Vương Gia Ta Biết Sai Rồi Chương 115 : Đại quân hồi kinh

Trừ Mạnh Dịch Vân, những người đang ngồi ai mà chưa từng nghe qua y thuật của Dược cốc, mấy câu của Hàn Nguyệt Nguyệt không những không ảnh hưởng đến ấn tượng của bọn họ với Dược Cốc, mà còn cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt quá khiêm tốn, chỉ cần người Dược Cốc ra tay, cho dù người bệnh sắp chết, tỷ lệ cứu sống cũng là 6 phần.

Lý Mậu cười cười, “Vương phi khiêm tốn quá, nghe nói cốc chủ có ba đồ đệ?” lúc trước hắn chỉ nghe nói về Y Huyên và Y Thường Thanh, không ngờ Vân vương phi cũng là người Dược Cốc.

“Đúng, sư tỷ ta tính hay thay đổi, không thích người lạ, nên rất ít ra khỏi cốc”, mà dù có đi ra, không tới nửa tháng, mặc kệ sư huynh đang ở cái xó nào, nhất định cũng sẽ chạy tới tóm sư tỷ trở về.

Hai người này thật sự rất thú vị, sư huynh không nói, sư tỷ vô tâm, không biết đến lúc nào sư phụ mới được ẵm cháu.

Về phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt cuộn mình trong chăn, hiện giờ nhiều người biết như vậy, có lẽ sau này nàng phải đóng kín cửa không bước chân ra khỏi nhà mất.

Mạnh Dịch Vân cởi áo khoác, đi tới bên giường. “Sao vậy? Không thoải mái?”, thấy vẻ mặt đau khổ của Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch VÂn hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu một cái, chôn mặt trong chăn. Mạnh Dịch Vân đụng đụng nàng, “Thay y phục ra trước đi, khí lạnh trên người nhiều, coi chừng cảm lạnh”.

Hàn Nguyệt Nguyệt để mặc Mạnh Dịch Vân cởi y phục của nàng, đến khi chỉ còn lại áo trong, vội vàng nắm tay Mạnh Dịch Vân, “Được rồi, ta phiền lắm”, đẩy tay Mạnh Dịch Vân ra, đi rửa mặt xong, lại chui vào chăn, không để ý tới Mạnh Dịch Vân.

Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới mình, rửa mặt xong cũng chui vào chăn. Mùa đông, chân Hàn Nguyệt Nguyệt đặc biệt lạnh, ủ chăn mãi vẫn không ấm được, Mạnh Dịch Vân ủ chân Hàn Nguyệt Nguyệt trong bắp chân mình, tay ôm lấy eo nàng.

“Chớ phiền, có ta ở đây, những người đó còn dám tìm tới cửa!”. Hàn Nguyệt Nguyệt cọ cọ mặt lên ngực Mạnh Dịch Vân, “Khó trách tại sao sư phụ lại muốn ở trong cốc, thanh tịnh hơn nhiều”, người ta tìm tới cửa, không thể thấy chết mà không cứu, không biết thì không nói, nhưng thân là thầy thuốc, sao có thể để bệnh nhân chết trước mặt mình, cho dù hắn sắp chết, cũng phải cố hết sức mới được.

“Nếu nàng thích, đợi khi mọi chuyện kết thúc,chúng ta về Dược Cốc đi”, Mạnh Dịch Vân nói. Hàn Nguyệt Nguyệt ôm Mạnh Dịch Vân , “Không biết chuyện sẽ trở nên thế nào, chàng có thể bỏ hết tất cả đi cùng ta sao? Giờ nói những thứ này còn quá sớm, đến lúc đó hẵng nói”, nàng không muốn làm hắn khó xử.

Hai người ôm chặt nhau, “Đoàn Đoàn và Viên Viên khỏe không?”, Mạnh Dịch Vân hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt hunghăng nhéo hông Mạnh Dịch Vân một cái, bất mãn nói “Chàng đúng là người cha vô lương tâm, lâu vậy mới nhớ đến hỏi thăm nhi tử?”.

Mạnh Dịch Vân bị đau, vội bắt tay Hàn Nguyệt Nguyệt lại, “Không phải là vì quá vui khi thấy nàng nên quên mất sao, dù là con ta, cũng không thể thay thế địa vị của nàng”. Mặc dù Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn, nhưng nghe thấy lời Mạnh Dịch Vân, trong lòng vẫn ấm áp.

“Bớt dẻo miệng, hai đứa đầy năm rồi, lớn rất mau, khi ta đi, chúng đã đi được vài bước, ta còn dạy chúng gọi chàng”, Hàn nguyệt Nguyệt vui vẻ nói, đây đều là công lao của nàng.

Mạnh Dịch Vân ôm chặt Hàn Nguyệt nguyệt, “Hai đứa trách ta không xứng làm cha đúng không?”, lúc sinh, lúc chúng biết đi, lúc đầy năm hắn đều không có mặt.

Hàn Nguyệt Nguyệt biết trong lòng Mạnh Dịch Vân không dễ chịu gì, ngẩng đầu lên hôn mặt hắn. “Thứa dịp hiện tại chúng còn chưa nhận thức, chàng lập tức bồi thường đi, nếu không ta không bảo đảm”. Mạnh Dịch Vân cười cười, “Ừ, chờ hồi kinh thì đón hai đứa về, bù đắp lại cho chúng”.

Mạnh Dịch Vân đặt tay lên bụng Hàn Nguyệt Nguyệt vuốt ve qua lại. Hàn Nguyệt Nguyệt bắt tay Mạnh Dịch Vân, “Ta còn chưa chắn chắc, nên không nói cho chàng biết, định chờ chàng trở về mới nói, ai ngờ.........”. Mạnh Dịch Vân hôn trán Hàn Nguyệt Nguyệt, “Thật xin lỗi, ta về trễ”. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Đều qua rồi” , lúc ấy nàng rất đau đớn, thậm chí còn có hận, nhưng hận thì làm gì được, cũng không mang đứa bé về lại được.

“Nguyệt Nguyệt nàng trách ta không?”, Mạnh Dịch Vân nói, lúc nàng sảy thai hắn không có bên cạnh, lúc nàng gặp nạn hắn cũng không có, thật không xứng làm trượng phu.

Hàn Nguyệt Nguyệt vuốt ve mặt Mạnh Dịch Vân, “Trách, khi đó ta hận chàng chết đi được, người ta đều có trượng phu bên cạnh, ta không có, trong lòng rất khổ, nhưng lại không thể để bọn họ lo lắng”, mỗi đêm khuya, nàng vẫn lo lắng cho hắn ngủ không yên.

Mạnh Dịch Vân nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Sau này sẽ không như vậy nữa, Nguyệt Nguyệt, về sau lúc nào ta cũng sẽ bên cạnh nàng”. Hàn Nguyệt Nguyệt bật cười, “Cho dù về sau chàng muốn tránh ta cũng không được, chàng đi nơi nào ta theo nơi đó, ta sẽ không phải lo lắng nữa, chàng có chuyện gì cũng không được gạt ta”.

“Được”. Mạnh Dịch Vân dịu dàng hôn lên mắt nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, ôm cổ Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân thấy được đáp lại, lần lượt hôn lên mắt, mũi, môi nàng.

Quá nhiều nhớ nhung, tựa như sợ người bên dưới phút chốc tan biến, Mạnh Dịch Vân ôm chặt Hàn Nguyệt Nguyệt, khiến nàng không thở nổi, hung hăng cắn môi Mạnh Dịch Vân một cái. Mạnh Dịch Vân bị đau lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu lên, Hàn Nguyệt Nguyệt tranh thủ thở gấp.

“Chàng muốn ta thiếu khí mà chết à”. Mạnh Dịch Vân thấy thế, khóe miệng giương lên, dời mục tiêu, cắn vành tai nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy ngứa ngáy như bị kiến bò.

Từ tai đến cổ, rồi xương quai xanh, dần dần đi xuống, y phục Hàn Nguyệt Nguyệt dần rớt ra. Từ sau khi sanh con xong, vóc người nàng càng thêm đầy đặn, một đôi no tròn xuất hiện trước mắt Mạnh Dịch Vân.

“Nhẹ một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy đẩy người bên trên, người này chẳng dịu dàng chút nào, Hàn Nguyệt Nguyệt bị cắn một cái, bất mãn nói. Mạnh Dịch Vân nghe vậy cắn nhẹ lại.

Đêm khá dài, nhưng với hai người mà nói, quá ngắn ngủi, lúc Hàn nguyệt Nguyệt ngủ, trời đã sáng. Mạnh Dịch Vân thỏa mãn ôm người trong lòng ngủ.

Hôm sau, không ai dám tới quấy rầy hai người, Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh vì đói, mở mắt, phát hiện mình đang bị Mạnh Dịch Vân ôm chặt lấy, khó trách nằm mơ thấy toàn thân không nhúc nhích được, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Hàn Nguyệt Nguyệt tránh ra, lăn vào bên trong.

“A~~”, toàn thân đau nhức, vừa động, bên hông đau nhói. Mạnh Dịch Vân bị đánh thức, nghe tiếng rên của Hàn Nguyệt Nguyệt, mở mắt, gấp gáp hỏi “Sao rồi?”. Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt, “Không sao, ta đói.”. Không biết đã lúc nào, trong phòng có chút tối, chẳng lẽ còn chưa sáng?

Mạnh Dịch Vân khẽ mỉm cười, lăn người qua, ôm Hàn nguyệt Nguyệt, “Ngủ nguyên một ngày quả thật là đói bụng”, hai thân thể trần trụi dính vào nhau, Hàn Nguyệt Nguyệt cố sức đẩy ra, đáng tiếc không thành công.

“Lúc nào rồi?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Vân đáp, “Sắp tối”, lúc hắn tỉnh lại là buổi trưa, hiện tại chắc là gần tối.

Hai người đến phòng ăn, mấy người Vương Dũng đều đã có mặt, một bộ không có chuyện gì, thấy hai người đến, Vương Dũng đứng dậy, “Vương gia và vương phi tới, mau dọn cơm lên, đói chết rồi!”, có thê tử thật tốt, chờ lúc rảnh rỗi, mình cũng phải đi kiếm một người.

Lý Mậu nhìn hai người cười cười, gọi người dọn cơm lên. Hàn Nguyệt Nguyệt đi sau lưng Mạnh Dịch Vân, cúi đầu: mắc cỡ chết người, hai người dây dưa cả đêm, người ta không biết mới là lạ.

“Vương gia, hôm qua Đông Phương Trí đã dẫn người võ lâm về kinh trước, khi nào chúng ta xuất phát?” Hắn đã ngồi không yên, muốn đánh một trận thống khoái.

“Ngày mai xuất phát, đi chậm chút, muộn hơn bọn họ mấy ngày là được”, chờ những người đó làm đại quân Thái Uyên loạn, hắn tấn công nữa là xong.

Lý Mậu cũng thấy hợp lý, “Vậy bên Tần thị vệ?”, mười vạn tân binh có phải cũng nên đi theo. Mạnh Dịch Vân đáp, “Bên đó, phiền huynh đệ Hoàng gia đi tiếp ứng, trực tiếp quay đầu hồi kinh”, ba mặc vây công, xem bọn chúng thoát thế nào.

“Vâng, sáng sớm mai, huynh đệ ta sẽ lên đường” Hoàng Dận nói, rốt cuộc cũng trở lại kinh thành. Hai huynh đệ cực kỳ kích động.

“Vương gia và vương phi có về cùng không?” Trình Anh hỏi, có hai người, sĩ khí của binh lính nhất định tăng lên nhiều.

“Bổn vương tự có sắp xếp, Trình tướng quân cứ dẫn quân về trước”, tốc độ đại quân quá chậm, hai người họ về trước, thăm dò tình hình một chút, mới tính toán bước tiếp theo.

Sáng sớm hôm sau, Trình Anh và Lý Mẫu thống lĩnh 10 vạn đại quân lên đường hồi kinh. Hoàng Dận và Hoàng Hạo đi Từ Châu tiếp ứng tân binh. Nhìn đại quân lên đường, Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào ngực Mạnh Dịch Vân, “Khi nào chúng ta đi?”. Mạnh Dịch Vân nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Không vội, đợi thêm một ngày, hiện tại Tây Lương còn chưa xuất binh, đợi xem sao”, mặc dù Tây Lương đã đổi vua, nhưng có việc lần trước, hắn không thể không cẩn thận.

“Ừ”, dù Diệp Kỳ Phong đã đảm bảo với nàng, vả lại còn có Y Huyên, nhưng ai có thể chắc chắn hắn sẽ không giống như vua Tây Lương trước, lật lọng. Nếu Diệp Kỳ Phong đổi ý, Nam Tĩnh tiến công lần nữa, vậy bọn họ không thể chống nổi, hiện tại điều 20 vạn đại quân đi, chỉ còn 10 vạn thủ thành, nhất định Nam Tĩnh sẽ thừa cơ hành động.

“Hay là, ta lại đi náo một trận?”, mặc dù không giải quyết hết được, nhưng kéo dài thời gian là tốt rồi. Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn nguyệt Nguyệt “Trên chiến trường, đều dựa vào thực lực phân thắng bại, lần trước Nam Tĩnh bị nàng làm loạn, sợ là toàn bộ tính trên đầu ta”.

Hàn Nguyệt Nguyệt nghe vậy cười nói “Nếu có thể thắng mà không cần hi sinh binh lính, quản nhiều như vậy làm gì, dù sao mặc kệ ta làm gì, đều có chàng đứng sau trông chừng mà”.

Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Nàng muốn làm gì thì làm, vậy được rồi chứ?” Hắn không quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần nàng thấy vui là được rồi. Hai người nhìn đại quân dần đi xa, Hàn nguyệt Nguyệt nói, “Đi, giờ chúng ta đi, ta còn chưa biết mặt mũi vua Nam Tĩnh là thế nào đâu”, nấu cơm cho hắn mấy ngày mà vẫn chưa thấy mặt người.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vuong-gia-ta-biet-sai-roi/chuong-117/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận