Chương 449: Thạch tượng.
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvandan
Uỳnh uỳnh!
Cả đại điện dường như rung chuyển, những pho thạch tượng vốn được khắc trên tường bỗng như hồi sinh, từ từ đứng dậy. Điều kinh ngạc nhất là sức mạnh lan tỏa ra từ những bức tượng ấy lại không hề thua kém một cường giả Niết Bàn Cảnh!
Cảnh tượng đột ngột này khiến tất cả cùng giật mình, hít vào một hơi khí lạnh. Có đến hơn chục pho thạch tượng nhảy ra khỏi bức tường, cũng có nghĩa là tương đương với hơn chục vị cường giả Niết Bàn Cảnh!
- Rút lui mau!
Sắc mặt Bọn Hoa Vân, Ô Mặc kịch biến, vội hét lên. Hơn chục pho thạch tượng tương đương cường giả Niết Bàn Cảnh đủ để tiêu diệt họ triệt để tại đây.
Nghe tiếng hét đó, người của Vương triều Huyền Băng và Đại Ô cũng vội vàng rút lui, muốn thoát khỏi đại điện này.
Rầm!
Có điều khi họ vừa định di chuyển thì hai pho thạch tượng rơi rầm xuống cửa điện chặn đứng đường ra.
Thấy vậy, tâm trạng ai cũng nặng nề, lúc này họ mới hiểu thì ra đại điện này chính là một cái bẫy, chỉ cần động vào chiếc chìa khóa trong quầng sáng kia là sẽ khởi động cơ quan. Những pho thạch tượng này phát ra thứ năng lượng kinh người và sẽ giết hết những ai bước vào đây.
Lâm Động nhăn mày nhìn cảnh tượng đó. Hơn mười pho thạch tượng tương đương cường giả Niết Bàn Cảnh, ngay hắn cũng cảm thấy da đầu tê dại. Đồng thời hắn nhìn về phía đám Mạc Lăng rồi thở phào. Vì trước đó hắn đã ra hiệu nên giờ họ đã ra khỏi đại điện, vì thế lúc này họ rất an toàn. Như thế cũng tốt, tránh việc hắn bị phân tâm. Đối mặt với số thạch tượng này, dù là Lâm Động cũng không dám có nửa giây phân tâm.
- Lâm Động!
Bọn Mạc Lăng đứng bên ngoài Thạch điện, cũng cuống cuồng vì cảnh tượng kia. Nhìn đám thạch tượng khủng bố đó họ cũng không dám bước vào trong mà chỉ ở ngoài hét lên.
Lâm Động thông qua khe hở giữa các pho thạch tượng ra hiệu tay với Mạc Lăng. Mạc Lăng thấy thế sắc mặt cũng hơi thay đổi, Lâm Động đang bảo họ tùy cơ hành động, một khi tình hình không hay thì lập tức rời khỏi đây.
Mạc Lăng cắn răng do dự nhưng rồi cũng đành gật đầu. Hắn hiểu rằng dù có ở lại cũng chẳng giúp ích được gì cho Lâm Động mà ngược lại có khi còn thành gánh nặng cho hắn.
Nhìn bọn Mạc Lăng từ từ rời đi, Lâm Động quay lại nhìn tòa đại điện đang trong tình trạng nguy cấp. Đại điện lúc này đã bị đám thạch tượng bao vây chặt cứng, thật sự có cảm giác muốn lên trời không được, xuống đất cũng chẳng xong.
Đương nhiên, sắc mặt của những người khác cũng chẳng hề dễ nhìn chút nào. Ngay cả Trần Mộ, cường giả bước vào Niết Bàn Cảnh với năm chục vạn Niết Bàn Đan, sắc mặt cũng đen lại. Hắn biết, với hơn chục pho thạch tượng tương đương cường giả Niết Bàn Cảnh này, đừng nói dùng năm chục vạn Niết Bàn Đan, dù có trăm vạn viên sợ là cũng thành tương thịt.
- Lâm Động huynh, lúc này chúng ta tập hợp lại có lẽ sẽ tốt hơn!
Lúc này Lăng Chí, Liễu Nguyên cũng nhanh trí đem người tiến lại cạnh Lâm Động. Nhìn họ như thế vừa buồn bực vừa buồn cười. Hiển nhiên là họ muốn nương tựa Linh khôi của Lâm Động bảo hộ. Có điều lúc này e là Huyết Linh Khôi cũng khó phát huy hiệu quả. Dù sao những pho thạch tượng này cái nào cũng tương đương với cường giả Niết Bàn Cảnh.
Trong đại điện lúc này cơ bản chia thành ba nhóm. Một là người Dương Thành bên Lâm Động, một bên là Vương triều Huyền Băng và Đại Ô, cuối cùng là Vương triều Ma Nham.
Nhưng bất luận chia mấy nhóm thì đều phải chống lại những thạch tượng Niết Bàn Cảnh đang bao vây xung quanh kia.
Uỳnh uỳnh!
Không khí ngưng đọng của đại điện không kéo dài lâu, thạch tượng bỗng rung lên, bước những bước nặng nề điên cuồng xông tới.
Và có lẽ sự uy hiếp của bọn Lâm Động là nhỏ nhất nên chỉ có hai pho thạch tượng Niết Bàn Cảnh là lao tới chỗ họ. Nhưng dù có thế cũng đủ để sắc mặt bọn Lăng Chí trở nên nặng nề.
- Ta chặn một pho, hai người xử lý pho kia, những người khác lui đi!
Nhìn thạch tượng với khí thế hung hãn, Lâm Động hét lên với hai người Lăng Chí.
- Được!
Thấy Lâm Động chủ động chặn một pho thạch tượng, hai người Lăng Chí cũng nghiến răng, hai người họ cũng có thể coi là cường giả chuẩn Niết Bàn Cảnh, nếu liên thủ cũng có thể miễn cưỡng kháng cự được cường giả Niết Bàn Cảnh. Giờ điều họ cầu mong nhất chính là đừng có pho thạch tượng nào xông tới nữa. Nếu không e là sẽ không còn một mảnh giáp.
Vút!
Lâm Động không nói gì thêm, thạch tượng cùng áp lực rất lớn đã lao tới, thân hình hắn rung lên, thi triển Thái Thanh Du Thiên Bộ biến thành một làn khói xanh dụ thạch tượng đi.
Đồng thời, Lăng Chí và Liễu Nguyên cũng thúc động nguyên lực đến cực điểm lao tới pho thạch tượng còn lại.
Rầm rầm!
Thạch tượng vung những cú thạch quyền khổng lồ về phía Lâm Động. Không khí như bị nén lại, hình thành những đạo kình phong vô hình bao trùm lấy Lâm Động.
Sắc mặt Lâm Động lúc này vô cùng nặng nề. Dưới lớp da, ánh kim quang lưu chuyển tốc độ nhanh, nhưng dù vậy kình phong đáng sợ kia cũng khiến hắn thấy đau đớn. Thiết nghĩ nếu đổi là cường giả Bán Bộ Niết Bàn, chỉ e kình phong thôi cũng đủ chết rồi.
Lâm Động không hề có ý định lấy mạnh chống mạnh, hắn dùng Thái Thanh Du Thiên Bộ tránh né công kích mạnh mẽ của thạch tượng. Kình phong tuy khiến da hắn đau đớn nhưng hắn cảm nhận được rằng, dưới áp lực của kình phong, kim quang dưới da hắn cũng trở nên hoàn thiện hơn.
- Lâm Động, nhất định là có cách giải quyết tình thế này. Hơn nữa Viễn Cổ Bí Thược cũng chưa xuất hiện, nhất định là có liên quan đến việc phá vỡ cục diện này. Điểm mấu chốt để giải quyết chắc chắn trong đại điện này!
Khi Lâm Động tránh né thì tiếng của tiểu điêu vang lên trong đầu hắn.
Nghe thế, Lâm Động khẽ nheo mắt lại, kinh nghiệm của tiểu điêu rất phong phú, hơn nữa kiến thức cũng nhiều, vì thế Lâm Động luôn tin tưởng vào những gì tiểu điêu nói. Vậy là hắn chuyển ánh mắt vào bên trong đại điện.
Đại điện lúc này chỗ nào cũng vô cùng hỗn loạn. Tại chỗ Vương triều Huyền Băng và Ma Nham, năng lượng chúng tỏa ra khá mãnh liệt nên đại bộ phận thạch tượng tấn công về phía đó. Đối mặt với công thế như vậy chúng cũng khổ sở không lời nào tả xiết. Ngay cả Trần Mộ cũng bị một pho thạch tượng ép cho vô cùng thảm hại. Nếu không phải có thân pháp huyền diệu thì có lẽ đã bị thương rồi.
Tất cả mọi người dường như không thể phân tâm được chút nào, cứ với tình hình này e là sẽ có thảm cảnh. Dù sao họ cũng là con người, con người thì có lúc sẽ mệt, còn đám thạch tượng thì không biết đến mệt. Chúng sẽ tấn công không biết mệt mỏi cho đến khi nào bị hủy diệt hết.
Uỳnh!
Lâm Động điểm chân trên không tránh được quyền phong hung hãn của thạch tượng, rồi ánh mắt bỗng như đóng băng lại.
Hắn nhìn chăm chăm về bức tường chính giữa đại điện. Ở đó cũng có một pho thạch tượng, nó hơi khác so với những pho khác. Vì nó là pho thạch tượng duy nhất nhìn xuống chính diện đại điện, còn các pho khác đều ở bên cạnh.
- Đám thạch tượng này dường như có dáng vẻ của một người!
Nhìn những pho thạch tượng thể hiện các cảm xúc hỷ nộ ái ố, Lâm Động nghĩ, lẽ nào chúng được tạc theo hình dạng của một người?
Lâm Động lại nhìn pho thạch tượng kia. Pho tượng đó không tỉnh dậy tấn công mà chỉ yên lặng ngồi đó nhìn cuộc tàn sát trong đại điện.
Ánh mắt Lâm Động lấp lánh, rất nhiều suy nghĩ chạy vụt qua đầu. Rồi trong khoảnh khắc hắn nghiến răng, tăng tốc bay về phía pho thạch tượng kia.
Ầm ầm!
Phía sau hắn, các pho thạch tượng dường như cũng cảm nhận được điều gì, uỳnh uỳnh đuổi theo truy sát Lâm Động.
Vút!
Thân hình Lâm Động bay với tốc độ của cung tiễn xuất hiện trước mặt pho thạch tượng rồi không chút do dự tung quyền đấm về phía thạch tượng.
Binh!
Kim quang tỏa sáng quanh nắm đấm hung hãn của hắn, trên pho thạch tượng lập tức xuất hiện đầy vết nứt vỡ rồi nổ tung.
Khi những mảnh đá vụn bắn ra, một chùm sáng cũng bùng phát từ trong thạch tượng. Đúng vào lúc luồng sáng xuất hiện, tất cả thạch tượng trong đại điện lập tức đóng băng, lại trở về là những pho tượng vô tri.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả đều khựng lại, ánh mắt đồng loạt hướng về chỗ ánh sáng kỳ lạ bắn ra.
- Lâm Động, tóm lấy thứ đó, đó chính là Viễn Cổ Bí Thược!
Lúc này, giọng nói ngạc nhiên mà vui mừng của tiểu điêu vang lên. Ánh mắt Lâm Động lóe lên hỉ sắc, quả nhiên hắn đoán không sai!
Để Phục Vụ Độc Giả Tốt Hơn Sắp Tới Diễn Đàn Sẽ Chuyển Sang Server .Diễn Đàn Rất Mong Nhận Được Sự Ủng Hộ Của Các Bạn