Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng Chương 146

“Không được, loại dược này lúc ăn vào, phải dùng máu của một người khác làm thuốc dẫn, giống như Mạnh bà thang, muốn quên mất ai, liền đem máu của người đó cùng dược xen lẫn cùng nhau, mới có thể có tác dụng, nếu không, không có tác dụng gì, hơn nữa trong hai người chỉ có thể một người ăn vào mới thành, nếu hai người đều ăn vào, ngược lại sẽ không quên lẫn nhau, sẽ chỉ nhớ càng rõ càng sâu.” Lệ phi cũng hờ hững nói, mặt không chút thay đổi.

“Tiểu Đức tử, đi Hợp Ý Uyển, lấy chút máu của Mộ Dung Phong đến đây, nàng nay còn tại tĩnh dưỡng, hẳn là có vẻ dễ dàng.” Thái Hậu mặt vẫn còn băng bó, nhìn Tiểu Đức tử, phân phó.

Tiểu Đức tử cúi đầu vội vàng rời đi, trong đầu cũng là thật không đành lòng, chính là, ở hoàng cung lâu như vậy rồi, loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên thấy, ở trong hoàng cung, không có được hai chữ chân tình, nếu có, chẳng khác nào có uy hiếp, chỉ có thể là hại chính mình. Thái Hậu năm đó ở hậu cung hiểm ác đi từng bước một làm được như hiện tại, nếu chỉ dựa vào thiện lương cùng chân tình là không có khả năng. Chỉ có thể nói, là Mộ Dung Phong không may mắn, ai bảo nàng là nữ nhi của tội thần.

Chính là, chính là, vì cái gì Thái Hậu lại trở nên đột nhiên tuyệt tình như thế, bà không phải là thích Mộ Dung Phong nhất sao? Vì sao hiện tại nghe ngữ khí của bà, giống như ước gì Mộ Dung Phong lập tức biến mất? Ở trong Chính Dương cung ngây người một ngày, liền biến thành bộ dáng như thế, thật sự là kỳ quái.

Nhưng kỳ quái thì mặc kỳ quái, Tiểu Đức tử không dám nghĩ nhiều, nghĩ cũng nghĩ không thông, nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Đến Hợp Ý Uyển, Tiểu Đức tử do dự một chút, phân phó những thị vệ theo tới, “Các ngươi cẩn thận một chút, ta đi dẫn dắt Yên Ngọc cùng Xuân Liễu rời đi, các ngươi lấy một chút máu đến, không cần kinh động người bên ngoài, cũng không được đả thương Tứ thái tử phi. Nếu bị phát hiện, hãy nói là Thái Hậu nương nương lấy có việc cần.”

Vài thị vệ gật gật đầu, nhìn thoáng qua lẫn nhau, lắc mình núp vào.

Không lâu sau, Tư Mã Nhuệ một lần nữa bị mang đến trước mặt Thái Hậu.

Thái Hậu chỉ vào chén rượu trên bàn nói: “Ngươi nếu uống xong chén rượu này, ta liền lập tức thành toàn ngươi cùng Phong nhi, trong rượu này có dược, có khả năng sẽ hại ngươi cả đời, nhưng là chỉ cần ngươi uống xong, ta liền tin tưởng ngươi cùng Phong nhi là thật tâm thực lòng, đáp ứng ngươi, không ép ngươi làm Hoàng Thượng Đại Hưng vương triều nữa, cho phép ngươi cùng Phong nhi đi ra ngoài cung sống, không cần để ý thị phi gì nữa. Để Hoàng thúc ngươi kế thừa ngôi vị Hoàng đế, cai trị Đại Hưng vương triều, liền theo như lời ngươi, Hoàng thúc của ngươi cai trị quốc gia tuyệt đối không kém phụ vương của ngươi, giao vào trong tay hắn ta giống nhau thực yên tâm.”

Tư Mã Nhuệ dùng ánh mắt không quá tin tưởng nhìn tổ mẫu, không nói gì.

“Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta là tổ mẫu của ngươi, đương nhiên sẽ không hại ngươi.” Thái Hậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Trong rượu này có loại dược khiến ngươi có thể quên đi những chuyện trong cung, chỉ cần ngươi uống xong, ngươi sẽ không phải là cái gì Tứ thái tử, ngươi sẽ quên đi những chuyện cùng hoàng cung có liên quan, ngươi có thể cùng Phong nhi cùng đi ngoài cung trải qua những ngày các ngươi mong muốn, không bao giờ để ý tới chuyện ở nơi này nữa, cũng không phải để ý tới cái gì Mạnh Uyển Lộ.”

Tư Mã Nhuệ cầm lấy chén rượu, đang muốn uống.

“Bất quá, ta còn phải nhắc nhở ngươi, nếu uống, ngươi phải buông tha cho những gì ngươi sở hữu trước mắt, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ.” Thái Hậu thản nhiên nhắc nhở.

Hoàng hậu nhẹ nhàng gục đầu xuống, không có hé răng, trong lòng đã có lệ ý, nghĩ đến rượu kia rót vào trong chén, máu tươi của Mộ Dung Phong dung nhập trong đó, hòa cùng dược tức khắc liền không thấy nữa, giống như một loại tình cảm, đột nhiên đã không có tung tích, trong lòng kia có một phân mất mát cùng bi ai, thật sự là rất đau.

“Ta không cần hết thảy những thứ đó, chỉ cần có Phong nhi, như thế nào đều tốt.” Tư Mã Nhuệ không chút do dự một ngụm uống cạn chén rượu, nhìn tổ mẫu, mơ hồ cảm thấy có chút ủ rũ, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, nhìn về phía tổ mẫu, lại nghe thấy có thanh âm xa xôi truyền đến.

“Mạnh Uyển Lộ là nữ nhân của ngươi, nàng là Hoàng hậu của ngươi.” Thái Hậu hờ hững nói, “Ngươi là Hoàng Thượng sắp kế vị của Đại Hưng vương triều. Ngươi cả đời ghét nhất là một nữ tử tên là Mộ Dung Phong, nàng vẫn dây dưa ngươi, nàng là nữ nhi thứ ba của tội thần đương triều Mộ Dung Thanh Lương, nay bị ngươi vứt bỏ ở một bên, ngươi không bao giờ muốn để ý tới nàng nữa.”

“Mạnh Uyển Lộ là nữ nhân của ta, nàng là Hoàng hậu của ta.” Tư Mã Nhuệ máy móc lặp lại lời nói của Thái Hậu, “Ta là Hoàng Thượng sắp kế vị của Đại Hưng vương triều. Ta cả đời ghét nhất là một nữ tử tên là Mộ Dung Phong, nàng vẫn dây dưa ta, nàng là nữ nhi thư ba của tội thần đương triều Mộ Dung Thanh Lương, nay bị ta vứt bỏ ở một bên, ta không bao giờ muốn để ý tới nàng nữa.”

Mơ hồ như trời đất rung chuyển, Tư Mã Nhuệ lập tức ngã xuống đất.

Thái Hậu ngẩng đầu, cố gắng nuốt xuống lệ trong mắt, nói với Tiểu Đức tử: “Đợi sau khi vương tử Ô Mông quốc rời đi, liền ban thưởng Lệ phi treo cổ tự sát!”

Hoàng hậu một tiếng không thốt ra khỏi cổ họng, nhìn Tư Mã Nhuệ nằm trên mặt đất, tâm như bị kim đâm.

“Hoàng hậu, đây là số mệnh, đây là số mệnh của những nữ nhân ở trong hoàng cung như chúng ta, ta cũng không muốn, nhưng không có cách nào.” Thái Hậu mệt mỏi tựa vào đầu giường, giống như lập tức đã già đi vài tuổi, đột nhiên thấy được nếp nhăn nơi khóe mắt.

Mộ Dung Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, đã vài ngày, Tư Mã Nhuệ đều không có lộ diện, Hợp Ý Uyển cũng đột nhiên phải rời đi, nói là để sau khi tiếp tân hoàng đăng cơ sẽ vào ở, phủ Tứ thái tử cũng không được ở, đem nàng cùng Xuân Liễu an bài đến một đình viện nho nhỏ lạnh lùng, ở ngõ ngách hẻo lánh nhất trong hoàng cung, cỏ dại mọc um tùm, cây cối đều đã khô cằn, nơi nơi là mạng nhện, thậm chí còn có chuột.

Là Tiểu Đức tử bên người Thái Hậu cùng Vương Bảo bên người Tư Mã Nhuệ đến truyền chỉ, nói là nàng thân là tội thần chi nữ, chỉ có thể tạm thời rời khỏi Hợp Ý Uyển, niệm tình nàng vẫn rất được Thái Hậu sủng ái, không có đem nàng đuổi ra lãnh cung ở ngoài cung, nhưng phải đến lãnh cung trong cung ở mấy ngày nay.

Mộ Dung Phong biết chính mình là nữ nhi của Mộ Dung Thanh Lương, loại kết quả này là khó tránh khỏi, nay hai vị tỷ tỷ cùng hai vị ca ca cũng đều đã bị liên lụy, Đại tỷ bị trọng thương, đồng thời bị miễn danh hiệu Thái tử phi, Nhị tỷ bị bắt chia tay Ngô Mông, cạo đầu làm ni cô, hai vị ca ca cũng đều bị trong cung đoạt lại tiền tài, biếm làm thứ dân.

Chính mình nhất định cũng sẽ bị xử phạt, nhưng Tư Mã Nhuệ vì cái gì vẫn không có lộ diện? Hắn xảy ra chuyện gì? Ngày ấy sau khi sự tình phát sinh, hoàn hảo không bị thương tích gì, bị Thái Hậu tuyên đi Chính Dương cung, vẫn chưa trở về.

“Đức công công, ngươi có biết Tứ thái tử hiện tại như thế nào không?” Mộ Dung Phong nhẹ nhàng hỏi, tuy rằng đối mặt với tình hình như vậy, biểu hiện của nàng cũng không kinh hoảng, có lẽ sớm đã đoán trước được, cho nên ngược lại lạnh nhạt, “Hắn vì sao sau khi đi Chính Dương cung lại không thấy trở về?”

Tiểu Đức tử hơi hơi sửng sốt một chút, mặt không chút thay đổi nói: “Tứ thái tử nay là Tân hoàng thượng của Đại Hưng vương triều, chính là vội vàng chuyện đăng cơ, tự nhiên sẽ không có thời gian trở về. Người nay đã là kẻ bị biếm, làm gì quản việc này, huống hồ Tân hoàng hậu lập tức sẽ vào ở Hợp Ý Uyển, người nhanh lên dọn đi thôi, chớ để làm hỏng việc.”

“Tân hoàng hậu?” Mộ Dung Phong hơi hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi lại.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/chuong-146/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận