Vương Phi 13 Tuổi Chương 349: Nhược thủy ba nghìn (6)

Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, ở trong mắt nàng, Hiên Viên Triệt chính là của nàng, của một mình nàng, một vợ một chồng, thiên kinh địa nghĩa (việc bình thường, tự nhiên, lẽ đương nhiên).

Chính là nàng đã quên mất, nơi này không phải thế kỉ hai mươi mốt, nơi này là thời đại của ba vợ bốn nàng hầu, thời đại mà một quân vương lại có cả đống phi tần.

Một người nam nhân cũng không biết kiểm điểm, cũng không biết trung trinh, cũng không biết một đời chỉ yêu một người.

Nữ nhân cũng vậy, trong mắt bọn họ là thiên kinh địa nghĩa.

Đặc biệt là những người sinh ra trong hoàng thất, loại quan niệm giữ gìn trinh tiết chỉ vì một người lại càng là chuyện mơ tưởng giữa ban ngày.

Chậm rãi quay đầu, hai mắt nhìn chăm chú vào chướng khí màu lam.

Hiên Viên Triệt, ta tin tưởng chàng, đừng để ta thất vọng.

Hiên Viên Triệt, ta tin tưởng chàng, không được phản bội ta, hậu quả của nó người thường không gánh nổi đâu.

Hơi thở chậm lại, dần hạ hỏa, áp chế cơn giận, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Hai tròng mắt ngắm nhìn chướng khia lam nhạt, trong đáy mắt Lưu Nguyệt không thể nhìn ra được bất kì cảm xúc nào.

Kiếp trước không liên hệ với bất kì điều gì, không nếm qua yêu hận.

Kiếp này, trời ban tặng cho, trân trọng đối đãi.

Là Hiên Viên Triệt làm cho mình muốn yêu một người, quý trọng một người, là hắn cho mình tình cảm chân thành, sinh tử không hối hận.

Không thể dễ dàng phá hỏng nó, không cần hủy hết tất cả yêu hận của nàng.

Nàng sẽ không đi cứu hắn, nàng cũng sẽ không đi tìm hắn.

Nếu cửa ải này hắn không qua được, dễ dàng đánh vỡ hết thảy, như vậy thì dù hôm nay nàng ngăn cản, nhưng sẽ có một ngày nào đó chuyện này lại tái diến.

Tình yêu, là chuyện của hai người, không phải chuyện của một người.

Nhưng mà, nếu hôm nay hủy hết tâm ý của nàng, nàng không dám cam đoan nàng sẽ làm ra cái chuyện kinh khủng đến cỡ nào, chính nàng cũng không biết.

Ánh mặt trời vàng mật, gió núi thổi vù vù.

Bên dưới vách núi trước mắt, tiếng nước chảy loáng thoáng truyền đến, một mảnh yên tĩnh, cây cối dày đặc.

Đứng thẳng đón gió một thân lỗi lạc.

Độc Cô Dạ đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của nang, trong mắt xẹt qua một tia thản nhiên, không nói nhiều, chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn vách núi đen ở bên kia.

Sóng vai mà đứng, đều lạnh như băng, cũng không có bất cứ tình cảm gì.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vuong-phi-muoi-ba-tuoi/chuong-349/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận