Sau khi rời đi, Hạ Nhất Minh lập tức kéo Hoắc Đông Thành lên lưng Lôi điện.
Với tính tình Lôi điện, trừ Hạ Nhất Minh, những người khác đừng mong dễ dàng cưỡi lên lưng nó. Bất quá có lẽ bởi Hạ Nhất Minh đã giới thiệu qua, Hoắc Đông Thành cũng là đệ tử của Sở Hao Châu nên Lôi điện chỉ hí lên một tiếng, bốn vó trung lên, hướng phía Đông thành chạy tới.
Hoắc Đông Thành lần đầu cỡi lên linh thú, mặc dù giờ phút này trong lòng tràn ngập phẫn nộ nhưng không nhịn được cảm giác hưng phấn dị thường.
Cỡi Lôi điện cảm giác mang lại lớn nhất cho hắn chính là tốc độ. Tốc độ này quả thực khó tin.
Hắn chỉ cần chỉ hướng, Lôi điện một giây sau đã xuất hiện ở đó, tốc độ phát âm của hắn cũng chỉ ngang tốc độ chạy của Lôi điện mà thôi.
Rất nhanh bọn họ đã tới phía Đông thành. Hoắc Đông Thành chỉ vào một tòa nhà lớn, nói:
- Tiền bối. Nơi này chính là Đông thành Đổng gia phủ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu đã kéo Hoắc Đông Thành xuống ngựa.
Hắn chậm rãi bước đi, khi tới cửa lớn, nhẹ nhàng vung tay lên, một âm thanh chói tai lập tức từ phía trong vọng ra.
Một chưởng này của Hạ Nhất Minh vô cùng tinh tế, đánh gãy thanh sắt chốt phía trong khiến cửa lớn lập tức mở ra.
Phía bên trong vang lên vài tiếng kinh hô. Trong những tiếng kêu này không dấu được vẻ ngơ ngác, hiển nhiên bọn họ không hiểu vì sao cửa lớn đột nhiên mở ra.
Bất quá những gã hộ vệ này rất nhanh đã biết được nguyên nhân.
Bên ngoài cửa lớn, hai người cùng một đầu bạch mã lẳng lặng đứng đó. Trên người họ tỏa ra áp lực cực lớn, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều biết, người tới không tốt lành gì.
Một người đứng cách nơi này xa nhất quay lưng bỏ chạy, Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn hắn cũng không ngăn cản, chậm rãi bước vào phía trong.
Phía trong vốn có sáu gã nô bộc thủ vệ, bọn họ vừa nhìn Hạ Nhất Minh tiến vào muốn ngăn cản nhưng lại không dám tiến lên.
Có thể mạnh mẽ tiến vào nơi này, há có thể là người bọn họ dễ dàng chọc vào?
Trước mặt nhân vật như vậy, bọn họ nếu không biết tốt xấu mà tiến lại ngăn cản, chẳng bằng ngại sống quá lâu rồi.
Rất nhanh phía trong đã truyền ra tiếng bước chân dồn dập, hơn mười người vội vã chạy tới nơi này. Hạ Nhất Minh hai tai run lên, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Đang tới nơi này, không ngờ không có vị Nhất đường thiên cường giả nào.
Sau một lát, hơn mười người kia đã tới nơi này. Bọn họ trên người không che giấu sát khí, trong mắt mỗi người chiến ý bừng bừng.
Người cầm đầu là một lão giả chừng năm mươi tuổi. Lão đang định mở miệng nói chuyện đã nghe Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ lạnh này không nặng nề nhưng không gian xuất hiện dao động khuyếch tán ra bốn phía.
Những người này khi nghe được giống như một chùy hung hăng đánh vào tâm trí, cả đám người mơ hồ run lên.
Gần như chỉ trong giây lát, đám người này hai chân nhũn ra, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ngã lăn ra đất, ngay cả một người đứng vững cũng không có.
Hoắc Đông Thành hai mắt mơ hồ sáng lên, hắn nhìn Hạ Nhất Minh ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Không chính thức ra tay đã khiến cả đám người như trọng thương, quả thực lần đầu tiên Hoắc Đông Thành thấy được.
Lão giả kia sắc mặt tái nhợt, thế mới biết người tu luyện võ đạo cảnh giới cao siêu tới đâu, còn xa lão mới tưởng tượng được.
Lão giả mạnh mẽ áp chế cơn đau xuống, từ trên người lấy ra một chiếc còi, liều mạng thổi lên.
Nhất thời âm thanh sắc nhọn từ nơi này vang lên, giây lát cũng đã truyền khắp Đổng phủ.
Phảng phất như tổ ong vò vẽ, cả phủ đệ nhất thời vô cùng náo nhiệt, vài tiếng quát tháo vang lên, hai đạo thân ảnh từ đâu cũng phá không tiến vào nơi này.
Hai người này đều có cảnh giới Tiên thiên, bất quá chỉ liếc mắt qua Hạ Nhất Minh cũng biết bọn họ không có ai là Đồng Minh Duệ. Bởi vì bọn họ ngay cả Nhất đường thiên còn chưa đạt tới đừng nói gì tới Nhị hoa ngưng tụ.
Ánh mắt hai người đảo qua một vòng, cuối cùng rơi trên người Hạ Nhất Minh, một người lên tiếng hỏi:
- Các hạ là ai?
Hạ Nhất Minh không nói, phía sau hắn Trương Hòa Thái cùng Hoắc Nhạc Thanh cũng đã xuất hiện.
Trương Hòa Thái vừa nhìn thấy tình huống nơi này đã thầm kêu may mắn, may là vẫn chưa có giao tranh.
Lão cười ha ha, vội vàng nói:
- Hiểu lầm. Hiểu lầm. Nhị vị Đổng huynh, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.
Hai người kia sau khi gặp được Trương Hòa Thái, vẻ mặt không khỏi thay đổi, một người lãnh đạm nói:
- Trương huynh. Xin hỏi vị huynh đài này xưng hô ra sao? Như thế nào lại tới Đổng phủ đả thương hạ nhân.
Trương Hòa Thái ánh mắt ngưng lại, cười khổ nói:
- Nhị vị Đổng huynh. Vị này từ đại lục tới đây lịch lãm, Hạ tiên sinh. Tới quý phủ bất quá chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Sau đó lão nhìn Hạ Nhất Minh khom người, dùng giọng điệu như khẩn cầu, nói:
- Hạ tiên sinh. Xin ngài dừng tay. Hai vị này chính là huynh đệ Đổng gia, Đổng Nghĩa Hoành cùng Đổng Nghĩa Ca. Bọn họ đều là nhi tử của Thái thượng trưởng lão Đổng Minh Duệ, cũng là Tiên thiên cường giả của bổn môn.
- Ngươi họ Hạ?
Một âm thanh trong trẻo từ phía sau vọng tới. Một thanh niên diện mạo anh tuấn theo đó bước ra. Hắn chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Đại gia gia, Nhị gia gia. Nếu tôn nhi đoán không nhâm thì vị Hạ tiên sinh này hôm qua trong thành mạnh mẽ ép buộc người khác giao dịch.
Đồng Nghĩa Hoàng có chút ngẩn ra, nói:
- Cái gì ma mạnh mẽ ép buộc giao dịch?
Thanh niên kia cao giọng nói:
- Hôm qua tôn nhi thấy được trong thành có người bán khỏa trân châu ba ngàn năm, hơn nữa đã cùng người bán giao ước trao đổi bằng một khỏa Tiên thiên kim đan. Nhưng khi tôn nhi mang kim đan trở lại mới biết khỏa trân châu đã bị một cao thủ họ Hạ từ ngoài tới mạnh mẽ cướp đi.
Đổng Nghĩa Hoàng nhíu mày, nói:
- Ngươi muốn khỏa trân châu kia làm gi?
Thanh niên kia khom người nói:
- Tháng sau là mừng thọ Thái gia gia, hài nhi muốn lấy nó làm lễ vật dâng lên.
Đồng Nghĩa Hoàng trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, vui mừng nói:
- Có thể để việc này trong lòng, không uổng phụ thân ngươi yêu thương như vậy.
Sau khi thanh niên này xuất hiện, ánh mắt Hoắc Đông Thành nhìn hắn tóe lửa. Không hỏi cũng biết người này chính là người đã đả thương phụ thân Hoắc Hồng Hướng, Đổng Phương Tương.
Đổng Nghĩa Hướng xoay người qua, vẻ mặt trầm xuống, nói:
- Các hạ thật to gan, dám trong Kiền Sơn thành mạnh mẽ đoạt bảo. Chẳng lẽ không đặt Kiền Sơn Môn chúng ta trong mắt?
Trương Hòa Thái vội vàng nói:
- Đổng huynh. Ngươi không nên hiểu lầm. Hạ tiên sinh không phải mạnh mẽ đoạt bảo, hắn sử dụng Luyện đan thất của bổn môn thành công luyện chế hai khỏa Tiên thiên kim đan, chính là một vị Luyện đan sư hiếm có. Chưởng quản Luyện đan thất Từ Quân Lệ sư đệ đã đi gặp Lão tổ tông, xin lão nhân gia người cho phép Hạ tiên sinh thay bổn môn luyện chế Tiên thiên kim đan.
Đồng Nghĩa Hướng ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, gương mặt cũng hòa hoãn bớt.
Khẽ nhíu mày, hắn nói:
- Nếu Hạ tiên sinh cùng bổn môn có quan hệ như vậy, chỉ cần Hạ tiên sinh giao trân châu ba ngàn năm ra, Đổng mỗ sẽ làm chủ, bỏ qua tất cả.
Hạ Nhất Minh chớp mắt, hắn nhìn những người lấy thân phận cao hơn nói chuyện này trong lòng cảm thấy thú vị, nói:
- Thật đáng tiếc. Khỏa trân châu kia đã bị sủng vật của tại hạ nuốt mất, bởi thế yêu cầu của các hạ, tại hạ khó có thể tuân theo.
- Sủng vật của ngươi?
Đổng Nghĩa Hoành kinh ngạc hỏi. Ánh mắt hắn lập tức nhìn vào bảo trư đang nằm trong lòng Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh vừa định nói tiếp đã nghe được Lôi điện từ bên ngoài chậm rãi đi vào.
Mọi người ánh mắt nhất thời tập trung vào Lôi điện, đặc biệt chiếc sừng tím trên đầu nó càng gây được chú ý hơn.
- Linh thú...
Đổng Nghĩa Hoành kinh hô, trong mắt hắn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là tham lam.
Đổng Phương Tương ánh mắt sáng lên, lập tức nói:
- Nếu linh thú của các hạ nuốt đi khỏa trân châu kia, như vậy lấy nó làm vậy trả nợ.
Đổng Nghĩa Hướng hai mắt chớp lên, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Đổng Nghĩa Ca cười lớn, nói:
- Bảo mã như thế nếu là lễ vật mừng thọ phụ thân, hẳn sẽ làm lão nhân gia cao hứng.
Hạ Nhất Minh trên mặt cũng xuất hiện vẻ tức cười, hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Các hạ chính là Đổng Phương Tương.
Đổng Phương Tương ưỡn ngực, ngẩn đầu. Mặc dù hắn biết bản thân đối diện với một vị Tiên thiên cường giả nhưng cũng không sợ hãi. Đây cũng là do hắn tự tin sau lưng là Đổng gia cường đại.
- Không sai. Tại hạ đúng là Đổng Phương Tương. Không biết Hạ tiên sinh có gì chỉ giáo.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Hoắc Hồng Hướng là do ngươi đả thương?
- Đúng.
Đổng Phương Tương lạnh nhạt nói:
- Người này mở mồm nói cái gì trân châu là chuyện của người Lãnh gia, tiểu nhân đổi trắng thay đen như vậy đương nhiên là phải dạy đỗ một phen.
Lúc này hai người Đổng Nghĩa Hướng mới hiểu ra ngọn nguồn, ánh mắt bọn họ nhìn Hoắc Nhạc Thanh lộ ra vẻ giễu cợt.
Hoắc gia không ngờ còn có quái vật dám cùng Đổng gia cãi lý. Bị thương là đúng, không cần lý do.
- Hoắc huynh. Nói như vậy các ngươi tối nay xông vào Đổng phủ chúng ta có ý khiêu khích.
Đổng Nghĩa Hoành khinh thường, nói.
Hoắc Nhạc Thanh sắc mặt trắng xanh, mặc dù trong lòng phẫn hận nhưng thật sự không dám đắc tội cùng Đổng gia.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comHạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, bất quá hắn cũng hiểu băn khoăn của Hoắc Nhạc Thanh. Nghĩ tới Tây Bắc xa xôi, sau lưng Khai Vanh quốc còn có vị Tôn giả cường đại kia mơ hồ hắn có xuất hiện cảm giác đồng bệnh tương liên.
Trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Đông Thành. Ngươi cùng Đổng gia đã kết thù, ta xem chừng bọn họ chỉ cần có cơ hội sẽ xuống tay với Hoắc gia các ngươi.
Hắn dừng một chút, nói:
- Trên Bồng Lai Tiên Đảo này, nếu bọn họ tuyệt diệt Hoắc gia cũng sẽ không có ai vì các ngươi chủ trì công đạo.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầy lên, ánh mắt mê man, nói:
- Tiền bối. Chúng ta phải làm sao?
Hạ Nhất Minh vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Hạ mỗ sau khi xuất quan, cảm thụ sâu sắc nhất là câu nói
" Đánh hổ không chết, hậu họan vô cùng".
Sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi. Sau khi nghe được những lời này, đám người Đổng gia đột nhiên giận dữ, ngay cả Trương Hòa Thái trong lòng cũng không ngừng kêu khổ.
Đột nhiên âm thanh già nua từ xa truyền tới:
- Hay cho câu
" Đánh hổ không chết, hậu họa vô cùng". Nếu đã thế ngươi lưu lại cho ta.