Nhìn thi thể Hắc Ngột Thứu Vương trên bãi biển, Hạ Nhất Minh không khỏi cảm khái nói:
- Một đời Thánh thú không ngờ cứ thế mà chết.
Bên người hắn Sở Hao Châu oán hận nói:
- Cũng có những Thánh thú đáng phải chết.
Hạ Nhất Minh hoài nghi quay đầu nhìn lại, Sở Hao Châu lúc này dáng vẻ chật vật không thể tưởng tượng được.
Lão nhân bị Độc giác mã đuổi theo hồi lâu, đến khi hung hăng đạp trên người lão vài cái mới đắc ý ngừng lại.
Mặc dù công lực lão nhân cường đại nhưng không cách nào so với Độc giác mã kia. Chỉ vài cái đạp của nó đã để lại dấu móng rõ ràng trên thân thể lão.
Bất quá Độc giác mã cũng đã hạ thủ lưu tình, mặc dù tia chớp trên đầu không ngừng phóng ra nhưng không đánh trúng Sở Hao Châu, có đánh trúng cũng chỉ mang tính chất đe dọa mà thôi.
Dĩ nhiên với thực lực lão nhân tuyệt đối không thua thiệt nhiều thế, bất quá lão cũng cố gắng nhẫn nhịn không hoàn thủ, bởi vì ngay từ đầu đã đả thương Độc giác mã nên vô cùng áy náy.
Đám người Hạ Nhất Minh đứng bên quan sát cuộc đuổi bắt này hồi lâu, mãi tới khi họ ngừng lại mới tới nơi này quan sát thi thể Hắc Ngột Thứu Vương.
Đưa tay vuốt lên đám lông vũ của nó, Hạ Nhất Minh ánh mắt sáng lên, nói:
- Sở lão ca. Da thịt của nó cũng không hoàn toàn bị hủy, vẫn còn khá tốt.
Sở Hao Châu ngẩn ra, lão ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, vẻ mặt cũng xuất hiện tia kỳ dị.
Hạ Nhất Minh nghi hoặc hỏi:
- Sở lão ca. Ngươi phát hiện điều gì sao?
Sở Hao Châu lắc đầu, nói:
- Hạ huynh đệ. Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác kỳ lạ sao? Đây là một đầu Thánh thú nhưng giao chiến với Độc giác mã biểu hiện thua kém rất nhiều, hoàn toàn không có thực lực của Thánh thú.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn lão, tới lúc này hắn mới nhớ lại biểu hiện của Hắc Ngột Thứu Vương, trong đầu mới xuất hiện ý nghĩ này.
Khí tức của đầu linh thú này vô cùng cường đại, đạt tới mức độ vượt xa Tiên thiên linh thú bình thường, nhưng thực lực của nó lại không chút quan hệ với khí tức cường đại đó.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo lên thi thể Hắc Ngột Thứu Vương. Sau hồi lâu, ánh mắt hắn sáng lên, nhìn vào chiếc bụng lớn hơn đồng loại rất nhiều của nó.
Ngẩng đầu nhìn lên cùng Sở Hao Châu trao đổi qua ánh mắt, bọn họ đều không phát giác ra ý nghĩ của đối phương, không khỏi bật cười.
- Ta thử xem sao.
Sở Hao Châu tiến lên vài bước, bàn tay kém lại, nhẹ nhàng chém lên bụng Hắc Ngột Thứu Vương.
Nhưng phần bụng của Hắc Ngột Thứu Vương cũng không chút nào suy chuyển. Một kích của Sở Hao Châu chỉ để lại vào vệt mờ mà thôi.
Hai người trong lòng hoảng sợ. Đầu linh thú này đã chết, nhưng da thịt của nó vẫn cứng rắn như trước, có thể thấy khi còn sống nó cường đại tới bậc nào.
Nhưng nhìn chiếc bụng lớn của nó, hai người Hạ Nhất Minh biết rõ, nếu không phải Sở Hao Châu sử dụng Long tiên công kích, e rằng binh khí bình thường đừng mong tổn thương tới nó.
Sở Hao Châu đảo cổ tay nhất thời Long tiên xuất hiện.
Chân khí khổng lồ dung nhập vào đó, chỉ chốc lát Long tiên đã trở lên thẳng tắp. Sở Hao Châu dứt khoát xem nó như mũi dao, rạch trên bụng Hắc Ngột Thứu Vương.
Lúc này phần da bụng của Thánh thú này dễ dàng bị tách ra, điều này khiến Sở Hao Châu với Long tiên càng thêm hài lòng.
Nột tạng của linh thú đầy máu tanh cùng mùi khó ngửi. Bất quá Sở Hao Châu như không thèm để ý, động tác của lão vẫn hết sức nhanh nhẹn rửa sạch chỗ nội tạng đó.
Bất quá khi chạm vào một khối cứng chắc, động tác Sở Hao Châu đột nhiên chậm lại hơn nữa cẩn trọng hơn rất nhiều.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên. Mặc dù hắn không biết đó là vật gì nhưng chỉ cần quan sát vẻ mặt Sở Hao Châu cũng đủ biết chính là vật bọn họ nghĩ tới.
Sở Hao Châu chậm rãi thu tay về. Trong tay lão đã xuất hiện thêm một khỏa cầu màu đen. Bất quá khỏa cầu này bên trên có những hoa văn vô cùng kỳ lạ.
Khi Sở Hao Châu cầm khỏa cầu này trên tay, Hạ Nhất Minh nhất thời cảm nhận được, xung quanh khỏa cầu thiên địa chân khí dao động rất nhỏ. Dĩ nhiên khỏa cầu này không vì Hắc Ngột Thứu Vương chết đi mà ảnh hưởng.
Sở Hao Châu nhìn vài lần đột nhiên thất vọng thở dài, nói:
- Đáng tiếc. Thật không may mắn.
Hạ Nhất Minh nghi hoặc hỏi:
- Sở lão ca vì sao nói vậy?
Sở Hao Châu đưa khỏa cầu cho Hạ Nhất Minh, nói:
- Đầu Hắc Ngột Thứu Vương này vì sắp sinh nở lên thực lực suy yếu hẳn đi. Mười thành không phát huy nổi ba thành. Nếu không cũng không có khả năng dễ dàng chết đi như vậy.
Lão thở dài một tiếng, nói:
- Đáng tiếc quả trứng này hình thành chư được bao lâu, không thể rời xa mẫu thể. Lúc này mẫu thân của nó đã chết, chúng ta lại lấy nó ra. Cho dù muốn tồn tại cũng khó làm được.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu rõ ý tứ của đối phương. Hai mắt hắn quan sát quả trứng, nhưng cũng không phát hiện thêm điều gì. Vui mừng cùng sợ hãi đã theo những lời của Sở Hao Châu đi mất. Quả trứng này quả thực với hắn không có một chút tác dụng.
Bảo trư đột ngột nhảy tới, nó nghiêng đầu nhìn, ánh mắt tập trung vào quả trứng trên tay Hạ Nhất Minh, đột nhiên lầm bầm vài tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comHạ Nhất Minh thấy nó quan sát quả trứng trong tay, tính trẻ con không ngờ nổi lên, tủm tỉm cười nói:
- Bảo trư. Ngươi muốn nó sao?
Bảo trư liên tục gật đầu, Hạ Nhất Minh không chút do dự đưa quả trứng linh thú cho nó.
Khi ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn lại thi thể Hắc Ngột Thứu Vương trong lòng hắn lại xuất hiện cảm khái.
Biết rõ là bản thân sắp sinh nở, thực lực suy giảm lại dám thống lĩnh tộc nhân đi tìm Độc giác mã tiêu diệt, không biết đầu Thánh thú này suy nghĩ gì nữa.
Nhưng Hạ Nhất Minh không biết, thuộc tính của bầy Hắc Ngột Thứu chính là trong phạm vi hoạt động của chúng, không cho phép lực lượng cường đại khác tồn tại.
Không chỉ Độc giác mã ngay cả Sở Hao Châu trong mắt Hắc Ngột Thứu Vương mà nói đều là những cái gai cần phải nhổ. Bất quá một người một ngựa này vô cùng khó đối phó, bởi vậy cho dù cả bầy hợp lực cũng không chắc đã tiêu diệt một trong hai thế lực này, càng không cần nói tới việc bọn họ liên thủ.
Vô số những năm qua, Hắc Ngột Thứu Vương với sự tồn tại của bọn họ sớm đã không thể kiên nhẫn được.
Lúc này sắp sinh nở tính tình của nó càng cuồng bạo hơn, sau khi biết được Độc giác mã bị thương, không để ý tất cả kéo bầy tới đây đuổi giết. Nhưng nó không nghĩ ra cuối cùng không giết được lại mang thương tích trở về.
Sau đó Độc giác mã thành công tấn giai Thánh thú. Hơn nữa còn chạy tới đây báo thù càng ngoài suy tính của nó.
Cũng bởi nhiều việc ngoài ý muốn này nên toàn bộ bầy Hắc Ngột Thứu mới lâm nạn, một mống chẳng còn.
Bảo trư hai chân trước ôm lấy quả trứng Hắc Ngột Thứu Vương biến mất không chút tăm hơi, Hạ Nhất Minh dĩ nhiên sẽ không để ý tới nó mà bắt đầu lột da, rút gân.
Mặc dù Hắc Ngột Thứu Vương bị tia chớp của Độc giác mã đánh cháy đen, nhưng dù sao nó cũng là một đầu Thánh thú, da thịt cũng không vì thế mà tổn hại quá nhiều.
Nếu không phải uy lực tia chớp của Độc giác mã quá lớn, trực tiếp chui vào bên trong da thịt, tạo thành thương tổn với nội tạng, e rằng Hắc Ngột Thứu Vương cũng không bị đánh rụng xuống.
Sau hồi lâu, hai người Hạ Nhất Minh liên thủ rốt cuộc cũng lột xong phần da của Hắc Ngột Thứu Vương.
Động tác của bọ họ vô cùng cẩn thận bởi họ biết thứ này tuyệt đối vô giá.
Trên thân thể linh thú có những điểm rất đặc biệt, như sừng Long xà hay sừng Độc giác mã. Còn có hai tai Hồ Hùng hay nội đan của linh thú... Bất luận thứu nào cũng đưa ra cũng khiến vô số người phải mơ ước.
Phần tốt nhất tiếp theo trên thân thể linh thú không thể phủ nhận là phần da. Bất luận loại Thánh thú nào cho dù là chuột bộ phận này cũng trân quý dị thường.
Đi tới bờ biển, Hạ Nhất Minh lấy lên vài khối đá lớn lợi dụng ánh sáng mặt trời làm khô phần da kia.
Bọn họ đều biết phương pháp này không phải tốt nhất, nhưng trong hoàn cảnh này bọn họ đã không còn biện pháp nào hoàn hảo hơn.
Thân thể Hắc Ngột Thứu Vương cực lớn, da thịt trên người đặc biệt nhiều, Hạ Nhất Minh cũng cấp vài khối đã cho Bách Linh Bát làm cùng.
Mặc dù đại bộ phận gia vị đều đặt trong Không gian giới chỉ nhưng nồi niêu xoong chảo gì đó sớm đã được Hạ Nhất Minh lấy ra sử dụng như công cụ hàng ngày.
Rất nhanh Bách Linh Bát cũng lấy dụng cụ từ hòn đảo kia lại bắt đầu nhóm lửa nấu nướng.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên không nhàn rỗi. Hắn sử dụng Ngũ Hành Hoàn lấy ra nội đan của Hắc Ngột Thứu Vương. Móng vuốt, cánh cũng được hắn cẩn thận phân loại. Sau đó hắn tiếp tục sử dụng Ngũ Hành Hoàn bắt đầu róc thịt.
Chậm rãi từng khớp xương được Hạ Nhất Minh bóc tách sạch sẽ. Khi hắn gõ nhẹ lên những khớp xương này lập tức cảm thấy hết sức vui mừng vì độ cứng của nó.
Cuối cùng khi bọn họ hoàn thành xong, trước mặt Hạ Nhất Minh đã là một đống xương trắng.
Nhìn đỉnh núi xa xa, Hạ Nhất Minh đề nghị:
- Sở lão ca. Chúng ta tới xem một chút đi.
Sở Hao Châu dĩ nhiên không phản đối, lão theo Hạ Nhất Minh chạy về phía đỉnh núi kia.
Chỉ trong chốc lát bọn họ đã tới được nơi đại thụ mọc kín này.
Hoàn cảnh nơi này vẫn không thay đổi, mặc dù mùi máu tanh nồng đậm hơn nhưng đám Hắc Ngột Thứu chiếm cứ nơi này cả trăm năm, mãnh thú khác cũng không đủ can đảm tìm tới.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn quanh một vòng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Phát tài rồi.