Vũ Động Càn Khôn Chương 82 0: Nhân Nguyên Tử


Võ Động Càn Khôn

Chương 820: Nhân Nguyên Tử

Nguồn: Vipvandan
Sưu tầm: tunghoanh.com

Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84



Trên bầu trời, không gian biến dạng, một thân ảnh chầm chậm bước ra đứng trên không trung. Trên thân thể không hề tỏa ra chút năng lượng gì, nhưng lại có một thứ áp lực vô hình khiến không gian như đông cứng lại.

Thân ảnh đó mặt chiếc áo bào màu tử kim, mái tóc màu bạc, hai mắt mang vẻ già nua nhưng làn da lại trắng mịn tựa trẻ sơ sinh, khiến người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.

Cả tòa thành tĩnh lặng như tờ, bất luận là cường giả phương nào, lúc này gương mặt đều căng cứng, ánh mắt ngưng trọng nhìn dáng người trên không trung kia.

- Nhân Nguyên Tử!

Sự tĩnh lặng chết chóc kéo dài một lúc lâu, cuối cùng cũng có một vài giọng nói kìm nén sự chấn động vang lên. Không ai có thể ngờ nổi, một trong những cường giả đỉnh cấp của Đông Huyền Vực lại xuất hiện ở đây!



Ba đại Chưởng giáo của Nguyên Môn, đừng nói là Đông Huyền Vực, dù trong cả phiến thiên địa này cũng có thể coi là cường giả đỉnh phong. Bình thường bọn họ đều bế quan, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi. Rất nhiều người trên Đông Huyền Vực chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt bọn họ.

Sắc mặt bốn ngừoi Tề Lôi đều trở nên khó coi, ánh mắt nhìn nhau đều có sự bất an. Đối mặt với cường giả ở cấp bậc như Nhân Nguyên Tử thì ngay cả bọn họ cũng cảm thấy bất lực.

Rất nhiều đệ tử Đạo Tông lúc này cũng có chút hoảng loạn. Đối với bọn họ, Nhân Nguyên Tử giống như một truyền thuyết vậy, khi tận mắt nhìn thấy khó tránh khỏi kinh hoàng.

Nghe được sự xáo động từ phía sau, sắc mặt Ứng Tiếu Tiếu cũng có phần khó coi, hai bàn tay nắm chặt lại, trong lòng dâng lên sự bất an. Địa vị của Nhân Nguyên Tử vô cùng cao, tuyệt đối không dễ dàng hiện thân, nhưng đã hiện thân thì cũng có nghĩa sự việc không tốt lành gì.

- Tỷ tỷ!

Ứng Tiếu Tiếu ngoảnh lại nhìn Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh. Gương mặt Ứng Hoan Hoan lúc này không giấu nổi sự lo lắng.

- Không sao đâu!

Ứng Tiếu Tiếu khẽ lắc đầu, nàng chỉ có thể an ủi như vậy.

- Vừa nhìn là biết thân phận của Tiểu điêu!

Lâm Động nắm chặt tay lại, hít sâu một hơi, ánh mắt tối sầm lại.

Tiểu Viêm ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh phía xa, lông trên người dựng đứng hết lên, hắn có thể cảm nhận được một sự nguy hiểm khó lòng hình dung từ trên người gã vừa mới xuất hiện kia.

- Nhân Nguyên Tử, không ngờ lão yêu ngươi cũng chạy đến đây!

Nụ cười trên gương mặt Tiểu điêu cũng dần thu lại, hắn nhìn chằm chằm thân ảnh tóc bạc kia, nhàn nhạt nói.

- Chưởng giáo, bọn ta vô năng, không thể hoàn thành nhiệm vụ!

Bọn Thạch Đồng thấy Nhân Nguyên Tử xuất hiện thì vội quỳ xuống, có phần kinh hoàng nói.

- Ha ha, gặp Thiên Yêu Điêu, đúng là các ngươi không phải đối thủ!

Nhân Nguyên Tử phẩy tay, hắn nhìn Tiểu điêu, nói:

- Chắc ngươi cũng biết ân oán giữa Thiên Yêu Điêu Tộc và Nguyên Môn bọn ta. Vì thế ta cũng rất tò mò tại sao ngươi lại có gan giết người của Nguyên Môn ta ở Đông Huyền Vực này?

- Giết thì giết thôi, có gì mà không dám? Ngươi cũng chỉ dám co vòi trong Đông Huyền Vực, nếu ra khỏi nơi đây, ngươi còn uy phong như vậy được không?

Tiểu điêu cười lạnh.

- Ha ha, ngươi nói cũng không sai. Dù là ta cũng không dám tùy tiện đến Yêu Vực, nhưng ở đây là Đông Huyền Vực!

Nhân Nguyên Tử khẽ cười, ánh mắt nhìn Tiểu điêu lạnh băng băng:

- Ngươi đã xuất hiện ở Đông Huyền Vực này thì đừng đi nữa!

Ánh mắt Tiểu điêu lạnh tanh, thân thể khẽ động, hỏa diễm tử hắc sắc bùng lên.

- Ta có thể cảm nhận được có lẽ thực lực của ngươi không chỉ có vậy. Nhưng hiển nhiên ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục! Hiện giờ ngươi không phải đối thủ của ta!

Nhân Nguyên Tử cười nói.

Tiểu điêu cũng không phản bác lời của Nhân Nguyên Tử. Hắn cũng biết, trừ phi thực lực bản thân trở lại trạng thái đỉnh phong, nếu không, đúng là hắn không phải đối thủ của Nhân Nguyên Tử.

- Ngươi chính là Lâm Động, kẻ đã giết hết hơn năm trăm đệ tử Nguyên Môn ta phải không?

Nhân Nguyên Tử dần chuyển ánh mắt sang Lâm Động, mỉm cười nói.

Lâm Động nheo mắt nhìn thẳng Nhân Nguyên Tử, ánh mắt bình thản của Nhân Nguyên Tử dường như sắc lạnh đến xuyên thủng linh hồn.


- Đúng là rất hung tàn!

Nhân Nguyên Tử cười cười, chỉ là nụ cười đó không có chút nhiệt độ nào.

- Sát tâm của ngươi quá nặng, lần này hãy theo ta về Nguyên Môn để áp chế sát khí trong ngươi, rồi bảo Ứng Huyền Tử đến Nguyên Môn đón người.

Nhân Nguyên Tử cười nhạt, nói.

Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại:

- Thế nào? Ngươi là Chưởng giáo Nguyên Môn cũng không để tâm đến quy tắc do Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp đặt ra hay sao?

- Quy tắc? Ha ha, thứ quy tắc đó chỉ cần có thực lực là có thể thay đổi!

Nhân Nguyên Tử khựng người rồi lắc đầu cười nhạt. Hắn nhìn Lâm Động, giọng điệu ôn hòa:

- Quy tắc các ngươi đặt ra, trong mắt ta chẳng có chút ràng buộc nào. Vì thế ngươi đừng có ấu trĩ đến mức đem quy tắc ra ngăn cản ta! Theo ta về Nguyên Môn, rồi bảo Ứng Huyền Tử đến nhận người!

Vừa dứt lời, Nhân Nguyên Tử vung tay, không gian quanh người Lâm Động bỗng biến dạng, một sức mạnh đáng sợ không thể cưỡng lại tỏa ra khiến hắn không thể động đậy gì được.

Uỳnh!

Hỏa diễm cuồng bạo oanh kích vỡ tan vùng không gian biến dạng kia.

- Muốn động vào hắn sao? Điêu gia ta không đồng ý!

Gương mặt tuấn mỹ của Tiểu điêu lúc này có phần méo mó, hắn hầm hầm nhìn Nhân Nguyên Tử.

- Ta đã nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta!

Nhân Nguyên Tử cười nhạt, năm ngón tay đưa ra, lập tức có năm đạo quang trụ bắn ra, giam giữ Tiểu điêu bên trong. Dường như có một luồng năng lượng kỳ dị tựa như Luân hồi, khiến người ta khó lòng kháng cự ẩn chứa bên trong những đạo quang trụ ấy!

Uỳnh uỳnh!

Hỏa diễm tử hắc sắc bùng cháy điên cuồng, oanh kích lên cái lồng làm từ quang trụ kia, nhưng nó không hề ba động chút nào!

- Grào!

Gương mặt Tiểu điêu méo mó không ngừng phát động công kích, hai mắt hắn cũng đỏ ngầu, sau đó một tiếng gầm chói tai đột nhiên vang lên.

Uỳnh!

Hỏa diễm bùng cháy trên người Tiểu điêu, sau đó thân hình hắn nhanh chóng phình to lên, chỉ trong chốc lát, quang mang tử hắc sắc đã bao phủ toàn bộ thiên địa, một con dị thú to hàng ngàn trượng xuất hiện trên bầu trời!

Toàn thân con dị thú thuần một tử hắc sắc, đôi cánh dang rộng đến hàng ngàn trượng, trong đôi mắt dường như có lửa cháy rừng rực.

Uỳnh!

Toàn thân dị thú bùng phát quang mang tử hắc sắc, đôi cánh dơi khổng lồ kia ẩn hiện kim quang.

- Đây chính là chân thân của Thiên Yêu Điêu sao?

Trong Dị Ma Thành, vô số ánh mắt chấn kinh nhìn đầu dị thú khổng lồ trên bầu trời. Là chủng tộc cấp bậc bá chủ trong thế giới Yêu thú, Thiên Yêu Điêu vô cùng hiếm gặp ở Đông Huyền Vực, nhưng uy danh của bọn chúng thì như sấm rền bên tai.

- Tử Kim Yêu Dực? Ha ha… xem ra ngươi không chỉ là một đầu Thiên Yêu Điêu bình thường mà thôi. Nguyên Môn ta có không ít cường giả đã chết dưới tay Thiên Yêu Điêu Tộc bọn ngươi, hôm nay ngươi hãy trả chút nợ đi!

Nhân Nguyên Tử nhìn đôi cánh màu tử kim của đầu Thiên Yêu Điêu kia, trong đôi mắt lạnh lùng cũng ánh lên chút ngạc nhiên rồi cười, nói.

- Grào!

Sau khi biến thành nhục thể của Thiên Yêu Điêu, thực lực của Tiểu điêu cũng nâng lên mức cực cao, cự chưởng mang theo hỏa diễm đập tan lồng ánh sáng!

Bùm!

Đôi cánh khổng lồ của Thiên Yêu Điêu được dang rộng hết cỡ, toàn thân cháy rực hỏa diễm, nhìn từ xa giống như Yêu Thần giáng thế.

Uỳnh!

Tiểu điêu ngửa lên trời gầm lớn một tiếng, đôi mắt tử hắc sắc khổng lồ dâng tràn sát khí, đôi cánh đập mạnh, hỏa diễm ngưng tụ rồi biến thành một cơn bão hỏa diễm hàng ngàn trượng!

Ầm ầm!

Nhiệt độ thiên địa tăng lên điên cuồng, tất cả mọi người đều chấn kinh nhìn cuộc đối đầu.

- Nhiều năm rồi không giao đấu với Thiên Yêu Điêu, hôm nay ta sẽ chơi cùng ngươi!

Nhân Nguyên Tử nhìn trận bão hỏa diễm đang cuộn trào, trên gương mặt trắng như trẻ con cũng dần hiện nụ cười. Hai tay hắn dang ra, ngay sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, nguyên lực thiên địa dường như bùng nổ.

Trận đại chiến kinh thiên động địa thật sự sắp nổ ra!

Nguồn: tunghoanh.com/vu-dong-can-khon/chuong-820-ARHaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận