Vương Gia Ta Biết Sai Rồi Chương 23

Xe ngừng chuyển động, bây giờ đã nửa tháng sau, đến thành Ly, Hàn Nguyệt Nguyệt rốt cục cố lấy hết dũng khí chạy đến Mạnh Dịch Vân đàm phán: “Mạnh đại ca, chúng ta có thể ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày hay không?”, dù sao cũng đã đến thành Ly, chỉ hơn mười ngày là có thể đến Hoàng Sơn, thời gian vẫn còn kịp, nàng không muốn hại cái mạng nhỏ của mình, mỗi ngày ở trong xe ngựa xóc lên xóc xuống, toàn bộ thân thể đều nhanh mệt rã rời.

Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi lần xuống xe cũng là một bộ dạng rất mệt mỏi, không đành lòng hành hạ nàng nữa, “Được, dù sao thời gian còn sớm, chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi mấy ngày”, nghe được Mạnh Dịch Vân tuyên bố xong, Hàn Nguyệt Nguyệt vô cùng kích động. Chuyến đi lần này làm cho nàng thật cảm nhận được, sau này ra ngoài đi một người mới là tốt, có thể ban ngày ngủ, buổi tối lên đường, vừa làm việc nhanh vừa tốn ít thời gian, hơn nữa không cần chịu tội như hiện tại, cả nhóm người mỗi ngày cứ chậm rãi ở trong xe ngựa quá mệt.

“Mạnh đại ca, huynh thật là tốt, rốt cục có thể ngủ nướng”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới Mạnh Dịch Vân bên cạnh, hăng hái vuốt đuôi ngựa, vậy mà Mạnh Dịch Vân vẫn chịu đựng được.

“Đi thôi, đi vào ăn cơm trước “, Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo sau Mạnh Dịch Vân vào khách điếm, thành Ly là một thành lớn, nhân khẩu cũng nhiều, cho nên rất náo nhiệt, khách điếm người đến người đi, làm ăn rất tốt, dù sao hết thảy đều có Hắc Ưng làm hết, chủ tớ Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ nghe người ta an bài là được, ung dung mừng rỡ.

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa đi vào cửa, bên trong liền có một người vọt ra, Hàn Nguyệt Nguyệt chưa kịp tránh ra đã bị đụng phải, may là động tác Tiểu Tinh mau lẹ mới không bị ngã trên mặt đất. “Không có mắt à”, đụng vào tiểu thư nhà mình, Tiểu Tinh một chút cũng chưa khách khí. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi”, nam tử đụng vào Hàn Nguyệt Nguyệt kia trên người đeo một bao quần áo, hẳn là cũng tới ở trọ, không ngẩng đầu, chỉ nói hai câu thật xin lỗi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. “Người này làm sao thế?”, “Quên đi, người ta có lẽ có việc gấp”, dù sao mình cũng không có chuyện gì, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng lười so đo, lôi kéo Tiểu Tinh vào khách điếm.

Hàn Nguyệt Nguyệt là lần thứ hai tới thành Ly, lần đầu tiên là lúc Thiên Hương lâu khai trương. Thiên Hương lâu hiện nay phủ đầy các thành lớn ở Đại Khánh, thành Ly này đương nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua là kể từ sau khi khai trương, vẫn luôn là Tư Tư và Như Song quản, nàng vẫn chưa đến đây lại, hiện tại vừa lúc có cơ hội, tự nhiên muốn đi chiếu cố chỗ làm ăn của mình một chút.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới ngồi xuống đối diện Mạnh Dịch Vân, uống chén trà, “Mạnh đại ca, chúng ta đổi lại nơi ở có được hay không?”. Mạnh Dịch Vân đặt chén trà xuống, nhìn về phía Hàn Nguyệt, “Không thích khách điếm này sao?”,khắp bốn bể đây là khách điếm lớn nhất thành Ly này, Hàn Nguyệt Nguyệt chẳng lẽ không hài lòng? “Không phải, dù sao ở thành Ly không phải cũng có Thiên Hương lâu sao? Chúng ta ngụ ở đó là được”, tự mình sẽ thoải mái một chút, hơn nữa thức ăn lại hợp khẩu vị mình, tiết kiệm tiền, có nơi có thể ở, cần gì phải lãng phí.

“Bản thân ta là đã quên, muội là chủ nhân của Thiên Hương lâu”, Mạnh Dịch Vân tùy ý, ở đâu cũng được, nếu Hàn Nguyệt Nguyệt đã nói, hắn cũng không có lý do gì để cự tuyệt.

“Ta chỉ là trên danh nghĩa mà thôi”. Mạnh Dịch Vân cười cười, gọi Hắc Ưng chuẩn bị, đoàn người hướng Thiên Hương lâu lên đường. Bây giờ là ban đêm, trên đường cực kỳ náo nhiệt, Như Họa Như Tuyết trên đường không ngừng vén màn lên trông ra ngoài.

“Tiểu thư, thành Ly này so với thành Tứ Phương cũng thật náo nhiệt”, hai cái nha đầu nhìn bên ngoài mặt chộn rộn. Thiên Hương lâu ở khu vực phồn hoa nhất thành Ly, rất dễ tìm, đoàn người đến cửa Thiên Hương lâu xuống xe, lập tức có tiểu nhị tiến lên chiêu đãi.

Đưa xe ngựa giao cho tiểu nhị, mấy người đi vào bên trong, cái bàn ở hành lang cũng ngồi đầy người, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng cao hứng, giống như thấy nén bạc óng ánh đang hướng túi tiền của mình bay vào. (tưởng tượng thật là sinh động.haha)

“Khách quan, mời lền lầu”, dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị, mấy người đi đến Hà viên. “Lầu Thiên không còn nhã gian sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt không thích nhiều người, nơi này hiệu quả cách âm không tốt, hơn nữa cách vách đều có người.

“Còn có Đông cư, khách quan muốn đổi sao?”, tiểu nhị tự nhiên nhìn ra mấy người Hàn Nguyệt Nguyệt là khách quý, không thể đắc tội được, cho nên rất nhiệt tình chiêu đãi. “Dẫn chúng ta đi Đông cư”, tất cả Thiên Hương lâu kết cầu đều giống nhau, cho nên Thiên Hương lâu ở thành Ly này đương nhiên là giống ở thành Tứ Phương.

Hàn Nguyệt Nguyệt đem mỗi phía sau Thiên Hương lâu xây một tiểu viện riêng, thuận tiện lúc đến có chỗ ở, bình thường Tư Tư và Như Song tới làm việc cũng là ở hậu viện.

“Tiểu thư, chúng ta đi sắp xếp chỗ ở”, hạ nhân ăn cơm xong tự nhiên là không thể cùng chủ tử ngồi cùng nhau, cho nên Hắc Ưng và mấy người Tiểu Tinh liền lui xuống, Đông cư cũng chỉ còn lại hai người Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân.

Tiểu Tinh tìm được trưởng quầy nói rõ người tới, trưởng quầy biết chủ nhân đến tìm, tự nhiên thật cao hứng đi bố trí. Chủ nhân chỉ có khai trương mới tới, cách đây cũng hai năm rồi, hôm nay đột nhiên cũng không biết vì chuyện gì đến, xem ra hắn phải cẩn thận một chút, chọc giận chủ nhân, hắn cũng không có quả ngon để ăn.

Bởi vì ban đêm khách nhân khá nhiều, tất cả mọi người không nhàn rỗi, không tìm được người quét hậu viện, trưởng quầy không còn cách nào khác tự thân ra ngoài tìm tạm thời bốn người làm, đem bên trong hậu viện tổng vệ sinh một lần, lại đem dụng cụ sắp hai bên, bởi vì thời gian không đủ, nếu không trưởng quầy khẳng định còn có thể đem rèm cửa sổ trong phòng thay mới.

Tiểu Tinh mang theo Như Họa Như Tuyết và Hắc Ưng đến trong phòng hậu viện ăn cơm, thấy trưởng quầy bộ dáng quấn quít, mọi người lắc đầu. Ăn uống no đủ, mấy nha đầu mới đi chuẩn bị gian phòng cho Hàn Nguyệt Nguyệt, nước nóng, y phục, Hàn Nguyệt Nguyệt ăn cơm trở lại có thể tắm rửa nghỉ ngơi.

“Như thế nào, có vừa miệng không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ vào thức ăn đầy bàn hỏi Mạnh Dịch Vân, đây là tất cả món ăn chiêu bài của Thiên Hương lâu nàng mang lên một lượt, mặc dù có điểm lãng phí, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vì để thể hiện ra phong độ chủ nhân, cho nên liền gọi tiểu nhị mỗi thứ một dĩa.

“Nguyệt Nguyệt, muội mời đầu bếp nơi nào, tay nghề không tệ”, Mạnh Dịch Vân nếm vài miếng, quả thật không tệ, mùi vị cũng rất đặc biệt. Nghe được khích lệ của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, chỉ vào một cái dĩa khác: “Nếm thử cái này nữa”. Những đầu bếp này đều là nàng triệu tập từ thành Tứ Phương huấn luyện hai tháng mới có thể thượng hạng như vậy, hơn nữa dựa theo thực đơn và cách làm nàng cung cấp, mặc dù không có thể cho nàng thật hài lòng, nhưng mà cũng không tệ.

“Đậu hủ rất mềm”, Mạnh Dịch Vân nếm xong cảm thấy đầu bếp trong cung cũng không hơn thứ này.

“Những món ăn này đều là ta nghĩ ra”, Hàn Nguyệt Nguyệt rất tự hào nói đến công lao của mình trước Mạnh Dịch Vân, nàng cảm thấy các tửu lâu khác chỉ được mỗi màu sắc rực rỡ, mùi vị không có gì đặc biệt, cho nên nàng mới tìm đường làm giàu từ điều này. Nơi này có rất nhiều món ăn mà những nơi khác không có, hẳn là là độc nhất vô nhị ở thời đại này.

“Không ngờ chỉ y thuật của muội rất à ngay cả tài nấu nướng cũng tinh thông như vậy”, hắn vẫn cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt là một cô gái có tài, tuổi còn trẻ, y thuật tinh xảo, hơn nữa bản lĩnh làm ăn cũng rất thông thạo, trong khoảng thời gian chung đụng với nhau, hắn đối với Hàn Nguyệt Nguyệt thưởng thức càng ngày càng nhiều.

Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay gắp miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong chén, “So với Mạnh đại ca, Nguyệt Nguyệt như mèo đấu với hổ, Mạnh đại ca chớ giễu cợt ta”, những cái khác không nói, ngân hàng tư nhân nam bắc dưới cờ Mạnh Dịch Vân đều lớn hơn của nàng gấp mấy lần, chính mình so với người ta quả thực là như hạt cát sa mạc.

“Mạnh đại ca, nói mới nhớ ta còn thiếu tiền huynh, ta bây giờ có cần phải trả huynh không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới ba năm trước đây gọi Tiểu Tinh đến lấy khoản tiền kia, vốn là muốn sau khi có tiền lập tức trả lại, nhưng đến hiện tại cũng chưa có trả.

“Thiếu tiền ta? Nguyệt Nguyệt mượn ta khi nào, ta làm sao không nhớ rõ?”, Mạnh Dịch Vân dừng động tác tay lại, hắn tất nhiên biết Hàn Nguyệt Nguyệt cầm lệnh bài lấy khoản tiền kia, nhưng mà trên mặt giả vờ tạo ra một bộ dạng khó hiểu.

Hàn Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, “Ta lấy lệnh bài huynh cho đến ngân hàng tư nhân, bất quá vốn định có tiền sẽ trả lại, chẳng qua là không có cơ hội gặp Mạnh đại ca, hiện tại gặp đương nhiên là phải trả”. Hàn Nguyệt Nguyệt nhấn mạnh âm thanh rất chân thành là mình thật sẽ trả tiền.

Thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân trên mặt mới giả ra một vẻ mặt nghi hoặc giải thích: “Nếu là lệnh bài ta uội, muội cầm nó đi lấy vậy sẽ là của muội”, hắn đã không nghĩ tới, Hàn Nguyệt Nguyệt ba năm qua cũng chỉ mang lệnh bài lãnh ba vạn lượng bạc. Cho dù lấy nhiều hơn nữa hắn cũng sẽ không hỏi tới, dù sao đã cho người, người ta xử trí như thế nào là chuyện của người ta, chỉ cần không làm chuyện gì ảnh hưởng đến hắn là được rồi.

“Sao có thể như vậy được, mặc dù tiền không nhiều lắm, nhưng là liên quan đến vấn đề nhân cách, ta nói trả là nhất định sẽ trả”, nàng mặc dù thích tiền, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi người ta, nếu nói quân tử yêu tiền nhưng cũng phải có đạo lý, Hàn Nguyệt Nguyệt nàng quyết không phải loại người như vậy.

Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt bộ dáng nghiêm túc, cười cười, “Nếu nói như vậy, tiền lãi cũng phải tính một lượt chứ”. A ~ cái gì, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, trả lãi ư? Nàng đến không nghĩ qua, cẩn thận hỏi: “Ba vạn lượng cộng thêm ba năm tiền lãi là bao nhiêu?”, Mạnh Dịch Vân tính một chút: “Theo như quan hệ của chúng ta mà nói, ta uội lãi thấp nhất, ba vạn lượng một năm ba mươi lượng, ba năm tổng cộng là ba vạn chín mươi lượng”. Hàn Nguyệt Nguyệt tính toán, nhiều như vậy, chín mươi lượng là thấp nhất ư, nàng không biết ngân hàng tư nhân của Mạnh Dịch Vân tiền lãi cao như vậy, sớm biết nàng sẽ đem tiền đến trang của hắn trả rồi.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vuong-gia-ta-biet-sai-roi/chuong-24/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận