh tính tản mát ra, rất có khả năng chính là Linh bảo Địa cấp mà hắn mơ tưởng. Một khi đã vào tòa bảo sơn này, làm gì có đạo lý tay không trở về? Nếu như mấy lão quỷ kia thật sự không thức thời, Lâm Động cũng không ngại động thủ. Hắn thủy chung hiểu rằng, bất luận ở nơi nào thì nắm tay lớn mới là đạo lý.
Mà bây giờ, nắm tay của hắn hiển nhiên có thể thu thập mấy lão già đó.