Việc châm cứu thực ra đòi hỏiphải tập trung tinh thần rất lớn chứ không nhẹ nhàng như mọi người vẫn tưởng. Có những lúc bắt tay vào điều trị cho một bệnh nhân, cả người Dư Doanh ướt đẫm mồ hôi. Mà cô lại được nhiều khách quen yêu mến. vừa về đến thành phổ đã lập tức có rất nhiều người tới đòi bác sĩ Dư tiếp tục điều trị, thực ra cũna không cần phải gấp gáp như vậy, nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng thời gian không có bác sĩ Dư? họ cảm thấy sức khỏe minh có vẻ sa sút. Dư Doanh biết đây chi là yếu tố tâm lý, nhưng cô cũng chẳna thể từ chối được.
Từ sáng sớm đến tối mịt khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian đi ăn cơm với Nhiễm Nhiễm, cô chăng biết thức ăn có ngon hay không, chỉ cố nhét cho đầy dạ dày.
Nhưng cô không dám kêu một tiếng mệt. nếu cô kêu mệt thì chắc chắn sẽ có người cười vào mặt cô. Người ta sẽ nói:
- Chị thì mệt mỏi cái gì? Chị có phải cắm mặt xuống đất, chổng lưng lên trời cả ngày không? Chị có phải chen chúc trên xe bus không? Hàng tháng chị có phải lo lắng về tiền nhà tháng này hay không? Đồ ăn, đồ mặc của chị đều là hàng tốt. chị còn kêu khố trước mặt đám người nghèo chúng tôi thỉ chẳng nhẽ chúng tôi treo cô lên tự từ hết?
Trình Tề cũng không thề thông cảm cho cô. anh sẽ nói:
- Khô sao? Có khô đâu! Trị bệnh cho người khác lả một việc thật vui vẻ. cứu sống một người thật đáng tự hào.
Anh đang nói về sự sống và cái chết, còn Dư Doanh thỉ không thể nào cảm nhận được cảm giác tự hào khi một mũi kim của cô có thẻ cứu sống một mạng người. Đông y phải điều trị từ từ. một liệu trình kéo dài dằng dặc. không như Tây y. rạch một nhát dao. những gỉ thừa thãi đều bị cắt ra đẻ cứu sống được một con người.
Dư Doanh đau nhức toàn thân, vì đã ăn cơm nên cô nằm
trên sofa đùa với Bảo Bảo bằng một quà chuông nhỏ. Bào Bảo ngày một lớn hơn. biết nhìn cô cười, biết nhìn theo quả chuông nhiều màu sắc. Khi cô đang nửa ngồi nửa quỳ trên đất chơi với Bảo Bào thì điện thoại đô chuông.
Ngô Bá Vinh và Dư Doanh cùng ngồi trên đinh núi Cừu Phong ngắm mặt trời mọc.
Hai người đểu nói với người nhà là đi tập thê dục buôi sáng, núi Cửu Phona quả là nơi tốt nhất để tập thế dục. Hai người dừna xe ờ bãi đỗ lưng chừna núi rồi nhân lúc trời còn tối, leo một mạch lên đinh núi. Đỉnh núi lúc này đã có vài người chờ mặt trời mọc, những người đó đều còn rất trẻ, tràn đầy sức sống.
Suốt thời gian này, Dư Doanh đã nghĩ đủ mọi cách để được gặp Ngồ Bá Vinh, hai người đều không nghĩ ngợi gì nhiều, đê mặc tình cảm dẫn lối, tìm kiếm đủ mọi lý do.
Những lý do này đều đã được họ áp dụng, cho dù có bị người ta nhìn thấy cũng chăng sao.
Hai người chi cần được ở bên nhau, cho dù cách nhau vài mét. cùng naắm mặt trời mọc, sau đó chăna nói gì. một người trước, một người sau lặng lẽ xuống núi, như thế cũng đã coi lả hưởng thụ rồi.
Cô với anh đà qua cái thời kỳ say mê cơ thể nhau. Ban đầu đến với nhau, họ chi muốn làm tình với nhau từng giây, từna phút, nhưng sau chuyến hành trình chia tay ờ Hoàng Vân Động, hai người đã không còn nóng này như thế nừa. Có những lúc họ chi muốn đứng từ đằng xa nhìn nhau một cái, có khi cô ngồi dùng bừa trưa trong nhà hàng Nhật Bàn thỉ anh ngồi trong chiếc ô tô để dưới gốc cây cách đó không xa.
Họ rất ít khi gọi điện thoại cho nhau, cũng ít khi nhắn tin, SỐ lần đến khách sạn cũng giảm rất nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người đã được an toàn, ngược lại, Dư Doanh cảm thấy đây mới là sự nauy hiểm thực sự. Họ đều như con thiêu thân lao vào ánh sáng để bào vệ tình cảm của mình.
Vì rắt khó khăn, vì sẽ bị thiêu cháy, vì quá trân trọna, nên họ luôn thận trọna nâna niu nó trong tay, không; biết nên xử lý thế nào.
Thực ra con người không thể thoát khòi tỉnh yêu. nhưng khi tỉnh yêu thực sự tới thi họ lại cảm thấy sợ hãi, không biết thứ đó sè mang lại hậu quà gì cho cuộc Sống của mình nên họ chi đứng ờ một khoảna cách vừa phải đê ngắm đối phương.
Lộ Kiệt đẩy cánh cửa phòna khám của Dư Doanh. Châu Lê Câm đứng lên hòi:
- Xin hòi, anh có hẹn trước không ạ?
- Tôi quen bác sĩ Dư, tôi có việc tim cô ấy.
- Đê tôi thông báo ạ. - Châu Lệ Câm định ngăn anh lại nhưng không được. Lộ Kiệt đây cửa văn phòna rồi bước vào.
Dư Doanh vừa điều trị xong cho một bệnh nhân, đang ngồi trên sofa nghĩ ngơi, trước mặt là một cốc trà nóng. vẫn chưa kịp uống. Thấy Lộ Kiệt bước vào, cô xua tay bào Châu Lệ Câm ra ngoài.
- Bác sĩ Dư. có ai đối xử với bệnh nhân như chị không? - Lộ Kiệt bị từ chối qua điện thoại, đành phải đích thân tim tới nơi.
Dư Doanh chằng buồn đứng lên:
- Anh Lộ, khí sắc của anh rất tốt. cơ thể khỏe mạnh, không cần phải tới chỗ tôi, tôi cũng chăng giúp gì được cho anh. - Cô thực sự đã rất mệt, sáng nay bệnh nhân nào đến đây cùng ca thán với cô về nỗi khổ trong cuộc sống, một liệu trình hơn một tiếng đồna hồ nghĩa là từng ắy khoảna thời gian cô phải nghe bệnh nhân kể lể về những mâu thuẫn, xích mích trong gia đỉnh, trong đó đầy những tỉnh tiết ly kỳ như trong phim, nào là vợ bé, nào lả con riêng, nào là tranh đoạt quyền vị, nào là vợ lớn vợ bé đánh ahen, chi nghe thôi đã thấy đau cả đầu, mà lại không thê đắc tội với những bệnh nhân có tiền đó.
Tiễn người bệnh ra về, cô đang náhĩ xem lần sau có nên nâna giá lên cao chút nừa không. thu thêm cà phí điều trị tâm lý nữa. nếu không cái kiều hành hạ về tinh thần này sẽ khiến cô phát điên mất.
Cô ngồi xuống pha một tách trà xanh, hươna trà thơm dìu dịu. Loại trà đó là do Ng0 Bá Vinh tặna, cô cũng kliông nhớ tên nó là gi. Dư Doanh không mắy quan tâm tới nhãn hiệu của những thứ này nhưng Ng0 Bá Vinh thì cái gì cùng biết.
nhưng lại luôn che giấu kỹ bàn thân. Quà anh tặna thườna không quá quý giá, vì quý siá quá thì Dư Doanh không nhận. Nhưng anh cùng không vì vậy mà không quan tâm tới cảm nhặn của cô? cái gì mà Dư Doanh vô tinh nhắc tới. anh đều ghi nhớ trong đầu. quay về bảo người ta gửi chuyến phát nhanh cho cô.
Cũna nhờ những hành độna nước chảy đá mòn này mà tảng băna trong lòna Dư Doanh mới từ từ tan ra, cuối cùng anh mới có được cà con người Dư Doanh.
Dư Doanh nhìn Lộ Kiệt, mặc dù trỏng anh có vẻ từna trải, nhưng vẫn rất trẻ trung. chưa trườna thành thực sự. Có thề trong mắt những cô sái như Nhiễm Nhiễm, anh rất có sức hút, được người ta yêu thích, nhưng Dư Doanh đã qua cái độ tuôi hâm mộ một người chi vì vẻ bề naoải của anh ta rồi. Cô ghét những gã đàn ông thu hút người khác giới bằng vẻ điển trai kiêu cách, khiến người ta khó đổi phó? khiến người ta thấy khó chịu, khiến người ta thấy thấp thỏm lo âu. không biết bước tiếp theo nên đi thế nào.
Loại đàn ông này chi mang; lại cho đàn bả những phiền phức nối tiếp phiền phức, Dư Doanh không hiểu vì sao Nhiễm Nhiễm lại thích những phiền phức này. Có thể những đứa con gái mới lớn đều cho rằng, sự phiền phức này sẽ khiến cuộc sống vốn dĩ đang phăna lặng và nhạt nhẽo của chúng trờ nên thú vị và kịch tính hơn chăng?
Nhưng Dư Doanh không thích những thứ mailg tính kịch tích, cô đưa tay ra cầm tách trà, bàn tay ôm trọn một nửa chiếc cốc trắna tinh đó. cô thích cảm aiác này, cảm giác được nắm chặt người đản Ông của mình trong tay. mỗi bước đi đều có sự tính toán kỹ, hơn nữa hai người cho dù là về thân xác hay tâm hồn đều có sự hòa nhịp với nhau.
Nếu bây gÌỜ Dư Doanh không biết Lộ Kiệt định làm g1 thì chắc là cô đã uông công Sống trên đời mấy chục năm. Nhưng Dư Doanh naạc nhiên nhìn Lộ Kiệt, tại sao anh ta lại nghĩ ra chiêu này? Sao lại thế nhi? Hai người họ có sống cùng thế giới đâu.
Lộ Kiệt nhìn gươna mặt điềm tĩnh của Dư Doanh, biết rằng trong lòna cô đang chế nhạo anh. Lộ Kiệt ahét nhất biểu cảm này của cô, có cảm aiác như tôi coi thường cậu. cậu chi
là đồ nhài ranh. Dáng vẻ đó được che giấu đằng sau vè naoài lịch sự rất vừa phải, càng khiến người ta thấy căm ahét.
Lộ Kiệt đi thẳna vào vắn đề:
-Tôi biết giờ chị coi thườna tôi? tôi đã đến rồi thì đươna nhiên cùng lườna trước được việc chị coi thườna tôi. Tôi thừa nhận là tôi đê tiện, biết rõ lả chị sè nhìn tôi như thế mà còn đến. Nhưng tôi đang nghĩ, nếu tôi không đến tận nơi thi bao gÌỜ chi mới tới tìm tôi.
Dư Doanh sầm măt xuống:
- Anh Lộ đang cười tôi sao? Chúng ta không thân thích, việc gì phải đi tim nhau.
- Chị biết lả tôi có ý gì.
- Làm sao tôi biết là anh có ý gì? - Dư Doanh nhún vai.
-Tôi thích chị. - Lộ Kiệt châm một điếu thuốc. Đối với loại đàn bà này, bạn giờ thủ đoạn gỉ cũna không thẻ lọt vào mắt cô ta. cách tốt nhất để nói chuyện với cô ta là thật thằng thắn, nghĩ gì nói nấy.
- Thế anh nghĩ tôi nên có biểu cảm gì, cảm động phát khóc
sao? Tôi naần này tuổi rồi mả vẫn có một anh chàng đẹp trai say mê tôi. - Dư Doanh cười ngặt nghẽo, Lộ Kiệt tới đây tò tinh đẻ lảm gì? Vừa mới tán tinh Nhiễm Nhiễm, gÌỜ cảm thấy không thích nữa nên lại tới đây tán tinh dì út của Nhiễm Nhiễm sao? Liệu sau này có nhân tiện tán luôn cà mẹ của Nhiễm Nhiễm không?
- Chị không cần phải cay nghiệt như thế. có người thích chị không có nghĩa là chị có quyền tò ra cay nghiệt.
Dư Doanh đứng lên:
- Vấn đề ờ chồ đó anh Lộ ạ. Dựa vảo cái gì mà cho rằng anh chạy tới đây nói thích tôi thỉ tôi sè nói năng dễ nghe với anh?
-Tôi chỉ không quen che giấu tinh cảm của mình, huống hồ tôi không cho rằng mình không có cơ hội. - Lộ Kiệt nhìn chăm chăm vào mắt cô, nhưng anh lập tức thấy thất vọng. Dư Doanh không hề tỏ ra sợ hãi, CŨI1g nhìn thăng vào mắt anh, đôi mắt đó không có gì là né tránh, aiốna như một lười dao sáng loána. tỏa ánh sáng lạnh lẽo.
- Anh tưởng rằng tôi có tình nhân thì anh sẽ có cơ hội?
Anh Lộ, năm nay anh bao nhiêu tuôi rồi, có phải quen chơi trò chơi tỉnh ái với bọn con gái mới lớn nên đầu óc cùng có vấn đề? Tôi có người tinh, đó là chuyện của Dư Doanh tôi, anh không thể uy hiếp được tôi. mà cũna chẳna thể gây ảnh hườna gì cho tôi cà. Tổt nhất là anh nên tránh xa tôi và Nhiễm Nhiễm ra. đàn bà nhà ho Dư không dễ chơi như anh tưởng đâu. Tôi đảm bào với anh điều đó. - Khi Dư Doanh nói những điều này. Lộ Kiệt cảm thấy xung quanh người đàn bà này bốc lên một luồna sát khí. Câu nói cuối cùng của cô rất khẽ, nhung Lộ Kiệt lại không hề thắy buồn cười.
Anh bồna dưng hiêu ra minh vừa phạm phải một sai lầm, đối với Dư Doanh không thế dùng biện pháp như với một người đàn bà thông thườngụ Dư Doanh không có hứng thú với chiêu này. Nói thăna CŨĨ1g được, giờ thủ đoạn cùng được, Dư Doanh hoàn toàn không coi anh ra gì, dùng cách này cũna chi vô ích.
Lộ Kiệt cảm thấy từ đầu đến cuối minh đều bị si nhục, bao nhiêu năm sống trên đời, đây là lằn đầu tiên anh bị đàn bà miệt thị đến mức độ này. Mặc dù anh chưa bao gÌỜ tự phụ về sức hút của minh, nhưng thực sự là anh cũna có chỗ đặc biệt;
mặc dù trên tỉnh trường. anh cũna đă ưmg thắt thủ. nhưng sự thất thủ đó hoàn toàn khác với việc bị người đàn bà này coi thườngẵ
Cô coi anh như rác rưởi, mà có lè đến rác rưỡi cùng chăng bẳna. sự cành cáo của cô dành cho anh chủ yếu lả vì muốn bảo vệ Nhiễm Nhiễm. Lộ Kiệt tin rằng, nếu không vì mổi quan hệ với Dư Nhiễm Nhiễm thì khi Dư Doanh nhìn thấy anh. ánh mắt của cô sẽ đi vòng qua anh, coi anh lả điểm mù trong mắt.
Lúc Lộ Kiệt đi ra khỏi phòna khám, cái cảm gÌác thất vọng ấy thật khó có thê hình dung. Anh đã moi hết tim san của mình ra nhưng lại bị cô coi là một thẳng hề, điều này không thê tha thứ được.
Dư Doanh không hiếu, sự tự tôn của đàn ông không thê nào chà đạp lên được. Có thề đúng vào lúc tâm trạna của cô không tốt. có thể việc Nhiễm Nhiễm không nghe lời khiến cô bực tức, có thê vì cô muốn phát tiết nồi bực cùa minh lên người Lô Kiệt, nhima cho dù thế nào thì sự tự tôn của đàn
Nhưng cô lại như một chiếc xe mất lái, liên tục phạm sai lầm trên con đườna cuộc đời mình. Con người thườna hay tự tạo chướna neại vật cho mình, rồi dần dằn ép mình đi vào một con đường khó khăn. gÌan nan nhất.
Cuộc cãi vã aiữa Ngô Bá Vinh với Phan Dật Giai chi vì một chiếc áo tắm.
Sau chuyện đó. Phan Dật Giai nhìn cái áo mãi mà không hiẻu vỉ sao chi vi một món đồ nhỏ bé thế thôi cũng; khiến hai người cãi nhau kịch liệt như thế. Khi đó cô bị làm sao ấy nhi? Bị ma nhập, hay là đầu óc bị chặp mạch?
Lúc đó Ngô Bá Vinh đano. ở trong nhà tắm, g01 Phan Dật Giai:
- Đưa giúp anh cái áo choàna tắm.
Phan Dật Giai bèn đứng lên, lấy một cái áo choàna trong tủ rồi đưa vào cho anh. Cô đế ý thấy Ngô Bá Vinh thò tay ra, bàn tay đầy nước, nhữna gÌọt nước sáng lấp lánh, cỏ thoáng run trong lòna. chiếc áo rơi xuống đất.
Naô Bá Vinh hơi kéo cánh cửa ra, nhìn cô rồi nói:
- Sao mà bất cẩn thế?
Sau đó Phan Dặt Giai bắt đầu cằn nhằn:
- Đi tắm quên quần áo. lại còn nói người ta bất cân.
Ngô Bá Vinh đã mặc xong áo và đi ra. thắy Phan Dặt Giai đang đứng chân trần trên nền nhà. siận dữ cúi đầu xuống. Anh không biết rốt cuộc là mình làm gì khiến cô nồi giận, đành nói:
- Lại làm sao thế? Bị à? Tâm trạna không tốt à? Nhưng mà chưa đến ngày mả!
- Liên qu an gì đến anh? - Phan Dật Giai kéo mạnh cừa ra rồi chui vào phòng ngủ, sau đó đóna sầm cánh cửa lại. Ngô Bá Vinh gỌÌ mắy lần không được, đã gần 11 gÌỜ đêm. thấy cô nôi cáu thỉ không nói gì nhiều, quay ra phòna khách Ĩ1gÙ. Dù sao thỉ nhà anh rất rộng, chỗ nào cũng có phòna.
Phan Dật Giai aiận dữ nằm trên aiườna. cô nghe thấy tiếna anh đây cửa. rồi nghe thấy tiếna chân anh bò đi, cò cảm giác như trái tim minh cũna trĩu nặng xuống theo từng bước chân anh. Lúc Ngô Bá Vinh đi ra đến phòna khách, hỉnh như anh rót nước, đặt cốc nước xuống, rồi lại đi vào trong, trái tim cô lại trỗi dậy. lúc bước chân anh đi tới cửa phòna. tim cô đập nhanh tới mức như sắp bắn ra naoài. Nhưng bước chân đó cứ đi tiếp, sau đó dừna ờ phòng naủ dành cho khách, cô nghe thấy tiếng; “cạch”, cánh cửa phòna mở ra rồi đóna lại.
Trái tim Phan Dặt Giai như bị cánh cửa kẹt vào vỡ vụn, đau đớn rơi nước mắt.
Ng0 Bá Vinh khỏng yêu cô nữa. cô cảm nhận được điều đó. Ngày trước, khi anh bào cô lấy quần áo aiúp anh. anh sè mở rộna cửa phòng tắm, đê cô mang vào. Còn bây giờ, anh chi thò một tay ra, cánh cửa thì vẫn đóna, anh đang cự tuyệt cô.
Phan Dặt Giai nghĩ lại những cư xử khác thườna của Naô Bá Vinh với mình thời gian qua, mặc dù anh vẫn đối xử với cô rất tốt. việc gỉ cần làm anh đều làm. quà nào cần tặna anh vẫn tặna. chằng thiếu lần nào.
Nhưng Phan Dật Giai biết đó chi là những việc mà anh đã quen làm, sự chăm sóc chu đáo của một người làm công việc tiếp khách, chứ trong đó không hàm chứa tình cảm. Ng0 Bá
Vinh chi tiện tay làm những việc mà minh giòi nhắt, là lấy lòna đàn bà. Nhưng lằn này những chiêu lấy lòna cô của anh lai không có gÌ là thât lòng.
Trái tim Ngô Bá Vinh không dành cho cô thì dành cho ai? Đêm đó? Phan Dật Giai mắt ngủ. trực gÌác phụ nữ mách bảo cô rằng cô đang aặp nguy hiêm. Cô như người sinh ra đẻ làm một quý bà aiàu có. Sự cô điên của cô. học thức, khí chắt, tính tỉnh cỏ đều rất thích họp để làm vợ của một người đàn ông thảnh đạt. thậm chí naay cá duna nhan của cô cũna sinh ra để đạt được mục tiêu này.
Giờ đây địa vị của cô đang bị uy hiếp, một con người bình thườna vốn hiền lành, dịu dàna như cô lúc nảy đang bị một con ma nào đó cướp đoạt cuộc sống, cô phải nhanh chóng nghĩ ra đổi sách.
Phan Dặt Giai không có đối tượng đẻ tám sự. Cô là con aái một. những việc này chăng có anh chị em đẻ chia sẻ. Mẹ cô thì đã già, nhờ bả gÌúp đờ chăna khác nào đem thêm phiền phức cho bà. Còn bạn bè của cô lả những người không thẻ gÌúp đờ. Những quý bả gÌàu có đó bình thường không có chuyện gì thì tụ tập nói xấu nhau, kèn cựa nhau về hàng hiệu, tiền bạc. sự chiều chuộna của chồng. Phan Dật Giai thấy mình thât cô đôc. môt mình cô chìm đắm vào bóna đêm vô
tận. Bên cạnh chăna có ai aiúp đờ cô, cũna không có ai cứu aiúp cô. chỉ cho cô một con đường sáng.
Nhưng Naô Bá Vinh lại chọn cô làm vợ, chàng qua lả vì anh thích dung mạo và tính tỉnh cô. thích cà vẻ trí tuệ ân aiấu trong con người cô. Khi đó anh cho rằng người đàn bà này có một sự thông minh, hiêu biết và rất tâm lý. sè khiển đàn ông được sống thoải mái. Còn gÌỜ đây, cũna chính sự thỏna minh bám sinh ấy đã giải cứu Phan Dặt Giai đang chìm trong đau khô. Cô tính toán lại cuộc hôn nhân của minh, cô không có gỉ cả, tất cả đều là do Naô Bá Vinh cho cô.
Hạnh phúc của cô thực giốna như một khúc xương; một khúc xươna mà lúc nào không thích, Ng0 Bá Vinh sè ném đi.
CÔ khỏng biết rốt cuộc Ngô Bá Vinh có bao nhiêu tiền, hơn nữa số tiền đó có thuộc về mình hay không. Nếu mất Ng0 Bá Vinh, cuộc sống của cô cũng kết thúc, cuộc sống hiện tại của cô hoàn toàn được xây dựna trên cơ sờ của Ngô Bá Vinh. Điều quan trọna nhất là, cô yêu anh? đây là một chuyện mà cô không; thế lựa chọn, cô gặp anhụ cưới anh. thế gÌỚÌ cùa cô chi có duy nhắt anh là đản ông.
Cô tận tâm tận lực làm người vợ tốt. có thế có một vài chỗ cô làm chưa thực sự tốt lắm, nhưng cỏ đã cổ aắng hết khả năna của mình. Cô rộna lượna, chu đáo. dịu dàna như nước, sống biết điều, biết ý, biết chiều chồng, biết cách chăm sóc gia đỉnh và lảm cho ngôi nhà nảy luôn ấm áp.
Cô sờ những dụng cụ đặt trong phòng, những món đồ trang trí hoa mĩ đó đều do đích thân cô lựa chọn. Cô chăm chút ngôi nhà này. không, cô không thể nhườna căn nhà và cả người đản ông này cho bất cứ ai, những thứ này là sự nghiệp của cô, lả tuôi xuân, là cuộc sống của cô, cô nhất định phải bào vệ tới cùng.
Nghĩ đến đây, trên mặt Phan Dật Giai nờ một nụ cười mà chi những người phụ nừ trưởng thành mới có, cô đã ép mình từ một con naài biến thảnh một con bướm xinh đẹp trong hoàn cảnh khó khăn, bắt đầu cuộc lột xác của mình.
Lý Mạc Mai hai lần liên tiếp bẽ mặt trước mặt Dư Doanh, anh chàng độc thân “kim cươna” khó khăn lắm mới tìm được cũng không đến tim cô nừa. Cô đang ôm hận trong lòng thì nhận được một cơ hội lớn - trườna đại học phát thiệp mời, mời cô và Trình Tề cùng về trườna tham dự buôi lễ Kỷ niệm bốn mươi năm thành lặp trường.
Dư Doanh cũna nhận được thiệp mời, nhưng cô thực sự không có cách nào bớt thời aian ra đế đi được. Trình Tề vốn dĩ cũng không muốn đi, nhưng Dư Doanh nói:
- Em không đi thì không sao, em đã là người nằm ngoài biên chế rồi, mờ một phòna khám nhò nên khỏng đi mọi người cũna lượna thứ thôi. Nhưng anh không đi khỏng được, em nhặn được thiệp mời chắc cũna vì người ta nè anh. ít nhiều sì anh cũng là nhân tài của trườna. nếu không đi thì không biết sẽ gặp phiền phức gì.
Trình Tề nghĩ lại thắy cùng có lý, việc này không lớn. nhưng cũng chẳna nhò. nếu để lại ấn tượng gì không tốt, ảnh hường tới công việc thì không hay lắm. Thế lả anh aặt đầu. đồna ý với ý kiến của Dư Doanh.
Cũna may trườna ở cách thảnh phố X không xa? anh xin nghi một ngày, lái xe đưa Lý Mạc Mai về trường.
Trườna không có sự thay đỏi gỉ lớn. chi xây thêm mấy tòa nhả mới. thay mắy bàn bóna bàn. Ngày lề này chăna qua là mời mấy người có chút thành tựu trong lĩnh vực y học tới Hội trường diễn thuyết. Trinh Tề CÙĨ1g có nhiệm vụ phát biêu, anh đă chuân bị bài diễn thuyết mất cả đêm. lúc bước chân lên. anh nói trơn tru một mạch, phona thái vô cùng una dung.
Lý Mạc Mai ờ dưới ngắm anh, nghĩ lại nhiều năm trước, cùng trong hội trường này. Trinh Tề - sinh viên ưu tú nhất cũng lên đó phát biểu, còn mình thì bị bao vây trong ánh mắt vừa ngường mộ, vừa đố kỵ của đám con aái cùng trườna, hồi đó ai mà không biết anh lả cái đuôi của cô. Nhưng cô khi đó không nhìn Trình Tề như bây giờ. Trình Tề không phải là người đẹp trai, nhưng có một sự chừna chạc hiếm có, sự chừna chạc đó được rèn luyện qua nhiều năm làm việc của anh. Anh không thể tỏ ra hoang mang, nóng vội. nghề nghiệp của anh không cho phép điều đó.
Thế nên khi anh ngồi giữa những đám người đã CÔI1g thành danh toại, anh trở nên rắt khiêm nhườna nhưng lại đủ sức thu hút mọi người. Lý Mạc Mai phải qua mười mắy năm mới nghiêm túc đánh gÌá lại Trình Tề. Năm xưa là cô không cần anh. mặc dù Trình Tề rất tốt, nhưng còn có nhiều người đàn ông tốt hơn. ưu tú hơn đang chờ đợi tình yêu của cô. Tuôi thanh xuân của cô trôi qua thật phone phú? chưa bao gÌỜ cảm thấy luyến tiếc một người đàn ông, cho dù người đó tốt như thế nào thì cô cũng không trân trọ na, cô như một đứa trẻ tham lam? món ăn nào cũng không thể khiến cô tập trung được một lát. cô thườna thích nếm thử nhiều món ăn mới lạ.
Lý Mạc Mai cảm thấy thật chua xót. nỗi chua xót ấy nhắm chim tất cả. cô chăng còn gỉ nữa. cô đã đánh mất người đàn ông tốt đẹp nhắt của cuộc đời minh. Anh khi đó rất rụt rè, còn cô thì kiêu ngạo, thế nên cò không muốn chờ anh trưởng: thành. Bây giờ khi anh đã trưởna thành thì không còn là của mình nừa, mà anh là của Dư Doanh, của người đàn bà mà
ngày trước cô không bao gÌỜ đê mắt tới.
Lý Mạc Mai bắt đầu aiặn lây sang Dư Doanh, cứ như thể nếu không có Dư Doanh thỉ Trình Tề vẫn đứng yên ờ chỗ đó, chờ cô trường thành, chờ cô biết trân trong anh.
Trình Tề đang phát biểu:
- Tôi cho rằng sự nồ lực nào cũng sè có kết quà. tôi cùng cho rẳng mọi người nên trân trọng cơ hội học tập, hy sinh rồi sẽ được đền đáp. Cảm ơn.
Trong tiếng vồ tay. IÌg.UỜĨ đàn ông đó naày càna ờ xa cô, naày cảna mờ nhạt đi.
Trong hội trườna rộna lớn buối cuối thu, cuối cùng Lý Mạc Mai cũna rơi lệ. Tâm tư của cô gái mười năm trước mà phải đến mười năm sau cô mới hiêu. đúna là bi kịch của cuộc đời.
“Mười năm sau, chúng ta lả bạn. có thê chào hỏinhau, chi có điều sự dịu dàna đó không còn là lý do đê dành cho nhau một cái Ồm...”.
Lý Mạc Mai và Trình Tề cùng đi trên con đường mòn trong sân trườna. Bữa tiệc đã bắt đầu, nhưng hai người kiếm cớ để trổn ra naoài. Chẳng mấy khi được về trườna cũ, chăng nhẽ chi vì bữa ăn đó hay sao?
Họ vừa đi vừa nói chuyện, từng kỷ niệm rất nhỏ về naôi
trường cũng có thẻ trở thành một chủ đề. Dù sao thi đó cũna là quãna thời gian đẹp nhất của đời ngườỊ cho dù thế nào, con người khi bước vào môi trườna đó cũng sẽ quên đi rất nhiều hiện thực.
Lý Mạc Mai khi đi đến con đườna nhò bèn nắm tay Trình Tề, cứ như thê ờ giữa họ không có khoảng cách mười năm, nắm tay anh rất tự nhiên theo thói quen, hai người đi đến gốc cây mà năm xưa đã trao cho nhau nụ hôn đầu.
Lý Mạc Mai cảm thấy dườna như mình có điều gì đó không binh thườna, bước thắp, bước cao. cứ như thê đang đi trong giấc mơ. Trình Tề thi g1011g như được quay về với buổi chiều năm ấy, anh rắt nhớ năm tháng tiiôi trẻ của mình nên cùng Lý Mạc Mai nhớ về những kỷ niệm của hai người năm xưa.
Những cô cậu thanh niên trong sáng năm xưa đã không còn nữa. hai người gÌỜ đây ai cùng có cuộc sống riêna của mình. Trình Tề nhẹ nhàng gờ tay cô ra. Anh nghiêm túc nói với Lý Mạc Mai:
- Em cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình đi thôi, nếu cứ kéo dài mãi thì càna khó tìm hơn.
Lý Mạc Mai nhìn vào sốc cây mộc. Vườn trường trồng rất nhiều cây mộc. tháng tám. mùi hươna hoa mộc lan tòa khắp nơi. khiến cả khu vườn naặp trong không aian lãna mạn. Cô không trà lời. chi hòi:
- Trình Tề, năm xưa có phải anh thật lòna thích em không?
- ừm! - Trinh Tề gặt đầu. Khi đó, anh yêu điên cuồna người đàn bà này. yêu điên cuồna. yêu như bị lửa thiêu đốt, chỉ hận là không thể đốt cháy mình thành tro, đốt cháy mọi thứ. chỉ đẻ lại một trái tim đò rực cho cô thấy.
- Thế bây gÌỜ? - Lý Mạc Mai nhìn thằng vảo mắt anh. Trình Tề thoána rung độna trong lòna, ánh mắt ắy của cô quen thuộc quá. Giờ đây. anh tự hỏibản thân, mình có còn thích cô một chút nào không. đương nhiên là có, người đàn bà nào đẹp đàn Ông cũng thích, huống hồ họ đă từna yêu nhau.
Nhưng thích nhiều đến đâu? Đến mức sẵn sàng naoại tỉnh với cô sao? Trình Tề hoàn toàn không có ý định này.
Anh không muốn lãng phí sức lực và cuộc Sống của mình vảo những tinh yêu vô vọng. Anh đã tims. yêu, yêu người con aái xinh đẹp và trẻ truna năm xưa. cũng đã từna yêu cô gái Dư Doanh thông minh và hiêu chuyện. Nhưng những điều đó đều không còn quan trọna, thứ anh cần là một cuộc song thực tại, là cuộc sống mà anh có thể nắm được trong tay. chứ không phải là thứ tỉnh yêu mà đàn bà vẫn nói. Anh không hiểu vì sao đàn bà có thể bò ăn bỏ uống để theo đuổi thứ aọi là tình yêu. Ví dụ như Tưởng Lam từ bò cuộc sống vốn có chi bời vì yêu. Anh chưa bao gÌỜ cho rằng mình sè rơi vào cái b y của tỉnh yêu đến nồi không rút chân ra được.
Lý Mạc Mai là một loài hoa có độc, cô xinh đẹp và kiều diễm, nhưng đã không còn phù họp với anh nữa. Anh của ngày trước yêu cô, vì cô xinh đẹp, kiều diễm. Bây gÌỜ anh không dám yêu nừar cũna vì cùng một lý do đó. Tình yêu của người đàn òng mười năm trước với việc từ bò của mười năm sau đều cùng một lý do.
Trình Tẽ bặt cười, nói:
- Thích, sao lại không thích, có người đàn Ông nào trong
bệnh viện chúng ta không thích em đâu. em vẫn là hoa khôi của trường mả!
Lý Mạc Mai quyết định chơi bài ngửa. cơ hội này không phải lúc nào cũng có:
- Anh thì sao? Anh nghĩ thế nào?
- Anh? Anh... - Trình Tề thực sự không còn đường lùi nừa. - Em vẫn là bạn tốt của anh.
Lý Mạc Mai không nói gỉ nữa. đá nhẹ chân vào gốc cây mộc. aiốna như đang đá tan hết những vướng mắc trong lòna. chặt đứt những hồi ức của mình. Rồi cô quay người bò đi. Bước chân cô rắt gấp aáp, không quay đầu lại.
Những bông hoa mộc nhò li ti rơi xuống như một cơn mưa. Trình Tề đứng im, bồna dưng anh cảm thấy dường như cuộc sống của minh thật trốna rỗng, một cuộc sống kliông có tình yêu, tuy chắc chắn nhưng hoàn toàn trống rồna.
Nhưng anh đã trườna thành. Người đàn ông trong phim đã nói với hồ ly Tiểu Duy:
- Ta yêu nàng, nhưng ta đã có Bội Dung rồi. Còn anh thì
chi có thể nói:
- Có thê anh yêu em. cũng có thê yêu Dư Doanh, nhưng anh yêu bản thân mình hơn.
Đàn ông một nghỉn năm sau đã ích kỳ và biết bào vệ bàn thân mình hơn người đàn ông bị hồ ly hóp hồn của một nghỉn năm trước.
Ngôi trườna vẫn thế, nhưng những câu chuyện thỉ đã khác.
Thời aian này. tám trạng của Dư Doanh cũna khỏng hiêu rốt cuộc là thế nào. chi cảm thấy rắt mơ hồ. Cô thực sự không biết tại sao cuộc sống của minh lại trờ nên như thế. Sự bình yên trong mối quan hệ với Ngô Bá Vinh khiến cô âm thầm lo lắng. Gặp Ngô Bá Vinh vài lần, cà hai người đều nói những câu vô thưởna vô phạt, dù có vào khách sạn thì cũng hôn nhau rất lâu sau đó mới làm tình, động tác thì dịu dàna và sâu sắc. Thời gÌan đầu. hai người còn thử thay đòi phươna pháp đê tìm khoái cảm cao hơn. nhưng gÌỜ họ lại cảm thấy niềm khoái cảm đó không nằm ở cơ thẻ. mà ở trong trái tim. Lúc ôm người kia trong tay, họ đều bất giác run rây. Dư Doanh có lần cười đau khổ:
- Chả trách Trương Tiêu Nhàn lại nói, tình dục mới là liều thuốc hồi xuân tốt nhắt.
- Đúna the! Liều thuốc này quá mạnh, rồi sè có một naày? anh biến thành bã thuốc. - Trong nụ cười của Ngô Bá Vinh có gì đó u uất.
Thế giới dườna như đang có áp lực khủna khiếp, nhưng họ lại vờ như không thấy. Tỉnh cảm của hai người aiổna như một quả bóna bay màu đò không lồ, bay lơ lửng trên không truna, naăn cách họ với cà thế aiới bên naoài.
Ng0 Bá Vinh và Dư Doanh đều cảm thắy cái khoái cảm trước kia đã không thể thay thế được sự thắt vọng với hiện tại. Hai người đều biết con đườna này là đườna cụt. thế nên càng đi càna thê lương. Ngày trước họ dùng tỉnh dục đẻ che lắp sự thê lươna đó? nhưng gÌỜ đây, họ đã thấy tình dục không còn khả năna to lớn thế nừa rồi.
Niềm vui cho dù mạnh mẽ đến đâu thi cũna có lúc phải dừng lại, sau khi dừna lại. nó sẽ là sự trổng trài vô bờ bến. Hai người ôm chặt lấy nhau nhưng lại không cảm thấy người kia thuộc về minh. Sự hoang mang, sợ hãi ấy có thể dùng một câu thoại trong một bộ phim đê nói:
- Đó chỉ lả vay mượn, rồi sẽ phải trả thôi
Lô Kiêt đã rút lui. Naô Bá Vinh đã đánh bai Lô Kiêt. trái
tim Dư Doanh đã hoàn toàn đứng về phía anh. Nhưng sau khi đánh bại đối thủ thì cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, nó khiến cả hai người đều thấy khó xử. Dư Doanh không biết phươna hướna nằm ở đâu. cô như một con thuyền nhò bị sóng cuốn đi. không tìm thắy mục tiêu của mình, chi biết xoay tròn aiừa dòna, trái tim hoana mang, hoảna hốt.
Dư Doanh đang bận bù đầu với cong việc và chăm sóc con thì Tưởng Lam g01 điện tới, nói muốn về Thanh Đảo. Dư Doanh kinh naạc. chăna nhẽ mình chăm sóc bạn không tốt sao? Hay là cô ấy không nỡ bò con nên đòi quay về?
Hai người hẹn sặp nhau tại một tiệm ăn thanh tịnh bên ngoài đê cùng ăn bữa tối, Dư Doanh muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Tường Lam tới. trời đã sắp tối, những ngọn đèn đườna đã được thắp sáng. Khi cô bước vào, mana theo một vè vô cùng an nhiên., khiến Dư Doanh cảm thấy dường như được
bình an trờ lại.
Tưởna Lam có sự khác biệt rất lớn so với lần gặp trước. Sự khác biệt đó không nằm ờ cách ăn mặc, Tưởna Lam vẫn thích mặc những bộ quần áo trang nhã. nhưng lằn này khí sắc của cô đã thay đôi, trong đôi mắt ánh lên sự kiên định.
Tưởna Lam ngồi xuống. g01 một cổc trà xanh, sau đó mới bắt đầu nói với Dư Doanh về tin tức mình mới nhận được sần đây nhất. Dư Doanh càng náhe càng kinh naạc, Tưởng Lam vẫn đều đểu kể, thậm chí đôi lông mày cũng không chút chuyển động. Nhưng bàn tay Dư Doanh thì nắm chặt vào chiếc cốc, cố gắng áp chế cơn sóna đang cuộn lên trong lòna.
Tưởna Lam tới bệnh viện mà Dư Doanh giới thiệu đê lảm việc, công việc của cò rất ôn định. Vi học y nhiều năm nên cô nhanh chóna quen việc, bệnh viện naày càna coi trọna cô. cuộc sống của cỏ cùng đi vảo quỹ đạo bình thường. Lúc Tưởng Lam đang thầm cảm thấy mình may mắn. thậm chí còn dự tính khi nào kiếm đủ tiền sè mua vé tàu về quê thăm con trai một chuyến thì bệnh viện lại tố chức kiêm tra tập thể.
Đó chi là môt cuôc kiêm tra rất bỉnh thườna, nhân viên
bệnh viện mỗi năm đều phải kiểm tra một lần. Mặc dù cô vừa mới tới nhưng lại đúng vảo đợt kiêm tra của bệnh viện, mọi người đều phải bớt thời gian đi đo huyết áp. nghe nhịp tim. xét nghiệm máu.
Hôm đó, nộp bệnh án xona. Tưỡna Lam nghĩ bụna có thê tan ca sớm một chút. Vừa đi được mấy bước thì một đồna nghiệp gọi cô lại:
- Tưởng Lam. còn một xét nghiệm cuối cùng, kiểm tra tim. Chị lên lên tầng 3 chụp xem sao! Dù sao gÌỜ ờ trên đó cũna V'ắng, không phải xếp hàng. lên là được chụp luôn.
Tưỡna Lam lấy lại bệnh án, nhìn kỹ lại. quà nhiên vẫn còn phần chụp tim là minh không để ý thấy, thế là mùn cười với đồna nghiệp rồi lên trên.
Hai bác sĩ tim mạch đang đứng trò chuyện với nhau, thấy cô bước vào bèn thân mật bào cô tháo đồ kim loại trên người ra, đứng vào máy chụp.
Mấy phút sau, Tưởng Lam nghe thấy tiếng bác sĩ vang lên ừona cái loa lắp trong phòng:
- Quay lại, quay sang trái. - Tưởng Lam không biết là vì trực giác hay vì cái g1. trong lòng cứ cảm thấy bất an.
Thườna thì chi mười lăm phút sau là có kết quả, nhưng Tưởng Lam thắy hai bác sĩ ờ bên trong nói gì đó với nhau tới ba mươi phút.
Khi bác sĩ g01 cô vào, nét mặt có vẻ thươna cảm:
- Bác sĩ Tưởng, vừa nãy chúng tỏi phát hiện có vùng tối ừona dạ dày của chị. tôi nghĩ tốt nhất là chị nên kiếm tra lại dạ dày.
Tưởna Lain lặng lè cầm tấm phim, thấy một vệt mờ nằm trên đó, rất rõ ràna. Cô cũna là bác sĩ, không cần người ta phải nói nhiều, aặt đằu nói cảm ơn rồi cầm cái túi đựng tấm phim đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, đi mấy bước rồi mới phát hiện ra mình đang toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, đi trên hành lana mà thấy mãi không đi hết. Cô thấy hơi chóna mặt? một lúc lâu sau mới sờ được cái ahể đặt trên hành lana và ngồi xuống.
Cô lấy điện thoại ra. ấn số? bên kia vang lên một aiọng nữ xa lạ:
- A lô. xin lỗi ai đấy ạ?
- Chào chi. cho hỏiLưu Thẩn có nhà không a?
- Xin lỗi, cậu ấy giờ đang ở trườna. cô là..
- ừm. không sao đâu, tôi biết rồi. - cỏ cúp điện thoại.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô lúc này là: Cho dù vùng tối đó là sì, có phải là ung thư dạ dày không thì lúc này cô cũng chi muốn nói chuyện với con trai, nghe nó g01 cô một tiếng mẹ.
Tưởng Lam ngồi một lúc lâu sau mới tinh táo lại đế tới chỗ bác sĩ khoa nội. Người ta cầm phim lên xem. một lúc lâu sau nặng nề nói:
- Bác sĩ Tưởng, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho chị làm xét nghiệm dạ dày.
Tường Lam làm xét nghiệm dạ dày xona. xác định trong dạ dày có một khối U. không lớn lắm. nhưng lả u lành tính hay ác tính thì phải một tuần sau mới có kết quả.
Tưởna Lam vẫn đi làm như bình thườna. naày nào cũng đến sớm? về muộn. Mọi người không muốn nhìn thấy cảnh đór khuyên cô xin nghỉ, cô chi lắc đằu nói:
- Không sao, tôi không sao, kết quà thế nào cũna là số trời, tôi chắp nhặn.
Đúna vảo lúc này thỉ Tường Lam nhặn được một cú điện thoại lạ? của người đàn ông tên Vương Hào mà lằn trước cô đã aặp trong bữa cơm với Lý Mạc Mai.
Nếu theo như tính cách của Tưởna Lam trước kia thì có đánh chết cô cũna không đi dùng cơm với một người đàn ông lạ. Nhưng nghĩ ngày mai sè có kết quả. cho dù là sống hay chết thì cùng lả ý trời, không hiêu sao, Tưỡna Lam lại muổn được nói chuyện với một người lạ.
Hôm đó, Vương Hào và Tường Lam trò chuyện với nhau suốt cà buôi tốiẵ Trong bữa cơm tối ờ nhà hàngụ Tưởng Lam iẫ kể về việc mình có thê bị ung thư. rồi cô nhớ lại quăna thời gian ba mươi năm trước của minh. Cô kẻ ngày xưa gia đình mình nghèo khó ra sao, bố cô chết vi ung thư khoang mùi. mẹ cô khó khăn lắm mới nuôi được cô và em gái thành
người. Cô học y là vì căn bệnh của bố. cô muốn aiúp đỡ nhữna bệnh nhân nghèo. Mặc dù cô biết sức mạnh của y học chỉ có hạn. nhưng cô vẫn muốn giúp được phần nào hay phần đó. Không ngỜ vừa tốt nghiệp, mẹ cô bị bệnh, em gái vào đại học, cô thực sự không còn cách nào khác, đành chấp nhận lấy một người đàn ông giàu có nhất trong số nhữna người theo đuôi cô. Bênh tình của me cô đươc điều tri. em
gái cô cũna có tiền đi học, sự hy sinh của cô là xứna đána.
Lần này Tưởna Lam không uốna ly rượu nào. cô phài giừ sự tinh táo trước người đàn ông này đẻ nhớ lại cuộc đời của mình. Cô ngồi đổi diện với Vương Hào. thao thao bất tuyệt về mọi thứ. Thực ra. nếu không có người đàn ông này. trước mặt cô chi là một tấm sươna thỉ cô cũna sè nói hết. Trong lúc kể chuyện, Tưởng Lam phát hiện ra nếu cô kết thúc cuộc đời mình bằng căn bệnh này thì từ đầu đến cuối, cuộc đời cô đúng là một bi kịch.
Vương Hào cố gắna lắng nghe. Trước mắt anh là thế giới nội tâm trong sáng nhắt, quý aiá nhất và bí mặt nhất của một người đàn bà. Nếu Tưởng Lam không phải phải đang đối mặt với sự uy hiếp của cái chết thì có lè cà đời nảy cô cùng sè không bao gÌỜ đối mặt với thế giới nội tâm của mình. Cô dũng cảm và chân thành đổi mặt với bản thân, vì naày tháng của cỏ không còn nhiều. Lúc này. cô còn phải đấu tranh với ai, thù hận ai? Nếu cô chết rồi thì chi còn lả nhữna hạt tro đựna trong lọ. Người xuna quanh sè không ai quan tâm vả yêu thương cô nừa.
Vương Hào không thể không động lòna. Ban đầu anh thấy hứna thú với người đàn bà này nên mới muốn tiếp tục duy trì quan hệ với cô. Khó khăn lắm mới hỏithăm được số điện thoại của cô từ chỗ Lý Mạc Mai, không naờ không lâu nữa. cô ấy sè không còn sống trên cõi đời này nừa.
Tường Lam nói về tuôi thơ của mình và những gian khô thời đi học. về nỗi bất hanh trong hôn nhân và niềm hanh
phúc ngắn ngủi sau khi gặp người đàn ông đó? tất cả đều lả một nồi đau đớn khôn nguôi. Cô không được ai yêu. cuộc đời cô phải sống trong aian nan, vất và. Chồng cũ không yêu cô, người tình yêu cô nhưng không bảo vệ được cô, cô đánh mất aia đinh, con trai, bây giờ có thẻ còn sẽ mất cà tính mạng.
Trời đã sắp sáng. Irong tiệm Me Donald mờ cừa g4/g4, Tưởng Lam đã đánh một dấu chắm hết cho buổi gặp gỜ ngày hôm ấy. Cô nói:
- Có lè tôi sắp chết rồi. nhưng tòi phát hiện ra người mà tôi mắc nợ lớn nhắt trong đời này chính là bàn thân tôi. Tôi không biết yêu thươna bản thân, thật nực cười, phải tới lúc này tồi mới biết, người tôi nên yêu thương nhất chính là bản thân tôi.
Cô đứng lên? vầng thái dương sau lưng đã chằm chậm nhô lên nơi đầu con phố. cả người cô tắm mình trong ánh nắna. Cô dana hai tay ra:
- Anh Vương, cho dù thế nào. tôi cũna phải sống cho mình một lần. một naày. một giờ, một phút, một giây. đúna. cho dù là một giây cũng được.
Cô cằm túi lên, buỏng một câu “cảm ƠIÌ’ rồi quay người bước đi. Đi được mấy bước thì thấy Vương Hào đuổi theo, nói:
- Tôi đi lấy kết quà với cô. Tưởna Lam nói:
- Không; cần đâu. thật đấy, tôi đã làm phiền anh lắm rồi.
- Không đâu. đây chăng phải là 50% cơ hội sao? Coi như tôi đặt cược với cỏ. nếu cô là ác tính thì tôi sè điều trị cho cô; nếu cô không phải là ác tính, chúng ta sè yêu nhau. Tôi nghĩ. chúng ta rất họp nhau.
Vươna Hào đứng đó? nếu nói rằng chi trong một đêm, anh đã yêu cô thì chắc chắn là nói dối. Nhưng trong một đêm đó. ít nhất thì anh đã nhìn thấy ở cô sự chân thực, một người đàn bà không có bất cứ sự giả dối nào. Người đàn bà ấy thật đána quý, anh phải trân trọna cô.
Tường Lam quay đầu lại, một cơn g10 thôi vào mắt cô. Cô aặt đầu, nói:
- Được thôi! Tôi cùng nên học cách đánh bạc một lần. Tưởng Lam lúc này đứng ờ giữa phố, dường như có một vầng hào quang đang bao quanh lấy cô. Cô đã không zòn là nô lệ của tình cảm nữa. cô phải nắm chắc cuộc sống zòn lại của mình trong tay. lúc này mà từ chối Vương Hào thỉ đúng lả một lựa chọn không sáng suốt.
Tưởng Lam cười, cỏ nghĩ: “Cho dù ngày mai mình có chết thì hôm nay mình vẫn còn sống, mình phải giành lấy mọi cơ hội để được sống tiếp”.
Dư Doanh nghe tới đây thỉ cảm thấy cả người mình lạnh toát, tim đập loạn nhịp, cô vội hỏi Tưởng Lam:
- Kết quả? kết quả kiểm tra thế nào? Chuyện lớn như thế tnà sao không nói cho tớ biết?
- Tớ cũna muốn chờ có kết quà rồi mới nói với cậu. tớ biết cậu lo lắng. Nếu lo lắng không thể thay đồi được hiện trạna thì vi sao phải đẽ cậu lo lắng? - Tưởng Lam bi nh tĩnh nói.
Dư Doanh rơi lệ:
- Xin lỗi, Tưởng Lam, vào lúc cậu đau khô nhất, tớ lại chằng giúp được sì cho cặu.
- Đời người đa số đều phài do mình tự đi. Đừna nói lả cậu không biết, cho dù cậu có biết thì có aiúp được gì đâu? Có những lúc con người phải một mình đối mặt với mọi vấn đề, sợ hãi CŨĨ1g vô ích!
- Nhưna... nhưna... - Dư Doanh khóc không thảnh tiếng.
- ít nhắt thỉ tớ cũna có thê ờ bên cạnh cậu. cùng cậu trài qua chuyện đó.
Tưởng Lam đưa tay ra vỗ tay vai bạn. nói:
- Cậu tưởng chúng ta vẫn như hồi đi học, gặp chuyện gỉ không vui là ôm nhau khóc sao? - Cô mim cười. - Chúng ta đã lớn rồi, chúng ta phải tự minh đối mặt với cuộc sống, không thê lúc nào cùng tìm kiếm sư an ủi của người khác
được, nếu khôngụ chúng ta sè bị kéo vào vực thăm của sự đau khổ.
Tưởna Lam uốna một naụm cả phê. tiếp tục nói với Dư
Doanh:
- Cậu thật là.. Tớ vẫn biết, bề naoài cậu có vè kiên cường nhưng thực ra trong lòna rất yếu đuối. Còn nhớ hồi ờ trườna, cậu làm trưởna nhóm tuyên truyền, cãi nhau với một bạn ở khoa khác, mọi người đều nói cậu ahê gỚm. còn cho cậu biệt danh là “tim sắt”, cậu trốn trong chăn tớ khóc cà buỏi tối, mất nửa cuộn giấy vệ sinh của tớ.
Dư Doanh vẫn thấy lo lắng, vội vàng hòi:
- Kết quả thế nào?
Tưởng Lam đưa tờ chân đoán trong túi ra:
- Cậu đọc đi? cũna dân học Y mả.
Dư Doanh vội vàng mờ ra. đọc XOI1g thì thờ phào một hơi, trên mặt vẫn còn vương nước mắt. đập tờ giấy xuống bàn rồi ỉánh nhẹ lên tay Tưỡna Lam:
- Dọa tớ sợ chết khiếp, cũng may là lành tính. Có cằn phẫu thuật lấy ra không?
- Cậu là bác sĩ cơ mà. Nhỏ thế không sao đâu, chi cần kiêm tra định kỳ là được rồi. - Tưởng Lam cầm lấy tờ siấy chân ắoán.
- Thế sao cậu còn về Thanh Đào?
- Tớ về với Vương Hào. Vương Hào tới đây đế khảo sát tinh hình bất động sản. cỏng ty của anh ấy đặt trụ sở chính tại
Thanh Đào. Tớ nghĩ về cùng anh ấy xem có học được thêm gì khỏng. tốt nhắt là mờ một phòng khám như cậu. - Tưởng Lam bình thản nói. Có thê thấy mối quan hệ gÌừa cỏ với Vương Hảo rất ôn định.
- Cậu không lo gỈ sao? - Ý Dư Doanh là chồng cũ và người tình của cô.
- Tớ coi như người đã ưma chết một lần. việc gì tớ cùng nhìn thấu rồi. Giờ tớ chi muốn phát triển sự nghiệp, kiếm chút tiền thôi. Tớ hỏiluật sư rồi, tớ có thẻ giành được quyền nuôi con. bố nó ờ naoài có người tinh suốt thời gian dài, đây là một điêm rất tốt đê khởi tố. Nếu khả năng kinh tế của tớ hoàn toàn có thẻ nuôi sống được hai mẹ con tớ thì mọi việc đơn gÌản lắm. - Tưởna Lam khi nói đến việc này. ánh mắt vô cùng kiên định. Con đườna sống vì bàn thân mình của cô bây giờ mới bắt đầu. trước mặt vẫn còn nhiều trở ngại, nhưng cô không sợ gì hết. bời vì cô sẽ khỏng đánh mất bàn thân minh lần nữa. không yếu đuối lẩn nữa. cô đã tỉm lại được con người thực của mình.
Tưởna Lam tới từ biệt Dư Doanh, khiến tâm hồn Dư
Doanh phải chịu một cú sốc lớn. Nhất là câu nói trước khi lương Lam đi:
- Dư Doanh, cậu đã từng nghĩ rằng mình yêu bản thân hay không chưa? Dư Doanh về nhà. nằm lên giườna, ỏm Bào Bảo đã ngủ say. aiọna nói vang lên trong đầu cỏ ngày cảna lớn. ngày càng lớn.
- Rốt cuộc thì minh có yêu bản thân không?