Chương 439: Lôi Nham Cốc.
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvandan
Ánh mặt trời ôn hòa từ phía chân trời phủ xuống, chiếu rọi cả sơn mạch khổng lồ. Mà dưới ánh mặt trời này, mơ hồ có đủ loại tiếng ồn ào huyên náo truyền ra, nhìn kỹ lại liền có thể nhìn thấy rất nhiều đội ngũ đang dùng một loại tốc độ cực nhanh xẹt qua trong sơn mạch, tiến vào trong sâu bên trong sơn mạch.
Trận hình lớn như vậy hiển nhiên là những đội ngũ tại Dương Thành. Mặc dù sau khi trải qua một đêm huyết chiến với Yêu Triều đã khiến nhân số giảm so với hôm qua rất nhiều, nhưng vẫn còn lại rất nhiều Vương triều, phần lớn đều có thực lực không tệ, cho nên thanh thế như vậy so với lúc trước cũng không kém.
Đội ngũ của đoàn người Lâm Động hiển nhiên cũng trà trộn vào trong đó. Bọn hắn cũng không đi trước, mà luôn chọn một vị trí ở giữa ổn thỏa nhất, chăm chú theo sát đám đông.
Mà phần lớn người mặc dù đã trải qua thế công của Yêu Triều, thế nhưng trên đường đi, càng xâm nhập vào sâu trong Sơn mạch Lôi Nham thì Yêu thú xuất hiện lại càng lợi hại, cho nên đoạn đường này ngược lại cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng. Yêu thú từ bốn phương tám hướng xông đến cũng mang theo không ít phiền toái.
Lâm Động cưỡi trên lưng hổ của Tiểu Viêm, đám người Ma Thiết giống như chúng tinh ủng nguyệt đi theo bên cạnh. Trong mắt những cường giả Vương triều Thiên Thiết hiện nay đã không còn chút khinh thường nào nữa, thay vào đó là sự kính sợ nồng đậm và khâm phục. Hành động đêm qua của Lâm Động xem như đã hoàn chinh phục bọn hắn.
- Lâm Động huynh, dựa theo tốc độ của chúng ta, khả năng khoảng xế chiều sẽ đến Lôi Nham Cốc!
Ma Thiết cười cười nói. Vẻ mặt của hắn tràn ngập nụ cười. Trên đoạn đường này, không ít ánh mắt xung quanh cực kỳ hâm mộ phóng tới, phảng phất như là hâm mộ bọn hắn tìm được đồng bọn có thực lực mạnh mẽ vậy. Mà đối với loại ánh mắt này, Ma Thiết hiển nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì trong số này có không ít Vương triều lúc trước có vài phần ân oán với hắn.
Lâm Động cũng gật đầu nhè nhẹ, chỉ có điều ánh mắt của hắn lại không nhìn về phía trước, ngược lại đảo về phía sau. Đêm qua ngoài ý muốn phát hiện ra nhóm thế lực thần bí kia khiến hắn hiểu rằng hành trình đến Lôi Nham Cốc lần này chắc chắn sẽ không trôi qua một cách dễ dàng được. Đội ngũ tại Dương Thành tuy nhiều, nhưng lại chia rẽ, từng người tự chiến, khó đạt hiệu quả cao.
Đương nhiên, loại tình huống này cũng không phải chỉ có Lâm Động mới biết, rất nhiều người đều hiểu rõ. Chỉ có điều hiểu là một chuyện, mà muốn giải quyết thì lại là chuyện khác.
Vương triều trong Dương Thành đông đảo, mặc dù không có Vương triều Cao cấp, nhưng Vương triều Trung cấp thì cũng tương đối nhiều, bọn hắn đều là nhân vật thiên tài trong Vương triều của mình, ai cũng muốn vung tay chỉ huy, muốn khiến bọn hắn cúi đầu nghe lệnh hiển nhiên là chuyện không thể nào, thậm chí, ngay cả Vương triều Lăng Vân và Vương triều Đại Nguyên cũng không thể làm được.
Loại nhân lực chia rẽ này, nếu như quả thật gặp Vương triều Cao cấp, chỉ e sẽ trở thành cục diện tan rã. Thậm chí nói không chừng, chỉ cần cường giả Niết Bàn Cảnh của đối phương vừa lộ mặt thì liền có thể khiến rất nhiều Vương triều sợ đến rụt cổ rồi.
Mà Lâm Động muốn tại trước mặt nhiều thế lực cường đại đang nhìn chằm chằm mà đoạt được Thiên Phù Linh Thụ cùng với Viễn Cổ Bí Thược thì quả thật là không phải là chuyện đơn giản.
- Bảo vật này cũng không dễ đoạt a!
Lâm Động ngửa mặt lên trời nhẹ thở ra một hơi, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Đội ngũ tại Dương Thành rất nhanh tiến về phía Lôi Nham Cốc.
Ở phía sau bọn hắn xa xa, rất nhiều đội ngũ cũng lặng lẽ xẹt qua, so với đội hình rối loạn của đội ngũ tại Dương Thành, bọn hắn giống như đã từng được trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, rất ăn ý, không thể nghi ngờ là chênh lệch cực lớn.
Mà tại trung tâm của đám người này, một gã nam tử áo đen đứng chắp tay, mái tóc đen phiêu động, lộ vẻ tiêu sái. Cước bộ của hắn xẹt qua giữa không trung, không có thứ gì giúp đỡ, phảng phất như cưỡi gió mà đi, so sánh với những người khác phải thỉnh thoảng mượn cây lớn để phóng đi thì không thể nghi ngờ là tiêu sái hơn rất nhiều.
Mà nếu như Lâm Động ở đây thì chắc chắn sẽ phát hiện ra người này, nam tử áo đen này chính là cường giả Niết Bàn Cảnh mà tối qua hắn nhìn thấy. Mà hiển nhiên, mục tiêu của bọn hắn cũng là Lôi Nham Cốc.
- Đại sư huynh, chúng ta đã phát hiện tung tích của Vương triều Huyền Băng!
Lúc đội ngũ đang phóng đi, một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nam tử áo đen, thanh âm cung kính nói.
- Quả nhiên đã đến rồi sao?
Nghe thấy vậy, cặp mày của nam tử áo đen khẽ nhướng lên, chợt cười nhạt nói:
- Bọn người kia, không ngờ lại tranh giành với chúng ta!
- Bây giờ tất cả các đại Vương triều đều vội vàng tìm kiếm các loại bảo tàng ở Chiến trường Viễn Cổ. Trong khoảng thời gian này bọn người kia lại theo chúng ta lâu như vậy, lần này thật vất vả mới gặp được một bảo tàng, lại còn phải chia cho bọn chúng một chén canh, quả thật khó chịu!
Một người bên cạnh nam tử áo đen lên tiếng.
- Đại sư huynh, muốn quấy rầy bọn chúng một chút không?
- Không cần, lần này cuộc tranh giành tại Lôi Nham Cốc quy mô không nhỏ, những đội ngũ tại Dương Thành mặc dù chia rẽ, nhưng dù sao cũng có chút lực chiến đấu, Vương triều Lăng Vân và Vương triều Đại Nguyên đều có cường giả không tệ tọa trấn. Dựa vào thực lực của chúng ta, lực chấn nhiếp có lẽ sẽ không đủ, đến lúc đó vẫn phải cùng liên thủ với Vương triều Huyền Băng, trước hết đem những đội ngũ tại Dương Thành đuổi đi, sau đó mới có thể yên tĩnh tầm bảo.
Nam tử áo đen bình thản nói.
- Những đội ngũ tại Dương Thành chắc rằng cũng chỉ có Lăng Chí của Vương triều Lăng Vân cùng với Liễu Nguyên của Vương triều Đại Nguyên còn đáng để mắt, những người khác thì không chịu nổi một kích.
- Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Ai biết trong đó có thể có nhân vật ẩn giấu hay không. Đi vòng hướng khác thôi, phải đến Lôi Nham Cốc trước bọn chúng.
Lời nói của nam tử áo đen vừa dứt thì cũng không nói gì thêm nữa, cánh tay vung lên, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, những thân ảnh xung quanh cũng vội vàng theo sát.
Mà lúc đám người bọn hắn rời đi không lâu, một cây đại thụ tại đây hơi có chút chập chờn. Một đạo thân ảnh uyển chuyển thoáng hiện ra, đối mắt xinh đẹp lười biếng nhìn về phía trước một chút, sau đó cặp môi đỏ mọng khẽ mím lại, mỉm cười:
- Thật là có ý tứ, không ngờ nơi này cũng xuất hiện một cái Viễn Cổ Bí Thược!
o0o
Theo phần đông người tiến vào, Sơn mạch Lôi Nham cũng có chút dấu hiệu núi rung đất chuyển, không ít Yêu thú cũng bị kinh động khiến cho các đội ngũ tại Dương Thành bị ăn quả đắng không ít.
Chỉ có điều cũng may là càng lúc bọn hắn càng xâm nhập vào sâu trong Sơn mạch Lôi Nham, đặc biệt là khi mặt trời bắt đầu lặn xuống, đội ngũ dày đặc rốt cuộc cũng dừng bước, từng đạo ánh mắt nóng bỏng và tham lam gắt gao nhìn về phía khe núi phía trước.
Tại phía sau khe núi là những ngọn núi gập ghềnh hiểm trở, ngọn núi cao chót vót, xuyên thẳng mây xanh, mà giữa rất nhiều ngọn núi đan xen lại có một đạo khe nứt cực kỳ khổng lồ, bên trong mơ hồ có sương mù dày đặc tràn ngập ra, thậm chí trong sương mù mơ hồ có tiếng sấm vang lên, cực kỳ quái dị.
Mà đạo khe nứt này kéo dài thành một cái sơn cốc, chính là mục đích chuyến đi của đám người Lâm Động lần này, Lôi Nham Cốc, nơi ẩn chứa Viễn Cổ Bí Thược!
Nhìn Lôi Nham Cốc rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt, những người trăm phương ngàn khổ đến đây lập tức phát ra tiếng hoan hô, toàn bộ đều lộ vẻ kích động.
Lâm Động ngồi trên lưng hổ, sắc mặt ngược lại không có chút giao động, bởi vì hắn biết rõ lúc đến Lôi Nham Cốc thì cuộc tranh giành chỉ mới bắt đầu mà thôi, tiếp theo có lẽ mới là chính sự.
Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo quả những ngọn núi hiểm trở, một lát sau, ánh mắt hơi có chút ngưng tụ, trong mơ hồ hắn dường như đã nhận ra một vài khí tức ba động.
- Chúng ta lùi ra đằng sau!
Lâm Động nghiêng đầu, nói khẽ với đám người Ma Thiết, vẻ mặt cũng đồng dạng đang kích động.
Nghe thấy lời của hắn, đám người Ma Thiết hiển nhiên cũng ngơ ngác một chút, liếc nhìn nhau một cái, nhưng đều công nhận thực lực của Lâm Động nên cả bọn cuối cùng vẫn gật đầu.
Ầm ầm ầm!
Đội ngũ Dương Thành vui mừng lúc này đã nhanh chóng lao vào khe núi, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn phóng về phía Lôi Nham Cốc. Trong mắt bọn hắn, chỉ cần xông vào thì bọn hắn chắc chắn có thể kiếm được một chén canh. Mà đến lúc, những khó khăn gian này đều xem như được hồi báo.
Mà dẫn đầu đám đông xông vào chính là Vương triều Lăng Vân và Vương triều Đại Nguyên. Đối với loại vị trí này của bọn hắn, mọi người ngược lại cũng không dám nghi vấn, bất kể thế nào thì thực lực bọn họ cũng quá rõ ràng.
Đoàn người Lâm Động đi ở vị trí cuối cùng, mà càng lúc càng tiếp cận Lôi Nham Cốc, cặp mày của Lâm Động càng nhíu chặt, loại ba động này càng lúc càng rõ ràng hơn.
- Xông vào!
Mà phía trước đám người, đám người Lăng Chí và Liễu Nguyên chỉ còn cách Lôi Nham Cốc mấy trăm trượng thì vẻ mặt đều tràn ngập vẻ hưng phấn, Lâm Động ở phía sau thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Vù!
Đột nhiên trong chớp mắt, không khí trên bầu trời đột nhiên nổ tung, một đạo hàn mang sắc bén khổng lồ hơn trăm trượng đột nhiên phóng xuống với một loại tốc độ kinh người, hung hăng nện tại phía trước đoàn người của Dương Thành hơn mười trượng. Lập tức mặt đất run rẩy, một đạo khe nứt kéo dài hơn trăm trượng mạnh mẽ tách ra.
Đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, đội ngũ của Dương Thành liền trở nên hỗn loạn. Lăng Chí và Liễu Nguyên dẫn đầu nhìn khe nứt khổng lồ thì đồng tử cũng co rụt lại, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
- Không biết là cao nhân phương nào ngăn trở? Xin mời lộ diện!
Lăng Chí ngẩng đầu, trầm giọng quát.
- Từ nơi nào đến thì trở về nơi đó, ở đây không phải là nơi mà các ngươi có thể đến!
Ngay lúc tiếng quát của Lăng Chí vừa dứt thì một đạo thanh âm cũng chậm rãi vang vọng khắp bầu trời. Mà lúc đạo thanh âm này vừa dứt, bầu không khí vốn hỗn loạn cũng liền trở nên tĩnh lặng, sau đó mọi người liền trông thấy một đạo thân ảnh đạp gió mà đến, cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đạo thân ảnh đạp gió mà đứng cũng không cố ý thúc giục khí thế, nhưng một cỗ ba động khiến lòng người kinh hãi lại lặng lẽ tràn ra.
- Cường giả Niết Bàn Cảnh!
Cảm nhận được loại ba động cường đại này, sắc mặt Lăng Chí và Liễu Nguyên trong nháy mắt liền trở nên khó coi.