Vương Phi 13 Tuổi Chương 120: Gió thổi mây phun (20)

Hiên Viên Triệt mắt quét qua Tả tướng một cái, mặt mày đầy lệ khí, đánh người của hắn đã đời rồi còn muốn chạy, đâu dễ thế.

“Ngươi……” Tả tướng mặt nhất thời xanh mét.

Mộ Dung Lưu Nguyệt kiêu ngạo ương ngạnh, hắn không phải giờ mới biết, nhưng không nghĩ tới nàng kiêu ngạo đến mức này.

“Huống chi, bổn Vương phi giáo huấn vài cái binh lính Thiên Thần, cần gì bằng chứng, xem không vừa mắt là đánh, có sao nào.” Cực kỳ cuồng vọng

Mắt lạnh lùng đảo qua mười binh lính trước mặt, Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, một tay lấy chuỷ thủ ném ra đằng sau, mang găng bạc vào: “Đừng nói bổn Vương phi ỷ lớn đánh nhỏ.”

Tiếng nói vừa dứt, cả đài cao nhất thời vang tiếng cười, Vương phi bọn họ mới mười ba tuổi, mà binh lính trước mắt, chọn đại một người cũng phải trên hai mươi, ý lớn đánh nhỏ, Vương phi bọn họ thật là hài hước.

Hiên Viên Triệt tiếp lấy chuỷ thủ Lưu Nguyệt ném tới, chậm rãi ngồi ngắm nhìn mân mê.

Chu Thành phía sau thấy màn này, lập tức tiến lên một bước, nhẹ giọng nói bên tai Hiên Viên Triệt: “Tướng quân, bọn họ rất lợi hại, Vương phi…..”

Lời còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt chậm rãi lắc đầu, Lưu Nguyệt của hắn cũng không phải kẻ lỗ mãng, cái găng bạc kia, so với chuỷ thủ này lợi hại hơn nhiều.

Vẻ mặt bẩn bẩn, một thân chật vật, nhưng khí thế đầy người, Lưu Nguyệt tiến lên phía trước từng bước, trên mặt đầy vẻ khinh miệt, ngón cái hướng mười người kia dựng thẳng, sau đó lộn vòng một cái, ngón cái chĩa xuống mặt đất, ý tứ không cần nói cũng biết.

Mười người kia thấy vậy liếc nhau, lợi kiếm trong tay vung lên, nhất tề đánh hướng Lưu Nguyệt.

Mắt nhìn một kiếm quét tới, định chém vào thắt lưng Lưu Nguyệt, nàng không phản ứng lại, khiến binh lính chung quanh nhất thời kêu lên sợ hãi.

Tiếng kêu kia vừa mới thốt ra, Lưu Nguyệt giữa sân không nhúc nhích, nhưng tay lại nhanh như chớp chộp lấy trường kiếm kia, tiếng kinh hô còn mắc nghẹn ở cổ họng mọi người, chỉ thấy ngân quanh lấp lánh, trường kiếm ‘phịch’ một tiếng, bị Lưu Nguyệt chấn gãy thành hai đoạn, thân hình nhoáng lên, nửa đầu kiếm đã bị Lưu Nguyệt đâm vào trong ngực binh lính cầm kiếm lúc nãy.

Hết thảy, chỉ trong nháy mắt.

Chín người còn lại, lập tức biến sắc, ra tay càng không lưu tình, hết sức chăm chú.

Như bướm bay lượn, bàn tay mang găng bạc trắng nõn kia, so với thần binh lợi khí còn lợi hại hơn.

Hai tay vung lên, chỉ nghe tiếng xương ‘cách’ một tiếng, một người gãy cổ ngã xuống.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vuong-phi-muoi-ba-tuoi/chuong-120/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận