Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc Chương 106: Tâm khóa 45

Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa: "Mãn Nguyệt lâu nhất định trở thành tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ."

Âu Dương Sùng Hoa hé nửa con mắt, dưới ánh mặt trời gay gắt, từng chút từng chút tạo ra trên môi nàng, nụ cười càng thêm rực rỡ.

Nhàn nhạt lướt qua gương mặt của Lạc Thanh Lưu, nàng không có bất kỳ câu trả lời nào, chỉ là đem tầm mắt của mình hướng tới trên người nam tử ở nơi xa xa.

Nam tử trên hắc mã đúng lúc này cũng đưa mắt nhìn về phía lầu cao.

Hai hàng lông mày đang nhíu chặt, Hứa Thư Triển cho đến giờ phút này, hình như mới có một chút mỉm cười.

Nụ cười phấn khởi từ từ bao phủ ở trong cát vàng.

Hắn vung cánh tay lên một cái, bóng lưng uy nghiêm mà lạnh lùng khắc vào mặt trời rực rỡ.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của người nọ, Âu Dương Sùng Hoa mới xoay mặt trở lại, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, nói: "Ta muốn trong vòng một năm Mãn Nguyệt lâu phải trải rộng cả Vương Triều Lung Nguyệt."

Lạc Thanh Lưu bỗng dưng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bóng dáng đang chậm rãi đi tới phía dưới lầu.

Đôi môi mím chặt từ từ mở ra, nàng ở phía sau bước nhanh lên, nói: "Cái này thì có là vấn đề gì."

Ánh mặt trời chiếu rọi lên hai hình dáng kia, bóng dài nghiêng nghiêng…..

Đại quân Mặc Âm Trần vừa rời đi, hai ngày sau đó, trong kinh thành liền chuẩn bị cho việc Thái Tử đón dâu.

Âu Dương Phủ cũng không vì chuyện Cửu Vương Gia rời đi, mà có chút sa sút gì.

Dù sao hôn sự Cửu Vương Gia cùng Âu Dương Sùng Hoa cũng không có hủy bỏ, chỉ là hoãn lại đợi đến lúc Cửu Vương Gia trở lại.

Nếu như Cửu Vương Gia đánh thắng trận này, thì giá trị của hắn cũng sẽ khác đi với lúc trước rất nhiều.

Những người muốn nịnh bợ người của Âu Dương Phủ, sẽ nhiều hơn lúc trước.

Cộng thêm, sắp đến ngày hôn sự của Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng Thái Tử Mặc Ngạo Đình , hiện tại được sủng ái nhất Vương Triều Lung Nguyệt, nhất định chính là Âu Dương Phủ.

Nhưng mà cho dù có như vậy, thì Bắc Uyển vẫn vắng lạnh, nơi này trừ Ngân Tụ hầu hạ Âu Dương Sùng Hoa, cùng Bạch Tố Nương ở bên ngoài, cũng không có người nào khác.

Cả Bắc Uyển tràn đầy tiếng đàn duyên dáng, bình tĩnh trầm ổn, như dòng suối nhỏ chảy qua.

Tài đánh đàn của Âu Dương Sùng Hoa, ngày càng tinh xảo, mỗi lần Ngân Tụ nghe như si như say, những chuyện không vui cũng liền quên hết.

Một khúc dừng lại, Âu Dương Sùng Hoa thu tay trở về.

"Tiểu thư, tiếng đàn của người càng ngày càng tốt nha, Ngân Tụ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua tiếng đàn nào dễ nghe như vậy đó."

Ngân Tụ chợt tĩnh lại, đối với tiếng đàn của Âu Dương Sùng Hoa khen không dứt miệng.

"Ngân Tụ, mấy ngày nay em cũng mệt mỏi rồi, hôm nay em không cần phải phụng bồi ta, đi nghỉ ngơi đi."

Âu Dương Sùng Hoa từ trước bàn cầm đứng dậy, giương mắt, nhìn mặt trời buổi chiều ngoài cửa sổ dần dần chìm xuống phía tây.

Một ngày lại trôi qua…..

Ngày mai, chính là ngày Âu Dương Cẩm Nguyệt gả vào Đông Cung, trở thành Thái Tử Phi.

Tối nay, nhất định không phải là một đêm an tĩnh.

Xa xa vẫn có thể nghe thấy được, từ trước viện truyền tới trận trận tiếng nói tiếng cười.

Bạch Tố Nương cũng bởi vì phải bận rộn giúp đỡ, mà không có thời gian tới đây.

Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không có người khác đến quấy rầy.

"Tiểu thư"

Ngân Tụ nhíu mày, bây giờ là thời điểm nào, làm sao nàng lại có thể vào lúc này rời đi tiểu thư, nếu không tiểu thư đúng thật là quá đáng thương.

Chỉ là….

"Ngân Tụ, Đại Phu Nhân bảo ngươi đi Tiền viện giúp một tay."

Từ ngoài viện truyền đến một tiếng quát tháo lanh lảnh.

Ngân Tụ vừa nghe, vội vàng nhấc lên làn váy chạy tới cửa viện, khi nàng thấy Ngân Nguyệt đứng ở cửa viện, thì vội nói: "Ngân Nguyệt tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì, ta đây còn phải chăm sóc Sùng Hoa tiểu thư, như thế nào đi được."

"Người làm không đủ, ta có biện pháp gì, lời của Đại Phu Nhân nói, ta không dám không vâng lời, ngươi tự suy nghĩ mà làm đi." Ngân Nguyệt hừ một tiếng, ánh mắt châm biếm, thăm dò chút trong viện Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Đáng tiếc, Sùng Hoa tiểu thư, hôn sự êm đẹp lại gặp phải như vậy, nếu Cửu Vương Gia có ở đây, Bắc Uyển hôm nay cũng sẽ không vắng lạnh như thế, quả nhiên vận mệnh nửa điểm cũng không có phần của người."

"Ngân Nguyệt!" thanh âm Ngân Tụ trầm xuống, cả khuôn mặt bởi vì lời nói Ngân Nguyệt mà giận đến tái đi.

"Được rồi, được rồi, ta cũng không muốn nói nhiếu với ngươi, có đi hay không tùy ngươi, nếu Đại Phu Nhân có quở trách xuống, ngươi đừng nói ta không có tới bảo ngươi đi."

Ngân Nguyệt hiển nhiên một khắc cũng không muốn lưu lại ở chỗ này, nói xong, liền vội vã rời đi.

Ngân Tụ ở sau lưng của Ngân Nguyệt, phi..phi hai tiếng, trong miệng liên tục chửi bới.

Nàng dùng sức thật mạnh đóng sập cửa viện lại, tức giận đi trở vào trong sân, "Thật là quá đáng, Phu Nhân đã bị đưa đi hỗ trợ rồi, cư nhiên bây giờ ngay cả ta cũng muốn đuổi đi, tiểu thư, bọn họ đây không phải là khi dễ người sao?"

Chân mày Âu Dương Sùng Hoa nhẹ giương, trên môi mang theo ý cười thản nhiên, nói: "Ngân Tụ, em hãy đi đi!"

"Tiểu thư, sao em có thể rời người đi được!" Ngân Tụ giẫm chân.

"Nếu em không đi, Đại Phu Nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho em, đến lúc đó có thể em cũng không cách nào tiếp tục được ở lại Âu Dương Phủ, nhẫn nại một chút thì trời cao biển rộng."

Âu Dương Sùng Hoa một chút cũng không để ý, ngược lại còn phải trấn an Ngân Tụ.

Ngân Tụ cắn răng một cái, nói: "Vậy được, nhưng tiểu thư, đêm nay người phải làm sao bây giờ? Để lại người một người ở chỗ này, em thật sự không yên lòng."

"Ta đây bao lớn, cũng chỉ là một đêm, không có chuyện gì, em mau đi đi, nếu chậm trễ, Đại Phu Nhân thật có thể sẽ rất tức giận."

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ lắc đầu, nhắc nhở Ngân Tụ.

Ngân Tụ cắn cắn cánh môi, cho dù có muôn vàn không muốn, cũng chỉ có thể đi Tiền viện giúp một tay.

Ai bảo lời nói của Ngân Nguyệt một chút cũng không sai, đều là bởi vì Cửu Vương Gia rời đi, tiểu thư mới có thể gặp đãi ngộ như vậy.

Thật không biết Hoàng Thượng rốt cuộc nghĩ như thế nào, tại sao ngay trước lúc thành thân, lại phái Cửu Vương Gia đi đánh trận chiến gì chứ.

Chuyện này làm xong cũng chỉ có hai ngày mà thôi à.

"Tiểu thư, ta đi Tiền viện giúp một tay, một mình người phải nghỉ ngơi sớm một chút, ta sẽ cố gắng tìm cơ hội quay trở lại nhanh."

Ngân Tụ không yên lòng dặn dò một cái, Âu Dương Sùng Hoa đáp nhẹ lại, nàng bất đắc dĩ rời Bắc Uyển.

Sau khi Ngân Tụ rời đi không lâu lắm, Âu Dương Sùng Hoa đóng cửa viện Bắc Uyển, đang lúc nàng thong thả bước đi trở về phòng…..

Ở giũa Bắc Uyển đường đột xuất hiện một người.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/chuong-106/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận