Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng Chương 163

Tư Mã Nhuệ không trả lời, đánh giá đình viện một chút, trong lòng rất kinh ngạc, lãnh cung có bộ dáng gì hắn không phải không biết, chính là nơi này không giống như là lãnh cung, ngược lại như là một tiểu đình viện thực thoải mái. Mấy ngày trước nghe Tiểu Đức tử nói về tình huống nơi này của Mộ Dung Phong, trong lòng còn có ý tò mò, không biết một nữ tử nhu nhược giống như Mộ Dung Phong, như thế nào có khả năng thu dọn một lãnh cung đã hoang vu nhiều năm như vậy? Nay đi vào nơi này, thật đúng là hoảng sợ.

Từ rất xa đầu tiên là thấy một đình viện nho nhỏ, so sánh với Hợp Ý Uyển còn tinh xảo hơn rất nhiều, tảng đá xếp lên nhau mà thành, ngăn nắp, thật ngoài sức tưởng tượng, bên ngoài bức tường cao có chút sắc xanh hoa cỏ, trên cửa treo một cái biển hình chữ nhật, bên trên thực sự có ba chữ xinh đẹp “Mẫn Phong cư”. Tiểu Đức tử không có nói sai.

Mẫn Phong cư? Vì sao phía trước lại có một chữ Mẫn? Chữ Phong có thể lý giải, bởi vì tên của Mộ Dung Phong chính là một chữ Phong, nhưng còn chữ Mẫn? Làm thế nào giải thích?

Nhìn nhìn Tư Mã Minh Lãng, Tư Mã Nhuệ mỉm cười, lại cười đến Tư Mã Minh Lãng trong lòng rùng cả mình, Tư Mã Nhuệ từ lúc làm Hoàng Thượng cùng trước kia có chút không giống nhau, làm cho hắn trở nên trong lòng có hàn ý, không còn là một Thái tử đơn giản bốc đồng nữa, mà là một quân vương tâm tư kín đáo.

“Hoàng thúc thật là có hứng thú, nơi này quả thật là một nơi tốt để đi, một cái lãnh cung nho nhỏ, thế nhưng nàng lại làm cho ra được như thế, đến thực làm cho trẫm giật mình.” Tư Mã Nhuệ lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong, trong ánh mắt có rất nhiều tìm tòi nghiên cứu, lại giấu ở phía sau vẻ tươi cười thản nhiên nhưng chẳng phải ấm áp, “Trẫm bảo ngươi sao kinh Phật đã sao như thế nào rồi?”

Mộ Dung Phong chỉ chỉ cái bàn sau cửa sổ, thản nhiên nói: “Đã sao được một chút, đều đặt trên bàn, bất quá, cách lúc sao xong một bộ kinh thư còn rất sớm, đến làm cho Hoàng Thượng thất vọng rồi.”

Tư Mã Nhuệ lẳng lặng tiêu sái vào trong phòng, trong phòng không có nhiều đồ đạc lắm, chỉ có một chiếc giường, đệm chăn xếp gọn gàng, một chiếc bàn, trên bàn có một bộ trà cụ, một cây nến, cạnh cửa sổ có một chiếc bàn học, bên trên là kinh Phật đang sao. Tư Mã Nhuệ tùy ý giở ra một chút, sao thật sự là chỉnh tề, nhìn ra được lúc sao tâm tình bình thản, người cũng lạnh nhạt.

Trên bàn còn có một bộ họa, là họa đình viện bên ngoài, đại khái là tùy ý mà họa ra, đình viện tịch mịch, vài cọng cây cỏ, ngẫu nhiên có con bướm bay qua, trên bàn có một chén rượu, nhưng lại không có người, im lặng mà u buồn, nhìn có vài phần đau thương lại thản nhiên.

Tư Mã Nhuệ có chút ngoài ý muốn, nét vẽ của bức họa này, cùng bức họa treo trên tường ở Hợp Ý Uyển cơ hồ là giống nhau như đúc, bức họa kia là Yên Ngọc treo lên, ngày ấy hắn trở về Yên Ngọc đang treo bức họa đó lên trên tường.

Yên Ngọc nay coi như là tổng quản Hợp Ý Uyển, cũng không thường nói chuyện, cùng Yên Ngọc trước kia trong trí nhớ của hắn thiếu đi vài phần hiền hoà, hơn vài phần nghiêm khắc, nhất là đối với Hạ Hà, thật là hà khắc, tối hôm qua bởi vì Hạ Hà làm việc không cẩn thận, đã bị Yên Ngọc nhìn thấy và quở trách, giống như rất ít khi thấy Yên Ngọc đối đãi với hạ nhân như thế, vẫn đều là hòa khí. Người được Thái hậu tự tay dạy dỗ ra để ở bên người hắn như thế nào lại kém được?

Ban đầu hắn còn tưởng rằng là do người nổi danh nào đó họa, nay nhìn thấy bức họa Mộ Dung Phong đặt trên bàn, mới đột nhiên kinh ngạc, đây căn bản là cùng một người họa ra.

Hắn dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Tiểu Đức tử phía sau: “Đi.”

Tiểu Đức tử sửng sốt, đi theo Tư Mã Nhuệ vội vàng rời đi. Tư Mã Minh Lãng cùng Mộ Dung Phong nhìn thoáng qua lẫn nhau, không hiểu được có chuyện gì. Tư Mã Nhuệ hiện tại tính tình thật đúng là khó hiểu.

Trở lại Hợp Ý Uyển, còn chưa vào cửa, chợt nghe thanh âm của Yên Ngọc đang giáo huấn Hạ Hà, chỉ cần vừa nghe thấy loại ngữ khí nói chuyện này, Tư Mã Nhuệ không cần xem cũng biết là giáo huấn Hạ Hà, cũng không biết bởi vì sao, Yên Ngọc đối với Hạ Hà, mà cũng không chỉ là Hạ Hà, còn có Mạnh Uyển Lộ, giống như có thành kiến, thấy thế nào cũng như không vừa mắt.

“Còn tranh luận! Nơi này là nơi của Hoàng Thượng, để cho ngươi đi chung quanh làm loạn sao? Không theo hầu chủ tử của ngươi, đi chung quanh dạo còn ra thể thống gì?” Thanh âm của Yên Ngọc đều là bất mãn, lúc nói ra thanh âm cũng có chút cao, giống như lửa giận trong lòng tràn ra. Hạ Hà này, phỏng chừng lại ở trong Hợp Ý Uyển chạy loạn, vừa vặn bị Yên Ngọc phát hiện.

“Yên Ngọc, đến thư phòng gặp ta.” Tư Mã Nhuệ nói, nhìn nhìn Tiểu Đức tử, nói, “Chuẩn bị chút vật phẩm tị hàn, còn có quần áo Mộ Dung Phong mặc trước đây đưa đến đó, hiện tại đã là đầu thu, dần dần có hàn ý, chỗ đó lại rét lạnh. Phân phó thái giám quản lý vật phẩm hậu cung, bảo bọn họ không được cắt xén đồ dùng của Mộ Dung Phong.”

“Vâng.” Tiểu Đức tử đáp ứng, xoay người rời đi.

Yên Ngọc đi vào thư phòng, trên mặt biểu tình thản nhiên, cúi đầu không hé răng.

“Yên Ngọc, Hạ Hà kia là lần đầu tiến cung, có chút không hiểu quy củ, có việc gì thì chậm rãi nói với nàng ta, không nên hơi một tí liền phát hỏa, trẫm thấy nàng ta gặp ngươi liền giống như chuột gặp phải mèo vậy.” Tư Mã Nhuệ cười cười nói, “Yên Ngọc, ngươi giống như tính tình đã biến đổi, trẫm nhớ rõ ngươi trước kia là một nữ tử ôn hòa trầm tĩnh, tổ mẫu vẫn khen ngươi có khả năng, cho nên sai khiến đến nơi này của trẫm, như thế nào mà nay trẫm làm Hoàng Thượng còn chưa có học được kênh kiệu, ngươi đã trở nên lợi hại trước rồi.”

Yên Ngọc cúi đầu, thản nhiên nói: “Yên Ngọc chỉ là làm trách nhiệm của chính mình, Hoàng Thượng mỗi ngày bận rộn, như thế nào biết Yên Ngọc thay đổi hay không, nô tỳ không cảm thấy chính mình thay đổi, lại cảm thấy Hoàng Thượng thay đổi rất nhiều, không giống trước kia, nô tỳ nhớ rõ Tứ thái tử trước kia là một người như thế nào, nhưng lại không hiểu được Hoàng Thượng nay là một người như thế nào.”

Tư Mã Nhuệ không trách việc nàng dám tranh luận, chỉ chỉ bức họa treo trên tường thư phòng hỏi: “Tranh này là do ai họa? Là ai bảo ngươi treo lên?”

“Đó là Thái tử phi của ngài họa lúc ngài còn làm Thái tử, cũng là Hoàng Thượng ngài bảo nô tỳ treo lên, ngài như thế nào chính mình lại không nhớ rõ.” Yên Ngọc vẫn đang thản nhiên nói.

“Thái tử phi của trẫm? Ngươi là nói lúc trẫm vẫn là Thái tử, Mộ Dung Phong họa? Sau đó trẫm bảo ngươi treo lên? Vì sao trẫm một chút ấn tượng cũng không có?” Tư Mã Nhuệ có chút nghi hoặc.

“Ngài từ lúc làm Hoàng Thượng, những chuyện nhớ rõ càng ngày càng không rõ ràng lắm.” Yên Ngọc cũng có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tư Mã Nhuệ liếc mắt một cái, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Tư Mã Nhuệ như thế nào lại kém trí nhớ như thế? Miệng tiếp tục nói, “Đây là ngài cùng Thái tử phi, cũng chính là Mộ Dung phi bây giờ, lúc còn ở tại phủ Tứ thái tử, Mộ Dung phi tự tay họa, lúc đó quan hệ của ngài cùng Mộ Dung phi còn chưa được tốt, ngài còn lưu luyến ở Nguyệt Kiều các. Sau lại chuyển đến Hợp Ý Uyển, ngài bảo nô tỳ đem bức họa treo tại trên tường thư phòng, bởi vì lúc ấy Yên Ngọc phải lo nhiều chuyện nên nhất thời quên mất, sau mới nhớ tới tìm để treo lên, đáng tiếc ngài lúc này đã đem Mộ Dung phi đuổi ra ngoài. Bức họa liền đã quên bóc ra. Nếu là ngài nhìn không vừa mắt, Yên Ngọc liền bóc ra cho ngài, đem treo ở trong phòng nô tỳ đi. Nô tỳ nhìn thấy rất thích, ước gì có thể treo tại trong phòng chính mình. Ngài có muốn hiện tại nô tỳ liền bóc ra hay không?”

“Thôi, cứ treo tại kia đi.” Tư Mã Nhuệ hơi nhíu mày một chút, nhìn Yên Ngọc, lẳng lặng hỏi, “Tật xấu trí nhớ kém này của trẫm là từ khi nào thì bắt đầu ?”

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/chuong-163/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận