Tư Mã Nhuệ sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nhuệ nhi chỉ là cùng hoàng thúc đùa một chút, người vì sao tức giận thành bộ dáng như thế, nếu là người cảm thấy không ổn, vậy thì nói sau. Ai, Tiểu Đức tử đâu? Chẳng lẽ là đã đi truyền chỉ rồi sao? Tiểu tử này đi đứng thật nhanh nhẹn lưu loát, tổ mẫu, không bằng thưởng cho con đi.”
“Nếu con thích, liền cho con.” Thái Hậu mỉm cười nói, không hề nhìn Tư Mã Minh Lãng, trong lòng có chút bất an, trước mắt Tư Mã Nhuệ như vậy, thật sự là không cần lo lắng Mộ Dung Phong sẽ lại được sủng ái, nhưng, cứ tiếp tục như thế, có lẽ chính theo như lời Tư Mã Minh Lãng, Mộ Dung Phong sẽ thực sự là sống không bằng chết, chính mình có phải hay không đã làm có chút quá mức? Nhưng nếu không như vậy, như thế nào giữ được thiên hạ của Đại Hưng vương triều đây?
Hoàng cung là nơi tàn nhẫn nhất, thật sự là không thích hợp cho nữ tử như Mộ Dung Phong sống, nàng rất đơn thuần, nơi này chỉ thích hợp cho nữ tử như Mạnh Uyển Lộ mà thôi.
Trời mưa không lớn cũng không nhỏ, Mộ Dung Phong cầm cái chổi, lẳng lặng quét dọn, quần áo trên người đã sớm ướt hết, nàng cũng mặc kệ, có đôi khi con người nếu bi ai đến một mức độ nhất định nào đó, biểu hiện chính là hoàn toàn hờ hững.
Nhận được ý chỉ do Tiểu Đức tử truyền đến, nói là Tân hoàng sắp đăng cơ Tư Mã Nhuệ cùng Thái Hậu nương nương làm cho nàng dọn dẹp con đường đi đến Noãn Ngọc Các, nhưng lại là đội mưa mà dọn dẹp, lúc mới đầu thật đúng là nghĩ chính mình nghe lầm, sau lại thanh tỉnh, thế nhưng liền tiếp nhận. Cầm dụng cụ liền đi ra, hơn nữa còn không cho Xuân Liễu đi theo.
Tiểu Đức tử đối với phản ứng của nàng cơ hồ là trợn mắt há hốc mồm, làm gì có tần phi bị biếm nào có vẻ hờ hững như nàng, thế nhưng không khóc không nháo không tranh cãi, nếu đã như vậy, thì liền cứ như vậy đi.
Nàng không chỉ là Mộ Dung Phong, mà còn là Bạch Mẫn, Bạch Mẫn tại thời đại kia là một cô gái hai mươi bảy tuổi, vừa mới qua sinh nhật thứ hai mươi tám, là một cô gái trưởng thành, có tư tưởng cùng phương thức làm việc của chính mình, tuy rằng linh hồn này hiện tại sống nhờ ở trên người một cô gái mười bảy tuổi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tư tưởng của nàng vẫn đang có thể tự do cùng Bạch Mẫn tiếp xúc.
Nàng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong mắt Tư Mã Nhuệ rốt cuộc đã nhìn không thấy tình cảm ân ái trước kia nữa, nay lại nhìn nàng, thật giống như đang nhìn một người xa lạ. Nàng tự nhiên đau lòng, nhưng ngẫm lại cũng thực bình thường, hắn là một Thái tử, một Hoàng thượng tương lai gánh vác vận mệnh của Đại Hưng vương triều, chính mình mắc phải tội danh tội thần chi nữ này, như thế nào có khả năng nhắc lại cảm tình, Hoàng Thượng bị trọng thương trong người nay vẫn đang nằm ở trên giường, cơ hồ như ngọn đèn lay lắt, chính là đang kéo dài sinh mệnh, lại nói tiếp, đây là mối cừu hận sát phụ, cho dù Tư Mã Nhuệ có yêu chính mình như thế nào, cũng không có khả năng coi tình yêu còn hơn tình thân, nếu đổi lại là chính mình, nói không chừng cũng sẽ như thế.
Nàng chỉ từ trong mắt Tư Mã Nhuệ nhìn thấy xa lạ cùng chán ghét.
Chỉ có thể như thế đi, ai bảo chính mình không nghe lời, Đoạn Chi Sơn tốt như vậy không thương, lại cố tình yêu thương một Tư Mã Nhuệ không thể nói lý như vậy, chính là nghĩ rằng, cho dù hắn không hề yêu chính mình, chỉ cần có thể nhìn thấy được hắn, vẫn là hạnh phúc .
Lão nhân gầy kia nói, nếu đi trở về, sẽ có một kiếp nạn, chỉ sợ là chính mình không thể kháng lại được, khó tránh khỏi hối hận. Muốn nói hai chữ hối hận, bây giờ còn thực sự là chưa nghĩ tới, nhưng kiếp số thì hình như là thật sự, tuy rằng Mộ Dung Thanh Lương tạo thành thương tổn lớn như thế cho nàng, nhưng trong lòng nàng cũng không hận hắn, những gì hắn làm, chỉ là vì thê tử cùng nữ nhi của chính mình, chỉ là vì muốn một cái công đạo, nếu chính mình dùng thân thể nữ nhi của người ta, như thế nào có khả năng không tiếp nhận đau khổ nên đến?
Lẳng lặng, đứng ở xa xa, dưới gốc cây, Tư Mã Nhuệ có chút kỳ quái nhìn nữ nhân cách đó không xa, im lặng dọn dẹp lá cây trên mặt đất, vẻ mặt có chút bi thương, cũng có chút sung sướng, làm cho trong lòng hắn cảm thấy kì lạ, thật sự là kỳ quái, một nữ nhân như vậy, là người chính mình đã từng sủng ái sao? Tổ mẫu nói, nữ nhân này dùng các loại mưu kế dụ hoặc hắn, chiếm được sủng ái của hắn, giúp phụ thân của nàng thiếu chút nữa đã thành công, làm hại phụ vương cơ hồ là đánh mất tánh mạng.
Có chút kỳ quái, nữ nhân này thoạt nhìn không giống như là một nữ nhân biết dùng mị thuật.
Có lẽ trước kia nàng rất xinh đẹp, nhưng nay, bộ dáng có một chút mệt mỏi, nhưng nhìn vẫn là thoải mái, thản nhiên, làm cho trong lòng hắn có một loại kiên định không hiểu, giống như bất luận làm cho hắn chán ghét như thế nào, người này chỉ cần là tồn tại, là tốt rồi.
Ngẫm lại, cũng là buồn cười, vì cái gì lại đánh giá một nữ nhân chính mình chán ghét như vậy?
Quét rác đối với nữ nhân này mà nói, hình như là một chuyện phi thường thú vị, nàng làm thật chậm rãi, giống như đang hưởng thụ.
“Khụ!” Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có ý nhắc nhở, một nữ nhân phạm vào sai như nàng, làm sao có thể nhận trừng phạt một cách tản mạn như thế.
Mộ Dung Phong quay đầu, nhìn thấy Tư Mã Nhuệ, dường như đang thú vị nhìn chính mình, nàng khom người thi lễ, trong lòng thản nhiên nói: Là do ta chính mình tùy hứng, không nghe lời bạn bè khuyên, nhất định tin tưởng lãng tử có thể quay đầu, từ thật xa chạy tới nhìn chàng, thì ra không có gì hơn cái này, nếu như vậy, ta liền lễ phép đối đãi chàng, đến là muốn nhìn xem chàng phải xử trí ta như thế nào.
“Mộ Dung Phong gặp qua…” Mộ Dung Phong nghĩ rằng, phải xưng hô hắn như thế nào đây? Là Tứ thái tử hay là Hoàng Thượng tương lai? Do dự hơn nửa ngày, mới chậm rãi nói, “Mộ Dung Phong gặp qua ngài.”
“Ngài?” Tư Mã Nhuệ nhíu mày một chút, có chút khó hiểu hỏi, “Ngươi đây là dùng cái loại xưng hô gì?”
Mộ Dung phong ý không vui nói: “Vậy ngài nói ta phải xưng hô ngài như thế nào?”
“Lá gan không nhỏ, còn dám tự xưng ‘ta’. Ở trước mặt ta, ngươi bất quá chỉ là một nô tài.” Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói.
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, một ngày một đêm mỏi mệt này đã làm cho nàng không còn tư duy thanh tỉnh, thật giống như lúc nàng làm Bạch Mẫn, nàng thầm nghĩ im lặng nghỉ ngơi, không bị người khác quấy rầy, Tư Mã Nhuệ này, nếu đã không thương nàng, vì sao còn muốn tra tấn nàng như thế. “Mộ Dung Phong muốn hỏi ngài, phải xưng hô ngài như thế nào? Tên của ngài Mộ Dung Phong không thể thẳng hô, ngài là Thái tử sắp đăng cơ, xưng hô Thái tử không ổn, xưng hô Hoàng thượng thì quá sớm, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có ‘Ngài’ là thích hợp nhất. Phiền toái ngài nếu không có việc gì thì có thể đi nghỉ, ngài nếu nói Mộ Dung Phong dụ hoặc ngài, vậy ngài không nên đứng ở trước mặt Mộ Dung Phong, miễn cho lại khiến Mộ Dung Phong gánh vác tội danh thật to là dụ hoặc ngài.”
Tư Mã Nhuệ lăng lăng nhìn nữ nhân kêu Mộ Dung Phong ở trước mặt này, vẻ mặt mệt mỏi, trong ánh mắt còn cất giấu một chút u buồn cùng đau thương, lại dám cùng hắn giằng co như thế.
“Ngươi thân là tội thần chi nữ, cũng dám dùng loại khẩu khí này cùng ta nói chuyện, khó trách tổ mẫu luôn luôn cảnh cáo ta phải cẩn thận đề phòng ngươi.” Tư Mã Nhuệ trào phúng nói.
Đứng ở phía sau Tư Mã Nhuệ, Tiểu Đức tử lặng lẽ cúi đầu, trong lòng lo lắng cho Mộ Dung Phong, hắn biết Tư Mã Nhuệ hiện tại, uống xong dược của Lệ phi nương nương, ở Bình Dương cung ngủ một ngày, sau khi tỉnh lại liền khôi phục thành bộ dáng trước kia, trừ bỏ quên đi một đoạn thời gian cùng Mộ Dung Phong, những cái khác hắn đại khái đều còn nhớ rõ. Hiện tại, hắn căn bản không nhớ rõ Mộ Dung Phong là nữ nhân hắn yêu sâu đậm nhất.