Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chương 832: Loạn Ma Hải, Hải vực Thiên Phong
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
- Năm ngày trước ta nhìn thấy ngươi bên vệ đường, lúc đó toàn thân ngươi đẫm máu, hôn mê bất tỉnh, nhưng ta thấy ngươi vẫn còn thở nên đưa về đây…
Nàng thiếu nữ thanh tú nhìn Lâm Động, khẽ nói:
- Ta là Cổ Nhã!
- Ta là Lâm Động, đa tạ cô nương đã cứu mạng!
Lâm Động cười hiền hòa, do dự một chút rồi nói:
- Không biết khi cứu ta, cô nương có thấy quanh đó có ai bị thương nữa không?
Đương nhiên hắn muốn hỏi đến Tiểu điêu, Tiểu Viêm.
Cổ Nhã ngẫm nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu. Lâm Động thất vọng, xem ra hắn đã thất tán Tiểu điêu, Tiểu Viêm thật rồi.
- Thương thế của ngươi rất nặng, ta đã mời Cổ Yên tỷ xem qua, tỷ ấy nói…
Cổ Nhã ngập ngừng một chút rồi nhìn Lâm Động dáng vẻ thương xót:
- Tỷ ấy nói… e là sau này ngươi không thể tu luyện được nữa!
Lâm Động hơi khựng người, rồi cũng không thể hiện điều gì. Hắn biết thương thế của mình quả thực quá kinh hãi, nếu là ngươi khác thì chắc chắn hết đường tu luyện, nhưng hắn lại không phải người bình thường…
- Cổ Nhã cô nương, nơi đây rốt cuộc là đâu?
Lâm Động hỏi.
- Đây là Huyền Linh Đảo!
Cổ Nhã rụt rè nói.
- Huyền Linh Đảo?
Lâm Động nhíu mày, rồi hỏi:
- Nơi đây không phải Đông Huyền Vực à?
- Đông Huyền Vực?
Cái tên này khiến Cổ Nhã nhíu mày rất lâu, rồi mới chợt hiểu ra: nguồn tunghoanh.com
- Ngươi nói đến Đông Huyền Vực, một trong Tứ Đại Huyền Vực, đúng không? Đây là Hải vực Thiên Phong của Loạn Ma Hải, rất xa Đông Huyền Vực. Dù là cường giả Sinh Huyền Cảnh, cũng phải bay mất nửa năm mới tới được, trong điều kiện không bị bất cứ trở ngại nào.
- Loạn Ma Hải… Hải vực Thiên Phong?
Hai cái tên lạ hoắc này khiến cho Lâm Động hơi thất thần. Tuy hắn biết rằng sẽ bị dịch chuyển không gian tới một nơi rất xa, nhưng đến khi biết mình đã rời xa khỏi Đông Huyền Vực, Lâm Động cũng không khỏi thấy sợ hãi.
Nhưng rồi rất nhanh Lâm Động đã lắc lắc đầu xua đi cảm giác quái dị đó. Hắn và Nguyên Môn đã thành ra cục diện thế này, Đông Huyền Vực không còn chốn dung thân cho hắn nữa rồi. Hiện giờ đến Loạn Ma Hải cũng là cơ duyên. Hắn từng nghe Tiểu điêu nói về Loạn Ma Hải, đây là vùng đất rộng lớn hơn cả Tứ Đại Huyền Vực, như vậy chắc chắn Nguyên Môn không thể thò tay tới đây được, điều này cũng cho hắn một thời gian để trưởng thành tiếp.
- Loạn Ma Hải?
Lâm Động lẩm bẩm cái tên ấy, mơ hồ có cảm giác kỳ lạ, nghĩ một lúc mắt hắn bỗng lóe tinh quang.
Hắn nhớ lại năm đó trên tấm bản đồ Tinh Thần hắn có được trong Phù Sư Tháp ở Viêm Thành có chỉ hai nơi có Tổ Phù, trong đó Thôn Phệ Tổ Phù hắn đã có được. Còn chiếc còn lại cách Đông Huyền Vực quá xa, vì thế Lâm Động chưa từng nghĩ tới, nhưng giờ khi nghe được ba chữ Loạn Ma Hải hắn lập tức nhớ lại… Hồi đó Tiểu điêu từng nói, chiếc Tổ Phù thứ hai chính là ở Loạn Ma Hải này!
Gương mặt Lâm Động hiện lên vẻ mừng rỡ, hắn hiểu rõ sức mạnh của Tổ Phù, nếu có thêm được một cái nữa thì thực lực của hắn chắc chắn tăng mạnh, hơn nữa như thế cũng hoàn thành được sự ủy thác của Đại Hoang Vu Bi!
Đến Loạn Ma Hải là đến đúng chỗ rồi!
- Lâm Động đại ca không sao chứ?
Cổ Nhã nhìn thấy Lâm Động bỗng nhiên vui mừng, cũng cảm thấy giật mình, khẽ hỏi.
- Ha ha, không sao!
Lâm Động cười cười, thu lại vẻ mừng rỡ rồi lưỡng lự hỏi:
- Cổ Nhã cô nương, ngươi có bản đồ của Loạn Ma Hải không?
Trong đầu hắn có ghi nhớ địa điểm của chiếc Tổ Phù thứ hai, chỉ cần đối chiếu với bản đồ Loạn Ma Hải là có thể biết được địa điểm chính xác của Tổ Phù.
- Ý ngươi là hải đồ phải không?
Cổ Nhã chớp chớp mắt rồi đỏ mặt, ngại ngùng nói:
- Loạn Ma Hải vô cùng rộng lớn, đồng thời cũng chia ra vô số Hải vực lớn nhỏ. Hải vực Thiên Phong chúng ta đang ở là một nơi khá nổi tiếng trong đó mà thôi. Hải đồ hoàn chỉnh của Loạn Ma Hải rất đắt, ta không có nổi, chỉ có một tấm hải đồ của Hải vực Thiên Phong mà thôi…
Vừa nói Cổ Nhã vừa lấy ra một cuộn quyển trục đưa cho Lâm Động.
- Đa tạ!
Lâm Động nhận lấy tấm bản đồ, xúc động cảm ơn một tiếng rồi dùng chút tinh thần lực có thể điều động để ghi nhớ lại, nhắm mắt một lúc, khi mở ra thì có chút thất vọng, rõ ràng chiếc Tổ Phù thứ hai không ở Hải vực Thiên Phong!
Nhưng Lâm Động cũng không vì thế mà buồn bã, lần này hắn sống sót đã là may mắn lớn, làm gì có chuyện may mắn đến mức rơi đúng vào nơi có chiếc Tổ Phù thứ hai?
Dù sao sau này vẫn còn nhiều thời gian, có thể từ từ tìm cũng được. Việc cần làm ngay đó là tu dưỡng cho lành vết thương, chỉ cần thực lực hồi phục là hắn có thể xông pha Loạn Ma Hải tìm chiếc Tổ Phù thứ hai rồi.
Két!
Khi Lâm Động đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bánh xe ma sát, sau đó một vài âm thanh khác vọng lại.
- Hình như chúng ta cần dựng trại nghỉ ngơi rồi, Lâm Động đại ca muốn ra ngoài không?
Cổ Nhã nhìn Lâm Động hỏi.
- Ừm, cũng được!
Lâm Động gật đầu cười, sau thời gian nghỉ ngơi tạm thời, hắn đã có thể đi lại. Giờ hắn cũng muốn xem Loạn Ma Hải trong tin đồn có cảnh tượng như thế nào.
Cổ Nhã cười khẽ, rồi tiến lại đỡ Lâm Động xuống xe.
Cửa xe mở ra, đập vào mắt Lâm Động là cảnh tượng bận rộn của rất nhiều người, bọn họ đang dựng lều trại trên một khoảng đất bằng phằng, xung quanh là rừng núi rậm rạp. Lâm Động nhìn ra xa không hề thấy biển, hiển nhiên diện tích của hòn đảo này cũng rất lớn, nhưng trong không khí vẫn ngửi thấy vị mặn của biển.
Xung quanh, mọi người thỉnh thoảng cũng nhìn về Lâm Động, nhưng phần lớn là ánh mắt thương hại, hiển nhiên bọn họ cũng đã biết chuyện Lâm Động vì thương thế quá nặng mà không thể tu luyện được nữa.
Lâm Động quét mắt nhìn một vòng, có phần ngạc nhiên vì thấy phần lớn là người trẻ tuổi, trên gương mặt bọn họ rất ít ngạo khí nhưng khí tức khá mạnh, có thể sánh ngang với Đại đệ tử thân truyền trong Tứ Điện của Đạo Tông.
- Hình như bọn họ đều thuộc một thế lực, xem ra thực lực của bọn họ cũng không tầm thường!
Lâm Động thầm nghĩ, không hổ là Loạn Ma Hải, chỉ một thế lực tùy ý gặp được mà đã có thực lực như vậy.
- Cổ Nhã, bình thường muội nhặt chó con mèo con về thì thôi, lần này còn nhặt là một con người về, coi Cổ gia bọn chúng ta là nơi nuôi sủng vật à?
Khi Lâm Động đang quan sát xung quanh thì một tiếng nói khá chói tai vang lên bên cạnh đống lửa trại trước mặt. Hắn nhíu mày nhìn về hướng đó, thì thấy một nữ tử hồng y đang nhướng môi nhìn Cổ Nhã.
Dung mạo nử tử này có thể coi là xinh đẹp, thân hình thon thả, các đường cong khá hoàn mỹ, vóc người nảy nở. Bên cạnh nàng ta là một vài nam tử trẻ tuổi, nhìn giống như quần tinh ủng nguyệt vậy.
Thực lực của những nam tử kia đều rất khá, nữ tử thì thuộc tầng thứ Bát Nguyên Niết Bàn, rõ ràng là thiên phú cũng không tệ.
Cổ Nhã nhìn nữ tử hồng y, gương mặt hơi đỏ lên dường như vì tức giận, nhưng lại không dám nói gì, chỉ cắn môi, nhỏ giọng nói:
- Cổ Anh tỷ, hắn bị thương nặng như thế, không cứu thì…
- Cứu về rồi không phải cũng thành đồ bỏ đi sao? Không thể tu luyện được, chết đi còn thoải mái hơn. Ý tốt của muội khiến người ta oán hận đấy! Hơn nữa lần này chúng ta không phải đi chơi, nếu bị hắn làm ảnh hưởng thì muội có gánh được trách nhiệm không?
Nữ tử kia châm chọc nói.
Gương mặt Cổ Nhã càng đỏ ửng lên, nhưng rõ ràng dường như nàng cũng đã quen rồi, hai tay nắm chặt lấy nhau đứng trầm mặc.
- Cổ Anh, muội không thể ít nói vài câu được sao?
Lúc ấy, trong căn lều ở trung tâm bỗng có một nữ tử bạch y bước ra, nói.
Dung mạo của nữ tử bạch y hơn nữ tử hồng y một bậc, gương mặt trái xoan không có nét cười, nhìn có vẻ lạnh lùng, hơn nữa hình như cũng có địa vị không thấp. Nàng ta vừa lên tiếng thì nữ tử hồng y đã ngậm miệng lại, liếc nhìn Cổ Nhã, Lâm Động một cái với ánh mắt khinh ghét rồi ngồi trở lại.
- Tỷ ấy chính là Cổ Yên tỷ đã xem vết thương cho ngươi. Tỷ ấy là người kiệt xuất nhất trong những người trẻ tuổi của Cổ gia ta.
Cổ Nhã nhỏ giọng nói với Lâm Động.
Lâm Động khẽ gật đầu, hắn có thể cảm nhận được thực lực của nữ tử khá cường hãn, đã là Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh rồi.
Nữ tử bạch y tiến lại chỗ Cổ Nhã, vỗ nhẹ đầu nàng an ủi, sau đó nhìn sang Lâm Động, không có sự ghét bỏ nhưng cũng không thân thiện, nhiều lắm là sự đồng cảm về thương thế của hắn mà thôi.
- Cổ Nhã lương thiện thích giúp đỡ người khác, nhưng bọn ta có việc quan trọng trên Huyền Linh Đảo, hơn nữa ở đây cũng không yên tĩnh, nếu ngươi muốn đi theo thì phải nghe theo mọi sự chỉ huy, ta không muốn vì ngươi mà xảy ra chuyện gì!
Nói đến đây, nữ tử bạch y mới dịu giọng xuống:
- Nếu như xong việc ở đây mà ngươi không có chỗ nào đi thì ta có thể sắp xếp một vị trí cho ngươi ở Cổ gia làm việc, cũng coi như có đường sống.
Dứt lời, nàng cũng không đợi Lâm Động trả lời, quay ngươi đi luôn. Thấy vậy Lâm Động khựng người hồi lâu rồi khẽ nhún vai, xem ra hắn bị coi là đồ bỏ thật rồi…
Nhưng cũng may, ngoài Cổ Nhã ra, hắn cũng chẳng có cảm giác gì đối với mấy người kia, sau khi thương thế hồi phục rồi thì tìm cơ hội rời đi là được.