Vũ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 66: Thần Động Thiên
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Khi Lâm Động ngồi ở trên lưng ngựa nhìn thấy thôn trang xuất hiện ở trong tầm mắt, liền nhịn không được thở một hơi dài nhẹ nhõm. Đoạn đường từ trấn Thanh Dương đến Viêm Thành, đạo phỉ mặc dù không có hung tàn ngang ngược quá mức, nhưng lớn nhỏ cũng chiếm cứ số lượng không ít, đôi khi có nghe tin tức truyền ra là thương đội đi ngang qua đã bị cướp, nhưng may mắn lần này Lâm gia hưng sư động chúng, với đội hình kia, ngược lại vẫn chưa xảy ra bất kỳ bất trắc nào.
Xa đội thắng lợi trở về, chậm rãi đi vào trong trang nơi có đám đông hoan hô chào đón, Lâm Động từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cười tủm tỉm nhìn cái bóng màu đỏ cách đó không xa đang nhào tới rất nhanh.
Bóng ảnh màu đỏ chạy lại, hiển nhiên là Tiểu Viêm, nó vô cùng thân thiết quay quanh đùn đùn lão đại Lâm Động, phát ra âm thanh trầm thấp.
Lâm Động cười sờ sờ Tiểu Viêm, sau đó nhìn Thanh Đàn đang đi từng bước nhỏ mà đến, rồi lấy từ trong lòng ngực ra một cái vòng tay lóng lánh trong suốt như thủy tinh: "Tặng cho muội này"
"Cảm ơn Lâm Động ca ca." Nhìn thấy món quà nhỏ bất ngờ đó, thiếu nữ liền thốt lên một tiếng vui mừng kinh ngạc, nhanh chóng đón nhận, sau đó kêu lên ngọt ngào.
"Ha hả, trời không còn sớm, tất cả đi về nghỉ ngơi trước đi. . ." Lâm Chấn Thiên ở một bên giải tán xa đội, sau đó vung tay lên, hướng về phía mọi người nói.
Lâm Động cười cười, sau đó liền xoay người trở về phòng, dọc đường đi, hắn không ngừng kể cho thiếu nữ bên cạnh nghe về những chỗ khác lạ trong Viêm Thành kia, làm cho thiếu nữ đôi lúc phát ra vài tiếng hô nhẹ, trong trẻo.
***
Ngọn đèn mờ mờ chiếu sáng cả căn phòng sạch sẽ, Lâm Động đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nương theo Thanh Nguyên Công bên trong cơ thể vận chuyển lên, Nguyên Lực thiên địa trong phòng nổi lên từng đợt xao động, một tia Nguyên Lực thẩm thấu mà ra, cuối cùng dọc theo những lớp bọc của kinh mạch bị đả thông, hấp thu vào trong cơ thể.
Lặng lẽ tu luyện ước chừng kéo dài cỡ một giờ, Lâm Động mới từ từ mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, sau đó lấy ra một cái bình ngọc từ trong túi Càn Khôn ở trong lòng ngực. Trong bình ngọc có năm miếng đan dược màu đỏ nhạt, đúng là Dương Nguyên Đan.
Lần này thuận lợi bán ra ba trăm (300) khối Dương Nguyên Thạch, Lâm gia đã lấy tới tay ba mươi hai (32) quả Dương Nguyên Đan, mà trong đó năm quả là do Lâm Chấn Thiên vung tay ban cho Lâm Động, dù sao lần này phát hiện được mạch khoáng, cơ hồ toàn bộ công lao đều là nhờ Lâm Động, trọng thưởng cho hắn như vậy, ngược lại không ai dám lên tiếng phản đối.
Đối với những quả Dương Nguyên Đan còn lại thì phân chia giữa bốn người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu, Lâm Khẳng, Lâm Mãng. Bọn họ đều ở Thiên Nguyên Cảnh, loại Dương Nguyên Đan này đối với bọn họ có hiệu quả hơn nhiều, nếu là thường xuyên phục dùng, tất nhiên có thể làm cho tốc độ tu luyện tăng lên không ít.
Đương nhiên, số lẽ còn lại thì chia cho một số tiểu bối trong Lâm gia, ví như Lâm Hà, Lâm Hoành đám người, mỗi người cũng chiếm được một quả Dương Nguyên Đan. Bây giờ tình hình của Lâm gia nhờ có mạch khoáng Dương Nguyên Thạch tồn tại, cũng sẽ từ từ mạnh lên, chuyện này nếu đặt ở lúc trước thì tuyệt đối không có thể đem Dương Nguyên Đan cho tiểu bối dùng.
"Phẩm chất loại Dương Nguyên đan này so ra, tựa hồ thua kém thứ Thạch Phù tinh luyện ra. . ."
Lâm Động vuốt vuốt một quả Dương Nguyên Đan, mày hơi cau lại, sau đó lấy ra một quả Dương Nguyên Đan do Thạch Phù tinh luyện ra, so sánh hai bên, từ độ quang trạch đến tinh khiết, lập tức so ra thấy kém cỏi hơn nhiều.
"Nghe nói muốn tinh luyện Dương Nguyên Đan từ trong Dương Nguyên Thạch ra thì cần phải có thực lực Nguyên Đan Cảnh, bất quá một số thế lực lớn có thể sử dụng phù trận làm dẫn, đem yêu cầu này giảm xuống một chút, nhưng nếu như vậy cũng sẽ làm cho phẩm chất Dương Nguyên Đan giảm theo, quả Dương Nguyên Đan này hẳn là như vậy mà luyện ra. . ." Lâm Động vân vê quả Dương Nguyên Đan kia, ra chiều suy nghĩ, lẩm bẩm nói.
Nhớ tới cái gọi là phù trận, trong lòng Lâm Động liền máy động, từ bên trong túi Càn Khôn lấy ra cuốn sách vị lão nhân áo xám kia cho hắn hôm nay.
"Thần Động Thiên."
Tên sách ngược lại lấy được đại khí, nhưng Lâm Động lật qua lật lại, phát hiện đây là một cuốn bí tịch viết về tu luyện tinh thần, bất quá tựa hồ ở trong đây chỉ có khẩu quyết tu luyện ba tầng đầu. Mặc dù vậy, cuốn sách nhỏ này cũng có giá trị không thấp, không ngờ vị lão nhân gia kia, tuy gặp mặt có lần đầu đã tặng vật quý trọng như vậy.
Cái gọi là Phù Sư, nói cho cùng, bất quá chỉ là một loại phương thức thi triển nguyên lực khác thôi, khác biệt duy nhất, là phương thức này cần lấy tinh thần lực để phát động. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Mà thật hiển nhiên, cái gọi là "Thần Động Thiên" này, hẳn là dùng để tu luyện tinh thần lực.
Lâm Động cẩn thận lật lật cuốc bí tịch "Thần Động Thiên", sau một hồi, cư nhiên khẽ gật đầu. Thực ra, từng đoạn khẩu quyết trong cuốn bí tịch này rất là khó hiểu, nhưng chẳng biết tại sao Lâm Động lại là có thể lý giải rất nhanh, cái loại cảm giác này, giống như hắn thật sự có được một loại thiên phú đặc biệt.
Phát hiện điều này làm cho Lâm Động có chút kinh ngạc, hắn có thể nhận thấy được, thiên phú như vậy, có lẽ là do bẩm sinh, mà không phải là bất kỳ ai hay vật gì mang lại cho hắn.
Loại thiên phú này thuộc về bản thân hắn, nhưng chưa từng được khai thác qua.
Cẩn thận đặt "Thần Động Thiên" trong tay vào túi Càn Khôn, Lâm Động chần chờ một chút, sau đó chậm rãi nhắm mắt, ngũ tâm hướng thiên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
"Thần phân âm dương, thần chi động, mệnh điểm bắt đầu. . ."
Khẩu quyết khó hiểu này chậm rãi dâng lên trong lòng Lâm Động, mà tâm thần của hắn cũng từ từ trở nên ngưng tụ, giống như bức tượng không chút nhúc nhích cho đến chừng nửa canh giờ sau, tinh thần Lâm Động đột nhiên nổi lên một trận hoảng hốt, một tia tinh thần lực, từ bên trong đầu thẩm thấu mà ra, cuối cùng chậm rãi lan tràn ra.
Nương theo sự phát tán của tinh thần lực, Lâm Động lại lần nữa rõ ràng "thấy" được cảnh tượng trong phòng, rồi sau đó, tầm mắt lại khuếch trương, cuối cùng tinh thần lực vô hình phiêu đãng trên bầu trời, cư nhiên nhất cử nhất động của gần cả nửa trang viên đều phản xạ trở về trong đầu Lâm Động.
Sự phát tán của tinh thần lực không thể ngăn cản, xuyên tường phá địa, và khi đối diện với loại tinh thần lực vô hình này, rất nhiều người không mảy may phát hiện, vô tư không biết rằng cử động của bọn họ đã bị người khác nhìn trộm.
Diễn biến kỳ lạ này làm cho Lâm Động cảm thấy cực kỳ mới mẻ, so sánh với Nguyên Lực, tinh thần lực tựa hồ có vẻ càng thêm phiêu miểu (như có như không), nhưng loại lực lượng này quả thật là tồn tại.
Ở trong một gian phòng của trang viên, Lâm Chấn Thiên an nhiên ngồi xếp bằng, một tia Nguyên Lực của thiên địa không ngừng dũng mãnh nhập vào thân thể của hắn, bất quá hắn tu luyện như thế vẫn không cầm cự được lâu, hai mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt sắc bén nhìn khoảng không hư vô trước mặt, lớn tiếng quát: "Không biết là cao nhân phương nào, vì sao vô cớ thăm dò Lâm gia ta!"
Sau khi tiếng quát của Lâm Chấn Thiên vừa dứt, một luồng Nguyên Lực hùng hồn dao động, rồi từ trong cơ thể bùng phát ra, hung hăng vọt tới vào khoảng không trước mặt.
"Phanh!"
Sự va chạm vô hình truyền ra một tiếng trầm đục cực nhỏ, rồi sau đó trở về như cũ, sắc mặt Lâm Chấn Thiên ngưng trọng, loại lực lượng lúc nãy rõ ràng là Tinh Thần Lực của Phù sư, có điều . . . Lâm gia hắn đã trêu chọc phải Phù Sư từ lúc nào? Chẳng lẽ là do Lôi gia mời tới sao?
Trong khi sắc mặt Lâm Chấn Thiên ngưng trọng, thì trong một căn phòng khác ở nơi xa, Lâm Động đột nhiên mở hai mắt ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong đôi mắt này chứa đựng kinh ngạc lẫn sợ hãi cùng hưng phấn.