Vũ Vương Chương 603: Lâm sư huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!


Chương 603: Lâm sư huynh, từ khi chia tay đến giờkhông có vấn đề gì chứ!

Trong nháy mắt, khu vực phương viên mấy ngàn thước đã bịsan thành đất bằng.

Nụ cười trên mặt bọn người Lâm Ngọc Bạch đã lặng yên thu liễm, sắc mặt biến đến càng ngày càng khó coi. Theo lý thuyết, ở dưới chân nguyên điên cuồng chấn động, cho dù Mộ Hàn tàng rất kín, cũng sẽ bịbài trừ đi ra hư không, nhưng qua lâu như vy, đừng nói là bóng người, ngay cảkiến cũng không phát hiện một con.

- Chẳng lẽ hắn đã đào tẩu rồi?

Nam tử đầu trọc kia thu hồi chân nguyên, trong lồng ngực khảnghi mọc lan tràn, ba người Lâm Ngọc Bạch, Phùng Thịnh cùng với hồng bào nam tử kia cũng là sắc mặt âm tình bất định.

Ở chỗ này, tinh thần có khảnăng bao trùm phạm vi nhỏ đến thương cảm, nếu như Mộ Hàn tht sự chạy trốn tới xa xa, muốn tìm ra hắn sẽ rất khó khăn. Quan trọng nhất là, một khi kéo thời gian quá dài, đểcho Mộ Hàn khôi phục lại, cho dù bốn người bọn họ liên thủ, cũng không có tin tưởng cùng hắn chiến một trn.



Đến lúc đó, bọn hắn ngoại trừ chạy trốn, không có lựa chọn nào khác.

Về phần Thánh phẩm Đạo Khí cùng thù lao của Bảo Tiên Thiên Vực Tư Không gia tộc, tự nhiên cũng thành công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước sông. Vất vảmột hồi lại đổi lấy kết quảnhư vy, bốn người đều có chút khó có thểtiếp nhn.

- Chúng ta tách ra điều tra.

Sau nửa ngày im miệng không nói, Lâm Ngọc Bạch đột nhiên cắn răng nói.

- Ta hướng đông, Phùng Thịnh sư huynh hướng tây, Kha Chấn sư huynh hướng bắc, Hoa Thun sư huynh hướng nam, mọi người có ý kiến gì không?

Nghe được Lâm Ngọc Bạch đề nghị, ba người Phùng Thịnh liếc nhau, đều trùng trùng điệp điệp gt gt đầu.

- Tốt, việc này không nên chm trễ, chúng ta chạy nhanh hành động.

Lâm Ngọc Bạch quảquyết nói, chợt lại dặn dò ba người.

- Ba vịsư huynh, tuy Mộ Hàn kia đối với chúng ta đã không tạo thành uy hiếp quá lớn, nhưng sự tình có vạn nhất, hơn nữa nơi này khắp nơi lộ ra quỷ dị. Một khi có địa phương gì không đúng, lp tức sử dụng Thiên Diễn Thần Phù ly khai.

- Minh bạch!

Vừa mới nói xong, bốn người đồng thời hành động.

Lâm Ngọc Bạch, Phùng Thịnh, cùng với tên đầu trọc gọi Kha Chấn và hồng bào nam tử gọi Hoa Thun kia phân hướng tứphương chạy như bay mà đi, lp tức liền sáp nhp vào trong hắc ám.

Thân ảnh Lâm Ngọc Bạch như điện, lực lượng tinh thần đã khuếch trương đến mức tn cùng, tinh tế cảm ứng đến tình huống trong phương viên 200m.

Ở trong Hắc Ám sơn mạch này, tựa hồ không có bất kỳ dấu hiệu tánh mạng tồn tại, cũng không có bất cứđộng tĩnh gì, trong thiên địa đúng là một mảnh tĩnh mịch. Lâm Ngọc Bạch có khảnăng nghe được chỉcó tay áo mình chấn động mà ra tiếng vang rất nhỏ, thời gian dần qua, trong lòng của hắn lại không khỏi được có chút hốt hoảng.

Bốn phía cơ hồ hoàn toàn nhất trí, ở chỗ này đi dạo được một lúc, ngay cảLâm Ngọc Bạch không biết đã dò xét qua bao nhiêu đại khu vực, lại càng không biết mình đến tột cùng đã đến vịtrí gì, cái phiến núi rừng màu đen này giống như là một mê cung cự đại, đểcho người khó có thểphân biệt phương vị. tunghoanh.com là 1 trang web chuyên đi ăn cắp truyện của những trang khác

- Xem ra người kia không ở bên cạnh.

Đã qua hồi lâu, thân hình Lâm Ngọc Bạch bỗng nhiên dừng lại, có chút thất vọng lắc đầu, trong nội tâm không nhịn được bắt đầu sinh ra thoái ý, cái này không chỉlà bởi vì thủy chung không có phát hiện Mộ Hàn lưu lại bất cứdấu vết gì, càng bởi vì càng ngốc xuống dưới, hắn lại càng có một loại cảm giác bịđè nén.

Hơn nữa, cho tới bây giờ, phạm vi tinh thần của hắn cảm ứng đã chưa đủ phương viên trăm mét.

Hiện tại Lâm Ngọc Bạch đã hoàn toàn hiểu được, thực sự không phải là càng vào sâu, tâm thần áp chế càng lớn. Mà là ở đây thời gian càng dài, tâm thần liền càng áp chế. Hắn có thểđoán được, nếu mình một mực tìm tòi, đến cuối cùng chỉsợ tinh thần ly khai Tâm Cung cũng khó khăn.

Nhẹ hấp khẩu khí, Lâm Ngọc Bạch muốn ly khai, nhưng thân thểcủa hắn vừa mới chuyển đến một nửa liền cứng lại rồi, lúc này, lại có một hồi âm thanh cực kỳ nhỏ chui vào trong tai.

- Ở đằng kia!

Lâm Ngọc Bạch tâm thần đại chấn, cơ hồ là giống như phản xạcó điều kiện nhìn về phía bên trái, Thiền Âm Pháp Trượng trong tay hóa thành một đạo huyễn mục thanh mang gào thét mà đi, lực đạo mạnh mẽ dùng xu thế bài sơn đảo hải mang tất cảmà ra, mà thân ảnh của hắn thì Như Ảnh Tùy Hình theo sát phía sau Đạo Khí, nhanh như lưu tinh.

Trong khoảng điện quang hỏa thạch, lực đạo mênh mông của Thiền Âm Pháp Trượng đã lôi cuốn xuống, oanh rơi vào bên ngoài 200m.

Phanh!

Trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, cát đá cây cối hoá làm bột mịn, thổ sóng bài không mà lên, một cái hố sâu phương viên gần trăm mét hiển lộ ra. Mà ở trong tích tắc thanh âm này vang lên, thân ảnh Lâm Ngọc Bạch đã theo đuôi Thiền Âm Pháp Trượng, như thiểm điện bay xuống ở biên giới hố.

Nhưng mà, tình thần của Lâm Ngọc Bạch vn không có cảm ứng được Mộ Hàn tồn tại, càng không có nửa điểm Sinh Mệnh Khí Tức.

- Không tốt!

Đáy lòng Lâm Ngọc Bạch vừa mới toát ra một tia dự cảm không ổn, liền có một vòng tử mang không hề dấu hiệu ở sau lưng của hắn lăng không hiển hiện ra. Chợt, Lâm Ngọc Bạch liền cảm giác mình bịmột cổ khí tức bạo ngược khủng bố bao phủ, cảngười phảng phất bịvô số Lôi Điện cuồng bạo vây quanh.

- Mộ Hàn!

Sắc mặt Lâm Ngọc Bạch đại biến, trong đầu phút chốc hiện lên hai chữnày. Giờnày khắc này, hắn đột nhiên hiểu được, thực lực của Mộ Hàn hoàn toàn không như mình tưởng tượng hao tổn lớn như vy, bất kểlà phô trương thanh thế, hay là điên cuồng chạy thục mạng, hoặc là trọng thương thổ huyết, đều là hắn ngụy trang.

Mục đích Mộ Hàn làm như vy, chính là vì dn bốn người mình vào tròng, buồn cười mấy người mình còn đem Mộ Hàn coi là con mồi, lại không biết ở trong mắt Mộ Hàn, mấy người mình mới tht sự là con mồi. Hiện tại, Mộ Hàn đã thu lưới, mà mình thì trở thành mục tiêu thứnhất của hắn...

Trong nháy mắt này, trong nội tâm Lâm Ngọc Bạch đổi qua vô số ý niệm trong đầu.

Nguy cơ cực lớn đột nhiên hàng lâm, Lâm Ngọc Bạch hoàn toàn không có tin tưởng liều chết chiến một trn, động tác đầu tiên của hắn là chạy trốn. Bất quá ở thời khắc này, hắn hoàn toàn không có cơ hội vn dụng Thiên Diễn Thần Phù, chỉcó thểdốc sức liều mạng tháo chạy, miệng cũng mở ra rất lớn.

Đáng tiếc, còn không đợi Lâm Ngọc Bạch phát ra âm thanh nhắc nhở ba người Phùng Thịnh, Kha Chấn cùng Hoa Thun, một hồi đau nhức kịch liệt khó nói lên lời bay lên não, trong khoảnh khắc liền đã lan tràn đến toàn thân. Thanh âm vừa vọt tới bên cạnh yết hầu két một tiếng dừng lại, thân hình Lâm Ngọc Bạch đột nhiên cứng đờ. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Sau một khắc, Lâm Ngọc Bạch liền rủ xuống tầm mắt, bịmũi đao nhuộm đỏ máu tươi lp tức đâm vào đồng tử hắn.

Đối với Đạo Cảnh tu sĩmà nói, cho dù thân thểnát bấy, cũng có thểcòn sống, nhất là Lâm Ngọc Bạch loại Dương Hồ cảnh cường giảthực lực không bịhao tổn này. Nếu bịĐạo Khí khác xuyên thấu thân thể, Lâm Ngọc Bạch hoàn toàn có thểtiếp tục chạy thục mạng, nhưng bây giờhắn lại phát hiện như có vô số Lôi Điện từ trong thân đao kia lan tràn ra, không chỉcó chăm chú quấn chặt lấy thân thểmình, càng đem Tâm Cung của mình phong tỏa ở trong thân thể.

Thảm trạng của Bạch Đạo Tử hiện ra trong đầu, sắc mặt Lâm Ngọc Bạch tái nhợt, cảm xúc tuyệt vọng không tự chủ được từ sâu trong linh hồn bay lên.

- Hô!

Ngay sau đó, Lâm Ngọc Bạch liền phát hiện thân thểcủa mình đằng vân giá vụ, tiến nhp một mảnh không gian tím ý sáng sủa, tiếp theo chuôi trường đao hình dáng như tia chớp này ly thểmà đi, nhưng Tâm Cung của Lâm Ngọc Bạch lại bịtriệt đểgiam cầm, trong nháy mắt công phu, hắn liền biến thành một người bình thường.

Lâm Ngọc Bạch biết rõ, đây là Tâm Cung không gian của Mộ Hàn, mình đã đi theo gót bọn người Bạch Đạo Tử, hơn nữa, giờphút này bọn hắn đang ở bên người mình, ngoại trừ Bạch Đạo Tử, Khúc Kiên ra, ngay cảLong Thụ lúc ban đầu hắn muốn đi bái phỏng cũng ở đây, tất cảđều là sắc mặt hôi bại, im lặng im lặng.

- Lâm sư huynh, từ khi chia tay đến giờkhông có vấn đề gì chứ!

Một âm thanh cười khẽ đột nhiên vang lên, nương theo lấy thanh âm này cùng nhau xuất hiện, còn có Mộ Hàn dùng lực lượng tinh thần ngưng tụ thành một đạo hư ảnh.

Nguồn: tunghoanh.com/vu-vuong/quyen-2-chuong-603-joobaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận