Vấn Vương Đến Chết Chương 8


Chương 8
Bất hòa

Cuối cùna. nhờ sự giúp đờ của Trình Tề. Tưởng Lam cũng được nhận vào làm họp đồng trong một bệnh viện nhỏ.

Vỉ bệnh viện ờ hơi xa nên Tưởng Lam chuyến tới khu ký túc xá của bệnh viện ờ cho tiện. Dư Doanh nói đi nói lại là phải tạo quan hệ tốt. nhưng nhìn dáng vẻ như mất hồn của bạn. cô biết là bạn phải cần một thời gian nữa mới khôi phục lại tinh thần.

Dư Doanh không ép bạn? có những vết thương phải tự minh điều dưỡng, người ngoài nếu thực sự quan tâm thì tốt nhất là đừng nhúng tay vảo.

Tường Lam đi lần này, Dư Doanh biết cô ấy sè không bước ra khỏi thế giới của mình nữa. nhưng quay đầu nhìn lại. thế giới của cô cũng rối như tơ vò.Có lẽ không có số điện thoại của Nhiễm Nhiễm thì tốt hơn, vì sau khi gọi điện cho cháu gái, Dư Doanh tức tới mức suýt thố huyết.

- út, dì đừng quê mùa thế, chi là một quảng cáo nội y thôi mà! Dì không biết bao nhiêu ngôi sao cũng phải quay quảng cáo này đâu! Đạo diễn nói thân hình của con đẹp. còn nói sẽ viết một kịch bản phim dành riêng cho con. nói không chừng còn có thế mơ tới giải Phim nước naoài hay nhắt ờ giải thưởng Oscar ấy chứ! - Nhiễm Nhiễm hớn hở khoe trong điện thoại.

Dư Doanh phát điên lên. thời này nịnh trẻ con là cứ phải tâng bốc chúng lên tận trời hay sao? Một đạo diễn quay quàng cáo nội y mà đòi đoạt giải Oscar, thế thì Trương Nghệ Mưu hay Lý An đê đi đâu? Hơn nữa nừ diễn viên chính xuất sắc nhắt của giải Oscar lại còn là Từ Nhiễm Nhiễm? Chuyện này nghe cử như một câu chuyện cô tích vậy, mà khôngụ chính xác là chuyện cô tích.

Nhiễm Nhiễm không vui, cô không hiêu vi sao dì út trước đây luôn theo kịp thời đại giờ lại giống như mẹ cô, tư tưởng cô hủ, lại còn thích lôi ra một đống triết lý của người lớn.

Cô đã mười tám tuối rồi, đã thành niên rồi và đương nhiên

Nhiễm nghĩ, có phải là lằn đầu tiên mình yêu đâu, những gã đàn ông trung niên háo sắc này cô aặp nhiều rồi, đương nhiên là biết phải đối phó thế nào, nói không chừng cô còn giỗi hơn cả dỉ út trong việc này ấy chứ.

Nhiễm Nhiễm bực bội đá nhẹ chân vào ghế, một lúc sau lại nghe Dư Doanh ờ bên kia điện thoại nóng này phân tích, công ty này không đáng tin cậy. gã đạo diễn đó cũng không đáng tin cậy.

Dì út lảm sao ấy nhi? Chăng nhẽ đã vào thời kỳ tiền mãn kinh? Cô gái mười tám tuôi nghĩ tới người đàn bả ba mươi tuôi mà đã bước vào thời kỳ tiền màn kinh thỉ thấy thật khó tin. Trong lòng cô thầm thề với bản thân, sau này khi mình ba mươi tuổi, nhất định phải tò ra lả người trang nhã. sang trọna. tuyệt đối không thể có thói ưa cằn nhằn và nhát gan như dì út. Thời đại nào rồi mà còn cấm đóng quàng cáo nội y? Cho dù có xem hay đóng phim cấp 3 thì đã làm sao? Đây là sự giải phóng của con người! Chả nhẽ cả ngày cứ phải làm ra vẻ mình là gái naoan. là con nhả lành thỉ cuộc sống hạnh phúc sè đến với mình sao?

- út, đây là phim gỢÌ cảm chứ khỏng phải phún sex. - Nhiễm Nhiễm đính chính lại cách nói của Dư Doanh.

Dư Doanh chăng biết phải nói gì nữa. Nhiễm Nhiễm đã lớn rồi. phân biệt được phim gợi cảm và phim sex rồi. Phim gợi cảm mà gã đạo diễn đó nói chăng qua là cô cởi quần áo vỉ nghệ thuật, nào, chúng ta hãy thể hiện chân thực hơn một chút, nếu cô không có kinh nghiệm thì tôi có thế cho cô kinh nghiệm.

Còn phim sex thì trực tiếp hơn. người ta cho cô tiền, bào cô cời quần áo. không cần phải nói nhiều như thế.

Nhiễm Nhiễm nổi giận:

- ủt. dì chăng hiếu gì là nghệ thuật cả, ngày trước dì còn là sinh viên chất lượng cao của trường Y cơ mà. sao lấy chồng xong lại thay đồi như thế?

“Lấy chồng xong”, con gái mười tám tuôi tường rẳng đàn bả đã lấy chồng tất nhiên sẽ trờ thành tiêu bàn. sẽ đi về hướng sià nua, mất giá. trờ thành một phụ nừ trung niên, chúng cho rằng mình vẫn còn một khoảng cách rất dài tới việc lấy chồng, chúng với những người đàn bà đã có chồng thuôc về hai thế gÌỚÌ khác nhau, chúng không hề có khái niêm gÌ về hôn nhân.

Một đứa con gái vẫn đang dậy thì chi biết nói:

- Kết hôn. một chuyện thật kinh khủng, tôi không cần.

Chỉ tiếc là những câu nói như thế chi được vài năm. sau đó chúng bắt đầu lo lắna, đến năm ba mươi tuổi thì sẽ có áp lực. Nhưng Nhiễm Nhiễm không nghĩ được xa xôi như thế, cô chi biết dì út cứ như là bào mẫu, cứ nói này nói nọ, toàn những điều cô không thích nghe.

Nhưng Dư Doanh có nói đươc những điều mả cháu gái thích nahe khôna? Toàn nhừng câu nói không thực tế. không đáng tin, cô không nói được. Làm sao cô mờ miệng nói những câu nịnh bợ như gă đạo diễn kia đă nói. rằng thì em sẽ nổi tiếng nhanh chóng, sẽ trờ thành thần tượng trong lòng mọi người, em xinh đẹp như viên kim cương lởn nhất của Nam Phi, em đã tỏa sáng rực rờ.

Cuối cũng Nhiễm Nhiễm nói:

- Dì út. dỉ yên tâm đi. sau này con nôi tiếng rồi, Lộ Kiệt sẽ quay về với con thôi. Khi nào con thảnh naỏi sao nổi tiếng, chắc chắn Lộ Kiệt sẽ lại tiếp tục yêu con. Thế nên con phải nỗ lực. - Sau đó cô bé cúp điện thoại.

Dư Doanh đang ngồi trong nhà, thực sự muốn ném cái điện thoại đi. nhưng lại sợ làm Bào Bào thức giấc, thế là cô đành chạy ra naoài ban côna, hít thở thật sâu đê gÌữ cho mình binh tình lại.

Không naờ Nhiễm Nhiễm phấn đắiụ nồ lực như thế là vỉ đàn ông. Nhưng động lực tiến lên của cô đã sai rồi. Cô tường rằng khi minh nôi tiếng thì đàn ông sec yêu cô sao?

Trên thế giới này có một thứ cho dù nỗ lực đến đâu cũng không thê đạt được, đó là tinh yêu. Đừng bao giờ tường rằng mình nồ lực thêm một chút, xinh đẹp hơn một chút, giàu có hơn một chút thành công hơn một chút, nổi tiếng hơn một chút thì người ngày trước không yêu mình, giờ đây sẽ quỳ rạp xuống chân mình.

Đây lả điều không thể. Nếu anh ta lựa chọn tiếp tục yêu bạn? thì đó chăng qua là vỉ anh ta yêu những điều kiện vượt trội của bạn. khi những điều kiện đó không còn quyến rũ được anh ta nừar anh ta sẽ rời bỏ bạn.

Việc này không phải nồ lực là sè thảnh côna, tỉnh yêu không có lóp học, không phải cứ học thật giỏi là có thê tốt nghiệp.

Nhưng cô nên nói với Nhiễm Nhiễm thế nào về những điều này? Con bé này đã khao khát thành công đến tầu hòa nhập ma mất rồi, có lè lúc này NGƯỜI có thể khuyên cô quay về chỉ có thế lả Lộ Kiệt thôi. Người cởi chuông phải là người thắt chuôna.

Dư Doanh không hiêu vì sao mà mình cứ phải dây dưa mãi với Lộ Kiệt, chi cần việc gì liên quan tới Nhiễm Nhiễm là lại dính líu đến con người này.

Trình Tề ờ trong thư phòng đọc sách, thấy Dư Doanh về nhà trong men rượu, tò vẻ không vui, nhưng anh không nói năng gì. Anh hiếu Dư Doanh, cô là người rất ít khi uống rượu, một người có khả năng tự kiềm chế mà uống rượu thỉ chắc chắn cũng không để mình quá phóng túng

Dư Doanh tắm qua một cái rồi mới vào thăm Bảo Bào.

Bào Bảo đang ngu ngon lành trong lòng bà Vương Tú Thanh.

Chiếc giường lớn rộng rãi hơn, Trình Tề đã nẳm trên đó chờ đợỊ Dư Doanh mặc chiếc áo ngủ bằng cotton lại gần? ngồi trước bàn trang diêm ở đầu giường đê sấy tóc.

Mái tóc cô thăng mượt, buông xõa tới vai. Cô không thích nhuộm hay lảm xoăn, hơn nừa còn chú ý dường sinh, thường xuyên ăn vừng, hà thủ ô nên tóc cô đen nhánh, rủ tự nhiên sau lưng. Những lọn tóc khè bay lên theo ngọn gió thổi ra từ máy sấy. trông vô cùng quyến rũ.

Trinh Tề nằm trên giường ngắm cô. Dư Doanh vừa sấy tóc, vừa nói về chuyện của Nhiễm Nhiễm, nói tới việc say rượu, tới việc xin số điện thoại, sự thiếu hiêu biết của Nhiễm Nhiễm không hiểu biết, càng nói càng nổi giận, chiếc lược trên đầu lướt mạnh hơn. mấy sợi tóc đứt ra.

Vợ chồng thường như thế, người đàn bà kêu ca luôn miệng, người đàn Ông trong tay cầm một cuốn sách hay tạp chí. hoặc là điện thoại, tóm lại là một người cứ nói và một người thì không nahe.

Những việc này đều là những việc nhỏ nhặt bỉnh thường nhắt trong cuộc sốna, nhưng những việc nhỏ này bạn cũng cần người khác chia sẻ. Trinh Tề khách sáo đến đâu thì anh

 

vẫn là chồng của cô, chồng có nghĩa là cô có thể phát tiết tâm trạng mình thoải mái mà không phải lo lắng điều gi.

Dư Doanh rất cổ sắng để mối quan hệ aiừa minh với Trinh Tề thân mặt hơn một chút, thực ra là khi cô cảm thấy hoàng sợ với mối quan hệ với Ngô Bá Vinh, cô bắt đầu nahĩ đủ mọi cách đẽ lại gằn Trình Tề hơn. Việc của Tưởng Lam đã cho cô một lời cảnh cáo tốt nhất, khiến cô bắt đầu nhìn lại cuộc sốna

cùa mình.

Một vài người đàn bà sau khi naoại tình thỉ đổi với chồng rất tốt. không phải vì họ sợ chồng minh nghi ngờ? mà vi họ muốn kiêm soát trái tim mình. Dư Doanh bôc lô tâm trana

cùa minh với Trinh Tề là điều trước nay chưa từng xảy ra trong cuộc hôn nhân của họ. Ngày trước cà hai đều sống rất nhẹ nhàna, ít nhất thì cũng không cần phải kể lể mọi việc.

Dư Doanh thuộc tuýp đàn bà không ưa kê khô, lúc nào cũng cho rẳng việc sì mình có thê gánh vác được thì đừng làm phiền người khác. Đây là sự aiáo dục mả cô nhận được ờ thời đại đó, rằng người trụ lại được cuối cũng mới lả anh hùng.

Bây giờ cô đã bắt đầu kể lể. điều này khiến Trình Tề cảm thấy thật kinh ngạc. Người đàn bà nảy vẫn còn một mặt mềm yếu, cô đã bỏ qua sự giáo dục gia đỉnh mà minh nhận được, không muốn làm một người đàn bà có tố chất nữa. nó khiến người ta thấy thoải mái hơn.

Sự thay đỏi của Dư Doanh có quan hệ trực tiếp với Ngô Bá Vinh, nhưng Trình Tề lại là người được hưởng thụ kết quả của sự thay đổi đó.

Nhiễm Nhiễm vẫn quay vềế Khi mà Dư Doanh còn chưa kịp nhờ tới sự siúp đờ của Lộ Kiệt thì Nhiễm Nhiễm đã quay về. Công ty nội y hắp dẫn gỉ gỉ đó phá sản trong một đêm. Nghe đồn đó chi là một tập đoản lừa đảo. Tóm lại là công ty đã phá sàn, quảng cáo nội y CŨI1g không được phát sóngụ tiền quảng cáo cũng không lấy được, nhưng Nhiễm Nhiễm thì biết tiềm lực của mình, bởi vậy cô trờ về nhà với một niềm tin sắt đá.

Nhiễm Nhiễm về đến nhả là chạy đến tìm Dư Doanh. Dư Doanh tường là cháu aái mình tinh IÌg.Ộ rồi. ai naờ chi nói vài câu đã có cảm gÌác không bỉnh thường.

- út, dì làm bác sĩ với mở phòng khám làm gì? Hay là dì đầu tư tiền quay phùn đi. Dì biết khôna. bây giờ lợi nhuận của một bộ phim lớn lắm! Dì xem phim của Trương Nghệ Mưu chưa, có bộ phim nào mả không lãi hàng tỳ chưa? - Nhiễm Nhiễm hứng khởi nói.

Dư Doanh bật cười, nói:

- Thế dì bò tiền vào đầu tư cho bộ phim nào đây?

- Phim thị trườna, loại phim điện ảnh kinh phí lớn ấy! Tiền vốn không thê ít. tám. mười triệu chưa chắc đã đủ! Dì phải đầu tư vào phim lớn, kéo được dàn diễn viên hàng đầu như Lương Triều Vỹ, Lý Liên Kiệt, nếu không mời được họ thì mời Châu Kiệt Luân ỉ Diễn viên nừ chính thì dì không phải lo? lần này con đi quay quàng cáo. họ đều nói con là Chương Từ Di thứ hai, Chương Từ Di chắng phải nôi tiếng chi sau một phim đó sao?

- Woa, thế con khẳng định là con cũng sẽ nồi tiếng sau một phim hà?

- Đương nhiên rồi, chẳng nhẽ dì còn nghi ngờ năng lực cùa con? - Vè mặt của Nhiễm Nhiễm như thê đang chê bai sao mả dì nhà quê thế.

Dư Doanh không muốn tranh luận với cháu aái nừa. Cô cảm thấy nói đạo lý với Nhiễm Nhiễm quả là lăng phí thời aian. Cô thực sự không còn tâm trí nào mà quản giáo một đứa con gái đã thảnh niên, nhất là khi người đó đang đắm mình trong ánh hào quang ào tưởng rằng “mình là ngôi sao”. Dư Doanh không nỡ đả kích cháu aái mình.

Dư Doanh tiện tay cầm một tờ báo đưa cho cháu:

- Con đi tham gÌa hoạt động tuyên người mẫu nảy xem. đây là một hoạt động tìm kiếm ngôi sao rất lớn của đài truyền hình tỉnh, con muốn nồi tiếng, muốn có người đầu tư cho con thì ít nhắt cũng phải có một danh hiệu mang về. Chục triệu tệ không phải con số nhò, dì út làm gì có, cho dù út có muốn đầu tư cho con thì CŨI1g phải xem bảng thành tích của con đã chứ.

Cho Nhiễm Nhiễm tham dự vào một cuộc tuyên chọn người mẫu chính quy trên đài truyền hình còn hơn là để cô cứ aiao du với bọn đạo diễn cắp ba rồi đóng mấy bộ phim không đâu vảo đâu ấy.

Nhiễm Nhiễm cầm tờ báo rồi đoc. tiêu đề là “Ngôi sao tương lai”, yêu cầu người tham dự phải biết hát. biết khiêu vũ, biết diễn xuất. Mấy cái trò cho trè con này thì có gi mả đi thi. Nhưng dì út nói cũng có lý, nếu không đi thì chắc chắn là không có ai đầu tư.

Nhiễm Nhiễm đứng lên, mặc chiếc váy ngắn vừa vặn ôm khít cặp mông tròn, vui vẻ nói:

- Út. dì chờ mả xem! Chắc chắn con sè đạt giải nhất cho dì xem.

Dư Doanh cúi đầu. xoa nhẹ lên huyệt Thái Dương của mìnhụ ừm, sao mà bị con bé này làm cho đau đầu thế hà tròi!

Những ngày sau đó? hầu như Dư Doanh dành toàn bộ thời aian cho Bào Bảo.

Nhờ có sự chăm sóc của cô. Bào Bảo giờ đã biết lẫy, cái cô nhò Ĩ1gÓC lên rồi dằn dà biết bò về phía cô, nhìn cô cười khanh khách.

Dang cười thì có tiếng điện thoại rung. Vỉ sợ làm phiền Bảo Bào nên cô đẻ điện thoại ờ chế độ rung, nhét trong túi quần. Điện thoại rung lên khiến cà chân cô như tê dại đi.

Chưa lấy điện thoại ra. cô đã nghĩ chắc là Ngô Bá Vinh aọi tới.

Quả nhiên bên kia vang lên giọng của anh:

- Anh ờ dưới nhà em. em xuống đây một lát!

Cô thấy đầu minh như sắp nổ tuna: Ng0 Bá Vinh làm sao thế hả? Sao anh lại làm một việc không biết điều như thế? Sao anh lại tới nhà cô?

Dư Doanh hốt hoàng lao nhanh ra ngoài, nỗi sợ hãi khiến mồ hôi lạnh toát ra ướt áo. Cô không dám đi thang máy mà chạy hồng hộc trên cầu thang bộ.

Cỏ thấy sợ, vô cùng sợ hãi. Ở vào độ tuôi của cô thỉ không nên nhát aan như thế. Lẽ ra cô phải điềm tĩnh đi ra. Cho dù

có người nhìn thấy thì cũng có thế giới thiệu anh lả bệnh nhân, hoặc là người quen của cô, sao cô lại phải sợ?

Đôi dép lê của cô vang: lên siừa khu cầu thang vắng lặng. Con đường bồng dưng trờ nên dải quá. như thê không bao giờ tới nơi. Cô nhảy mấy bậc cũng một lúc, cuổi cũng cũng đặt được chân xuổng bậc cuổi cùng.

Cô thờ hổn hển. ngồi xuống bậc cầu thang, cơn đau nhói lên trong tim khiến cô ứa nước mắt.

Dư Doanh khóc không phải vì đau. cô chi không biết vì sao lại biến minh thành ra thế này, vì sao cỏ lại sợ khi thấy Ngô Bá Vinh xuất hiện trong tiểu khu nhà mình. Tiêu khu này lả một khu cao cấp? bào vệ và hàng xóm cô đều quen biết, cả mẹ chồng đang ở trên lầu. Trình Tề thì có thể quay về bất cứ lúc nào. tại sao anh có thế phá hoại cuộc sống của cô một cách naang nhiên như thế. Sao anh lại có cái gan đó, sao khiến cô thấy căm ahét nhường ấy?

Dư Doanh cảm thấy đôi mắt mình CŨI1g đau nhói, cảm aiác phẫn nộ len lòi trong tim.

Lúc này điện thoại của cô lại kêu. Ngò Bá Vinh nahe thấy tiếng thờ của cô rất rõ Cô chạy quá nhanh nên thờ hồn hển không naừna, cuối cũng Ngô Bá Vinh cũng mềm lòna.

Anh không thề nào nói rồ được nỗi tức giận của mình khi biết vợ minh, Phan Dật Giai đang tiến hành châm cứu thâm mỹ ờ chồ “Bác sỹ Dư”. Anh gần như tức phát điên lên.

Anh tưởng rằng người đản bà họp với anh nhắt, hiẻu ý anh nhất lả người đàn bà đã khiến trái tim anh mềm yếu nhất trong vô số nhừng người đản bả mà anh từng gặp. Cô đang lảm gì? Cô đang làm đẹp cho vợ aiih?

Đằne sau sương mặt lúc nào cũng cố gẳng kim chế của cô rốt cuộc là gì? Là một người đàn bả tầm thường cũng có lòng hiếu kỳ \'à đố kỵ. hay là một người đàn bà chi muốn so sánh cặp vú và thân hình của mình với người đản bà khác.

Anh vừa nghĩ tới việc vợ mình như một con ngốc khi bị người tinh âm thầm xoa bóp và so sánh là lửa giận đã bốc lên.

Sao người đàn bà nảy lại có thẻ làm thế? Thế là anh aọi điên thoai và nói câu đó.

Nhưng gọi điện thoại xona? anh lại dừng lại mắy phút, bồng dims cảm thấy sự nóng này của minh đã lảm mất đi sự điềm tình của một người đàn ông bốn mươi tuôi. vì sự thách thức của Dư Doanh mà anh đánh mất lý trí, nhưng hai phút sau anh lại aọi điện thoại cho Dư Doanh vỉ cảm thấy minh đã không đủ khoan dung.

Khi anh gọi lại cho cô. vì Dư Doanh đang ở trong cầu thang nên tín hiệu điện thoại không tốt, anh lo lắng không biết cô có xảy ra việc gì khôna.

Cho tới khi điện thoại được kết nối, nghe thấy tiếng thờ quen thuộc của Dư Doanh, tắt cà những ưu điêm của Dư Doanh đều lướt nhanh qua đầu anh, đuổi hết nhừng điều không phải của cô đi. Anh chỉ nói một câu:

- Anh tường lả đi làm tiện đường thì ahé qua thăm em, nhưng giờ không tiện nữa nên anh đi đây.

Không nói rõ ra? nhưng Dư Doanh hiêu hết. Cô naồi trên bậc cầu thang. nước mắt như mưa. Anh nôi gÌận với cô vì việc vợ của anh. minh chỉ là một nhân vật phụ. mình không hiếu quy tắc trò chơi, mình bị thế CŨI1g đáng đời.

Hy vọng kết cục như của Tường Lam không phải dành cho mình, đã đến lúc lựa chọn, cô nhất định phải đối mặt với hiện thực của mình.

Con đường cho dù có dài đến đâu thì cũng có điếm kết thúc, rồi sẽ có ngày cô đi hết quăng đường. Cánh cửa mờ ra. Bảo Bảo đang nằm trên sofa, nghiêng đầu nhìn cô cười, bản tay nó lắc lắc cái chuông nhò. Cô nói với mẹ chồng:

- Mẹ này. Bảo Bảo cũng sắp bốn tháng rồi. hay là con đưa nó về nhà mẹ đẻ của con một chuyến đê nói chuyện với mọi người.

Mẹ chồng Vương Tú Thanh đang pha sừa? nahe thấy con dâu nói câu đó thỉ lập tức dừng lại. lúc lâu sau mới hiêu. con dâu mình đã quyết định coi đứa bé này là con của mình.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/94407


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận