Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----oo0oo-----
Chương 380: Đối thủ cuối cùng
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Trong đại điện, vẻ mặt của Lâm Động thản nhiên nhìn Hoàng Phủ Ảnh, lúc này khí tức đã yếu ớt đi nhiều. Đòn trọng kích vừa rồi đã gây cho hắn thương thế rất nặng, mà với tình trạng này thì Hoàng Phủ Ảnh đã không thể tạo được bất cứ sự uy hiếp nào với Lâm Động nữa!
- Ngươi thua rồi!
Lâm Động liếc nhìn Hoàng Phủ Ảnh đang gian nan ngồi dậy, bình thản nói, rồi quay người đi về phía cảnh cửa sắt lớn thông đến vòng cuối cùng.
- Khụ khụ…
Sắc mặt Hoàng Phủ Ảnh nhợt nhạt dựa lưng vào trụ đá, nhìn bóng dáng Lâm Động mà mặt tối sầm lại.
Nhưng hắn cũng không thể ra tay nữa, Ám Kích Thuật mà hắn luôn tự hào căn bản chẳng có chút uy hiếp gì với Lâm Động. Nếu giao đấu chính diện, hắn căn bản cũng không phải đối thủ của Lâm Động.
Vì những người tham gia ai nấy cũng đều là các nhân tài kiệt xuất của các thế lực, cho nên Cuộc chiến Hạt giống này cũng có quy tắc, khi động thủ thì tuyệt đối không được lấy tính mạng của đối phương, để tránh việc các đại thế lực ôm hận lẫn nhau.
Đương nhiên, tuy nói là không thể hạ sát thủ, nhưng Hoàng Phủ Ảnh cũng biết, nếu hắn thật không biết điều thì Lâm Động dù không lấy mạng hắn cũng khiến hắn phải chịu khổ hình nào đó.
- Lâm Động, bản lĩnh của ngươi quả thật không tệ. Nhưng ta vẫn nói ngươi biết, với thực lực của ngươi, căn bản không có tư cách theo đuổi Lăng Thanh Trúc!
Hoàng Phủ Ảnh nhìn theo Lâm Động, lạnh lùng nói.
Lâm Động ngừng bước, bình thản nói:
- Lẽ nào ngươi tưởng ta không dám giết ngươi?
- Ta chỉ nói thật với ngươi mà thôi. Đương nhiên ta cũng biết ta lại càng không đủ tư cách!
Hoàng Phủ Ảnh không để tâm trong lời nói của Lâm Động có bao nhiêu sát ý, ngược lại hắn thở dài, cay đắng nói:
- Ngươi không biết thân phận của nàng ấy đâu. So với nàng ấy, chúng ta chẳng qua là con kiến khổ cực trèo cao ở Đông Huyền Vực này mà thôi. Ở Vương triều Đại Viêm, hai ta là thiên tài, nhưng ở tầng lớp của nàng ấy, cái gọi là thiên tài như chúng ta chỉ là trò cười mà thôi! Lâm Động, ngươi quả thật là có năng lực, nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu, hãy tự lượng sức mình, có những thứ trời sinh đã không phải là của chúng ta rồi!
Lâm Động đứng im, một lúc sau mới quay lại nhìn Hoàng Phủ Ảnh. Ngạo khí trên người hắn lúc này đã không còn chút nào nữa. Lâm Động nhìn chăm chú, một lúc sau mới nói:
- Vạn vật trong trời đất, không có gì là tuyệt đối không thể cả. Hai năm trước ta chỉ là một kẻ vô danh. Hai năm sau ta có thể giao đấu với nhân vật thiên kiêu chi tử như ngươi ở Vương triều Đại Viêm. Bất luận thân phận nàng ấy có cao quý thế nào, những việc ta đã quyết, đương nhiên không thể từ bỏ! Ta khác ngươi, ta có nghị lực hơn ngươi! Với tâm thái như vậy, ngươi chắc chắn không thể trở thành cường giả chân chính! Không sợ hãi mới là cường giả!
Nói xong, Lâm Động cũng không ở lại thêm chút nào nữa, quay người đi vào cánh cửa lớn đang dần mở ra rồi biến mất trước mắt Hoàng Phủ Ảnh.
- Không sợ hãi mới là cường giả!
Hoàng Phủ Ảnh lẩm bẩm nói, nhìn bóng dáng Lâm Động biến mất, hắn cười khổ. Nói thì dễ nhưng làm thì đâu đơn giản như vậy. Không sợ hãi, thiên hạ có được bao nhiêu người làm được ba chữ đó?
o0o
- Ha ha, chúc mừng Tộc trưởng Lâm Phạm, không ngờ Lâm Động lại mạnh mẽ đến vậy, ngay Hoàng Phủ Ảnh của Gia tộc Hoàng Phủ cũng bị hắn khắc chế.
- Lâm Lang Thiên cũng vượt qua vòng hai rồi, xem ra lần này Gia tộc Lâm Thị ngài chắc chắn sẽ giành được một suất rồi!
Trên đài cao bên ngoài, Tông chủ của các thế lực sau khi thấy trận đấu đã phân thắng bại, tất cả cùng chúc mừng Lâm Phạm, lời nói cũng mang theo chút ngưỡng mộ.
Lâm Phạm cười nhạt đáp lại, gương mặt tràn đầy hỷ sắc.
Cục diện bây giờ tốt hơn hắn vẫn nghĩ rất nhiều. Lâm Động và Lâm Lang Thiên cùng thuận lợi vào vòng hai, như vậy chỉ cần một trong hai người thông qua vòng cuối là Gia tộc Lâm Thị sẽ có một suất vào Bách Triều Đại Chiến.
- Ha ha, Lâm Phạm, Gia tộc Lâm Thị ngài lần này thật may mắn, có được hai người ưu tú như vậy!
Mạc Tiêu Thiên mặc hoàng bào tiến lại, chứng kiến xong cảnh tượng trên màn hình, hắn cũng có phần kinh ngạc. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Thực lực của Hoàng Phủ Ảnh có lẽ không gọi là đỉnh cao nhưng thủ đoạn đặc biệt của hắn thì quả thực rất khó đối phó. Không ngờ Lâm Động lại đánh bại Hoàng Phủ Ảnh nhanh gọn như vậy.
- Bệ hạ chê cười rồi, Lâm Động và Lâm Lang Thiên tuy có chút bản lĩnh, nhưng so với Tam Hoàng tử thì còn kém xa. Trong hai vòng này không một đối thủ nào có thể đỡ được quá hai mươi chiêu của Hoàng tử. Thật hy vọng Lâm Động và Lâm Lang Thiên sẽ không gặp phải thực lực bậc đó.
Lâm Phạm cười nói.
- Ha ha, nếu không gặp Tam Hoàng tử thì xem có may mắn gặp được Vương Chung hay không. Hai mươi năm trước, Gia tộc Lâm Thị ngài đã bị Gia tộc Vương Thị ta giành mất suất, chắc là không phục phải không? Lần này xem xem các ngài có may mắn báo được thù đó hay không?
Lâm Phạm vừa dứt lời thì bên cạnh bỗng vang lên một tràng cười lớn. Lâm Phạm nhíu mày quay ra nhìn, chỉ thấy Vương Lôi của Gia tộc Vương Thị đang tiến lại.
- Vương Lôi, mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết, vui mừng quá sớm không tốt đâu!
Lâm Phạm bình thản nói.
Nghe thế Vương Lôi chỉ cười, gương mặt tươi rói. Vì trong hai vòng vừa rồi, Vương Chung cũng vượt qua vô cùng thuận lợi, cảm giác không có gì cản trở đó khiến Vương Lôi hiểu rằng, Gia tộc Vương Thị căn bản đã chạm được một tay vào thắng lợi rồi.
Vòng cuối cùng này, chỉ cần Vương Chung không gặp phải Tam Hoàng tử, tỷ lệ thành công sẽ khá lớn.
Nhìn bộ dạng của Vương Lôi, ánh mắt Lâm Phạm lóe lên nộ khí. Gia tộc Lâm Thị năm đó trong vòng cuối gặp phải Gia tộc Vương Thị, sau một trận đại chiến ác liệt, vì thua ở một chiêu cuối cùng mà Gia tộc Lâm Thị đã phải dâng vị trí quý giá kia cho Gia tộc Vương Thị.
Cũng chính vì thế mà suốt hai chục năm nay, Gia tộc Vương Thị ngày một ngông nghênh. Lần này nếu lại để bọn chúng thành công thì e là sẽ càng vênh váo hơn nhiều.
Dù vậy nhưng Lâm Phạm cũng biết quả thực Vương Chung rất mạnh. Trong số những người tham gia lần này, quả thực không nhiều người có thể thắng Vương Chung một cách chắc chắn.
Chiến thắng cuối cùng có lẽ phải xem vận khí các bên thế nào, những người đi được đến vòng cuối cùng đều là kiệt xuất trong kiệt xuất.
Lúc nãy Lâm Phạm cũng đã chú ý, mười người lọt vào vòng cuối cùng, ngoài Lâm Động và Lâm Lang Thiên ra còn có năm người vô cùng cường hãn nữa. Năm người này đều là những đối thủ cạnh tranh tiềm năng. Lâm Động và Lâm Lang Thiên bất luận gặp ai trong số họ đều chắc chắn sẽ xảy ra một trận đại chiến khốc liệt.
o0o
Cộp cộp!
Trên hành lang thông đạo rộng rãi có những tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Lâm Động từ tốn bước đến hết hành lang, ở đó là một cánh cửa lớn màu vàng kim đóng chặt.
Theo mỗi bước đi của Lâm Động, khí tức trong người hắn cũng bắt đầu cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể, hắn đang không ngừng điều chỉnh trạng thái.
Vòng tiếp theo sẽ là trận chiến cuối cùng của Cuộc chiến Hạt giống, đồng thời cũng sẽ quyết định những ai sẽ giành chiến thắng.
Đây mới là trận chiến quan trọng nhất!
Đồng thời Lâm Động cũng biết rất rõ rằng, đối thủ của vòng cuối cùng này tuyệt đối không dễ đối phó. Có thể thông qua được hai vòng vừa rồi, bản thân đã phải có thực lực vô cùng cường hãn. Thậm chí có thể nói, mười người vào vòng ba này là mười đại cường giả của thế hệ trẻ trong Vương triều Đại Viêm!
Đối thủ sắp tới có lẽ sẽ là cường giả mạnh nhất mà Lâm Động từng gặp phải trong những năm gần đây, điều này không cho phép hắn có bất cứ sự thả lỏng nào!
Cộp cộp!
Tiếng bước chân trầm đục vang lên trong hành lang thông đạo, cùng với mỗi bước chân, dường như còn có một luồng nguyên lực đang ngày một đậm đặc hơn.
Khí tức của Lâm Động lúc này dường như đã lên đến cực điểm, sức mạnh dồi dào lan tỏa khắp cơ thể hắn như đang gào thét, chờ đợi một trận đại chiến kinh thiên động địa có thể khiến khí huyết trong người hắn sục sôi.
Rắc rắc!
Luồng nguyên lực mạnh mẽ bất chợt gào thét bên trong hành lang. Dưới áp lực mạnh mẽ đó, trên cánh cửa lớn bỗng xuất hiện vô số vết nứt.
Vết nứt càng ngày càng nhiều, khí tức của Lâm Động lúc này cũng đã đạt đến đỉnh cao, từ đôi mắt, ánh kim quang lóe lên thể hiện chiến ý đầy sục sôi.
Ầm!
Cánh cửa lớn không chịu nổi áp lực lớn như thế, cuối cùng đã nổ tung, những mảnh vỡ màu vàng kim bay lấp lánh trong không trung.
Cửa đã vỡ, Lâm Động bước chân vào, ánh mắt lập tức dừng lại ở trung tâm đại điện.
Tòa đại điện này nguy nga hùng vĩ hơn cả hai tòa đại điện trước rất nhiều, nhưng cũng không khiến Lâm Động phân tâm. Ngay từ khi xuất hiện, hắn đã nhìn chăm chú vào vị trí trung tâm. Vì ở đó có một người đang ngồi khoanh chân, quay lưng về phía hắn, cả đại điện dường như vì sự tồn tại của người đó mà lặng như tờ.
Cánh cửa lớn bị nổ tung, đôi mắt đang nhắm chặt của người đó từ từ mở ra. Nhìn chăm chú nhìn Lâm Động một lúc, một giọng nói vang lên:
- Lâm Động, vận khí của ngươi, rất không tốt!
Lâm Động cũng nhìn người đó, nguyên lực bao quanh người cũng bùng lên, hắn từ tốn nói:
- Điều đó cũng chưa chắc!
Nghe vậy, người kia dường như cười một cái, rồi chầm chậm quay người lại. Bộ dạng nhìn có vẻ bình thản kia lại khiến Lâm Động nắm chặt hai tay, rồi khẽ thốt lên hai chữ:
- Vương Chung!