Vũ Động Càn Khôn Chương 5 02: Tái ngộ

Chương 502: Tái ngộ
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvandan

Nhìn bọn người Vương Liệt tháo chạy, ánh mắt Lâm Động cũng không chút ba động, rồi hắn chầm chậm đáp xuống đất.

Xung quanh Đan Hà lúc này vẫn rất yên tĩnh, những ánh mắt nhìn Lâm Động đầy kính sợ, dường như không ai dám phá vỡ sự yên lặng này khi Lâm Động chưa lên tiếng.

Nhưng với những người đứng xung quanh quan chiến đó, Lâm Động cũng không để tâm. Nhìn đài tu luyện cổ lão phía sau lưng, hắn biết những người này vẫn ở lại phần lớn là vì cái đài tu luyện này.

- Đi thôi, ở đây tu luyện hai ngày thì những kẻ kia đã vào sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng rồi. Chúng ta phải tranh thủ thời gian!

Lâm Động nghiêng đầu nhìn Tiểu Viêm cười, nói.



Thực lực của hắn hiện giờ đã tăng mạnh, cũng đã có tư cách đối đầu với nhưng cường giả chân chính, cuộc hành trình trong Chiến trường Viễn Cổ tiếp theo đây mới thật sự là quyết liệt.

Tuy nói trong Đan Hà chứa đựng rất nhiều Niết Bàn Khí, nếu ở đây tu luyện thì cũng là sự lựa chọn không tệ, nhưng Lâm Động biết, bảo bối thật sự của Viễn Cổ Bí Tàng không phải con sông Đan Hà này, sâu bên trong nó còn có nhiều bảo bối quý giá hơn nhiều.

Vì thế Lâm Động đã quyết đoạn từ bỏ môi trường tu luyện thuận lợi này, hắn còn phải tìm cho Tiểu điêu cái gọi là Sinh Tử Chuyển Luân Đan gì đó nữa.

- Ừm!

Tiểu Viêm trước nay đều không phản đối lời của Lâm Động, vì thế nó gật đầu đồng ý.

Lâm Động thấy vậy cũng không chần chừ nữa, thân hình khẽ động, biến thành một đạo hồng quang bay về phía xa, Tiểu Viêm cũng theo sát phía sau.

Ầm!

Lâm Động đi không lâu thì bỗng thấy ở phía sau, Đan Hà bỗng bạo phát vô số luồng ba động nguyên lực mãnh liệt, còn cả vô số những tiếng gào thét nữa. Hắn không kìm được mỉm cười nhàn nhạt. Những kẻ đó cuối cùng cũng không nhịn được mà bắt đầu tranh cướp cái đài tu luyện đó rồi.

- Hắc hắc, tiểu tử, không ngờ ngươi lại tu luyện được Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ đến được mức độ đó, đúng là rất có bản lĩnh a!

Lúc này Tiểu điêu cũng xuất hiện, ánh mắt có phần kinh ngạc nhìn Lâm Động, cười nói.

- Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ vốn không phải chỉ là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp, chỉ là trước đây ta không lĩnh ngộ được mà thôi. Hiện giờ đột phá đến Niết Bàn Cảnh mới phát hiện được phương pháp tu luyện ẩn sâu trong nó.

Lâm Động cười cười, đúng là vào khoảnh khắc đột phá Niết Bàn Cảnh, hắn mới phát hiện thì ra Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ còn có phương pháp tu luyện ở tầng cấp sâu hơn nữa.

- Người sáng tạo ra môn vũ kỹ này chắc khi đó cũng không phải nhân vật tầm thường. Thứ khí thế này còn mạnh hơn cả ta ở thời kỳ đỉnh phong nữa.

Ánh mắt Tiểu điêu thật hiếm khi tràn ngập vẻ ngưỡng mộ như thế này, trầm giọng nói.

- Người sáng tạo ra vũ kỹ này gọi là Đại Hoang Đế!

Lâm Động khẽ gật gù, đây là thông tin mà hắn thu được từ trong Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ. Hắn không biết người gọi là Đại Hoang Đế này là cách gọi hay là tên họ, nhưng chỉ từ cái tên đó cũng biết chắc chắn đó là nhân vật chí tôn trong thời kỳ Viễn Cổ.

- Đại Hoang Đế… thời kỳ Viễn Cổ mà có thể lấy danh xưng là Đế, ắt hẳn không đơn giản đâu!

Tiểu điêu lẩm nhẩm một mình, rồi cười nói:

- Xem ra vận khí của ngươi cũng không tệ, Linh Vũ kỹ lớn mạnh như vậy là do linh tính mạnh mẽ mà người sáng tạo ra nó lưu lại. Lai lịch của vị Đại Hoang Đế này hẳn cũng không vừa, một chút linh tính cũng đã kinh thiên động địa, thiết nghĩ thứ vũ kỹ này dù đặt trong phạm trù Linh Vũ kỹ cũng không phải loại tầm thường đâu.

Linh Vũ kỹ cũng phân chia ra ba đẳng cấp thượng, trung, hạ. Mà sự cao thấp này phụ thuộc vào độ mạnh yếu của linh tính mà người sáng tạo ra lưu lại và thực lực của bản thân người đó. Đại Hoang Đế sáng tạo ra Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ này chắc cũng có thực lực và địa vị không tệ.

- Tiếp theo ngươi định đi đâu?
Tiểu điêu hỏi.

- Đi sâu vào trong, chắc những bảo vật như Sinh Tử Chuyển Luân Đan cũng đều nằm ở trong đó.

Lâm Động trầm ngâm. Hắn biết, những người và thế lực có thể tiến sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng để tầm bảo chắc chắn không phải loại tầm thường. Ít nhất thì những kẻ như Vương triều Ma Nham chắc cũng chỉ là trình độ bình thường ở nơi đó, muốn đến nơi như thế tranh giành bảo vật cũng không phải là chuyện đơn giản.

Nghe đến Sinh Tử Chuyển Luân Đan, hai mắt Tiểu điêu sáng rực lên, cười nói:

- Viễn Cổ Bí Tàng đó có lẽ là do liên minh của các Tông phái Viễn Cổ lưu lại. Sâu bên trong chắc chắn có truyền thừa của các Tông phái Viễn Cổ. Nếu may mắn chưa biết chừng còn tìm được Linh bảo Thiên cấp, thậm chí cả Linh Vũ kỹ nữa.

Nghe thế, khóe miệng Lâm Động khẽ nhếch lên một chút. Hắn đã thấy được sự lợi hại của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, đương nhiên sẽ rất mong muốn có được Linh Vũ kỹ, nếu có được thật thì quá tốt!

Trong lúc nói chuyện tốc độ di chuyển của bọn hắn cũng không hề giảm đi, dần cách xa Đan Hà và tiến sâu hơn vào Viễn Cổ Bí Tàng. Những dòng người bay qua trên trời ngày một nhiều, không ít người thần sắc rất phấn chấn, thỉnh thoảng còn có tin phát hiện ở đâu đó di tích của Tông phái Viễn Cổ nào đó.

Những người ở đây đều biết di tích Viễn Cổ có nghĩa là như thế nào, chẳng ai biết được ở nơi đó liệu có những truyền thừa Tông phái gì hay không, vì thế bất luận là những tin tức đó là thật hay giả thì cũng không ít người nôn nóng lao đi sưu tầm.



Trên đường đi, Lâm Động đúng là cũng nhìn thấy một khu di tích. Đó là một hòn đảo lơ lửng giữa không trung khá to lớn, di tích ở trên nó vẫn khá hoàn chỉnh, dường như còn có thể nhìn thấy dòng chữ cổ lão trên đỉnh núi, hình như là Tông phái Viễn Cổ tên là Âm Cốt Phái gì đó.

Phía trên hòn đảo lúc này có không ít người nghe tin ào ào lao tới, thỉnh thoảng còn cảm nhận được những luồng nguyên lực lớn mạnh tỏa ra, chắc là lại có kẻ tranh nhau vì một số thứ bảo bối gì ở trong đó.

Lâm Động quan sát một lúc lắc đầu chán nản. Hiển nhiên Âm Cốt Phái này trong Liên minh Tông phái không phải có vị trí gì quan trọng, chắc cũng chẳng có thứ gì tốt.

Đúng như Lâm Động dự đoán, những kẻ kia lật tung cả trong ngoài khu di tích cũng không có thu hoạch gì đáng giá, nhất thời cả hòn đảo vang lên vô số tiếng chửi bới, nhìn khung cảnh có chút hoạt kê.

Lâm Động nhìn cảnh đó mà lắc đầu cười, đang định quay người đi thì có vài thân ảnh từ đằng xa lao tới, cuối cùng ở đó mừng rỡ gọi đồng bọn.

Lâm Động nhìn về nhóm người cách đó không xa, tuy họ trao đổi với nhau khá nhỏ giọng, nhưng Lâm Động vẫn có thể nghe được.

- Ở hướng Tây Nam lại xuất hiện một khu di tích Tông phái còn nguyên vẹn, hiện tại nó vẫn còn có vòng bảo hộ năng lượng bao trùm, bên trong chắc chắn có đồ tốt.

- Ài, bọn ta trên đường đến đây cũng đã gặp qua mấy di tích rồi, kết quả chẳng được cái quái gì hết.

- Lần này là thật đấy, đã có không ít Vương triều đến kéo đó rồi. Hắc hắc, nghe nói đã có ba kẻ may mắn có được ấn ký Tông phái ở nơi đó, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào di tích tiếp nhận truyền thừa.

- Ồ, ấn ký Tông phái bị kẻ khác đoạt được rồi sao? Kẻ nào mà may mắn vậy?

- Nói ra cũng buồn cười, ba gã tìm được ấn ký kia cũng chẳng phải là Vương triều Cao cấp gì cả, mà là đến từ một Vương triều Hạ cấp nào đó. Ba tên xui xẻo đó giờ đang bị vây khốn, chỉ cần ép bọn chúng giao ấn ký ra là có thể vào trong di tích lấy được truyền thừa.

- Vương triều Hạ cấp? Hắc hắc, ba tên này đúng là không biết trời cao đất dày, tuy có duyên nhưng không có phúc hưởng. Bọn chúng thuộc Vương triều nào vậy?

Một nam tử cao gầy cười, nhìn nguyên lực quanh người hắn, chắc cũng đã là cường giả Niết Bàn Cảnh.

- Hình như Vương triều Đại Viêm gì đấy, thứ Vương triều Hạ cấp đó ai mà để tâm chứ? Bây giờ e là ba tên đó muốn khóc cũng không ra nước mắt…

Người báo tin nói tựa hồ cũng không chắc chắn lắm.

Lâm Động nghe đoạn đối thoại đó lập tức sững người, rồi khẽ nheo mắt lại. Vương triều Đại Viêm, ba người… đáp án dường như không cần nói cùng biết. Ba người đó có lẽ chính là ba người bọn Mạc Lăng đã chia tay với Lâm Động tại Lôi Nham Cốc. Không ngờ bọn họ cũng vào trong Viễn Cổ Bí Tàng, hơn nữa hình như còn có được cơ duyên nữa.

- Phù!

Lâm Động khẽ thở ra một hơi, thân hình khẽ động liền xuất hiện trước mặt những người kia. Hắn cũng không nói nhiều, bàn tay bắn ra nguyên lực, hình thành lồng chắn, trấn áp hết những người kia lại.

- Di tích Tông phái đó ở đâu?

Lâm Động lạnh lùng nhìn mấy người vẻ mặt đầy kinh hãi vì biến cố bất ngờ này, lạnh nhạt hỏi.

- Cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn!

Cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo phát ra từ người Lâm Động, mấy kẻ kia hít vào một hơi khí lạnh, nhìn nhau rồi không dám chậm trễ lập tức nói phương hướng.

Lâm Động nghe vậy, giải trừ áp lực cho bọn họ rồi quay người đi luôn.

- Vị bằng hữu đây không biết đến từ Vương triều Cao cấp phương nào?

Thấy Lâm Động dứt khoát bỏ đi như vậy, mấy người kia vội vàng hỏi. Bọn họ biết nếu như có thể lôi kéo được Lâm Động thì chưa biết chừng sẽ có nhiều cơ hội tranh đoạt di tích hơn.

- Ta sao? Nơi ta đến chính là cái Vương triều Hạ cấp mà các ngươi vừa nói đến đó, Vương triều Đại Viêm!

Lâm Động dừng bước, dường như nở nụ cười một chút rồi thân hình khẽ động, bay về phía xa, để lại mấy người há hốc miệng nhìn theo.

- Người này không ngờ cũng đến từ Vương triều Đại Viêm, từ khi nào mà Vương triều Hạ cấp lại có được nhân vật cường hãn như vậy?

Nhìn bóng Lâm Động ở phía xa, mấy người kia bất giác lẩm bẩm.

Nam tử cao gầy kia nhíu mày, dường như nghĩ ra điều gì đó, đồng tử co rút lại, giọng nói có phần kinh hãi:

- Hắn ta là Lâm Động, chính là cái gã Lâm Động đã đánh bại Nhị Nguyên Niết Bàn Thạch Khôn của Vương triều Ma Nham tại Đan Hà lúc trước.

Mấy người còn lại cùng tái mặt, ánh mắt trở nên phức tạp.

- Không ngờ, đứng sau lưng ba tên gia hỏa kia lại có hậu phương mạnh mẽ đến như vậy. Có điều muốn giữ lại được ấn ký Tông phái trước bao ánh mắt nhăm nhe của các Vương triều như thế cũng không phải chuyện dễ dàng gì a.

v

Nguồn: tunghoanh.com/vu-dong-can-khon/chuong-502-dyGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận