Trong thiên hạ, những người có thể khiến cho Thần Long kiêng kỵ vốn đã ít thì nay lại càng ít hơn. Bất quá, ở vùng ngoại hải xa xôi có một ngoại lệ, là Thần Chi Đảo do Quang Ám Thánh Tử trong truyền thuyết lập nên. Nơi này phảng phất như bị một tầng quang mang thần bí bao phủ, khiến cho kẻ khác không dám tới gần.
Mặc dù Hạ Nhất Minh dựa vào Ngũ Hành thủ ấn đã chiến thắng Ngao Mẫn Hành, một thân tu vi đứng đầu trong các cao thủ cùng cấp bậc. Nhưng hắn cũng không dám dễ dàng tới ngoại hải để khiêu khích người trên Thần Chi Đảo.
Tuy nhiên, người mặc áo choàng này nói đúng, nếu như Thần Chi Đảo phát sinh ra biến cố, người đeo mặt nạ ở trên đó thi triển một loại thần thông nào đấy để tích trữ lực lượng thì một khi hắn đạt được đột phá như vậy đừng nói là Chân Thần Cảnh, cho dù là đạt tới Ngụy Thần Cảnh thì hắn cũng không nhất định có thể chiến thắng được.
Dù sao, cảnh giới võ đạo của người này rất cao, đạt tới tình trạng rất đáng sợ. Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Minh mạnh mẽ đè nén sự rung động ở trong lòng mình xuống.
- Nếu Thần Long tiền bối đã tính trước được điều này vì sao không tự mình ra tay? - Ánh mắt Hạ Nhất Minh vô cùng nghiêm túc nói:
- Võ đạo của Hạ mỗ còn xa mới bằng được Thần Long tiền bối, nếu như ngài ấy chịu ra tay thì thẳng định có thể mã đáo thành công, một đòn giết chết đối phương.
Người mặc áo choàng khẽ lắc đầu, áo choàng phía sau tùy ý lay động, nói:
- Thần Long cùng người nọ có thể cảm ứng được sự tồn tại lẫn nhau, chỉ cần hơi động là lập tức có thể bị đối phương phát hiện ra mà nhanh chóng trốn tránh. Người này có được năng lực ẩn nặc đệ nhất thiên hạ, Thần Long đối với hắn cũng không có cách nào tìm được. Hơn nữa, Thần Long heienj đang phải luyện chế hai kiện bảo vật, trước khi thành công tuyệt đối không thể bỏ đi được.
- Tới nước này rồi còn muốn luyện chế bảo vật gì? - Hạ Nhất Minh tức giận hừ một tiếng, nói:
- Dù sao Thần Long tiền bối tùy thời có thể ngưng tụ Thế giới lực lượng, không bằng tạm thời dừng tay, đợi cho mối họa lớn của chúng ta được giải trừ thì Hạ mỗ sẽ giúp hắn.
Người mặc áo choàng khẽ thở dài, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
- Thiên Địa Thánh Quả quả thật đúng là vật thần bí nhất do trời sinh ra, nó có một tính chất đặc biệt, một khi luyện chế thì tuyệt đối không thể dừng lại. Nếu không như thế thì dù luyện thành cũng không còn công hiệu như lúc ban đầu nữa.
Người mặc áo choàng dừng lại một chút, nói:
- Nếu không phải người nọ phát hiện ra động tác của Thần Long thì hắn cũng không dám không kiêng nể mà đại khai sát giới để tiến hành đại quy mô huyết tế.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh dần trở nên khó coi, cuối cùng mơ hồ có chút đen đi.
Luyện chế Thiên Địa Thánh Quả không ngờ lại có nhiều điều cấm kỵ như vậy, nếu sớm biết như thế hắn nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến cho Thần Long san bằng Thần Chi Đảo.
Bất quá, trước khi Thần Chi Đảo phát sinh dị biến Hạ Nhất Minh đối với việc có thể thuyết phục Thần Long tấn công cũng không ôm nhiều hy vọng lắm.
Cười hắc hắc tự giễu hai tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Thần Long tiền bối đã đem trách nhiệm giao cho Hạ mỗ quả thật là quan tâm tới Hạ mỗ.
Hắn dừng lại một chút, hơi không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ Thần Long tiền bối không sợ Hạ mỗ không phải là địch thủ của người đó sao?
Đôi mắt người mặc áo choàng ẩn dấu sau chiếc mũ lóe lên tia sáng mơ hồ, ngay cả là như thế Hạ Nhất Minh cũng cảm ứng được hai mắt người này đang sáng lên. Nhưng hắn cũng không hề có ý định lùi bước, không chút úy kỵ đối mặt với người ta, khi võ đạo của Hạ Nhất Minh tăng lên thì hắn đối với một số chuyện kỳ quái đã miễn dịch.
Vô luận là thực lực do Thần Long thi triển ra, hay là cảnh giới võ đạo của người đeo mặt nạ cũng đều là chuyện không thể giải thích nổi.
Nếu như không phải dự đoán trong lòng của hắn quá mức động trời, đến ngay cả hắn cũng không hề tin tưởng thì hắn đã sớm đem suy nghĩ đó công bố ra ngoài.
Chỉ là, lúc này khi Thần Long hy vọng hắn chủ động đi khiêu chiến tên đeo mặt nạ trên Thần Chi Đảo, thì đã khiến cho hắn có chút oán hận trong lòng.
Nếu như người ở trên Thần Chi Đảo giống với phỏng đoán của hắn, thì như vậy khi đối mặt với đối phương bản thân hắn dù sử dụng toàn lực chiến đấu cũng khó tránh khỏi cảnh phải bỏ chạy trối chết. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là có thể thoát được, ánh mắt song phương sau một hồi chạm nhau giữa không trung thì dần dần buông xuống.
Một lúc lâu sau, người mặc áo choàng thu hồi lại ánh mắt ác liệt của mình nói:
- Ta chỉ muốn chuyển cáo một tiếng, với thực lực của ngươi bây giờ đã có tư cách chiến đấu với hắn. Nếu như ngươi để cho hắn khôi phục lại thực lực trước đây thì ngươi còn lâu mới là địch thủ, chỉ là do hắn ngủ say nhiều năm làm cho thực lực bản thân xuống dốc thảm trọng, so với lúc đỉnh phong thì không đạt được tới một phần mười thực lực. Ngươi nếu thừa dịp này chủ động ra tay như vậy có thể đánh hắn trọng thương, thậm chí là giết chết ngay tại chỗ, còn nếu chần chờ không quyết để cho hắn thực hiện huyết tế, vậy nhiều nhất nửa năm hắn sẽ hồi phục thực lực. Lúc đó trừ khi Thần Long buông tha việc luyện đan nếu không thì hắn có thể mặc sức tung hoành, không ai đủ khả năng kiềm chế.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình hừ một tiếng, bất mãn nói:
- Nguyên lai Thần Long tiền bối cũng biết điều này, chẳng lẽ đan dược kia trọng yếu như vậy sao?
- Đúng. - Người mặc áo choàng không chút do dự nói:
- Đan dược đó đối với Thần Long đại nhân thì trọng yếu hơn tất cả mọi chuyện.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh xuất hiện một tia quái dị không nói nên lời, hắn đột ngột nói:
- Nếu so sánh với truyền thừa của Ngũ Hành Môn?
Người áo choàng tựa hồ hơi chần chờ một chút, cuối cùng nói:
- Nếu có thể thành công luyện chế thì như vậy dù Ngũ Hành Môn bị tuyệt diệt cũng đáng giá.
- Thật vậy sao???? - Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi lãnh khí, cho dù là chính tai nghe thấy thì hắn cũng khó có thể tin được những lời này.
Nếu không phải là đối phương đã đọc lại những tri thức mà Thần Long truyền cho Hạ Nhất Minh, mà những tri thức này ngay cả người trong Ngũ Hành Môn cũng không được truyền thì hắn thật sự đã hoài nghi thân phận của đối phương.
Người áo choàng bỏ mục quang của mình xuống, lại nói;
- Thần Long đại nhân luyện chế viên đan dược nó nhất định phải mượn lực lượng của ngươi, cho nên ngươi có thể yên tâm, ngài nhất định sẽ không hại ngươi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comTâm tình Hạ Nhất Minh hơi buông lỏng xuống, người này nói không sai, nếu như bản thân hắn chết đi thì đan dược của Thần Long đừng mong có thể luyện chế được. Cho nên khi còn chưa luyện chế xong, nó sẽ tuyệt đối không lừa gạt hắn.
- Kỳ thật lần này ngươi đi cũng không nhất thiết phải đánh chết ma đầu đó, chỉ cần chặn đứt quá trình huyết tế của hắn, khiến cho bản thân hắn bị trọng thương thì trong vòng mười năm đừng mơ tưởng có thể khôi phục. - Người mặc áo choàng nói tiếp:
- Chỉ cần cấp cho Thần Long đại nhân đủ thời gian thì một khi hắn luyện chế thành công đan dược như vậy sẽ không phải sợ hãi đối phương nữa.
Trái tim Hạ Nhất Minh nhanh chóng gia tốc hơn, hắn sớm biết khối đan dược này phi thường trọng yếu, nhưng lại không nghĩ tới nó lại có tác dụng thần diệu như vậy.
Nếu như Thần Long đúng như dự đoán của hắn thì sau khi dùng khối đan dược đó sẽ có thể tiến thêm một bước trong con đường tu luyện.
Hạ Nhất Minh cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa, bởi vì hắn sợ nếu nghĩ tiếp thì bản thân sẽ sinh ra lòng tham đoạt mất miếng ăn của Thần Long.
Nếu như Thần Long đó là Tát Ma Đức của phương Tây thì Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ có suy nghĩ này, hơn nữa còn biến suy nghĩ đó thành hành động.
Chỉ đáng tiếc là, Thần Long này có thực lực quá cường đại, ngay cả hắn bây giờ cũng không dám đứng ra khiêu chiến đối phương.
- Thần Long tiền bối có nắm chắc sẽ thành công luyện chế được viên đan dược đấy không? - Trầm ngâm nửa ngày, Hạ Nhất Minh hòa hoãn hỏi.
- Có. - Người mặc áo choàng nói như chém đinh chặt sắt:
- Chỉ cần ngươi có thể tấn giai Chân Thần Cảnh, hơn nữa trợ giúp ngài một tay thì Thần Long đại nhân nhất định sẽ luyện chế thành công.
Trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện một tia cười khổ:
- Chân Thần Cảnh, hắc hắc, nói dễ vậy sao?
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động nhỏ vang lên, tựa hồ như không hề có bước chân của người nào tiến vào.
Kỳ thật, ở ngoài đó cũng không có tiếng xé gió của bước chân vang lên, mà người đấy trong lúc di chuyển hai chân căn bản không hề chạm đất, thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách hai phân so với mặt đất. Hơn nữa, quanh người này cũng không có thiên địa nguyên khí ba động, cho nên bước đi không có tiếng động, khiến cho người khác không thể phát hiện ra được.
Bất quá, hai người ở trong đại sảnh đều là những nhân vật đỉnh cao của thế giới, vậy mà cũng không phát hiện ra được. Không đợi hai người kịp phản ứng thì rèm cửa đã được vén lên, một nam tử có gương mặt anh tuấn bước vào.
Sau đó, hắn dừng lại một chút đưa ánh mắt nhìn người mặc áo choàng, cặp mắt giống như bảo thạch sáng ngời lên.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện một tia kinh ngạc, người tiến vào nơi này dù là Mưu Tử Long, hay Viên Lễ Huân thì hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Cho dù là một hạ nhân mà hắn không biết tiến vào, thì hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc như giờ phút này.
Bởi vì vô luận là thế nào thì người đó cũng không nên xuất hiện ở đây giờ này.
Thân hình hơi động, Hạ Nhất Minh đã đi tới bên cạnh đối phương, thần lực trong người hắn được điều động, nếu như người mặc áo choàng có dấu hiệu định công kích thì hắn sẽ không chút do dự ra tay.
Người tiến vào chính là Bách Linh Bát, một người mà trước nay chưa từng hứng thú với sự vật và đột vật nào mà giờ lại bước vòa đây. Hơn nữa nhìn động tác của hắn thì tựa hồ đối với người mặc áo choàng không có nửa điểm hào cảm.
Loại chuyện này theo nhận thức của Hạ Nhất Minh trong thời gian ở cùng Bách Linh Bát thì đây là lần đầu phát sinh ra.
Bất quá, thân phận của người mặc áo choàng cũng không phải là chuyện đùa, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Hư Thần Cảnh nhưng người ở phía sau lưng hắn thì Hạ Nhất Minh không hề nguyện ý trêu chọc vào. Cho nên Hạ Nhất Minh vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói:
- Bách huynh, huynh có việc tới tìm ta sao?
Bách Linh Bát chậm rãi lắc đầu, ánh mắt hắn từ lúc tiến vào đại sảnh vẫn nhìn về phía người mặc áo choàng, hơn nữa tương đối kỳ quái chính là người mặc áo choàng cũng không hề cảm thấy tức giận mà lẳng lặng ngồi một chỗ. Một lúc lâu sau, quang mang trong mắt Bách Linh Bát mới chậm rãi tiêu tan đi.
Nhưng, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào người mặc áo choàng, hắn chậm rãi mở miệng nói:
- Ta, biết ngươi.